Tưởng Lộc Phi Phi

Chương 74: Oán Người2




“Con gái này bán nè, ba, lúc hai người đính hôn, không lẽ không biết đã bán hết bao nhiêu tiền sao? Có cần liên hệ với chú Cảnh đòi tiền không?” Cũng đâu phải là người trong nhà.

Thích Thịnh Thiên quay sang nhìn hôn thê của mình: “bọn ta làm vậy để giảm bớt phiền phức, chị cả của con cũng là do Dương Dương nuôi lớn, là hôn thê cho chính tay nó nuôi lớn!”

“Con cũng đi tìm một người!”

Anh vừa đứng dậy đã nghe giọng của Thích Mộ Lâm, liền nghiêm nghị nói: “Con dám! Còn nhỏ cấm yêu sớm!”

“Sao chị thì không quản?”

“Chị con là đính hôn từ nhỏ, không giống con! Lo chơi game đi!” Anh phải đi bồi bà xã rồi.

“Không công bằng!” Thích Mộ Lâm nói một câu.

Thích Mật Nguyệt đang mặt mày hớn hở đi xuống lầu, quà năm mới Dương Dương gửi cho cô tới rồi.

Nhưng cô nhớ lại mình không chuẩn bị quà năm mới gì cho anh, cô cứ ngỡ tết năm nay sẽ không được gặp Dương Dương!

Ai da!

Nên mua quà, rồi nhờ chú chuyển phát nhanh giao tới!

Vậy là liền hoàn mỹ!

Cô đi xuống lầu, nhìn người đang ôm con gấu bông to xụ, trên tay còn cầm không ít túi, đó là quà Dương Dương tặng cô sao?

Nhìn dáng người, chuyển phát nhanh bây giờ yêu cầu cao vậy sao?

Cô nghi hoặc đi qua, rất lễ phép đứng ngay trước mặt người giao hàng: “Xin chào, anh có phải tìm Tích Mật Nguyệt không?”

“Vậy cô là Thích Mật Nguyệt sao?” Người giao hàng trốn phía sau gấu bông nói.

Giọng nói này……cô xác định chưa từng nghe qua!

“Phải! Đây là quà Dương Dương tặng tôi phải không?” Cô vui vẻ đưa tay định nhận lấy chú gấu bông.

“Phải, thích không?” Anh vui vẻ ló đầu ra nhìn cô, khuôn mặt đầy tuấn tú.

“A...... Dương Dương!” Cô kích động đứng tại chỗ nhảy nhót không ngừng, mặc kệ con gấu anh đang ôm, cô lao tới ôm lấy anh: “Thật đáng ghét, vậy mà lại làm như vậy.”

Vừa rồi còn cố ý thay đổi giọng nói, đáng ghét!

Anh đưa tay sờ tóc cô: “Thay đồ đi, anh dẫn em đi chơi!”

“Được!” Nhưng cô vẫn còn muốn ôm anh, đã mấy tháng không gặp rồi.

Nhớ anh nhớ anh!

“Đến cũng không nói trước với em một tiếng.” Cô bất mãn nói: “Giọng vừa rồi là sao? Sao anh biết giả giọng vậy?”

“Học.” Mẹ anh biết, liền dạy cho anh.

“Sao em không biết!” Cô cứ nghĩ mình hiểu rất rõ Dương Dương, có chút đau lòng!

“Sau này sẽ biết, vào thôi.” Anh nắm tay Thích Mật Nguyệt, tay trái ôm con gấu bông, đi vào trong, anh còn mua một ít thuốc bổ cho trưởng bối.

Lên lầu, người trong nhà đều nhìn hai người đang đi tới, tuổi trẻ bay giờ thật biết cách tạo lãng mạn a!

Nhân viên chuyển phát nhanh biến thành Dương Dương!

- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------

Bọn họ cất quà, nói chuyện một lúc, Thích Mật Nguyệt thay xong, lúc cô kéo tay Dương Dương định rời đi, Thích Mộ Lâm liền đứng dậy.

Cậu cười tủm tỉm: “Cùng đi đi, hai người định đi đâu chơi vậy?”

Thích Mật Nguyệt liếc anh một cái: “Không biết cái gì là thế giới hai người sao?”

Cô không muốn có thêm bong đèn đâu!

“Hai con đi đi! Lát mẹ sẽ dẫn Mộ Lâm đi.” Lâm Tri Hiểu vừa cười vừa nói.

“Haiz……” Thích Mộ Lâm ngồi bệt xuống ghế sôpha, “Nghĩ lại cũng là không đi tốt hơn, chơi game còn vui hơn!”

Cô mới là người không muốn cậu đi chung!

Cô liền kéo Dương Dương đi ra ngoài, nắm chặt tay anh, 10 ngón tay đan xen vào nhau: “Dương Dương, anh lại cao hơn rồi, sao anh cứ cao mãi vậy.”

“Con trai hơn 20 tuổi mới ngừng cao.” Anh quay sang nhìn cô bé nhỏ nhắn bên cạnh mình, anh có cảm giác mình như đang lừa bán trẻ con vậy.

“Vậy……” Cô nhìn anh: “Anh định cao bao nhiêu?”

Tại sao mãi mà cô không cao lên!

“Không biết.” Bây giờ là anh lo không biết cô sẽ cao được bao nhiêu.

“Ai dad a!” Cô dùng sức lắc lắc đầu của mình: “Đều trách ba với mẹ sao không ở bên nhau sớm một chút, sinh em sớm một chút, vậy thì mình không cần chênh lệch nhau tới vậy. Biết đâu em đã có thể…….”

Cô đưa tay chỉ vào vai anh: “Cao tới vai của anh!”

“Sau này sẽ được!”

“Nếu không được anh có ghét bỏ em không?” Cô không muốn làm nấm lùn đâu!

“Sẽ được, cho nên để cao, em phải ăn nhiều một chút!” Anh mở của xe, nhìn dáng vẻ gầy gầy của cô đang bước lên xe: “Lúc anh không ở đây em không ăn?”

Sao có cảm giác cô không hề cao thêm miếng nào vậy?

“Có! Em có ăn!” Cô ngoan ngoãn ngồi ở trong xe nhìn anh vòng qua bên kia lên xe: “Em sẽ cao! Em còn lớn mà!”

Nghĩ đến cảnh thề non hẹn biển để kêu Dương Dương đi khám bệnh, cô chỉ hận không có cái lỗ để chui xuống.

Mất mặt chết!

Anh lái xe, bỗng thấy má cô ửng hồng, hai bên tai đều đỏ lên: “Sao vậy?”

“Không có gì không có gì! Chỉ là em vui quá, anh tới thăm em!” Cô cố gắng không nghĩ đến chuyện đó nữa.

Cũng không dám ngủ chung với Dương Dương nữa.

“Vui đến nỗi lỗ tai cũng đỏ lên.” Anh có chút nghi ngờ.

“Ưm a!” Cô lấy hai tay che mặt, cô đang rất xấu hổ.

Rất nhanh họ đã tới khu vui chơi gần nhà, cảm giác như phụ huynh dẫn con đi chơi vậy.

“Không phải em muốn chơi lắm sao? Không dám?” Hai người đứng dứoi cáp treo, cô nắm chặt tay của Dương Dương, tỏ vẻ như rất sợ, không muốn lên.

“Không phải không dám, em chỉ đang nghĩ mùa đông chơi trò này có sợ bị lạnh quá không?” Cô rất nghiêm túc.

“Vậy chơi trò khác.” Anh kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô đi.

Sau đó bọn họ đi ngồi đu quay, người nào đó còn mang theo không ít đồ ăn vặt.

Cô vừa ăn đồ ăn vặt, vừa tò mò hỏi: “Dương Dương, khi nào anh đi?”

“Ngày mai.”

...... Sao cô lại hỏi chuyện khiến cô đau lòng như vậy!

Thích Mật Nguyệt đang vui vẻ liền xụ mặt, cúi đầu không vui, miếng bánh ngọt cũng không còn mùi vị gì nữa.

Dương Dương muốn đi, cho nên hôm nay mới đến gặp cô một chút, không vui.

Nhìn dáng vẻ sa sút của cô, anh khẽ chau mày: “Lừa em đó.”

“Thật?” Cô lập tức ngẩng đầu nhìn anh, “Anh lừa em?”

“Hôm sau đi.”

...... Không phải cũng vậy sao?

Tiếp tục, cúi đầu, tỏ vẻ mình rất khó chịu, rất đau lòng!

Cảnh Bùi Dương nhìn dáng vẻ sầu não của cô, miếng bánh ngọt vừa cắn trong miệng vẫn chưa nuốt, má phồng phồng nhìn như bánh bao, trông rất đáng yêu, anh khẽ gọi: “Thích Mật Nguyệt.”

Cô không để ý tới anh!

“Tiểu Thích Mật Nguyệt.” Anh lại gọi lần nữa.

Vẫn không để ý: “Bào bảo giận rồi, cần dỗ dành!”

Bỗng nhiên, cô cảm giác má mình bị hôn một cái, cô trợn to hai mắt nhìn anh, anh vậy mà lại trộm hôn cô!

“Ưm, cảm giác cũng không tệ!”

“Anh anh anh”, Cô không chịu nổi!

Cô nhanh chóng nuốt miếng bánh xuống, mặt ửng đỏ nhìn anh: “Dương Dương, anh thật xấu! Lần sau không được rời đi nhanh như vậy, em muốn mình gặp nhau lâu hơn!”

“Khoảng cách mới làm em trân trọng những lúc gặp nhau như vậy.”

“Khoảng cách sinh ra tiểu tam!”

“Ai dạy em vậy?” Anh cầm khăn lau lau khóe miệng cho cô: “Mật Nguyệt lớn rồi.”

“Em phải lớn chứ, để còn xứng với anh.” Cô cố gắng giấu nụ cười đi: “Dương Dương, anh yêm tâm đi đi, hôm nay anh đi với em như vậy, anh rời đi em sẽ không có không vui đâu.”

“Không khóc?”

- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.