Tưởng Lộc Phi Phi

Chương 37: Thanh Thư Bị Đánh 2




Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Lúc Hàn Y Lâm tỉnh lại, cố gắng muốn mở mắt, nhưng trước mắt vẫn tối đen như cũ.

Cô nhanh chóng ý thức được, đôi mắt mình bị mảnh vải đen buộc chặt, tay chân cũng bị dây thừng thô to trói, bên tai nghe thấy tiếng tách tách, như là thứ gì đó bị đốt.

Cánh mũi hơi động đậy, Hàn Y Lâm lập tức ngửi thấy một mùi thuốc súng nồng nặc, còn có mùi gì đó rất gay mũi.

Formalin [1]?

[1] Formanlin (formaldehyde): là một hợp chất hữu cơ còn được biết đến như là mêtanal, ở điều kiện bình thường là một chất khí có mùi hăng mạnh

Cô nhớ ngày đến viện Nghiên cứu lấy thi thể Vưu Tiểu Liên cũng ngửi thấy mùi này.

Đột nhiên có tiếng bước chân tới gần, rất nhẹ, gần như là không thể nghe được, lúc có thể cảm nhận được, bước chân đã dừng lại trước mặt cô.

Mùi hương trên người người này, dĩ nhiên là cô không xa lạ, tối qua lúc ở biệt thự của Tống Thanh Nam, cô bị hắn ta chuốc thuốc mê.

"Tống Thanh Bắc?" Hàn Y Lâm đột nhiên mở miệng kêu lên.

Tống Thanh Bắc hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống trước mặt cô, siết chặt cằm cô, nâng mạnh đầu cô lên.

"Sao, bất ngờ không? Giờ cô có biết cũng muộn rồi. Nhưng cô không cần lo, tôi chỉ cất giấu cô ở đây, có lẽ mấy ngàn năm sau, có người sẽ đào cô lên. Đến lúc đó, có lẽ cô nên cảm ơn tôi mới đúng."

Tống Thanh Bắc nói xong, trực tiếp túm cô, đẩy cô lên chiếc giường thực nghiệm trong căn phòng tối.

Hàn Y Lâm hiểu ý anh ta, anh ta muốn làm lại những gì đã làm với thi thể Vưu Tiểu Liên lên người cô, giết cô, sau đó lại tiến hành xử lý chống phân huỷ sao?

Ngày đó khi dời thi thể, cô có hỏi Thường Tử Dương, hung thủ xử lý thi thể thế nào.

Đầu tiên là mổ bụng, lấy nội tạng, để vào dung môi chống phân huỷ... Cô phản ứng lại, sự sợ hãi như gió lạnh thổi từ dưới lòng bàn chân lên.

"Tống Thanh Bắc, anh muốn làm gì? Buông tôi ra!" Hàn Y Lâm cựa quậy hai vai, muốn hất bàn tay nắm vai mình ra.

Thế nhưng, đôi tay này giống như gọng kìm, một tay nắm chặt bả vai cô, một tay nắm chặt hai tay cô, trực tiếp đẩy cô xuống.

Hàn Y Lâm bị đẩy ngã, lập tức cảm giác dưới lưng lạnh lẽo như băng, như là nằm trên giường sắt.

Vài tiếng răng rắc vang lên, tay chân, eo cô đều bị trói lại, cả người thành hình chữ đại (大), bị cố định chặt chẽ trên giường.

Hàn Y Lâm nhanh chóng nghe thấy tiếng leng keng do lưỡi dao kim loại va vào nhau, tiếng mài dao, tiếng bước chân đi tới đi lui, cuối cùng là dừng bên cạnh cô ta.

Hàn Y Lâm chợt cảm thấy vô vọng, "Tống Thanh Bắc, anh là đồ điên, ngay cả mẹ ruột của mình cũng dám giết, anh nhất định sẽ bị sét đánh!" Nếu dù sao cũng chết, thà rằng mạnh miệng mắng chửi, nguyền rủa tên đạo đức giả này một lần.

Vì sao cô lại ngu ngốc như thế, không nghĩ tới người này mới là hung thủ thực sự giết hại Vưu Tiểu Liên? Vậy mà tối qua cô còn muốn giết Tống Thanh Nam.

Hàn Y Lâm nghĩ đến cái tên này, trong lòng chợt nghẹn lại.

Có phải anh đã chết rồi không? Sau khi Tống Thanh Bắc chuốc thuốc mê cô, cô nghe loáng thoáng tiếng anh ta vào phòng, cùng với tiếng dao đâm vào thứ gì đó.

Một tay Tống Thanh Bắc cầm dao, đập vào một bàn tay khác, lạnh lẽo nhìn người phụ nữ nằm trên giường.

Mi thanh mục tú, làn da rất trắng, đúng là có phần xinh đẹp, thảo nào khiến tên Tống Thanh Nam khốn kiếp kia chết mê chết mệt.

Tống Thanh Bắc đột nhiên ngồi xuống, dao để bên cạnh Hàn Y Lâm, đôi tay nắm chặt chuôi dao, ánh mắt tối sầm, "Gọi ai là đồ điên?"

Anh ta cười lạnh, "Người điên phải là các người mới đúng! Mụ già kia, điên điên khùng khùng, sao có thể có quan hệ gì với tôi? Tôi đâu có ngu như thế, Tống Thanh Nam tùy tiện lấy một người ra để diễn trò là có thể vặn ngã tôi?"

Hàn Y Lâm phản bác, "Bà ấy không phải người tùy tiện gì, cảnh sát đã làm xét nghiệm ADN, anh và Vưu Tiểu Liên có 99.99% quan hệ huyết thống!"

Thật ra cô cũng không rõ cảnh sát đã giám định chưa, nhưng giờ cô chỉ muốn kẻ đạo đức giả này không được dễ chịu.

"Quan hệ huyết thống cái rắm!" Tống Thanh Bắc đột nhiên chửi tục.

Trước mặt người khác, anh ta chưa bao giờ chửi tục, luôn là dáng vẻ tao nhã ôn hòa, đối lập với Tống Thanh Nam mang dáng vẻ công tử bột, ăn chơi trác táng.

Có lẽ là do quá kiềm chế, giây phút này, đột nhiên anh ta cảm thấy trong lòng rất sảng khoái!

Trong đầu Tống Thanh Bắc đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ, đứng thẳng dậy, ném dao trong tay xuống đất, trèo lên chiếc giường sắt, ngồi trên người Hàn Y Lâm, kéo mảnh vải đen che mắt cô.

Trên người Hàn Y Lâm đột nhiên bị đè nặng, vô cùng nặng nề, có lẽ do đôi mắt bị che lâu quá, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng thì không thích ứng được, không ngừng chảy nước mắt.

Cô nhìn bốn phía xung quanh, ánh sáng trong phòng tối tăm, không phải đèn điện, mà là nến. Trong phòng có rất nhiều bình thủy tinh, nhiều nhất là dụng cụ cắt gọt, tựa như một căn phòng tra tấn.

"Lê hoa đái vũ [1], dùng dáng vẻ này để khiến người ta thương hại, cô quyến rũ Tống Thanh Nam như vậy sao?" Tống Thanh Bắc đột nhiên cúi người tới gần cô, vuốt ve hai má cô.

[1] Lê hoa đái vũ: hoa lê dính hạt mưa, ban đầu dùng để miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương Quý phi, sau này dùng để chỉ vẻ đẹp kiều diễm của phụ nữ

Cả người Hàn Y Lâm nổi da gà, "Tránh ra! Tống Thanh Bắc, tôi sẽ giết anh, anh cút xuống cho tôi!" Cô cố gắng động đậy hai chân, hai tay giật gần như sắp đứt, cả người lại không thể nào cử động.

Cô càng giãy giụa, Tống Thanh Bắc càng hưng phấn, đôi tay túm cổ áo cô, xé mạnh ra, trực tiếp xé rách hoodie trên người cô, bên trong là một chiếc áo giữ ấm màu trắng, phác hoạ dáng người có lồi có lõm.

Hàn Y Lâm thấy ánh mắt dâm tà của Tống Thanh Bắc, sợ tới mức hồn bay phách lạc, "Tống Thanh Bắc, Vưu Tiểu Liên là mẹ anh, tôi là em gái anh, sao anh có thể như vậy? Anh mau thả tôi ra, thả ra!"

Hàn Y Lâm hét khản cả giọng, Tống Thanh Bắc lại như động vật máu lạnh, thờ ơ đè lên người cô, mạnh mẽ tiến vào...

Trong lúc tuyệt vọng, cô nghiêng đầu, thấy được chiếc nhẫn trên ngón áp út tay phải, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc, "Lúc em gặp nguy hiểm, nhất định phải mang cái này, tôi sẽ đến cứu em."

Anh sẽ không tới, anh đã chết rồi!

Hàn Y Lâm cảm giác trái tim như là bị dao cùn không ngừng đâm mạnh, đau đến mức không cách nào hô hấp, tới khi thành mảnh vụn, đau đớn cũng trở nên lan tràn.

...

Xe cảnh sát lướt nhanh trên đường núi, hai bên núi cao chót vót nhanh chóng lùi lại phía sau.

Ninh Trừng ngồi ở ghế sau, dựa lưng vào lưng ghế, đôi mắt nhìn phong cảnh liên tục thay đổi ngoài cửa sổ xe.

Người hãm hại Tống Thanh Nam, người bắt Hàn Y Lâm đi, đồng thời là hung thủ giết hại Vưu Tiểu Liên, giờ đã không thể nghi ngờ.

Chính là Tống Thanh Bắc.

Sản nghiệp của tập đoàn Tống Thị rất lớn, nhưng hai anh em Tống Thanh Bắc và Tống Thanh Nam bất hòa, tập đoàn Tống Thị vẫn luôn trong tình trạng chia cắt.

Công viên giải trí Bạch Vân vốn là hạng mục do Tống Thanh Nam chủ trì khai thác, cuối cùng không biết vì sao rơi vào tay Tống Thanh Bắc. Thủ đoạn Tống Thanh Bắc sử dụng, chắc là không khác thủ đoạn sử dụng với siêu thị Chính Hồng.

Tống Thanh Nam ghi hận trong lòng, cho nên muốn mượn tay họ, tố giác án mạng, nhân cơ hội hủy diệt hạng mục công viên giải trí Bạch Vân.

Thế nhưng, vì sao anh ta phải chờ đến một năm sau, cũng chính là bây giờ? Đúng, anh ta đang đợi thời cơ thích hợp, biết mình không đấu lại Tống Thanh Bắc nên thế nào cũng phải chờ đến khi họ xuất hiện mới tố giác vụ án này.

Ninh Trừng nhanh chóng sắp xếp suy nghĩ rõ ràng, muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, sống lưng lại đột nhiên thẳng lên, nắm chặt tay Lục Mang.

Cô không biết là ảo giác của cô, hay là xe chạy với tốc độ quá nhanh, đường quá khúc khuỷu, khoảnh khắc khi xe đi qua khúc cua, cô cảm giác cơ thể như bị lưỡi dao lạnh đâm vào, đau đến mức không thể nào hô hấp.

"Sao thế?" Lục Mang cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen nhánh tràn đầy sự lo lắng.

Ninh Trừng hít sâu hai lần mới bình ổn lại, lẩm bẩm nói thầm, "Liệu Hàn Y Lâm có xảy ra chuyện gì không? Tống Thanh Bắc này, nhìn rất âm hiểm ngoan độc, có thể anh ta sẽ làm gì cô ấy không?"

Lục Mang nắm chặt tay cô, "Khoan hãy nghĩ mấy chuyện này, chúng ta sẽ nhanh chóng tìm được cô ấy." Anh nhìn người ở ghế lái, "Chúng ta không đi theo hướng này nữa, quay đầu, đến đảo Bạch Vân."

Lâm Khiếu Ba đang chuyên chú lái xe, tốc độ dần chậm lại nhưng không trực tiếp quay đầu, "Tâm tư Tống Thanh Bắc thâm sâu, thi thể Vưu Tiểu Liên tìm được ở công viên giải trí Bạch Vân, anh ta còn có thể mạo hiểm như thế, đưa Hàn Y Lâm lên đảo?"

Ninh Trừng nhìn Lục Mang, không biết lấy đâu ra tự tin, "Đội phó Lâm, chúng ta cứ đến đảo Bạch Vân đi. Chắc chắn Tống Thanh Bắc cũng nghĩ như thế, chúng ta sẽ cho rằng anh ta không mang Hàn Y Lâm lên đảo, mà anh ta cố tình làm ngược lại."

"Tống Thanh Bắc, ngoại trừ tâm tư thâm sâu thì cũng là một tên có tinh thần biến thái, trước khi chết, Vưu Tiểu Liên đến đảo Bạch Vân, sau đó không trở ra, chắc chắn là anh ta giết bà ấy ngay trên đảo. Rất có khả năng, trên đảo có nơi chuyên xử lý thi thể của anh ta. Công viên giải trí Bạch Vân là hạng mục anh ta cướp được từ Tống Thanh Nam, phạm tội ở nơi này, thứ nhất có thể cho anh ta khoái cảm. Hơn nữa, nếu chúng ta không đến đảo Bạch Vân, nhất định là anh ta đang cười nhạo chúng ta."

Đột nhiên Lục Mang thay đổi cách nói chuyện, giọng lạnh lùng tuyệt tình, mang theo chút trào phúng và khinh thường, "Chậc, xem đi, tôi ở ngay chỗ này, cảnh sát mấy người, chỗ dễ thế này mà cũng không tìm được, đúng là một đám ngu đần."

Sau đó nhanh chóng trở lại với chất giọng trầm thấp thuần hậu của mình, "Nhất định là như thế, lập tức quay đầu." Giọng anh vô cùng chắc chắn, chân thật đáng tin.

Lâm Khiếu Ba không phản bác nữa, nhanh chóng quay đầu lại, đến đảo Bạch Vân.

Một tiếng sau, đội hình sự đến đảo Bạch Vân.

Phong cảnh trên đảo mỹ lệ, du khách đông đúc, tất cả vẫn diễn ra như bình thường, không ai ý thức được, trong không khí xuất hiện mùi hương của sự tử vong.

Hòn đảo lớn như thế, họ làm sao để tìm? Tống Thanh Bắc sẽ đưa Hàn Y Lâm đến chỗ nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.