Tưởng Lộc Phi Phi

Chương 14: Hào khí (2)




Ăn xong. hắn kéo tay nàng đi, nàng theo bản năng rút ra, độ mạnh yếu vừa phải, khiến hắn hơi kinh ngạc chút. Trước đây nàng không muốn thế nào cũng sẽ không phản ứng ngay, cũng sẽ không biểu hiện rõ như vậy, hôm nay nàng sao vậy?

Trong lòng Sở MInh Phong nghi hoặc, hỏi, “Vũ Nhi, sao vậy?”

Giọng nàng nhu hoà, “Không sao, chỉ là hôm nay hơi mệt chút, muốn đi nghỉ sớm, hay là bệ hạ về cung trước đi ạ”

Nỗi nghi hoặc trong lòng hắn lớn hơn, Vũ Nhi trời không sợ, đất không sợ thế mà lại cụp mắt, gần như không dám nhìn mình. Điều này rất kỳ lạ, nàng tới tột cùng làm sao vậy? Chẳng lẽ tình độc lại phát tác sao?

“Hay tình độc lại phát tác rồi?”

“Không phải….ta, kỳ kinh tới, hơi không khoẻ lắm ạ” Mắt Diệp Vũ lộ vẻ xấu hổ, mới ngước mặt lên lại lập tức cụp ngay xuống.

“Hết cách thôi, trẫm nghỉ ở phòng bên cạnh” Sở Minh Phong nâng hai tay nàng lên, “TRẫm ôm nàng trở về phòng, được không?”

Thân hình nàng run lên, lại lần nữa định kháng cự theo bản năng, rồi lại nghĩ đến gì đó, rồi cũng không kháng cự hắn tới gần nữa, “Nhiều người nhìn như vầy, để ta tự đi”

Hắn chẳng những không thả nàng xuống mà ngược lại ôm nàng, ‘Vũ Nhi, tối nay nàng có vẻ đặc biệt sợ trẫm”

Mày nàng cau nhanh, hơi hạ thấp rèm mi xuống, nói lắp bắp, “Không phải… Ta chỉ thấy mình không khoẻ lắm…”

Sở Minh Phong phát giác ra, toàn thân nàng đột nhiên run lên, hẳn là bị hoảng sợ cực độ rồi… Hắn đột nhiên lại nhớ tới, lần trước cũng là thế này, nàng hình như thay đổi thành một người, cứ như con chuột nhỏ vậy, rất sợ mình… Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra chứ?

Hắn nâng mặt nàng lên, để nàng nhìn mình. Vẫn là gương mặt như ngọc khắc sâu trong lòng này, đây là lông mi nàng xoắn xít như đoá hoa, đôi mắt đầy sợ hãi.

“Cầu bệ hạ… Buông ra…” Diệp Vũ bối rối khẩn cầu.

“Trẫm ôm nàng về phòng trước”

Hắn bá đạo ôm lấy nàng, đi về tẩm phòng. Một đường này, hắn vẫn thầm quan sát thần sắc của nàng, nàng dường như vẫn kinh hồn táng đởm, mà càng ngày càng sợ thêm. Hắn mấy lần ôm lấy nàng, nàng lại hận mình, cũng không nguyện thị tẩm, cũng không sợ hãi mình đến vậy. Trong lòng cô gái này, thật sự đã đổi thành người khác.

Trở lại tẩm phòng, Sở Minh Phong đặt nàng trên giường, Diệp Vũ câu nệ ngồi, “Ta…muốn nghỉ ngơi, hay là bệ hạ tới phòng bên ngủ đi ạ”

“Được, trẫm sẽ đi ngay” Hắn hỏi tuỳ ý, “Vũ Nhi, có còn nhớ mấy ngày trước nàng đưa ra ba yêu cầu không?”

“Nhớ rõ ạ”

“Trẫm nhớ không được rõ cho lắm, nàng lặp lại lần nữa được không?”

“Bệ hạ thế mà lại không nhớ rõ sao” Nói đến chuyện này, nàng lại khôi phục thần thái như cũ chút, “Có thể thấy bệ hạ chẳng có thành ý nhiều lắm”

“Nhẫn kim cương, sâm banh hoa hồng, còn có cái gì nữa nhỉ?” Sở Minh Phong cố tình lấy này ra thử.

Diệp Vũ mấy ngày trước đã đề ra yêu cầu thứ nhất lặp lại một lần.

“Trong bảy ngày phải làm xong, ta mỏi mắt mong chờ đó”

Mày hắn hơi giãn ra, nỗi băn khoăn trong lòng biến mất. Nhưng sâu trong lòng hắn vẫn chưa tiêu tan bóng ma, vẫn cảm thấy cô gái trước mắt như là một người khác vậy.

Diệp Vũ xác thật là không phải Diệp Vũ hắn vốn yêu, cảm giác của hắn rất sâu sắc, với từng cử chỉ hành động của nàng, một cái nhăn mày cau mặt có thể nói là như ý chỉ, cũng gián tiếp nói rõ hắn thật sự yêu nàng mới để ý tới nàng như vậy.

Thẩm Chiêu không nuốt lời, ngày hôm sau đã cho người đưa bản sao “Thần binh phổ” tới. Người đưa thư tự xưng là con gái Thiến Hề, thị vệ biệt quán và Trâm Cài cũng không để ý cho lắm, Diệp Vũ yên lặng nhận lấy bản sao, để tới đêm dài yên tĩnh mới cầm đuốc soi đèn đọc.

Bên trong có ghi lại mười tám loại thần binh lợi khí, quả nhiên là vũ khí tuyệt thế, cấu tạo tinh xảo mà phức tạp, lực sát thương cực mạnh, gấp mấy lần binh khí bình thường. Một binh lính bình thường cầm loại thần binh lợi khí này trong tay, có thể lấy một địch được trăm, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Nếu mà chế tạo ra nhiều loại thần binh lợi khí thế này, dùng cho hai quân đối trận, tướng sĩ Sở quốc như hổ mọc thêm cánh, đủ để bảo vệ quốc gia. Nếu sách này ở trong tay người Tần quốc, Nguỵ quốc, vậy đó là ác mộng Sở quốc, là mở đầu đoạn mất nước.

Vì thế nàng mất ba đêm, sao lại một bản sao khác, ở mỗi một loại cấu tạo thần binh lợi khí sửa một vài chi tiết, cách tạo ra cũng thay đổi, làm thành một quyển “Thần binh phổ” giả.

Khoảng cách bảy ngày chỉ còn lại có ba ngày, Diệp Vũ đi trước lầu Tiêu Tương, Trâm Cài đi theo.

Ở đài Hồng Mai, công tử Kim lại khiến cho Trâm Cài hôn mê, hỏi nàng đã lấy được chưa. Nàng rút quyển “Thần binh phổ” trong tay áo ra, “Bệ hạ giấu sách rất kỹ, Thẩm Chiêu đặt trong phủ một quyển để tỳ nữ nhìn một lần mà không sao quên được, sau đó nhớ ghi lại, thế gian liền có hai quyển “Thần binh phổ”

“Thẩm Chiêu thế mà lại có tâm tư này!” Hắn cảm thấy kỳ lạ, lập tức cười nói, ‘Sở hoàng coi hắn là tâm phúc, triều chính quá mức nể trọng hắn, hắn dưới một người trên vạn người, là nhân thần cực kỳ được coi trọng. Nếu ngày sau có người tóm được một quyển trên tay hắn, Sở Hoàng nổi lòng nghi ngờ, hắn liền vạn kiếp bất phục. Có được “Thần binh phổ” trong tay, thì có thể cam đoan, Thẩm Chiêu thông minh tuyệt đỉnh, đã sớm lưu lại một bản”

“Lấy tiểu nhân đo lòng quân tử thôi” Nàng nói khinh thường.

“Không tin cũng thế” Hắn cười cười, đoạt cuốn sách trong tay nàng dễ dàng, “Bản này chắc không phải là giả đâu nhỉ”

“Ngươi không tin ta hay vẫn không tin Thẩm Chiêu?”

“Ta chỉ tin vào bản thân mà thôi”

“Không tin, vậy trả lại cho ta” Diệp Vũ vươn tay ra.

Công tử Kim lật từng trang một, sự phối hợp tinh xảo nhuần nhuyễn của thần binh lợi khí này đúng thật không phải giả. Hai tròng mắt hắn phát sáng, sáng như mắt sói, như hổ tham lam vậy. “Phụ tử La thị quả thật là lợi hại sáng tạo ra thần binh lợi khí, đủ có thể lấy một địch trăm”

Thể xác và tinh thần nàng căng thẳng cũng được thả lỏng, cuối cùng cũng lừa được.

Hắn nhìn đến tờ cuối, hơi chút nghi ngờ khó hiểu, “Phụ tử La thị chỉ tạo ra mười tám món thần binh lợi khí thôi sao?”

Nàng cười lạnh, “Mỗi một loại đã lấy một địch trăm rồi, mười tám loại còn chưa đủ sao?”

Hắn gập sách lại, nàng nói ngay, “Ta đã giúp ngươi lấy được sách, ngươi sẽ không nuốt lời tới mức đẩy ta tới chỗ sống chết đấy chứ?”

“Ta sao lại nuốt lời được chứ?” Công tử Kim lấy trong lòng ra một bình ngọc tinh xảo, “Bên trong có ba viên thuốc giải, vào mỗi đêm trăng tròn thì uống một viên, sau khi uống hết ba viên thì coi như đã giải độc xong”

“Nếu còn sót lại độc chưa giải hết thì sao?” Diệp Vũ cầm lấy bình ngọc, lắc lắc hai cái nghe thấy tiếng đinh đinh đang đang nghe thật vui tai.

“Trong cơ thể ngươi làm sao mà lại có nhiều tình độc như vậy chứ?” Công tử Kim bật cười.

“Vậy ngươi sao để cho ta rời khỏi thành Kim Lăng đi mà thần không biết quỷ không hay hả?”

Hắn vỗ ba cái, lập tức có một người đi từ trong phòng chậm rãi ra, nàng nhìn người đó, trợn mắt há hốc mồm.

Trên đời sao lại có chuyện đáng sợ kinh người đến thế chứ? Cô gái này có bộ dạng giống y nàng. Dung mạo giống nhau hoàn toàn! Váy sam cũng giống y nhau! Thân hình cũng giống y chang! Tại sao có thể vậy được?

Diệp Vũ không tin vào hai mắt mình, xoa xoa mắt, như thấy chính mình trong gương vậy. Nếu không phải kiên định tín niệm, nàng còn tưởng rằng mình là kẻ giả mạo nữa cơ. TRên thế giới này sao có hai người có bộ dạng giống nhau như đúc thế chứ? Rất khó tin.

“Vì sao nàng ấy…” Nàng nói lắp bắp.

“Mấu chốt trong đó, ngươi không cần biết, chỉ cần biết chút là, thay mận đổi đào” Sắc mặt Kim công tử nặng nề. Nàng thật chấn động, đúng vậy, là thay mận đổi đào, kẻ giả mạo lần này thay thế chính mình trở về biệt quán, như vậy nàng sẽ có thể thần không biết quỷ không hay rời thành Kim Lăng đi. Đợi lúc Sở Minh Phong phát hiện ra kẻ giả mạo bên cạnh, nàng đã bỏ trốn mất tăm rồi.

Cô nương kia mở miệng, ‘Diệp cô nương đừng lo, ta thầm quan sát cô từ lâu rồi, đã quen với từng lời ăn tiếng nói của cô, bắt chước giống y như đúc, thay cô trở về ôn tuyền biệt quán, không có vấn đề gì, cô có thể yên tâm”

Diệp Vũ càng kinh ngạc hơn, cô nương này nói giống y chang mình, lợi hại quá đi.

“Sở Minh Phong rất khôn khéo, nếu phát hiện ra nàng là giả, nàng ấy có thể gặp nguy hiểm không?” Nàng lo lắng hỏi.

“Nàng sẽ biết tự cứu mình, ngươi yên tâm đi” Mặt công tử Kim không đổi nói.

“Vậy là tốt rồi”

Diệp Vũ thấy cô nương này nhìn mắt hắn chăm chút, loại ánh mắt này tuy yên tĩnh mà hèn mọn, đã có năm phần thống khổ, năm phần không muốn rời xa. Chẳng lẽ cô nương này thích hắn ta?

Công tử Kim xuất chiêu di hoa tiếp mộc này, chỉ sợ kế hoạch đã có từ lâu rồi. Hắn có dụng tâm hay ý dồ khác không nhỉ? Mặc kệ thôi, nàng có thể thuận lợi đào tẩu thì tốt quá, còn nghĩ nhiều mà làm gì?

Nàng nói với cô nương giả mạo mình ra ba yêu cầu, đỡ cho Sở Minh Phong chỉ ngắn ngủn trong hai ngày đã phát hiện ra nàng chạy mất.

Như thế ngày này, Diệp Vũ không về biệt quán, cô nương không biết tên này cùng Trâm Cài trở lại biệt quán.

Sau đó nàng thay quần áo nam, nàng không kìm được quay đầu, tim đập phập phồng, cảm khái vạn lần. Chưa kịp cùng mẫu thân, Lâm Trí Viễn, Thẩm Chiêu và Tấn vương cáo biệt, có tiếc nuối và cả bất đắc dĩ nữa. Các ngươi không trách ta đó chứ?

Vào thành Kim Lăng đã được một năm, giờ sắp tới giờ khắc phải đi, tâm tình nàng lúc này đầy phức tạp, hình như có vẻ u sầu thản nhiên quẩn quanh trong lòng. Tóm lại, nàng xoay người, giơ roi giục ngựa đi, chạy như bay lên phía trước.

Rời cánh cổng ngày càng xa, vẻ u sầu càng đậm hơn, trong đầu nàng hiện ra khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn, có sủng ái và bạo ngược đan xen, có thương tổn và thâm tình giao hoà xuất hiện trong đầu…

Sở Minh Phong, vĩnh biệt! Hy vọng ngươi sẽ quên ta…

***

Thời hạn bảy ngày đã đến, Sở Minh Phong ra cung lúc trời hoàng hôn. Diệp Vũ đang đánh đàn sau vườn, thê lương ai oán, bi thống tuyệt vọng cứ lởn vởn quanh kỳ hoa dị thảo, chảy dọc theo các tường trắng, tiến thẳng vào tim hắn.

Hắn xua tay, bảo người hầu không cần thông báo. Tống Vân vẫy tay, ngăn mọi người đi theo, để một mình bệ hạ tiến đến. Mỗi một âm, một đoạn, đều chua chát, bi thương, giống như tâm tình nàng vậy, vì sao nàng lại bi thương như thế?

Hắn đứng ở cửa vườn, nhìn nàng ngồi ở bàn đá đánh đàn. Tịch dương đã khuất sau đỉnh núi, phía tây chỉ còn lại chút tàn hồng, rọi trên người nàng, quần áo trắng như tuyết kia như nhiễm máu, rất hợp với tiếng đàn thê tuyệt của nàng. Bất giác lòng hắn đau nhoi nhói ê ẩm.

Tiếng đàn ngừng rồi, mà ngón tay nàng chưa động, vẫn đứng im, như phong hoá ngàn năm vậy, mắt vẫn nhìn vào đoá Hải Đường, lại như đang tán loạn thật sự vậy. Trâm Cài thấy hắn, vội vã hành lễ, ‘Nô tỳ tham kiến bệ hạ”

Diệp Vũ nghe thấy thanh âm, lấy lại tinh thần, đứng lên, hạ mình hành lễ. Sở Minh Phong chậm rãi đi tới, ánh mắt mỉm cười, “Tiếng đàn hay quá, Vũ Nhi không những nhảy đẹp mà cầm nghệ cũng rất tuyệt” Bộ dạng nàng phục tùng yếu ớt, nói thản nhiên, “Bệ hạ quá khen”

“Đi chuẩn bị cơm đi” Ánh mắt hắn dừng trên mặt nàng, lại sai Trâm Cài.

“Vâng, nô tỳ xin đi chuẩn bị” TRâm Cài cười tủm tỉm lui ra. Diệp Vũ nhớ rõ, kỳ hạn bảy ngày đã tới, hắn nhất định sẽ đến. nàng ngước đôi mắt lên, “Bệ hạ ra cung tới, nói vậy đã chuẩn bị kỹ rồi”

Hắn vung áo choàng lên ngồi, kéo nàng tới trước ngực, nắm tay nhỏ bé của nàng, ‘Vũ Nhi, thời điểm hoa hồng nở vẫn còn chưa tới, trẫm nghĩ, hay là đợi bốn tháng nữa, sẽ sai người đi Nguỵ quốc hái một ít hoa hồng về, trẫm sẽ lại cầu hôn với nàng” Trên mặt nàng đoá mây đỏ chợt phai nhạt dần, mỉm cười, “Chiêu hoãn binh này mới tuyệt diệu làm sao”

“Trẫm cũng bị bất đắc dĩ mà” Sở Minh Phong lấy ngón cái vuốt nhẹ mu bàn tay nàng, “Nàng không vội gả cho trẫm, trẫm lợi dụng kế hoãn binh kia đưa ra ba yêu cầu với nàng”

“Bệ hạ không lo sẽ có thay đổi sao?” Diệp Vũ không sợ hỏi.

“Vì để tỏ thành ý của trẫm, trẫm lúc này ban chỉ, phế hậu cung, giải tán phi tần” Hắn kéo nàng ngồi trên đùi, ôm lấy nàng, ‘Nếu nàng hiểu được lòng trẫm, sáng sớm mai trẫm sẽ ban chỉ ngay”

Trong khoảng thời gian ngắn, nàng coi nhẹ hành động hắn, cứ lẳng lặng nhìn hắn chăm chăm. Hắn nói nghiêm trang, “TRẫm chỉ nguyện nắm tay nàng một đời, giữa nàng và ta, tuyệt không có kẻ khác”

Nàng như thất thần, thân là đế vương, đã hy sinh như thế, nói ra lời thề, có thể thấy thâm tình của hắn đã xâm nhập vào tận xương tuỷ. Nam nhi trên đời, có mấy ai làm được như thế chứ? Chắc là hiếm lắm. Nàng bất giác đố kỵ, Diệp Vũ thật may mắn, chiếm được thật tình, chân ái của hoàng đế Sở quốc.

Chỉ cần nàng dụng tâm cải trang thành Diệp Vũ, giấu giếm sơ hở, lúc thời điểm thích hợp thì lấy lòng hắn, mới vĩnh viễn thay thế được Diệp Vũ, được vua một nước độc sủng, làm mẫu nghi thiên hạ.

Nhưng mà trong lòng nàng vĩnh viễn chỉ có nam tử kia, cái người cho mình một tính mạng hoàn toàn mới, một nam tử tâm cao khí ngạo chiếm trọn lòng mình, ai cũng kém hẳn hắn.

“Làm sao vậy?” Sở Minh Phong thấy nàng sững sờ, không đoán được lòng nàng.

“Không có gì” Diệp Vũ đáp lại nghĩ, “Bệ hạ vẫn còn chưa có đối sách, nếu lúc này phế hậu cung, chỉ sợ triều thần phản đối cực lực”

“Ai cũng không lay chuyển được quyết định của trẫm!”

“Vậy tới lúc đó lại bàn đi, bệ hạ đừng bởi vì ta mà cùng triều thần tranh đua”

Nàng giãy dụa đứng lên, lại bị hắn ôm lấy, nhắm thẳng vào tẩm phòng, lòng nàng nhảy bắn lên, “Bệ hạ, nói vậy Trâm Cài đã chuẩn bị xong bữa tối, hay là dùng bữa trước đi ạ”

Hắn đá văng cửa ra, lại đá tới cửa, nàng biết hắn muốn làm gì, tâm hoảng ý loạn giãy dụa, rốt cuộc hai chân rơi xuống đất. Không ngờ hắn đè nàng ép lên cánh cửa phòng, nhanh chóng xâm nhập, hôn lên phiến môi mềm mại của nàng…. Nàng hoảng sợ tránh lại vẫn bị hắn tóm lấy, đầu lưỡi hắn lại nuốt trọn, đến cả thở cũng thấy khó khăn..

Nàng như nằm mộng, không hiểu được chuyện giữa nam và nữ lại có thể thân mật hôn kịch liệt như thế… Thích nam tử, chờ đợi nhiều năm, chưa từng được biết đến nụ hôn nồng nhiệt triền miền đến thế, chỉ có sống không bằng chết xé rách thân thể đau đớn… Còn đây lại dùng tình sâu đậm của cửu ngũ chí tôn lại cho nàng một nụ hôn tha thiết mơ ước triền miên, đây là vinh hạnh hay là nỗi bi ai của nàng đây?

Diệp Vũ muốn chạy trốn lại trốn không thoát, bị hắn giam cầm trong cửa phòng, trong ngực hắn. Sở Minh Phong cứ đơn giản ôm lấy nàng, hôn lên thùy tai của nàng, cổ nàng. Mùi thơm cơ thể của nàng như là độc dược của hắn, chỉ cần vào mũi hắn hắn lại không thoát ra khỏi được mùi thơm ngào ngạt, thân thể mềm mại của nàng cho tới tận khi thỏa mãn mới thôi.

Nếu nàng không phản đối, đó là lời nói đã cảm động tới nàng, nàng chậm rãi tiếp nhận mình rồi, biết đâu chừng cũng đã thích mình, chỉ là trong khoảng thời gian quá ngắn còn chưa biết thôi. Hắn ấn chịu không nổi, mấy ngày liền còn bận rộn chính sự, chưa từng đặt chân tới hậu cung, ở biệt quán nàng lại cự tuyệt hắn nhiều lần, hắn sớm lửa tình đã thiêu đốt tới nóng cả người… Nàng đẩy vai hắn, hắn ôm nàng vào giường, một tay giữ lấy nàng, một tay gỡ lấy váy nàng.

“Bệ hạ…”Nàng định ngăn lại, lại không biết nên nói gì để ứng đối cho đúng nữa.

“Vũ Nhi, coi như trẫm bị tình độc phát tác, trẫm cần nàng giải độc cho trẫm…”

Sở Minh Phong nói khàn khàn, hai ba lượt đã cởi sạch quần áo nàng, cuối cùng chỉ còn lại đồ lót bên trong.

Cảnh xuân chợt tiết ra ngoài, bức nóng mắt, đôi quả đồi tuyết trắng mềm mại kia đột nhiên nhảy ra, nhìn thật mê người, từ từ dựng đứng lên. Máu nóng nổi lên dũng mãnh, hắn cũng khó dằn nổi lòng mình đưa tay ra xoa nắn, nàng kêu “a” lên một tiếng, như rên rỉ, cũng rất nhanh tỉnh táo lại đem hết sức lực đứng bật dậy, “Bệ hạ…Ta… Bệ hạ…”

Hắn ôm nàng ngồi trên đùi mình, để cho phần nóng bỏng của mình đặt ở cửa hoa cốc của nàng, ngón tay đùa phần cánh đào mềm mại đỏ hồng kia, khiến cho cả khối thân thể này trở nên mềm mại nóng hơn, mềm mại hơn.

Diệp Vũ không biết nên làm gì bây giờ, nỗi sợ hãi bao trùm lấy nàng, nàng vẫn phải nghe lệnh chủ nhân, lấy lòng Sở Hoàng, trở thành nữ nhân được Sở Hoàng sủng ái. Nhưng mà tận sâu đáy lòng nàng bài xích, không biết theo ai… Động tác của Sở Minh Phong dần chậm lại, nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nàng, đôi mắt rực lửa chợt trở nên lạnh lẽo.

Vì sao bộ ngực nàng lại nhỏ hơn trước? Chẳng lẽ là nàng gầy đi rồi? Tuy thân hình này rõ ràng của Vũ Nhi, nhưng chính hắn lại cảm thấy không giống. Không những ngực nàng nhỏ, hơn nữa chân tay nàng còn ngây ngô như trước, cứ như đang e sợ chuyện sắp xảy ra vậy, e lệ quẫn bách, chân tay lóng ngóng, thật kỳ lạ.

Hắn và Vũ Nhi đã từng trải qua nhiều trận chiến kịch liệt, nàng sớm đã không còn ngây ngô nữa, sao tự dưng lại ngượng ngùng lóng ngóng như vừa rồi chứ?

Loại cảm giác này toát ra, hắn cảm thấy cô gái trong lòng là lạ, là Vũ Nhi mà không phải Vũ Nhi. Rõ ràng là Vũ Nhi mà sao lại có cảm giác như vậy chứ? Vào thời điểm hắn ngây ngốc, Diệp Vũ đã sớm giật váy che lại thân mình, trong mắt còn đọng lại sự sợ hãi, e lệ không dám nhìn phần to lớn trần trụi của hắn.

“Nàng không muốn, trẫm cũng không ép nàng” Sở Minh Phong mặc quần áo lại.

“Tạ bệ hạ” Nàng vội vã mặc váy áo vào, chân tay luống cuống. Mắt hắn lạnh lẽo nhìn nàng, Vũ Nhi của hắn hận hắn, nếu không nguyện thị tẩm, cũng sẽ không sợ hãi, e lẹ, thất kinh như vậy, Vũ Nhi của hắn còn là một con cọp cái hung ác, còn biết mắng chửi người nữa. Nàng thấy hắn ngồi bất động, trong mắt lóe sáng lợi hại, thầm nghĩ không ổn, hạ giọng kêu, “Bệ hạ..”

Hắn hỏi, “Vũ Nhi, trẫm nhớ rõ từng tặng cho nàng một quả ngọc bội”

“Ngọc bội ư?” Nàng thở phào nhẹ nhõm, may mà trước khi chạy trốn Diệp Vũ có nói qua cho mình biết về huyết ngọc điêu lũ uyên ương khấu. “Bệ hạ cũng không tặng cho ta ngọc bội, nhưng thật ra có tặng cho ta uyên ương khấu”

“À, xem ra trẫm nhớ lầm rồi”

“Nếu bệ hạ muốn nhìn chút, để ta mang tới cho”

Sở Minh Phong gật đầu, nhìn nàng xuống giường, mở một hộp gỗ trầm hương trên bàn, lấy uyên ương khấu ra. Nhìn hai mắt, hắn như thuận miệng nhắc tới, “Mới rồi lại nhớ tới sáng sớm nay dậy quên đeo, liền thuận miệng hỏi. Vũ Nhi vì sao nàng không đeo hả?”

Nàng giải thích, “Ta thỉnh thoảng muốn khiêu vũ nghĩ nếu không cẩn thận ngã bị vỡ sẽ đáng tiếc lắm”

Hắn cười bảo, “Nói tới khiêu vũ, tiết vạn thọ đêm đó của trẫm, nàng đã nhảy một điệu múa vì trẫm, trẫm vẫn còn nhớ rất rõ”

Nàng cười trong veo, “Bệ hạ cũng biết, điệu nhảy kia ở dân gian lưu truyền, cũng là điệu nhảy nổi tiếng, có không ít vũ kỹ muốn đánh cuộc đó. Bệ hạ lại muốn nhìn ta nhảy lần nữa sao?”

Trong lòng nàng sáng như tuyết, hắn nhắc tới uyên ương khấu và tiết vạn thọ đêm đó, là vì hắn nổi lên nghi ngờ với mình. Chủ nhân liệu sự như thần, chỉ bằng một lỗi rất nhỏ, Sở Hoàng cũng sẽ nhìn ra manh mối.

“Nếu nàng có thể khiến trẫm dục hỏa đốt người, trẫm sẽ có thưởng” Trong mắt Sở Minh Phong đen bóng nổi lên tia khí lạnh nhè nhẹ.

“Ta muốn được thưởng gì đó, bệ hạ sẽ thưởng cho sao?” Mặt mày Diệp Vũ như vẽ, cười yếu ớt nói.

“Được” Hắn nói sảng khoái.

“Tiết Vạn thọ đêm đó, dụng cụ ta cố ý khiêu vũ, hôm nay không có, bệ hạ có thể tạm chấp nhận xem đi vậy”

Nàng chỉnh lại chút váy áo, tạo thành hình chữ S, chậm rãi múa.

Sở Minh Phong nhìn chằm chằm nàng rất nhanh, nàng ở trước mặt hắn tạo ra các loại động tác quyến rũ người, lúc đá hất lên, lúc xoay thắt lưng, lúc giơ mông, chân tay giãn ra mềm mại, động tác thư giãn lúc có lúc không hàm xúc ý tứ quyến rũ. Tuy không có cây cột kia làm nền phụ trợ, không thể hoàn thành được một số động tác phấn khích, nhưng nàng vẫn nhảy múa cột đầy thần vận, gợi cảm mê người.

Diệp Vũ liếc mắt đưa tình, làm nóng người bắt đầu nhảy điệu vũ kinh điển: lúc xoạc hai chân ra, lấy tay che mặt ảo tưởng là cây cột, vừa uốn éo múa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.