Tướng Khanh

Chương 26: Mệt mỏi




Nếu như không phải Giang Sùng Hoàng động thủ trước, lấy tính cách táo bạo của Đao Minh Hoàng, sợ là sớm đã xông lên động thủ.

Thế nhưng hiện tại Giang Sùng Hoàng đã ra tay, Đao Minh Hoàng đương nhiên sẽ không ra tay nữa, nếu bọn họ đối phó một Vũ Hoàng nhị trọng còn phải liên thủ, như vậy truyền đi căn bản là sẽ mất hết mặt mũi, huống chi Đao Minh Hoàng cũng không cảm thấy mình cần ra tay.

Không chỉ hắn, Vũ Hoàng còn lại cũng lộ ra cười gằn, đều cho rằng trước Chiến Thương có thể phá tan Huyền Nguyên Thủ Chưởng của Giang Sùng Hoàng là ỷ vào Giang Sùng Hoàng bất cẩn, bây giờ Giang Sùng Hoàng sử dụng tới tuyệt học thành danh của mình, Chiến Thương là Vũ Hoàng nhị trọng tất nhiên sẽ bị mất mạng tại chỗ.

Chiến Thương nguyên bản ung dung cũng có chút ngưng lại, nhưng vẫn không có bất kỳ lo lắng, hắn tà tà nở nụ cười, cốt trượng vung lên, lại một luồng khí lưu màu đen tràn vào đầu lâu.

Đầu lâu nguyên bản đen kịt dữ tợn có vẻ càng thêm âm trầm, khói đen vô biên tràn ngập, dĩ nhiên cùng không gian bí ẩn này hoàn cảnh hợp thành một thể, oanh… cắn xé Thủy Thiên Nhất Tuyến Trảm mà Giang Sùng Hoàng bổ ra.

Ầm ầm!

Tiếng nổ vang rền, ánh kiếm giống như đại dương cùng đầu lâu màu đen gắt gao chống đỡ ở trong hư không, địa phương hai người tiếp xúc không ngừng bùng nổ ra từng trận phá diệt, càng có một luồng lực lượng kinh khủng từ bên trong bao phủ ra.

Phốc!

Xung quanh vài tên Vũ Hoàng nhất trọng, lúc này dồn dập phun ra một ngụm máu tươi, mà những Vũ Hoàng nhị trọng kia, sắc mặt cũng tái nhợt, từng cái từng cái thân thể chấn động dữ dội, liên tiếp lui về phía sau.

Oanh ầm!

Rốt cục, năng lượng của đầu lâu màu đen cùng ánh kiếm đều tiêu hao đến cực hạn, dưới một tiếng nổ ầm ầm, hai người song song mất đi, hóa thành hư vô.

Hí!

Xung quanh tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, đây là Vũ Hoàng nhị trọng nơi nào đến a? Dĩ nhiên chặn lại tuyệt chiêu Thủy Thiên Nhất Tuyến Trảm của Giang Sùng Hoàng? Này muốn nghịch thiên bao nhiêu a.

Chẳng trách Vũ Hoàng nhị trọng kia sẽ ngông cuồng như vậy, không thể không nói, hắn xác thực có tư bản ngông cuồng.

Ánh mắt của Đao Minh Hoàng cũng co giật, trong ánh mắt toát ra kinh ngạc cùng ngơ ngác, hắn biết rõ, Giang Sùng Hoàng căn bản không có nương tay, nhưng dù như vậy, Thủy Thiên Nhất Tuyến Trảm của hắn vẫn bị Vũ Hoàng nhị trọng ngăn cản.

Càng làm cho bọn họ kinh ngạc, là khuôn mặt trẻ tuổi của Chiến Thương, thực sự là quá tuổi trẻ, nhiều nhất khoảng ba mươi, nhưng đã là Vũ Hoàng nhị trọng, đồng thời thực lực không thấp hơn Vũ Hoàng tam trọng.

Chẳng lẽ người này là cao thủ trẻ tuổi trong Huyền Bảng? E sợ cũng chính là thiên tài trong Huyền Vực chí cao kia, mới nắm giữ tu vi đáng sợ như vậy a?

- Như thế nào, còn cần tiếp tục đánh không?

Chiến Thương ở trên bầu trời cười lạnh, trên cốt trượng hắc khí bốc lên:

- Nếu như tiếp tục đánh, Bổn tôn chủ phụng bồi.

Sắc mặt của Giang Sùng Hoàng tái xanh, hít sâu một hơi, không có tiếp tục động thủ với Chiến Thương.

Cũng không phải nói hắn nhất định không phải đối thủ của Chiến Thương, mà là thiên tài đáng sợ như thế, trong lòng Giang Sùng Hoàng khó tránh khỏi có một ít kiêng kỵ.

Thiên tài như thế, tuyệt đối không phải thế lực bình thường có thể bồi dưỡng được, giữa bọn họ căn bản không có cừu hận, vì một chút thể diện, liền chọc cường địch như thế, e sợ chỉ có ngớ ngẩn mới sẽ tiếp tục giao thủ.

Nghĩ tới đây, Giang Sùng Hoàng lộ ra vẻ mỉm cười, chắp tay nói:

- Các hạ nói giỡn, các hạ trẻ tuổi như vậy, liền nắm giữ tu vi thực lực bực này, lão phu khâm phục.

Dứt lời, hắn lạnh lùng liếc nhìn Vũ Hoàng nhất trọng ngã trên mặt đất kia, hừ lạnh nói:

- Hừ, cao thủ như vậy, ngươi lại không trực tiếp dẫn tiến, còn ngăn cản đối phương, đối phương không có giết ngươi, đó là hắn hạ thủ lưu tình, còn không nói xin lỗi.

Vũ Hoàng nhất trọng kia xem tới đây cũng há hốc mồm, không nghĩ tới sự tình lại sẽ phát triển trở thành dáng dấp như vậy.

Lúc trước hắn bị Diệp Huyền giáo huấn một trận, vốn đã đủ xui xẻo, hiện tại lại bị Chiến Thương giáo huấn một trận, hai lần Giang Sùng Hoàng đại nhân đều không có làm chủ cho hắn, trong lòng hắn tràn ngập phiền muộn.

Có điều lại phiền muộn, nhưng sau khi nhìn đến thực lực của Chiến Thương, hắn cũng không dám có chút biểu lộ, vội vàng cung kính nói:

- Đa tạ tiền bối hạ thủ lưu tình, vừa nãy là tại hạ không hiểu quy củ, mong tiền bối đại nhân đại lượng, không tính toán tiểu nhân.

Lúc này Giang Sùng Hoàng mới cười nói với Chiến Thương:

- Các hạ tu vi như thế, hoàn toàn có tư cách gia nhập đội ngũ thăm dò của chúng ta, chúng ta ở chỗ này phát hiện một di tích thượng cổ, đang loại bỏ cấm chế, nếu các hạ nguyện ý có thể cùng bọn ta liên thủ, đến thời điểm được bảo vật lại căn cứ xuất lực to nhỏ tiến hành phân phối.

Không thể không nói, Giang Sùng Hoàng này tuyệt đối là loại tâm cơ thâm trầm, mới vừa rồi còn cùng Chiến Thương muốn đánh muốn giết, hiện tại giống như cái gì cũng không có phát sinh qua, nhiệt tình mời.

Người như vậy, so với những Vũ Hoàng đem ân oán thả ở trên mặt kia mà nói, nham hiểm đáng sợ hơn rất nhiều.

Chiến Thương trôi nổi giữa không trung, con ngươi hơi chuyển một chút, không biết hắn đang suy nghĩ gì, một lát qua đi, mới lạnh lùng nói:

- Ta không có ý kiến.

- Ha ha, vậy thì đều là người mình.

Giang Sùng Hoàng mỉm cười nói.

Chiến Thương mặt không hề cảm xúc, trong nháy mắt rơi vào trước phế tích, mà ánh mắt của hắn, ngay lập tức liền rơi vào trên người Diệp Huyền, tỏa ra sát cơ lạnh lẽo.

- Tiểu tử, không nghĩ tới ở đây lại có thể gặp phải ngươi, khà khà khà, lẽ nào là ông trời tặng lễ vật cho ta sao?

Chiến Thương tà tà cười ra tiếng, ngữ khí lạnh lẽo, âm hàn, trong ánh mắt toát ra ánh sáng nóng rực, tựa hồ không nhịn được muốn ra tay.

Chỉ là, khi ánh mắt của hắn nhìn Từ Nghiễm Lâm bên người Diệp Huyền cùng đám người Giang Sùng Hoàng, vẫn lộ ra một tia kiêng kỵ.

- Hừ, khẩu khí của các hạ thật lớn, không biết lần trước là ai sợ đến hoảng hốt bỏ chạy, vô cùng chật vật a.

Diệp Huyền nhìn Chiến Thương tản ra sát khí, khóe miệng lộ ra một tia xem thường, lúc này cười lạnh nói, hắn đã khẳng định, Chiến Thương là không dám ở nơi này động thủ.

Chiến Thương nghe Diệp Huyền nói, trên mặt dâng lên một tia sương mù màu đen, vẻ mặt tràn ngập phẫn nộ, nhưng hắn cuối cùng vẫn đè xuống tức giận, thanh âm lạnh nhạt nói:

- Lần trước là Bổn tôn chủ bất cẩn, mới không cẩn thận trúng chiêu của ngươi, có điều những thứ trên người ngươi, Bổn tôn chủ là sẽ không bỏ qua.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.