Tượng Đồng Đen Một Chân

Chương 5: Tên cường bạo bí ẩn




Lúc này quận Tú Sơn đang là tháng mười một nhưng không có sự lạnh buốt của gió bắc thổi mà chỉ có cái xe lạnh của buổi tối, xuyên qua quần áo của con người chỉ gây nên một cảm giác giống như bị nước đá dính vào người qua làn lụa mỏng, chỉ lạnh trong nháy mắt rồi biến mất.

Tiếng chim đêm vang lên rất to nhưng rồi âm thanh ầm ĩ đó nhanh chóng lắng xuống, màn đêm trở nên vô cùng tĩnh lặng, ngoại trừ một số bóng đen quỷ mị còn tất thảy đều yên tĩnh.Một trang viện lớn ở tây thành, hai con sư tử đá lớn hiện lên vô cùng lạnh lùng dưới ánh trăng. Một con chim đen giống như qua đen đậu lại trong chốc lát trên đầu một con sư tử đá, bất chợt một tiếng quát làm nó hoảng sợ tung cánh bay vào bóng đêm.

"Mở cửa. Mau mở cửa cho lão tử. Các ngươi chết hết rồi sao?"

Một nam nhân cao lớn lắc lư đi tới trước cửa, trên tay người đó vẫn cầm một bầu rượu. Rượu trong bầu không ngừng chảy ra, rơi xuống cả bậc thềm đá trước cửa, bắn tung toé khắp nơi.

Một lát sau cánh cổng kèn kẹt mở ra. Nam nhân đó vung tay đấm một quyền vào người ra mở cổng. Người đó kêu "ôi chao" một tiếng, ngã xuống đất rồi lại vội vàng bò dậy dìu nam nhân.

"Dương quản gia, tại sao hôm nay ngài còn dám uống rượu vậy hả?"

"Ta, tại sai ta không thể uống rượu. Gia gia ta thích uống lúc nào thì uống. Ông ta có thể làm khó dễ cho ta sao? Nếu không có ta, gia nghiệp này của ông ta đã sớm…".

"Ôi chao, Dương quản gia, ngài hãy nói nhỏ thôi. Phu nhân đã quay về".

Đầu Dương Quang giống như là đột nhiên bị ai đó đánh mạnh một gậy, hắn lập tức trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.

"Cái gì? Ngươi vừa mới nói người nào đã quay về hả?"

Người gác cổng vội vàng nhìn vào trong trang viện sau đó hắn kéo vội Dương Quang vào trong phòng để nói chuyện.

"Phu nhân của ngài đã quay về" Giọng nói của người gác cổng đã rất nhỏ nhưng khi hắn nhắc tới hai từ "phu nhân" thì lại khá nặng nề.

Dương Quang vội vàng vén rèn cửa sổ lên nhìn. Trong phòng của hắn hình như không còn ánh đèn. Hình như người trong phòng đã đi ngủ.

"Tại sao ngươi không nói sớm? Trở về từ lúc nào? Tiểu Thuý có về cùng không? Có nói gì không?"

Người gác cổng nhìn bộ dạng sợ sệt khác hẳn dáng vẻ hoành hành ngang ngược thường ngày cười thầm nhưng nét mặt hắn vẫn tỏ vè rất cung kính, khiêm nhường.

"Ăn cơm tối xong mới quay về. Tiểu Thuý cũng về cùng nhưng có vẻ gầy đi nhiều. Phu nhân không nói gì nhưng Tiểu Thuý có lén nói với tiểu nhân là nếu ngài về nhà mà say rượu thì bảo ngài không nên quay về phòng, hãy để đến sáng mai'.

Dương Quang mỉm cười nói: "Cũng may còn có Tiểu Thuý" Nói xong hắn đi vào trong nhà.

"Dương quản gia, ngài muốn đi đâu vậy?" Người gác cổng vội vàng chạy ra cửa hỏi."Ngươi kêu gào gì vậy? Ta tới phòng của lão gia xem một chút" Dương Quang ra hiệu cho người gác cổng nói nhỏ một chút rồi hắn hấp tấp đi về căn phòng phía đông.

"Ai vậy hả?" Một giọng nói già nua vang lên.

Tiếng cửa phòng mở ra. Một bóng đen lách người vào phòng, cánh cửa nhanh chóng đóng lại.

"Lão gia, tiểu nhân Dương Quang đây" Bóng đen tiến tới lần hồi trước đầu giường. Hắn tìm được cây đèn cùng mồi lửa, thoáng chốc trong phòng sáng ánh đèn.

Một ông già hơn bảy mươi tuổi, tóc bạc trắng, thân thể gầy gò đang nằm trên giường."Sao ngươi lại tới đây? Canh mấy rồi?" Hai mắt ông già chớp chớp, bàn tay che ánh sáng.

Dương Quang bỏ ngọn đèn ra xa một chút, hắn tới bàn rót một chén nước đi tới trước giường, dìu ông già ngồi dậy: "Lão gia, uống nước đi. Hôm nay tiểu nhân không có ở nhà bởi vì những tiểu nhân mải vui chơi một chút, quên tới hầu hạ lão gia'.

Ông già uống cạn chén nước. Dương Quang vỗ vỗ lưng ông già rồi hắn lấy một cái đệm để ông già tựa lưng.

Ông già cười nhạt nói: "Rất hay! Tiểu Thuý đã quay về, tiểu tử ngươi hôm nay mới nghĩ tới ta ở đây. Ta biết nhất định vợ ngươi đã quay về, đúng không?"

Dương Quang cười, gãi gãi đầu.

Ôn già ngáp một cái nói: "Thôi được rồi. Ta nghe tiểu Thuý nói vợ ngươi đã tìm cho tiểu Thuý một mối, lại còn không ở trong quận Tú Sơn này nữa".

Dương Quang nghe vậy nóng nảy nói: "Đó là do ghen ghét. Nhất định alf thấy tiểu nhân quan tâm tới tiểu Thuý nên mới cố ý đẩy tiểu Thuý đi".

Ông già liếc mắt nhìn Dương Quanh nói: "Thôi được rồi. Ngươi hãy tìm chỗ nào ngủ tạm. Lão phu còn muốn ngủ tiếp một lát nữa. Ngươi nhớ đừng gây ồn ào".

Dương Quang đành phải lấy tấm đệm lưng của ông già ra rồi hắn cẩn thận dìu ông nằm xuống.

Ông già thấy vẻ mặt khổ sở của Dương Quang thì nói: "Hàng ngày ngươi đối với ai cũng có thể vênh mặt sai bảo, ngay cả, ngay cả đối với Duệ nhi của ta cũng dám la hét, sao ngươi lại nhũn nhi con chi chi trước mặt lão bà của mình vậy?'

Dương Quang vội vàng nói: "Lão gai, tiểu nhân nào dám la hét thiếu đông gia của người. Tiểu nhân dù ăn một ngàn lá gan cũng không dám vô lễ với thiếu chủ, đúng không?"

Ông già cười mà như không phải cười nói: "Thôi được rồi. Thôi được rồi ta không muốn ngươi ở đây bầy tỏ lòng trung thành bề ngoài của mình. Tục ngữ có câu: vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Chỉ hy vọng tiểu Thuý, ôi. Đó là một cô gái rất tốt" Nói xong ông quay mặt vào tường.

Dương Quang ảo não đi tới trước chậu than, gắn than cho thêm vào chậu sau đó hắn đi tới cửa sổ, để cả quần áo nằm xuống chiếc sạp nhỏ. Trong đầu hắn vô cùng hỗn loạn, chẳng biết hắn mơ màng ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Ngay lúc đó trên mái nhà có hai bóng đen nhảy xuống, nhanh chóng biến mất sau hòn non bộ.

"Tỷ, không thám thính được điều gì. Tỷ nói xem bây giờ nên làm gì?"

"Không được nóng nảy. Không phải trước khi đi Văn Hạo đã nói sao? Nhà của Dương Duệ đó cũng ở cách đây không xa. Chờ khi Dương Quang ngủ say, chúng ta sẽ tới nhà Dương Duệ".

Hai người đang định rời khỏi đó thì đột nhiên thấy một bóng người chạy từ tây sang đông, hơi thở hổn hển, tiếng bước chân vang lên trong đêm khuya.

Khi đi tới căn phòng phía đông, người nọ đứng lại rồi tiến tới dưới cửa sổ, khẽ gọi: "Tướng công, thiếp biết tướng ở bên trong, hãy ra ngoài cho thiếp".

Trong phòng vẫn không có động tĩnh.

"Nếu tướng công không ra, đừng trách La tứ nương thiếp vô lễ".

Cánh cửa phòng nhanh chóng được mở ra.

"Có chuyện gì nàng không thể đợi tới sáng hãy nói sao?" Dương Quang đóng cửa lại sau đó hắn kéo La tứ nương đứng sang bên cạnh, nói nhỏ.

"Hừ, cuối cùng tướng công cũng đã ra. Nếu tướng công sợ làm ồn lão gia thì hãy theo thiếp quay về. Thiếp tìm tướng công có chuyện".

Đột nhiên lúc đó từ trong phòng vang lên hai tiếng ho khan. Hai người vội vàng im bặt."Dương Quang à, ngươi hãy ở đây với ta, lát nữa ta còn có chuyện cần tới ngươi. Ngươi không có ở đây thì ta biết làm thế nào?" Giọng nói rất chậm rãi, nhu hoà nhưng La tức nương nghe xong không dám nói thêm, ra chỉ hung hăng nhéo tay Dương Quang, Dương Quang đau quá bật lên một tiếng "ôi chao".

"Tảng sáng hãy quay về cho thiếp. Có nghe thấy gì không?"

"Biết rồi, nàng hãy mau quay về ngủ đi. Trời sắp sáng rồi. Đừng làm ầm lên nữa" Nói xong Dương Quang giống như được đặc xá, hắn nhanh chóng biến vào trong phòng của lão gia, cài then cửa lại.

La tứ nương nhìn cửa phòng phì một tiếng, miệng lẩm bẩm gì đó rồi quay đi.

"Lão bà của ngươi làm ầm như vậy ta cũng không muốn ngủ nữa. Hãy đốt đèn lên nói chuyện với ta".

"Dạ, lão gia hãy chờ".

Đèn trong phòng được thắp lên. Dương Quang để lão gia nằm dựa lưng, lấy nước ấm uống còn chính hắn ngồi trước chậu than, tâm trạng có vẻ nặng nề.

"Dương Quang, chuyện ở khách sạn Vân Phàm xử lý thế nào rồi?"

Dương Quang đang thất thần, bất thình lình nghe Dương lão gia hỏi câu đó, không kịp phản ứng. Hắn chỉ "a" một tiếng, nhìn Dương lão gia nhưng không nói gì cả.

Dương lão gia cười nói: "Ngươi cho rằng ta cả ngày ở trong phòng này để các ngươi cho ăn, uống thuốc thì không biết chuyện gì sao?"

Nghe câu đó Dương Quang càng kinh hãi, suýt chút nữa hắn ngã từ ghế xuống chậu than."Lão gia, người".

Dương lão gia liếc mắt nhìn Dương Quang nói: "Bảy tuổi ngươi đã vào ở Dương gia, ta để cho ngươi mang họ Dương chúng ta thế mà thoáng cái đã ba mươi năm rồi".

Dương Quang vừa nghe mấy câu này tức thì hắn đi tới trước giường, quỵ gối quỳ trước giường Dương lão gia, trong lòng nơm nớp lo sợ mà không dám nói.

"Dương Quang, kỳ thật ngươi là một đứa trẻ thiện lương. Ta hiểu ngươi cũng biết ta không có bệnh. Nhưng ngươi có biết tại sao hàng ngày ta muốn các ngươi cho ta uống thuốc không?"

Dương Quang sợ tới mức không dám ngẩng đầu lên, hắn chỉ quanh co nói là không biết."Là vì Dương Duệ là cháu ngoại của ta. Hắn cho ta uống, ta liền uống. Hắn hận ta vì vậy hy vọng ta chết sớm. Ngươi nói đúng không?"

"Lão gia, không phải như thế. Không phải như lão gia đã nghĩ. Thiếu đông gia, tiểu nhân tội đáng muôn chết" Dương Quang ăn nói lộn xộn, không ra đầu đuôi.

Dương lão gia cười nói: "Ngươi hãy nói với Duệ nhi, gia nghiệp này của ta sớm muộn gì cũng thuộc về nó. Còn về phần khách sạn Vân Phàm thì bỏ qua đi, không nên làm khó Đỗ tam nữa. Đó là một người rất tốt. Khi lão nhị còn sống hắn đã rất quan tâm tới lão nhị".Dương Quang ngập ngừng nói: "Nhưng, nhưng mà…".

"Nhưng mà cái gì?'

"Nhưng Đỗ tam kia đã đột nhiên biến mất".

"Cái gì?" Dương lão gia đột nhiên ngồi bậy dậy, sắc mặt thất thần.

Dương Quang ngẩng đầu nhìn, hắn vô cùng hốt hoảng khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Dương lão gia. Đột nhiên ngay lúc ấy, cánh cửa phòng mở ra, hai người mặc y phục dạ hành xuất hiện trước cửa.

Dương Quang không hỏi câu nào, vung tay đánh ra một quyền nhưng hắn ngay lập tức cảm thấy xương sườn của mình tê dại. Thân thể Dương Quang lập tức trở nên cứng đơ.

"Các ngươi là ai, không được làm tổn thương lão gia của ta".

"Bộ dạng ngươi như vậy mà cũng muốn cứu lão gia của ngươi sao?" Người đi đầu tiến tới trước giường, cúi đầu nhìn Dương lão gia sau đó đưa mắt nhìn người kia rồi ôm Dương lão gia đi ra ngoài cửa.

Dương Quang đang định gào lên thì bị người còn lại điểm ngay vào á huyệt, lập tức hắn không nói được nữa.

"Hãy bảo thiếu đông gia các ngươi thả Đỗ tam sau đó chúng ta sẽ liên lạc với các ngươi nếu không các ngươi cứ chờ nhặt xác lão gia của mình đi".

Nói xong hai người ôm Dương lão gia biến mất trong bóng đêm.

Tin Đỗ tam mất tích nhanh chóng truyền khắp quận Tú Sơn. Người người trong khắp phố lớn, ngõ nhỏ đua nhau suy đoán. Có người nói Đỗ tam bị bà con xa Đỗ Văn Hạo tham tiền sát hại tính mạng nhưng cũng có người phản bác nói có nghe nói Đỗ lão gia mua một trang viện rất lớn ở ngoại thành, còn mua một số khu đất đẹp nhất quận Tú Sơn, thuộc hạ của Đỗ lão gia người mở dược đường, người mở cửa hàng tơ lụa, thậm chí cũng có người mua một chiếc thuyền hoa. Tất cả đều dùng tiền nhưng tiền này là người ta có khi tới quận Tú Sơn này rồi. Số tiền đó hoàn toàn có thể mua được hai mươi mấy khách sạn Vân Phàm. Không chỉ riêng những điều đó, mấy phu nhân của Đỗ lão gia ai nấy cũng đều nguyệt thẹn hoa nhường, trang phục lại hoàn toàn không giống với người thường. Có người nói Dương Duệ thấy Đỗ tam không chịu trả lại gia nghiệp của mình nên nổi tính hiếu sát. Đại khái có rất nhiều lời đồn đại.

Ngay khi mọi người còn đang bàn tán xôn xao, Đỗ Văn Hạo dẫn theo hai mươi mấy người rời khỏi khách sạn Vân Phàm, ra một ngõ ở ngoại ô có tên là Vạn Thọ. Việc rời đi này càng gây mối nghi ngờ lên hắn nhưng vì khách sạn không còn chưởng quỹ, Trụ tử thì hoang mang lo sợ nên Đỗ Văn Hạo đề nghị tạm thời đóng cửa.

Ba ngày sau.

Cuối cùng Dương Thiên hộ cũng tỉnh lại. Màn trướng mỏng màu xanh, khói nhẹ cuốn lên cao, Dương Thiên hộ cứ ngỡ mình đã chết. Ông ta thầm nghĩ đây chính là âm tào địa phủ nhưng rõ ràng ở đây còn thoải mái hơn nhiều so với căn phòng tối như mực của ông ta. Nhất là ở đây có mùi gỗ đàn hương, mùi ông ta thích nhất.

Màn trướng vén lên, một thiếu nữ dáng vẻ như nha hoàn cười nói: "Dương lão gia, ngài tỉnh rồi sao?'

"Ta đang ở đâu? Ngươi là ai?"

"Nô tỳ là Phàm Tâm. Đây là Vân Phàm sơn trang".

Dương Thiên hộ ngơ ngẩn, ông ta nghĩ mình nhất định đã chết hơn nữa còn nghĩ nhất định là do Đỗ tam chưởng quỹ kia cho rằng chính ông ta cho người hại chết mình nên đã chết mà không để ông ta yên ổn, còn ở tại Vân Phàm sơn trang gì đó.

Dương Thiên hộ giãy giụa muốn ngồi dậy. Đúng lúc ây từ ngoài cửa một người tuổi trẻ dáng người cao ráo, mắt ngọc mày ngài, mũi thẳng cao, mắt sâu mày rậm bước vào. "Dương lão gia, ngài mới tỉnh lại, thân thể còn yếu, hãy cứ nằm nghỉ đi".

"Ngươi là ai? Tại sao ta lại ở đây?" Dương Thiên hộ cảnh giác nhìn người trẻ tuổi.

Phàm Tâm đứng bên cạnh mỉm cười nói: "Dương lão gia, đây là lão gia của nô tỳ. Nô tỳ vừa mới nói ngài đang ở Vân Phàm sơn trang. Vân Phàm là tên tục của lão gia nô tỳ".Đỗ Văn Hạo ngồi xuống ghế, Phàm Tâm lập tức lui ra ngoài.

Đỗ Văn Hạo bắt mạch cho Dương Thiên hộ, hắn mỉm cười nói: "Ngài cảm thấy tốt hơn không?"

Dương Thiên hộ cẩn thận quan sát người trẻ tuổi đang ngồi trước mặt mình. Ông ta không thể nhận ra người này nhưng Vân Phàm cũng chính là tên của nhị đệ ông ta. Chẳng lẽ?"Rốt cuộc ta đang ở đâu? Ngươi có quan hệ gì với nhị đệ? Tại sao ngươi cũng tên là Vân Phàm?"

Đỗ Văn Hạo mỉm cười. Hắn vốn định nói bản thân mình cũng không muốn cái tên này, chỉ cần gọi là Đỗ Văn Hạo nhưng hắn lại sợ phiền toái. Cái tên Vân Phàm cũng rất có ý nghĩa. Họ Đỗ của Đỗ tam, tên của nhị đệ Dương Thiên hộ nên đã khiến mọi người nghi ngờ động cơ cùng mục đích của hắn.

"Dương lão gia. Tại hạ không quen biết nhị đệ của ngài. Đây là nhà của tại hạ. Tại hạ tên là Đỗ Vân Phàm, là một lang trung".

"Nhưng tại sao ta lại không nhận ra ngươi?" Dương Thiên hộ nghi ngờ nhìn Đỗ Văn Hạo."Ngài không biết tại hạ cũng là điều bình thường bởi vì tại hạ mới tới quận Tú Sơn. Thôi được rồi, cơ thể ngài trúng độc quá nặng, ngài không nên nói chuyện nhiều. Bây giờ ngài đã tỉnh, tại hạ đề nghị ngài hãy đi tắm thuốc vậy hiệu quả sẽ hơn rất nhiều".

Trong đầu Dương Thiên hộ thầm suy nghĩ xem người trẻ tuổi này là ai? Tại sao người này lại muốn cứu mình? Chẳng lẽ lương tâm của Duệ nhi đã được đánh thức nên mới tìm người tới cứu mình sao? Nhưng sau khi suy nghĩ ông ta lại thấy không phải. Bên cạnh Dương Duệ có rất nhiều lang trung, nhất định hắn sẽ không tìm một lang trung trẻ tuổi tới xem bệnh cho ông ta. Chẳng lẽ là Dương Quang? Lại càng không phải là hắn. Bản thân Dương Quang không phải là một người xấu nhưng hắn tuyệt đối không thể có một người bằng hữu nho nhã như vậy.

Đầu của Dương Thiên hộ càng như muốn nổ tung khi thấy người trẻ tuổi đó đi ra ngoài, một lát sau một lão nhân, tuổi cũng gần bằng mình đi vào, phía sau có hai tôi tớ bưng theo chậu thuốc.

Dương Thiên hộ hỏi: "Người vừa rồi là đồ đệ của ngài sao?"

Tiền Bất Thu cười lắc đầu. Ngay lúc đó lại có hai người mang theo một thùng gỗ to vào trong phòng. Dương Thiên hộ ngửi thấy phảng phất mùi thuốc.

"Không phải. Người vừa rồi là sư phụ của tại hạ" Tiền Bất Thu vừa phân công tôi tớ pha chế thuốc nước sau đó mới sai người đổ nước nóng vào thùng gỗ, lập tức hơi nước lan toả khắp phòng.

"Dương lão gia, xin mời cởi áo ra tắm rửa. Thân thể của ngài cần phải điều dưỡng mới có thể khoẻ mạnh được".

Dương Thiên hộ đứng dậy, tôi tới cởi giúp quần áo trên người ông ta rồi cẩn thận dìu ông ta tới thùng gỗ. Dương Thiên hộ nhìn Tiền Bất Thu vẻ nửa tin nửa ngờ, không chịu đặt chân vào trong thùng.

"Ngài nghĩ rằng tại hạ và sư phụ muốn hại ngài sao? Nếu như thật sự muốn hại ngài, khi đó ở nhà của ngài, phu nhân và tiểu thư đã không cứu ngài, ngài sắp chết, cần gì mất thời gian cứu ngài rồi để hại chết ngài, không phải như vậy là thừa sao?"

Nghe vậy Dương Thiên hộ mới cẩn thận đặt chân vào thùng gỗ. Bên trong thùng gỗ có đặt một chiếc ghế dài. Khi ngồi xuống có thể dựa vào thành thùng gỗ, rất thoải mái.

"Cứ hết thời gian nửa nén nhang các ngươi lại đổ nước thuốc vào, không được chậm trễ, hiểu chưa?" Tiền Bất Thu căn dặn. Mấy tôi tớ trả lời rồi lui lại.

Tiền Bất Thu lấy một cái ghế dài ngồi cạnh Dương Thiên hộ, sau đó hắn ra hiệu của Dương Thiên hộ nâng tay lên rồi Tiền Bất Thu chậm rãi ấn từ bả vai của Dương Thiên hộ xuống, lúc mạnh, lúc nhẹ cho tới tận ngón tay rồi mới vòng lại.

"Ngài tên là gì?" Dương Thiên hộ hỏi.

"Thọ Diệu Duyên" Tiền Bất Thu dùng cái tên đã thống nhất với Đỗ Văn Hạo, nói cho Dương Thiên hộ biết.

Dương Thiên hộ nói: "Tên rất hay nhưng ta có điều không hiểu: tại sao cái người gọi là sư phụ của các hạ lại muốn cứu ta? Ta và ông ta không có quan hệ gì với ta".

Dương Thiên hộ suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.

Tiền Bất Thu liền kể lại những điều đã thống nhất từ trước cho Dương Thiên hộ nghe."Cái gì? Người tuổi trẻ đó là cháu của Đỗ tam sao? Tại sao từ trước tới giờ ta không nghe Đỗ tam nói nhỉ?" Dương Thiên hộ ngạc nhiên nói.

Tiền Bất Thu cười nhạt, ông ta đi sang bên bóp tay bên kia của Dương Thiên hộ.

"Điều này tại hạ không rõ lắm. Chuyện của Đỗ chưởng quỹ và sư tổ, bọn tại hạ không dám hỏi".'Ta thấy tuổi ngài cũng tương tự tuổi ta, sao lại có một sư phụ trẻ tuổi như vậy?" Dương Thiên hộ nghi ngờ hỏi.

Tiền Bất Thu cười gượng, ông ta kể lại chuyện đánh cuộc trước đây với Đỗ Văn Hạo cho Dương Thiên hộ nghe. Nghe xong Dương Thiên hộ bật cười nói: "Thì ra người trẻ tuổi này lại có y thuật rất cao".

Tiền Bất Thu gật đầu.

"Ta nghe nói Đỗ tam đã mất tích, đã tìm thấy chưa?"

Tiền Bất Thu lắc đầu nói: "Vẫn chưa. Thế nhưng sẽ nhanh chóng tìm thấy thôi".

Dương Thiên hộ không hiểu hỏi: "Tại sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.