Tượng Đồng Đen Một Chân

Chương 21: Sự bảo vệ ngầm của lão đại




Câu nói đó của Vương Nhuận Tuyết khiến tất cả mọi người trừ Đỗ Văn Hạo và Kha Nghiêu đều kinh ngạc.

Sương Nhi chất vấn: “Người nặng nề? là ý gì vậy!”

Bàng Vũ Cầm thấy Kha Nghiêu đỏ mặt trong lòng đã đoán ra được vài phần, đã biết tại sao suốt một tháng qua nó không chịu ra ngoài gặp người khác rồi.

Liên Nhi tuy không nói nhưng trong lòng vô cùng kinh ngạc, tại sao mình lại không nghĩ ra cơ chứ, chẳng nhẽ nhị phu nhân đã sớm biết rồi sao? Vương Nhuận Tuyết lo Kha Nghiêu khó xử bèn nói: “Không có ý gì cả, vốn trước khi tướng công đi đã từng nói với ta chuyện này, đây tất nhiên là chuyện tốt, nhưng do nhà ta trước giờ quá nhiều việc, hơn nữa việc thu mua dược liệu đã bị chậm trễ quá rồi, dù gì cũng là người Đỗ gia rồi, làm khó Kha Nghiêu giấu mọi người lâu như vậy, tướng công chưa quay lại nên cô ấy không tiện nói với mọi người”

Kha Nghiêu cảm kích nhìn Vương Nhuận Tuyết.

Sương Nhi nói: “Ồ, ra là vậy! biết sớm thì trước khi đi làm cho đơn gản cũng tốt”

Vương Nhuận Tuyết nói: “Làm gì có chuyện làm hai lần, Kha Nghiêu biết mọi người ai cũng bận nên mới để cho tướng công đi mua dược liệu, dù sao chọn một trong hai ngày ngày mai ngày kia cũng không có vấn đề gì”

Mọi người đều cho là thật, chỉ có Bàng Vũ Cầm là rõ Vương Nhuận Tuyết chỉ muốn giữ thể diện cho Kha Nghiêu mà thôi.

Hỉ Nhi mang lịch lại, Liên Nhi lật ra xem xét cẩn thận, mừng rỡ nói: “Thật trùng hợp, hai ngày tiếp theo đều là ngày đẹp đấy”

Vương Nhuận Tuyết nói: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, vậy ngày mai đi, mọi người cứ ăn đi, ăn xong chúng ta sẽ bàn tiếp”

Kha Nghiêu giờ mới lên tiếng: “Ngại quá, để mọi người vất vả vì chuyện của muội rồi”

Bàng Vũ Cầm cười: “Cái gì chứ, chúng ta là người một nhà, khách khí gì, chỉ là em trước nay mọi người đều không biết, cũng không để ý.

Lúc này không sơ sài được, dặn nhà bếp về sau riêng thực đơn của lục phu nhân không được ngày nào giống ngày nào”

Kha Nghiêu vội nói: “Không cần đâu, trước kia đại phu nhân đâu có như vậy, càng không thể thế này được”

“Muội khác, muội còn trẻ, càng là đứa đầu thì càng phải cẩn thận”

Vương Nhuận Tuyết: “Đại phu nhân nói đúng, cứ thế đi, Anh Tử, chuyện bếp núc do em sắp xếp”

Anh Tử đứng bên vội đáp dạ.

Mọi người vui vẻ dùng xong bữa tối, vì cần phải dọn lại phòng Kha Nghiêu nên tối đó Đỗ Văn Hạo và Kha Nghiêu ở trong thư phòng.

Ngày hôm sau Đỗ Văn Hạo mang lễ vật đến thăm Dương Thiên Hộ.

Phòng khách Dương phủ.

Dương Thiên Hộ thấy Đỗ Văn Hạo mặt mày hớn hở đi vào liền biết chuyến đi này đa đạt được cái gì đó, hắn biết con người trẻ tuổi này không hề đơn giản, hắn có dáng vẻ quật cường không ngừng nghỉ.

“Cháu ngoan lần này ắt thu được không ít phải không?”

Dương Thiên Hộ cười nói.

“Nhờ phúc của lão gia, có thể nói là thuận lợi”

Dương Thiên Hộ: “Chỉ dựa ào trí thông minh của cháu thôi, hàng nghìn người quận Viễn Sơn đó không phải đối thủ của cháu, lão phu không nhìn nhầm đâu”

“Vẫn là lão gia có được chủ ý hay”

Hai người đang nói chuyện thì có tiếng phụ nữ từ ngoài vọng vào: “Nghe nói ân nhân đến chơi!”

“Lúc nào cũng to mồm như vậy, thật không chịu nổi”

Vừa nói hết câu thì thấy La Tứ nương cùng Tiểu Thúy đi vào, hai người chào Đỗ Văn Hạo trước rồi mới chào Dương Thiên Hộ.

“Sức khỏe thế nào rồi?”

La Tứ nương cười toét miệng rồi xoa xoa cái bụng nói: “Vâng ổn rồi, tất cả đều ổn hết rồi, tôi ra đường gặp ai cũng nói là gặp được thần y, đến Vương thần y nghe rồi mà cũng ngại, xưng ngài là thần y, đến tấm biển trước cửa cũng gỡ xuống rồi”

“Ta sao có thể được tình làm thần y chứ! Chỉ có ngươi sao này làm gì cũng phải cẩn thận, không được lúc nào cũng nỏng nảy thất thường”

“Vâng, tôi xin nghe ân nhân, nếu là người khác nói thì tôi còn phải suy nghĩ đấy”

Dương Thiên Hộ: “Được rồi hai ngươi ra ngoài đi, ta nói chuyện với cháu đã, nếu không có chuyện gì lớn thì đừng có xông vào đấy”

“Lão gia đừng trách măng tôi, về sau Tứ Nương sẽ sửa, vậy hai người nói chuyện đi, tôi đi dặn đầu bếp làm gì đó, ân nhân buổi trưa hãy ở lại dùng bữa”

“Hay lắm, vậy ngươi mau bảo người đi chuẩn bị đi”

Đỗ Văn Hạo vội nói: “Cái này không cần đâu, lần này đến là muốn nói một chuyện với Dương lão gia, thật sự không ở lại ăn cơm được, còn nhiều cơ hội, nhưng việc trong nhà nhiều quá”

La Tứ nương còn muốn nói gì đó, Dương Thiên Hộ nói: “Vậy cũng được, năm hết Tết đến nhà nào cũng bận, hơn nữa cháu cũng vừa mới đi xa về, để sau đi”

La Tứ nương nuối tiếc gật đầu, cung kính cúi đầu chào Đỗ Văn Hạo rồi lui ra.

“Chuyện của Dương quản gia và Tiểu Thúy thế nào rồi?”

“La Tứ nương này cố chấp vẫn chưa đồng ý, nhưng Tiểu Thúy đúng là một cô gái tốt, đúng rồi, cháu bảo tìm ta có chuyện cần nói, có chuyện gì thì nói đi”

Đỗ Văn Hạo kể lại chuyện ở Viễn Sơn cho Dương Thiên Hộ nghe rồi nói: “Tại hạ lo chuyện này ảnh hưởng đến quan hệ của Dương Duệ và Giang gia”

Dương Thiên Hộ xua tay: “Cháu không cần quan tâm đến những chuyện này, cháu không ăn cướp càng không đi trộm, là người ta tự nguyện bán, Duệ Nhi còn nói được gì nữa, cháu yên tâm, ta sẽ nói chuyện với nó sau”

“Làm phiền lão gia rồi”

“Phiền gì đâu, cháu là ân nhân của Dương gia, nay Dương Quang cứ nhắc đến cháu là mặt mũi tươi rói như hoa vậy”

Hai người bật cười, Đỗ Văn Hạo lại nói: “Không biết lão gia còn nhớ Kha Nghiêu không?”

“Có phải cô nương xin đẹp mà mồm miệng ngoa ngoắt đó không? Còn nhớ, sao?”

“Thực ra đó không phải em gái ruột cỉa tại hạ, là tại hạ nhân cô ấy làm em kết nghĩa, hôm nay tại hạ sẽ thành thân với cô ấy, do ở Tú Sơn này không có người thân nên muốn mời lão gia uống rượu hỉ với mọi người trong nhà”

Dương Thiên Hộ vui vẻ nói: “Đại hỉ đại hỉ, ta đã nói là sao mà Kha Nghiêu cô nương không ưng Dương Duệ nhà ta! Cô nương này thật có mắt, Dương Duệ nhà ta đúng là không thể so sánh với cháu ngoan, có cưỡi ngựa cũng chạy theo không kịp”

Đỗ Văn Hạo hỏi nhỏ: “Lão gia lo thời cuộc thay đổi?”

“Ừm! lão vừa hay tin nữ chân đã dựng nước lấy hiệu Đại Kim, đoàn quân Nam hạ thiết kị đã qua sông rồi.

Tào Vương phía Bắc Đại Tống đã bị tiêu diệt, phía đông và phía nam lại có một số đội quân tự xưng là Vương đang cầm cự, nhưng thế lực Đại Kim như vũ bão, đặc biệt là đội kị binh”

Đỗ Văn Hạo lắp bắp nói: “Đại Tống quân đông tướng nhiều, sao giờ lại thảm thế này?”

“Binh nhiều tướng nhiều thì sao? Chỉ là một nhúm cát mà thôi! Không có người chủ chốt thì tán hết thôi.

Haizz nếu Đại Tống không giữ được, chỉ sợ Đại Lý chúng ta khó mà bảo toàn được mất”

Đỗ Văn Hạo nghĩ rồi nói: “Phía nam Đại Tống đều là núi cao, không thích hợp cho kị binh tác chiến, hơn nữa lại là nơi dày sương, Đại Lý cũng toàn cao sơn thâm cốc, Đại Kim muốn tấn công Đại lý cũng khó”

Dương Thiên Hộ gật đầu: “Cháu nói thế cũng có lý, hi vọng Đại Tống có thể cầm cự được qua những ngày này để Đại Lý chúng ta có thời gian chuẩn bị.

Haizzz! Chỉ là bao nhiêu nam đinh của hoàng thất Đại Tống bây giờ đều chết hết trong hai trận địa chấn lớn liên tiếp, tuy có vài phi tần chạy thoát đại nạn nhưng đều là góa phụ.

Còn sống để làm gì cơ chứ? Không có ai nghe theo họ cả!”

Đỗ Văn Hạo kinh ngạc xen lẫn vui mừng run rẩy hỏi: “Lão gia vừa nói là hoàng thất có một số phi tần vẫn sống phải không?”

“Đúng vậy, nghe đâu có mấy người vẫn sống, nhưng đàn bà thì có ích gì?”

“Là ai ạ?”

Đỗ Văn Hạo thấy mình có phần thất thố, vội lấy lại tinh thần cố gắng làm cho giọng mình bớt run, cố gắng hỏi chậm lại.

Dương Thiên Hộ vuốt chòm râu nói: “Nghe đâu có hoàng hậu, còn có Tiêu Phi, Tiệp Hạo, Tài Nhân, mười mấy người cơ, đúng rồi, còn có Thái Hoàng Thái Hậu nữa thì phải”

Cao Thao Thao…Cao Thao Thao chưa chết! Cô ấy vẫn sống! Đỗ Văn Hạo mừng như điên, lồng ngực hắn như muốn vỡ tung ra, hắn cố kiềm chế lại, hai tay nắm chặt ghế chậm rãi hỏi: “Lão gia có biết bây giờ bọn họ ở đâu không?”

“Cái này thì lão không biết.

Nhưng nghe đâu Thái Hoàng Thái Hậu của bọn họ muốn chấn hưng Đại Tống, hiệu lệnh cho các chư hầu cùng đứng dậy chống lại Đại Kim nhưng không ai nghe theo cả.

Ban đầu bọn họ nghe theo bà ta là vì bà ta là Thái Hoàng Thái Hậu buông rèm nhiếp chính.

Bây giờ bà ta trực tiếp ra hiệu lệnh, có hoàng thượng ở đó làm gì có ai phục tùng.

Hơn nữa trước kia bà ta có một sủng thần, nắm giữ toàn bộ binh mã, nhưng về sau Tào Vương đoạt quyền, nếu không Đại Tống còn có chút hi vọng.

Mà sủng thần đó tên là Đỗ Văn Hạo, cùng họ với cháu đấy! Cũng có y thuật cao minh, được mệnh danh là thần y của Đại Tống, không biết có phải là đồn thổi không hay là bản lĩnh thật, nhưng ta thấy người đó chắc chắn không qua mặt được cháu ngoan của ta đâu!”

Đỗ Văn Hạo giật mình, hắn không muốn tiết lộ tung tích của mình, bây giờ có người biết đến y thuật của mình rồi lại càng phải cẩn thận hơn.

Vì vậy hắn giả bộ vô sự nói: “Lão gia quá khen rồi, một chút y thuật của tại hạ chỉ để chữa những chứng như phong hàn nóng trong mà thôi, làm sao có thể so với ngự y nước người ta cơ chứ!”

“Nghe nói Đỗ thần y này là thần y trong việc mổ chữa các vết thương, ngày đó còn truyền dạy y thuật, nhưng không có ai học được cả, có học trò của ông ta to gan mổ cho bệnh nhân cuối cùng người bệnh chết.

Ai cũng nói là thần kĩ chỉ có thần y mới biết, lang trung bình thường không học được.

Nếu cháu ngoan của ta không biết cái này, e rằng cháu không bằng Đỗ thần y rồi”

“Cái này…cái này…”

Đỗ Văn Hạo lúc này vẫn còn chú tâm vào chuyện của Cao Thao Thao, hắn không kìm được lại hỏi: “Lão gia, tin này ở đâu ra vậy?”

“Lão có một số mối làm ăn ở Đại Tống, tin tức ở một số nơi tin cậy đều nói vậy.

Chuyện này nói thật lão cũng hi vọng Thái Hoàng Thái Hậu của họ có thể hiệu lệnh được thiên hạ, ít nhất là để chống lại Đại Kim, để Đại Lý chúng ta được an toàn.

Nhưng bây giờ xem ra các chư hầu ai đi đường nấy, không nghe lời bà ta nữa”

Đỗ Văn Hạo lại hạ thấp giọng nói: “Tại hạ có một thỉnh cầu hơi vô lí một chút, không biết lão gia có thể nghe ngóng về Thái Hoàng Thái Hậu được không?”

“Được thôi! Nhưng để làm gì?”

“Là thế này, lúc nãy tiền bối có nói là bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu đó có một Đỗ thần y, tiền bối cũng biết là người học y chỉ cần nghe đâu có người y thuật cao hơn mình là sẽ nghĩ cách đi bái kiến.

Nếu có thể học được thần kĩ này thì có thể dùng được cả đời đấy”

“Ra là vậy! Đỗ thần y đó bây giờ mất binh quyền rồi, cũng không biết còn cùng Thái Hoàng Thái Hậu kia nữa không, thế này đi, để ta đi nghe ngóng cho”

“Quan trọng là tung tích của Thái Hoàng Thái Hậu”

“Đương nhiên, người ta là sủng thần của Thái Hoàng Thái Hậu, theo lí mà nói ắt sẽ theo Thái Hoàng Thái Hậu.

Nhưng lòng dạ con người ai mà biết được.

Cháu yên tâm, chuyện này cứ giao cho lão.

Chỉ cần dặn người đi nghe ngóng là xong rồi nói cho cháu ting tích của Thái Hoàng Thái Hậu sau!”

“Đa tạ Dương lão gia!”

“Tạ cái gì chứ, cháu học tốt y thuật, cứu được nhiều người khỏi cái chết, đó là chuyện tốt tích đức hành thiện.

Lão có thể giúp được nhất định sẽ giúp hết mình, học được thần kĩ của Đỗ thần y về đây, như vậy danh hiệu thần y của con sẽ không ai lấy đi được nữa! ha ha ha”

Đỗ Văn Hạo cũng cười theo nhưng tâm trí hắn giờ đã bay đến bên Cao Thao Thao rồi, nghĩ xem tìm được Cao Thao Thao rồi thì sẽ giúp nàng như thế nào? Hay là đón nàng về Đại Lý? Trong lòng hắn bây giờ là một mớ bòng bong, kinh ngạc, vui mừng, xen lẫn lo lắng, lại căng thẳng, không biết nên làm thế nào thì tốt nhất.

Nhưng chuyện này tạm chưa nói với bọn Bàng Vũ Cầm vội, họ vẫn chưa biết quan hệ của hắn với Cao Thao Thao, nói chỉ sợ càng thêm rối, bây giờ vẫn chưa ổn định, làm gì cũng phải hết sức cẩn thận.

Cao Thao Thao, nàng có khỏe không? Nàng có biết ta đang rất nhớ nàng không? Đỗ Văn Hạo trân trân nhìn ra những đám mây trắng ngoài cửa sổ, mong có thể nhờ những đám mây đó mang mình đến bên người thương giờ không biết nơi đâu.

Dương Thiên Hộ vuốt râu hỏi: “Cháu định thành thân vào giờ nào?”

Thấy Đỗ Văn Hạo ngơ ngác không trả lời, biết là hắ đang suy nghĩ gì đó, Dương Thiên Hộ lại cho rằng hắn đang nghĩ đến Đỗ thần y gì đó, bèn phá lên cười: “Cháu ngoan, cháu à!?”

“Dạ?”

Đỗ Văn Hạo giật mình, “Lão gia nói gì ạ?”

“Lão hỏi là cháu định thành thân vào giờ nào?”

“Dạ, giờ Mùi ạ”

“Giờ quan trọng lắm đấy…mà người chải đầu cho tân nương đến chưa, đã thay ga giường chưa?”

Đỗ Văn Hạo muốn làm đơn giản một chút, dù gì thì Kha Nghiêu bây giờ đang có bầu, không được để mệt mỏi quá, những chuyện này trước đó không hề nghĩ đến, nghe Dương Thiên Hộ hỏi vậy hắn chỉ biết lắc đầu.

“Thế này không được, tuy chỉ là nạp thiếp nhưng ở Tú Sơn này những thứ đó nên có”

Nói rồi đi ra cửa gọi La Tứ nương vào dặn dò.

La Tứ nương nhanh nhảu đáp: “Cái nayg không vấn đề gì, hai canh giờ nữa tuy hơi gấp nhưng người đâu, đều là thứ sẵn có cả, để tôi đi gọi họ”

Đỗ Văn Hạo nói: “Tứ nương để người khác làm đi, người Tứ nương bây giờ…”

Tứ nương cười toe toét: “Không có gì đang ngại cả, hôm nay ân nhân có hỉ làm sao chúng tôi bàng quang được chứ, chỉ cần không quên chúng tôi uống chén rượu mừng là được rồi”

Đỗ Văn Hạo thấy La Tứ nương tuy vẻ ngoài hung hãn nhưng lại nhiệt tình, cũng không nỡ lòng nào từ chối, hắn đành ui vẻ nhận lời.

La Tứ nương quả là người nhanh nhẹn, khi Đỗ Văn Hạo về đến nhà thì La Tứ nương cùng Tiểu Thúy, còn có cả Dương Quang dẫn theo 5 6 người nữa đang đợi ở nhà rồi.

Những thứ trước đó dự định bị đảo lộn hết, mọi người gần như xông hết vào phòng Kha Nghiêu đốc thúc Kha Nghiêu tắm rửa, thay quần áo, thay giầy à trang điểm chải tóc.

Đầu tiên là tắm nước thơm, cái này cũng cầu kì, a hoàn chuẩn bị nước nóng và các loại cánh hoa màu mè ướp thơm, mùi thơm lan tỏa khiến người ta ngây ngất.

Theo sự chỉ đạo của hỉ nương, Kha Nghiêu ngâm mình vào bồn nước, may là mới có thai một tháng nên không ai nhìn ra, Lâm Thanh Đại ngầm dặn a hoàn không được cho những loại hoa không tốt cho Kha Nghiêu, sau đó hỉ nương lau người cho Kha Nghiêu.

Kha Nghiêu như bị hun trong nước nóng, không tránh khỏi có cảm giác chóng mặt, thấy trước mặt cái gì cũng mờ mờ ảo ảo, chỉ có hương thơm của cánh hoa là còn kích thích được cái mũi của nàng.

Đây có phải là mơ không? Kha Nghiêu bất giác mỉm cười.

Tắm nước thơm xong, chuyện đầu tiên cần làm ngay sau đó là thay quần áo, hỉ nương khoác lên người Kha Nghiêu bộ quần áo đỏ của tân nương, trên đó còn thêu cả đôi uyên ương.

Những thứ này đều là Tứ nương mang đến, nói là cần làm cho náo nhiệt lên, hỉ nương thắt đai áo cho Kha Nghiêu, nàng sợ ảnh hưởng đến đứa bé nên nói là bụng dạ không tốt nên thắt lỏng thôi.

Lí do này tuy không hợp lí lắm nhưng hỉ nương không muốn đúng lúc quan trọng nhất tân nương mất mặt nên đành làm theo.Quần áo đã chỉnh tề, do không có thời gian thử để chỉnh trước nên Kha Nghiêu mặc hơi rộng, nhưng nhờ bàn tay của Tứ nương mà trông vẫn rất vừa.

Lúc này hỉ nương gọi a hoàn vào, kẻ giữ vạt áo người thắt váy, bọn chúng lóng ngóng giúp Kha Nghiêu mặc bộ quần áo long phượng đó, chiếc váy rất dài, hàng ngày Kha Nghiêu đi đứng bạo chân, lúc này đi như vậy không được, chỉ đành lắc lư đi từng bước nhỏ một.

Lâm Thanh Đại đứng bên cạnh cười: “Giờ có thể coi như Kha Nghiêu đã dịu dàng rồi”

Kha Nghiêu quay sang làm mặt xấu với Lâm Thanh Đại nói: “Tỉ lúc xuất giá không thế này chắc, cười gì muội chứ?”

Hỉ nương giả thích: “Đại lý chúng tôi tân nương lúc xuất giá khác với những nơi khác”

“Nghe thấy chưa, lúc đó váy cưới của ta rộng hơn, thậm chí có thể phi thân nữa cơ, ha ha”

“Tỉ cứ đắc ý đi, đợi sau khi thoát được bộ quần áo này muội sẽ nói lí với tỉ”

“Tân nương đừng vội, bộ quần áo này phải mặc trong một tháng đấy”

“Hả!?”

Kha Nghiêu kêu ré lên.

Kha Nghiêu chỉ có thể đặt hai chân song song khép chặt vào nhau mới có thể ngồi xuống, thử làm theo cách ‘thục nữ bộ’ của hỉ nương dạy chỉ miễn cưỡng đi được vài bước.

không ngờ chiếc váy phát ra tiếng kêu ting ting, nghe giống như tiếng chuông gió vọng từ thâm sơn ra vậy.

thì ra chân chiếc váy này được đính những chiếc chuống nhỏ, tân nương chỉ cần cử động thì những chiếc chuông đó sẽ phát ra âm thanh.

Lâm Thanh Đại cười: “Thứ này hay thế, muội đi đến đâu thì chúng ta khỏi phải tìm cũng biết là ở đâu”

“Thật kì lạ, làm nhiều chuống nhỏ như vậy làm gì chứ?”

Hỉ nương cười đáp: “Tân nương có gì không biết thì nhà mẹ chồng càng dễ nhận ra, họ căn cứ vào bước chân của tân nương để nhìn ra sự giáo dưỡng của tân nương, là bậc văn nhã trầm tĩnh hay hiếu động”

Nghe hỉ nương giới thiệu vậy Kha Nghiêu bất giác khép chặt chân hơn rồi toét miệng ra cười: “Dù gì cũng phải khuê các gì!”

Tiếp đến là mấy chuyện trang điểm chải chuốt.

a hoàn dỡ tóc của Kha Nghiêu ra để búi cho nàng kiểu tóc ‘lên kiệu’.

Bàng Vũ Cầm bước vào phòng kinh ngạc thốt lên: “Oa, đúng là xinh đẹp thật, ta suýt nữa không nhận ra đấy”

Kha Nghiêu cười ngại ngùng, đang định nói gì đó thì hỉ nương vội nói: “Tân nương không được nói chuyện, chúng tôi sắp trang điểm rồi”

Kha Nghiêu đành ngậm miệng để cho mọi người xoa xoa trát trát lên mặt mình.

Bàng Vũ Cầm nói: “Lúc nãy Dương lão gia nói không thể không ngồi kiệu hoa, nhưng vì không thể ngồi từ nhà đi ra hết một vòng rồi quay về nên dùng kiệu đưa Kha Nghiêu đến Dương phủ trước, sau đó dùng kiệu hoa nghênh thân về Đỗ gia”

Kha Nghiêu vừa nghe đã càu nhàu: “Không phải chứ, sao lại rắc rối vậy?”

Hỉ nương đeo cho Kha Nghiêu ba đôi vòng vàng, giờ thì Kha Nghiêu đã hiểu tại sao bộ này có áo ngắn hơn các bộ khác, thì ra để tân nương đeo nhiều đồ hơn.

A hoàn đeo thêm cho Kha Nghiêu khuyên tai ngọc, lại còn trâm ngũ phương triều dương trên đầu nữa chứ.

Trang điểm xong Kha Nghiêu nhìn vào gương mà bật cười, trông giống công chúa vậy! Kha Nghiêu ưỡn ẹo: “Cuối cùng cũng xong, ta đi tìm cái gì ăn đã, đói rồi”

Hỉ nương kéo lại cười nói: “Tân phu nhân đừng vội, vẫn chưa thay giầy mà”

Lâm Thanh Đại trêu chọc: “Đợi tí ta chuẩn bị cho ít đồ ăn để muội ăn trên kiệu, giờ cứ bình tĩnh đã”

Hỉ nương thấy mọi chuyện đã gần xong bèn gọi a hoàn vào lấy dây lụa đỏ trói Kha Nghiêu lại.

Kha Nghiêu thoảng thốt: “Trói ta làm gì, chiếc váy này chưa đủ chật sao, lại còn trói hai chân ta nữa, thật quá đáng!”

“Trói chân là hi vọng tân phu nhân về sau vĩnh viễn ở lại phu gia, cũng chia sẽ chung sống với lão gia trọn đời”

Kha Nghiêu cằn nhằn: “Các ngươi có không trói thì có đuổi ta cũng không đi”

Bàng Vũ Cầm nói: “Xem muội thành thật chưa kìa, tí nữa cái gì cũng phải ngheo hỉ nương đấy”

Kha Nghiêu giờ mới chịu đứng yên, sau đó một hỉ nương nữa bước vào mang theo chiếc khăn che mặt, chiếc khăn này được thêu hết sức tinh xảo, khiến cho mấy a hoàn ai cũng thốt lên ngưỡng mộ.

Bàng Vũ Cầm: “Cái này là do Mộ Dung cô nương thức thâu đêm làm cho muội đấy! Thế nào? So với của chúng ta thì thế nào?”

“Biết là muội mới học còn cười gì chứ”

“Nào nào, cúi cái đầu xuống”

hỉ nương Trương La chưa nói hết đã phủ cái khăn lên đầu Kha Nghiêu.

Chiếc khăn đó quá dầy, Kha Nghiêu chỉ thấy trước mặt mình âm âm, không nhìn thấy gì nữa, bọn a hoàn hoan hô vỗ tay.Hỉ nương nói nhỏ vào tai Kha Nghiêu: “Tân nương nên cúi thấp xuống, như vậy sẽ đỡ mỏi hơn”

Rất lâu sau Kha Nghiêu mới nhìn rõ một mảng đất dưới chân mình từ dưới chiếc khăn, thấy chân váy mình vẫn lộ ra một chút mũi giày.

Kha Nghiêu chẳng có cách nào di chuyển cả, bụng thì đói sôi òng ọc, bèn gào lên đòi ăn, hỉ nương thì cứ lải nhải mãi chuyện về nhà chồng làm vợ làm con dâu tốt như thế nào.“Được rồi, ta biết rồi, không cho ăn thì ta đói chết mất”

Hỉ nương vội nói: “Tuyệt đối không được nói những lời xui xẻo, hơn nữa trùm khăn lên rồi tiểu thư tuyệt đối không được nói chuyện, cho đến khi vào động phòng tân lang mở khăn ra thì mới được nói”

Thảo nào mấy người này hôm nay oai thế, thì ra bắt nạt ta hôm nay không cử động được, không nói chuyện được, Kha Nghiêu trong lòng tức anh ách.Thì ra đội khăn cũng cầu kì vậy, khi người khác hỏi chỉ được gật đầu mà thôi.Đang nghĩ thì hỉ nương nói: “Tân nương nhớ hết chưa?”

Lần này Kha Nghiêu có không nhớ cũng gật, hỉ nương khen một câu ‘ngoan’ rồi cười, bọn a hoàn lui ra hết.“Muội muội, ta hỏi rồi lúc nữa lên kiệu hoa không được ăn, ta lấy cho muội ít bánh muội ăn nhanh đi, sắp có người đến đưa muội qua Dương phủ rồi”

Nói rồi có một cái đĩa được đặt vào tay Kha Nghiêu, nàng chẳng nói gì mà ăn hết sạch thức ăn trong đĩa, còn chưa kịp chùi mép thì đã nghe thấy tiếng Lâm Thanh Đại nói: “Có thể cõng cô ấy ra ngoài rồi”

Kha Nghiêu thấy người mình nhẹ hẫng, một đám người đưa cô ấy ra ngoài.Kha Nghiêu liếm sạch những vụn bánh trên mép mình, nàng đang vô cùng lo lắng.Lên kiệu Kha Nghiêu ngủ gật, không biết ngủ mất từ lúc nào, nghe thấy có âm thanh ồn ào thì mở mắt ra những cũng không thấy gì ngoài khoảng đất dưới chân, nghe kĩ thì ra là tiếng nhạc cồng huyên náo.Đang suy nghĩ thì có giọng một cô gái vang lên rất có nhạc: “Mãn lộ tường vân, vu khai tử bào ngọc đới bước kim giới, giá hồi hảo phú quý thiếp, mã tiền đạo thanh quý nhân lai”

Kha Nghiêu nghĩ bài thơ này thật không tồi!Quả nhiên có tiếng người nói: “Tỉ tỉ tốt, Đỗ lão gia vừa nhìn đã biết là người đa tài, tỉ lấy bài thơ này ra để múa rìu qua mắt thợ sao? Không được đâu”

Mọi người ào ào nói: “Muội bắt nạt người rồi đó”

sau đó là tiếng gì đó ồn ào cũng không nghe rõ nữa.Cũng không biết bao lâu nữa lại trôi qua, sau có tiếng hai thiếu nữ cười ha ha: “Lục phu nhân phải đợi lâu rồi, chúng tôi đến đây”

Kha Nghiêu trùm khăn không được nói, chỉ gật đầu ra hiệu biết rồi.Kha Nghiêu trước đó đã nghe hỉ nương nói nên biết đây là hai ‘sam khách’ được chọn, chính là người dìu tân nương trong hôn lễ.

Thuộc tướng, bát tự của họ phải tương sinh với tân nương, dìu đỡ tân nương cũng cần phải có kĩ xảo, vì tân nương che mặt không nhìn thấy đường nên cần có họ, nếu không sẽ bị ngã.Rồi ai cô gái đó dìu Kha Nghiêu đứng dậy.

Kha Nghiêu bước chậm rãi khó khăn đi theo hai cô gái đó xuống kiệu, Kha Nghiêu không nhìn thấy đường, nhất nhất nghe theo hai cô gái đó.Một phụ nữ trung niên nói lớn: “Tân nương lên kiệu hoa!”

Hóa ra Kha Nghiêu mới ngủ một giấc mà đã đến Dương phủ.“Khởi kiệu”

Vẫn là giọng người phụ nữ đó, chiếc kiệu được nâng lên, rồi lắc lư di chuyển.

Cũng không biết đi được bao lâu nữa, nhưng Kha Nghiêu không dám ngủ nữa, chiếc khăn cứ đập vào mặt khiến cho Kha Nghiêu khó chịu, nàng chỉ muốn vứt cái khăn đi để ngắm cảnh vật xung quanh và hít thở không khí.“Đến rồi, mau vào bẩm báo là kiệu hoa đến rồi”

Kha Nghiêu nghe thấy âm thanh này quen quen, Kha Nghiêu thấy mệt chỉ muốn xỉu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.