Tượng Đồng Đen Một Chân

Chương 13: “Trai đẹp” truy đuổi




Dương Tuyền thấy Đỗ Văn Hạo tới vội buông Đỗ Tam ra, còn mình thì tiến lên trước chào hỏi.“Tiểu nhân thỉnh an Đỗ lão gia”

Dương Tuyền cúi người cung kính nói.Đỗ Văn Hạo gật đầu rồi lại gần Đỗ Tam, Đỗ Tam cố cười nhưng không cười nổi.Vì có Dương Tuyền ở đó nên Đỗ Văn Hạo nói: “Thúc thúc phải chịu khổ rồi”

Đỗ Tam nước mắt lưng tròng, nắm chặt tay Đỗ Văn Hạo, hồi lâu mới nói: “Làm khó các con hàng ngày trông ngóng ta, lại còn đi tìm ta nữa, nếu không có cháu, ta e ta đã….”

Đỗ Văn Hạo vỗ vỗ tay Đỗ Tam, bảo ông ta ngồi xuống hãy nói.Dương Tuyền: “Đỗ lão gia, vậy tiểu nhân quay về trước, lão gia có dặn, lão thái gia có phần đã phục hồi, tất cả là nhờ công của Đỗ lão gia và các đồ đệ, lúc nào rảnh sẽ ghé qua hậu tạ, tiểu nhân không ở lại nữa, hai vị cứ từ từ hàn huyên”

Đỗ Văn Hạo sau khi cám ơn sai người hầu tiễn Dương Tuyền về, còn mình nói chuyện với Đỗ Tam.“Đỗ trưởng cự, ngài vất vả rồi!”

Đỗ Tam lắc đầu: “Văn Hạo à, ta gọi con như vậy nhé, ta ở trong đó cũng nghe rồi, nếu không phải con cứu tên Dương Thiên Hộ đó, ta sợ con cũng không cứu nổi cái mạng ta, xin con nhận của Đỗ Tam ta một lễ!”

nói rồi Đỗ Tam quỳ xuống đất.Đỗ Văn Hạo vội càng dìu ông ta đứng dậy, Đỗ Tam khó nhọc đứng dậy.“Đỗ trưởng cự, thực ra Dương Duệ không có dã tâm hại thúc, nhưng…thôi, thúc an toàn trở về thì có thể cho quán trọ hoạt động trở lại rồi, đừng nghĩ nhiều là gì”

“Không, lần này ta đến đây là muốn nói lời từ biệt”

“Tại sao?”

Đỗ Tam thở dài: “Có một số chuyện con không biết thì hơn, con là người tốt, ở hiền gặp lành, ta phải đi tìm Dương Thiên Hộ, nói con là người thân duy nhất của Đỗ Tam, hi vọng con có thể dùng quán trọ để mở tiệm thuốc, hắn cũng đồng ý rồi, ta đi nhưng không mang theo Trụ Tử được, nó vẫn uống thuố con sắc cho, đứa trẻ này sức khỏe không được tốt, vì vậy ta tới đây mong con hãy giữ Trụ Tử lại bên con, bảo nó làm gì cũng được, chỉ cần nuôi nó ăn thôi”

“Đỗ trưởng cự, nhưng thúc làm vậy mọi người sao có yên lòng được chứ?”

“Con đừng can ta nữa, chuyện ta đi đừng có nói với ai đấy, hãy giữ kín giùm ta”

Đỗ Văn Hạo nhìn mái tóc bạc phơ của Đỗ Tam mà không nỡ, đột nhiên nhớ ra ở quê Kha Nghiêu vẫn còn một căn nhà không ai ở, hay là cho ông ấy đến đó ở, đó vừa là nơi an thân, hơn nữa lại giữ được nhà.“Hay thế này đi, thúc cứ ở tạm đây đi, cháu thấy sức khỏe thúc cũng không được khỏe lắm, nếu muốn đi, hơn nữa cũng không vội, thúc vội đi như vậy kẻ khác sẽ đề phòng, vì vậy thúc ở lại đây điều dưỡng vài ngày, khỏe rồi đi cũng chưa muộn.“Nhưng ở đây…”

Đỗ Tam có vẻ khó xử.

“Được rồi, ở đây rất an toàn, thúc là thúc cháu, không ở chỗ cháu trai thì ở đâu”

Đỗ Tam cảm kích gật đầu đồng ý.Sắp xếp xong cho Đỗ Tam, Đỗ Văn Hạo thấy Lâm Than Đại đi tới, trông có vẻ có chuyện gì đó.“Văn Hạo, không xong rồi!”

Lâm Thanh Đại hớt hải mắt đỏ ửng chạy lại.Đỗ Văn Hạo ít khi thấy Thanh Đại như thế, vội hỏi: “Từ từ, có chuyện gì từ từ nói xem nào!”

“Tiểu khả ái ốm rồi”

Từ khi Kha Nghiêu gọi nó như vậy thì mọi người đều gọi như vậy, dù gì cũng chưa có tên, Bàng Vũ Cầm cũng thấy cái tên đó gọi xuôi miệng hơn.Đỗ Văn Hạo nghe thấy con trai ốm cũng sốt ruột, vừa chạy về phía phòng Bàng Vũ Cầm vừa hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì thế?”

“Lúc nãy Thúy Liên ôm đứa bé đi tìm Nhị phu nhân nói nó sốt cao lắm, nhưng không dám kinh động đại phu nhân”

.Đỗ Văn Hạo sa sầm mặt xuống: “Nàng nhìn thấy chưa?”

“Thấy rồi, mặt nó đỏ gay, nghe đâu sáng ra đã không chịu uống sữa rồi”

“Tuyệt đối không cho Cầm Nhi biết, bây giờ cô ấy còn rất yếu”

“Biết rồi, đã bảo Thúy Liên đưa đến chỗ thiếp rồi”

Lâm Thanh Đại ngay sau khu của Bàng Vũ Cầm, chỉ qua một cổng vòm là đến.Đỗ Văn Hạo còn chưa đi đến phòng thì đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc, dường như đã khóc từ rất lâu rồi, nghe tiếng có vẻ khàn khàn rồi.Đi vào phòng, thấy Thúy Liên đang ôm đứa trẻ, còn đứa trẻ đã khóc đến sưng vù mắt lên rồi.Đỗ Văn Hạo cẩn thận đón lấy đứa trẻ, Lâm Thanh Đại đóng cửa lại, sau đó đặt đứa trẻ lên giường dỡ tã ra, Thúy Liên thấy vậy vội nói: “Lão gia, đừng dỡ ra, cẩn thận đứa trẻ…”

Nhưng thấy Đỗ Văn Hạo trợn mắt nhìn mình nên im bặt ngay.“Đứa trẻ bắt đầu sốt từ khi nào?”

“Đêm qua vẫn ngoan ngoãn ăn sữa, sáng ra dậy rất sớm, tôi cứ nghĩ thiếu gia đói mới khóc, nhưng cho ăn lại không ăn, mới phát hiện ra đã sốt rất cao”

Đỗ Văn Hạo thấy phân của đứa trẻ có máu, thậm chí có những viên nhỏ nhỏ, mùi rất nặng.“Thanh Đại, nàng vào bếp lấy rượu ra đây, nhớ là rượu nặng ấy”

Lâm Thanh Đại vội vàng chạy đi.Đỗ Văn Hạo kiểm tra các bộ phận khác không thấy có gì khác thường, vội giao đứa trẻ cho vú nuôi, đứa trẻ vẫn khóc rất thảm.Lâm Thanh Đại quay lại rất nhanh, còn mang theo một ít khăn sạch.Đỗ Văn Hạo lấy khăn thấm rượu rồi lau lau sau hai bên vành tai đứa bé.Lau được một lúc, đứa bé đỡ khóc hẳn.

“Thanh Đại, nàng chạy xuông bếp xem có thể đi lấy được rau trường thọ (cỏ ngũ hành) không?”

“Lão gia, có thể, thứ này đâu đâu chả có”

Thúy Liên đáp.“Vậy thì tốt, Thanh Đại, nàng bọn họ đi ngắt một ít về đây, rửa sạch để rao nước rồi nghiền ra nước, bên trong cho thêm cả tỏi, không cần bóc vỏ”

“Vâng ạ!”

Lâm Thanh Đại đang định đi thì Thúy Liên nói: “Lão gia, lão gia muốn cho thiếu gia uống hay lau người cho thiếu gia ạ?”

“Làm sao?”

Đỗ Văn Hạo chau mày hỏi.Thúy Liên sợ hãi đáp: “Ý tôi là, nếu định chó thiêu gia uống thì vị đó chưa chắc thiếu gia đã thích, tôi không hiểu y thuật lắm nhưng nếu cho ít đường vào thì biết đâu thiếu gia sẽ chịu uống”

Lâm Thanh Đại nhìn Đỗ Văn Hạo , thấy hắn nghĩ ngợi gì đó rồi nói: “Được, Thanh Đại, phiền nàng đích thân đi một chuyến”

“Phải đi chứ, thiếp đi ngay đây”

Lâm Thanh đi ra rất nhanh.Đỗ Văn Hạo thấy Thúy Liên ôm đứa trẻ mà căng thẳng đứng đó, bồn chồn không yên.“Ngươi đến Đỗ gia bao lâu rồi?”

“Bẩm lão gia, hôm nay là vừa trò 10 ngày”

Đỗ Văn Hạo quan sát căn phòng rồi hỏi: “Căn phòng này có mùi gì đó, người có ngửi thấy không?”

Thúy Liên sợ hãi, ngửi ngửi nhưng không thấy gì, lắc đầu.“Bình thường đữa trẻ ăn xong ngươi có dùng nước sạch lau rửa không?”

“Lau…lau chỗ nào ạ?”

Đỗ Văn Hạo không nói, chỉ chỉ vào phần ngực của Thúy Liên.Thúy Liên lập tức đỏ mặt: “Lão gia, ngài có ý gì vậy!”

Đỗ Văn Hạo thấy đứa trẻ đã nằm im bèn nói: “Người đặt đứa bé xuống giường đi”

Thúy Liên vâng lời đặt đứa bé xuống giường.Đỗ Văn Hạo nói: “Ta thấy ngươi chăm sóc đứa trẻ cẩn thận chu đáo, nhưng có điều này ta phải nói, ngươi nên nhớ…nhớ là hai đến 3 ngày phải tắm 1 lần…cái này…ngươi sợ đứa trẻ bị lạnh nên đặt hai lò sưởi ấm trong phòng, ta thấy ngươi mặc dầy như vậy, dĩ nhiên là…”

“Lão gia, tôi hiểu rồi, ý lão gia là đứa trẻ ốm có thể là do tôi phải không ạ?”

Đỗ Văn Hạo gật đầu: “Triệu chứng của đứa trẻ cho thấy nó ăn uống không vệ sinh, nhưng ngươi nghĩ xem, ngoài sữa ra nó còn ăn gì được nữa? hơn nữa ta vừa bước vào phòng đã ngửi thấy mùi chua, ta nghĩ do ngươi không tắm rửa…chỗ đó, vì vậy để lâu mới…sẽ bị…”

Thúy Liên sợ tái mặt, Đỗ Văn Hạo không nói nhiều nữa quay người định đi ra thì Thúy Liên quỳ sụp xuống.“Ngươi làm cái gì vậy?”

Thúy Liên nức nở thưa: “Lão gia, cầu xin lão gia, nếu Dương phu nhân biết tôi làm cho thiếu gia ốm thì toi chết mất, nhà tôi òn 4 đứa con, xin lão gia cho tôi thêm một cơ hội”

Đỗ Văn Hạo khẽ thở dài: “Ta đâu có ý đuổi ngươi đi, lúc nãy thấy ngươi ôm đứa trẻ lo lắng vậy ta biết là ngươi không có tình, nên ngươi đứng dậy đi, về sau cẩn thận hơn là được rồi”

“Đa tạ lão gia, đa tạ lão gia”

Thúy Liên quỳ cho đến khi Đỗ Văn Hạo ra khỏi cửa mới chịu đứng dậy.“Lão gia, lúc nãy người bảo bà 5 đi tìm ra trường thọ, đó là loại rau dại, sao cho thiêu gia ăn được?”

Đỗ Văn Hạo bật cười: “À, đó chỉ là mẹo vặt, vì rau trường thọ không có mùi vị gì, quan trọng nhất là không đắng, mà trẻ con uống thuốc không tốt, hơn nữa đã cho thêm đường theo ý ngươi nên chắc không có vẫn đề gì”

“Lão gia, đều tại tôi không tốt, thiếu gia mới được 10 ngày tuổi đã… tôi đáng chết”

nói rồi Thúy Liên tự tát cho mình một cái.“Được rồi, đừng tự trách mình nữa, đi chăm sóc thiếu gia đi, bây giờ thiếu gia đang ngủ thì ngươi đi đun nước mà tắm đi”

Thúy Liên ngần ngại cúi đầu, Đỗ Văn Hạo nói tiếp: “Nửa tiếng nữa dùng rượu lau người cho thiếu gia, khỏi lo da nó yếu, có bị đốt cháy cũng sẽ có lớp khác thay thế.

Hơn nữa loại rượu này không hại gì đến trẻ con, đừng xót mà không lau, như vậy thiếu gia mới không sốt nữa biết chưa?”

“Lão gia yên tâm, tôi nhất định sẽ làm theo”

Đỗ Văn Hạo thấy con ngủ đang ngon, sờ trán vẫn thấy nóng, trong lòng thấy xót xa.Đi đến tiền viện thì thấy Vương Nhuận Tuyết đang đi tới.“Nghe bảo thằng bé ốm, có chuyện gì vậy? có nghiêm trọng không? Vương Nhuận Tuyết vồn vã hỏi.Đỗ Văn Hạo kể lại mọi chuyện cho Vương Nhuận Tuyết, không sót chi tiết nào.Vương Nhuận Tuyết than: “Đáng nhẽ ra trước đo thiếp phải đi tìm, người nông thôn không biết những điều này, mười ngày rồi mà vẫn…để thiếp tìm người thay.”

“Thôi, Thúy Liên đã quỳ xuống xin lỗi và tự phạt mình rồi, hơn nữa bà ấy cũng không có dã tâm, về sau sửa là được”

“Nhưng thằng bé mới có 10 ngày, bà ấy chăm kiểu gì vậy, thật quá đáng!”

Đỗ Văn Hạo thấy Vương Nhuận Tuyết tức đến đỏ gay mặt ra, thực ra hắn cung tức lắm chứ nhưng lúc này chỉ biết an ủi nói: “Thôi nào, tạm thời đừng nói với Cầm Nhi, nểu hỏi đến thì bảo đưa lên chùa thắp hương rồi”

Vương Nhuận Tuyết thở dài: “Làm gì có đứa trẻ nào mới mười ngày tuổi đã đưa lên chùa thắp hương, Cầm Nhi không tin biết làm thế nào?”

“Thì cứ bảo nó hay khóc đêm nên mới đưa đi thắp hương, bây giờ thằng bé hạ sốt rồi, đến lúc khỏi hẳn đưa đến chỗ Cầm Nhi là được”

“Cũng chỉ biết làm như vậy, vậy chàng nói với cô ấy nhé, bình thường giờ này Thúy Liên hay bế thằng bé đến chỗ Cầm Nhi đấy”

Đỗ Văn Hạo thấy Vương Nhuận Tuyết cầm một cái giỏ bèn hỏi: “Cái gì đấy?”

“À, cái này do Dươg Tuyền mang đến, nói là của lão gia bên đấy cho Kha Nghiêu, thiếp đang định mang cho nó”

“Nàng sai Nhược Vũ hay a hoàn nào đi là được rồi, tự đi là gì?”

“Chàng xem tính khí Kha Nghiêu nhà mình, làm gì có a hoàn nào dám nói chuyện lâu với nó đâu”

Đỗ Văn Hạo cười: “Haizz, ta thấy tên Dương Duệ đó rất sợ Kha Nghiêu, nếu gả Kha Nghiêu cho hắn thì thảm rồi”

“Nói ai thảm đấy?”

Đỗ Văn Hạo nghe thấy có tiếng nói sau lưng, không quay lại nhìn cũng biết là ai.Kha Nghiêu tiến lên ói: “Hai người đang nói xấu gì muội đó?”

Vương Nhuận Tuyết che miệng cười, Đỗ Văn Hạo vội đỡ lời: “Dù gi cũng không nói em”

Kha Nghiêu hừ một tiếng: “Đúng rồi, tiểu khả ái đỡ chưa? Muội vừa đến thì Anh Tử nói nó đang ngủ, còn Thúy Liên giữa ban ngày đóng cửa tắm, hay thật”

Vương Nhuận Tuyết sợ cái miệng của Kha Nghiêu lộ chuyện cho Bàng Vũ Cầm mất, còn Thúy Liên thì phải đuổi nên nói: “Khỏe rồi, nó không có gì đáng ngại cả, nhưng tuyệt đối không được nói với Vũ Cầm tỉ, tỉ ấy còng trong cữ, không chịu nổi cú sốc này đâu”

Kha Nghiêu: “Muội biết rồi”

lúc này Kha Nghiêu phát hiện ra cái giỏ trên tay Vương Nhuận Tuyết.“Gì đây tỉ? Thơm quá”

Vương Nhuận Tuyết cười rồi dí vào tay Kha Nghiêu: “Cho muội đấy, thích không?”

Kha Nghiêu lật miếng vải lên thích thú nói: “Tỉ mua cho muội ư?”

Vương Nhuận Tuyết im bặt.

Đỗ Văn Hạo: “Cần gì biết ai mua, muội thích thì ăn đi”

Kha Nghiêu nhìn Đỗ Văn Hạo, rồi lại quay sang nhìn Vương Nhuận Tuyết, thấy hai người này kì kì nên nói: “Làm gì có chuyện tốt như vậy? Tẩu tẩu ở cữ, việc nhà bận ngập đầu, làm gì mọi người nhớ mua bánh cho muội? Nói mau, nếu không muội không nể mặt đâu!”

Đỗ Văn Hạo: “Con nha đầu này, không có ý gì cả, Tuyết Nhi mất công mang đến cho, khồn cảm ơn thì thôi lại đi trách người khác:“Nói vậy không phải hai người mua mà là người khác mua!”

“Thôi đi, muội biết rõ còn hỏi, ở quận này ngoài chúng ta ra chỉ còn 1 người quan tâm đến muội thôi đấy”

“Không cần!”

Kha Nghiêu ghét nhất cái giọng điều đó của Đỗ Văn Hạo, nàng vứt cái giỏ đi rõ xa, lườm Đỗ Văn Hạo rồi quay người đi.“Kha Nghiêu, đợi đã, huynh còn chuyện mới nói”

Đỗ Văn Hạo chợt nhớ ra chuyện căn nhà ở Xuyên Trung.“Không nghe, huynh thích thương lượng bàn bạc thì tìm người khác ấy”

Kha Nghiêu đáp gọn lỏn rồi khuất bóng sau hòn bonsai.“Ai dô, xem nóng chưa kìa, không ăn thì cho mọi người ăn, càng tốt chứ sao, nghe đâu loại bánh này khó mua lắm đấy, cái con bé này”

Vương Nhuận Tuyết tiếc rẻ nhìn những chiếc bánh rơi vãi trên đất.“Thôi, tính nó vẫn vậy, chúng ta đi thôi, lát nữa nó khắc hạ hỏa thôi”

Đỗ Văn Hạo an ủi nói.

“Thiếp thấy tên Dương Duệ này có vẻ thật lòng, hay để thiếp đi khuyên nó?”

Đỗ Văn Hạo vội nói: “Đừng, không nên đâu, ai mà biết được nó đang nghĩ gì, không nên chọc giận nó, tuy công phu nó không được bằng nàng, nhưng động chân động tay thì phiền lắm”

Vương Nhuận Tuyết bật cười: “Vậy thiếp nghe tướng công vậy”

Đỗ Văn Hạo kể chuyện sắp xếp cho Đỗ Tam cho Vương Nhuận Tuyết nghe, những không nói là ông ta muốn đi.“Trước đó Dương Thiên Hộ cũng có ý này, nhưng không phải Dương Duệ có điều kiện gì sao?”

“Bây giờ vẫn chưa có gì, ta điều trị xong cho Dương Thiên Hộ, Dương Duệ cũng trả Đỗ Tam về rồi, hơn nữa Dương Thiên Hộ cũng đồng ý rồi, ta nghĩ, chúng ta đã ổn định rồi, Cầm Nhi cũng sinh con thuận lợi, thế nên quán trọ không thể đóng cửa mãi.

Chúng ta nên mở cửa Ngũ Vị Đường lại, nếu không mẫu thân Tiền Bất Thụ suốt ngày lải nhải không có tiền tiêu, nếu Tiền Bất Thụ sang hiệu thuốc khác, người trong giới biết được, há chẳng phải trò cười sao?”

“Tướng công đã nói vậy thì để thiếp bàn với Thanh Đại xem”

“Ừ, đúng rồi, sao Mộ Dung cô nương dạo này cứ buồn rầu lùi thũi một mình thế, hay là nhớ nhà?”

“Thiếp thật không chú ý đến, dạo này nhà ta nhiều việc mà lại ít người, mọi người ai cũng bận ngập đầu, để thiếp đi tìm cô ấy tâm sự xem”

“Vất vả cho nàng rồi”

“Tướng công, đây không phải là việc thiếp nên làm sao?”

Đỗ Văn Hạo chợt nhớ ra chút chuyện: “Đúng rồi, Đỗ trưởng cự muốn Trụ Tử ở lại chỗ chúng ta, trước kia không phải nàng nói muốn Trụ Tử đến nhà chúng ta làm bếp sao?”

Vương Nhuận Tuyết nghe vậy rất vui: “Vậy tốt quá, Trụ Tử có vẻ thật thà, làm việc cẩn thận, không lười biếng, còn tài nấu ăn thì Anh Tử hướng dẫn một thời gian đã là được, không đầy một năm là sẽ trở thành người khác ấy chứ”

“Làm nàng phải vất vả rồi, còn chuyện mở lại Ngũ Vị Đường Thanh Đại có thể lo liệu được, mọi việc trong nhà vẫn là nàng cẩn thận nhất”

“Không phải còn Sương Nhi và Liên Nhi sao? Thiếp thấy gần đây Liên Nhi rất được việc, không giống như lúc ở kinh thành, làm cái gì cũng vụng chân vụng tay”

Đỗ Văn Hạo than: “Nói chúng rời chốn đó đối với Liên Nhi có thể coi là một sự giải thoát, Liên Nhi lớn lên trong cung, tuy đám mĩ nhân đó đối với Liên Nhi cũng không tồi, nhưng dù gì cũng là phận nô tài, trong lòng luôn bị ám ảnh”

Hai người vừa đi vừa nói, không biết tự lúc nào đã đi đến phòng của Kha Nghiêu, Vương Nhuận Tuyết cười nói: “Nếu Kha Nghiêu thấy lại cho là chúng ta đi theo, thiếp đi xem đứa nhỏ thế nào, không phải chàng đến tìm nó có chuyện sao?”

Đỗ Văn Hạo biết sớm muộn gì Đỗ Tam cũng muốn đi, chuyện này tốt nhất nên nói với Kha Nghiêu càng sớm càng tốt, thế là hắn để Vương Nhuận Tuyết đi, còn mình đi vào khu viện của Kha Nghiêu.Hắn thấy a hoàn thân cận của Kha Nghiêu đang trốn ở một góc khóc nức nở.Đỗ Văn Hạo tiến lại gần, Cam Thảo thấy hắn vội lau nước mắt rồi cúi chào.Cái tên Cam Thảo là do Kha Nghiêu đặt cho nó, con nha đầu này từ ngày theo Kha Nghiêu vào Đỗ gia luôn đi theo Kha Nghiêu, hết sức trung thành và chăm sóc Kha Nghiêu cẩn thận, tuy lớn hơn Kha Nghiêu 10 tuổi nhưng cũng chỉ là a hoàn“Cam Thảo, ngươi sao thế?”

Cam Thảo cúi đầu lí nhí đáp: “Không có…không có gì đâu lão gia, chỉ là gió to quá làm cát bay vào mắt Cam Thảo thôi”

Đỗ Văn Hạo chỉ cười, nhìn vào phòng Kha Nghiêu thấy đóng cửa, chắc là đang bực dọc gì đó trong phòng một mình.“Có phải tiểu thư bắt nạt ngươi không?”

Đỗ Văn Hạo hỏi nhỏ.Cam Thảo vội xua tay: “Không, không ạ, tiểu thư tâ trạng không vui, là do Cam Thảo sai”

Đỗ Văn Hạo đã đoán ra phần nào, an ủi Cam Thảo vài câu rồi đi đến gõ cửa phòng Kha Nghiêu.“Đừng có làm phiền ta!”

Kha Nghiêu lớn giọng quát từ trong phòng vọng ra.“Huynh hôm nay vẫn phải làm phiền muội rồi”

Nhận ra giọng Đỗ Văn Hạo, trong phòng Kha Nghiêu lập tức có tiếng lạch cạch.Đỗ Văn Hạo đứng trước cửa cười nói: “Muội ném cái gì rẻ thôi, đừng hối hận đấy, lại phải tốn ngân lượng đi mua”

Cửa mở, Kha Nghiêu nước mắt ngắn nước mắt dài xuất hiện trước mặt Đỗ Văn Hạo, Đỗ Văn Hạo đang định true tiếp nhưng nhìn thấy vậy lại thôi.“Sao vậy, ai bắt nạt muội à, khóc thành thế này sao?”

Đỗ Văn Hạo đưa tay muốn lau nước mắt trên mặt Kha Nghiêu, ai ngờ Kha Nghiêu gạt ra, đi vào phòng, Đỗ Văn Hạo đi theo sau.Kha Nghiêu đứng bên cửa sổ, trên sàn nhà đầy mảnh vụ, Đỗ Văn Hạo đang tính xem có mấy cái bình hoa cổ bất hạnh đã bất hạnh bị đập.“Huynh rất muốn muội đi lấy chồng đúng không?”

Kha Nghiêu nhìn ra cửa sổ mỉa mai hỏi.“Nói gì vậy, bảo muội lấy huynh muội không chịu, bây giờ lại nói gì vậy, làm huynh thấy tự ái rồi đấy”

Đỗ Văn Hạo lại gần muốn ôm Kha Nghiêu vào lòng.Kha Nghiêu quay đầu lại nhìn Đỗ Văn Hạo: “Lấy huynh? Sao phải lấy? Huynh đã có hai vợ, ba người thiếp thất, huynh còn muốn thế nào nữa?”

Đỗ Văn Hạo thấy sự giận dữ này của Kha Nghiêu thật vô căn cứ, bàn nói: “Nhưng không phải sau khi quen muội ta mới lấy Bàng Vũ Cầm sao?”

“Nhưng Vương Nhuận Tuyết không phải là chuyện sao khi quen muội sao?”

Kha Nghiêu hỏi như kiểu ép cùng người ta vậy.Đỗ Văn Hạo ngồi xuống nói: “Vậy muội bảo ta phải làm thế nào, đa như vậy thì muội nói thử xem”

Kha Nghiêu thấy Đỗ Văn Hạo hỏi khó mình thì lại khóc um lên.Đỗ Văn Hạo khẽ than, đến gần nắm lấy hai vai đang run run của Kha Nghiêu an ủi: “Được rồi, mấy ngày trước ta cũng nói, tất cả do muội quyết, muội muốn thế nào cũng được, ta không ép muội được”

Kha Nghiêu nghĩ một lúc rồi đột nhiên đáp: “Muội không lấy chồng, cũng không lấy huynh, cũng không lấy Dương Duệ, nhưng…”

“Nhưng gì?”

Mắt Kha Nghiêu vẫn còn đẫm lệ, nhìn rất tội nghiệp.“Nhưng muội muốn có con, đặc biệt là khi thấy đại phu nhân có tiểu khả ái, muội cũng muốn có con”

Đỗ Văn Hạo tí xỉu, không được, đây là thời đại nào cơ chứ, cách nghĩ của Kha Nghiêu cấp tiến quá, đừng nói là thời này, dù là thế kỉ 21 một phụ nữ độc thân nuôi 1 đứa trẻ cũng không phải dễ dàng gì, chứ đừng nói 1 tiểu thư khuê các như muội, muội đúng là…Đỗ Văn Hạo đứng dậy định vuốt trán Kha Nghiêu nhưng Kha Nghiêu tránh kịp.“Con nha đầu này, có phải muội lú lẫn rồi không? Đừng nóng, là do huynh không tốt, lần sau huyh không nói vậy chọc giận muội nữa!”

Kha Nghiêu nhìn Đỗ Văn Hạo, dường như nhìn thấu tâm can Đỗ Văn Hạo vậy.Đỗ Văn Hạo cảm thấy không tự tại lắm bèn nói đỡ: “Được rồi, đừng ngông cuồng nữa, hơn nữa còn việc chính chưa nói với muội!”

“Được rồi, muội không nóng nữa, nói đi, tìm muội có chuyện gì?”

Kha Nghiêu lúc nào cũng vậy, làm Đỗ Văn Hạo không biết thế nào mà xoay theo, thấy Kha Nghiêu đã lau sạch nước mắt trên mặt, thậm chí còn cười, Đỗ Văn Hạo chỉ biết lắc đầu: “Muội không sao thật chứ?”

Kha Nghiêu so vai nói: “Không sao, huynh nói đi”

Thế là Đỗ Văn Hạo kể lại chuyện của Đỗ Tam.Hắn còn dặn dò: “Tuyệt đối không được nói với người khác biết chưa?”

“Muội sẽ nói cho Dương Duệ!”

Kha Nghiêu pha trò.Đỗ Văn Hạo dở khóc dở cười: “Thôi đi, chỉ có một câu thôi mà muội kích động vậy, muội xem thế nào?”

“Tùy thôi, nghĩ thế nào thì làm đi, dù gì để không chỉ béo chuột thôi, không có hơi người, chắc nhẽ nhà họ Kha đến tay muội lại thành bức vách đổ, huynh nói xem?”

“Vậy chuyện này cứ thế nhé?”

“Rồi, muội thấy chuyện này rất hay”

Nói rồi Kha Nghiêu đứng dậy dịnh ra ngoài.“Đi đâu đấy?”

Đỗ Văn Hạo hỏi.“Đi thăm xem tiểu khả ái khỏe chưa”

Đỗ Văn Hạo đi ra đã không thấy bóng dáng Kha Nghiêu đâu: “Haix, không biết Thanh Đại dạy gì cho Kha Nghiêu nữa, chạy nhanh hơn cả bay!”

Cam Thảo thấy Đỗ Văn Hạo bèn chạy lại thưa: “Lão gia, xin lão gia nói với tiểu thư đừng bắt Cam Thảo lấy tên Dương Duệ đó được không ạ?”

“Hả!?”

Đỗ Văn Hạo tròn mắt nhìn Cam Thảo, con bé Kha Nghiêu này, chả trách Cam Thảo khóc sưng mắt, làm gì có chuyện đùa với a hoàn như thế chứ, Đỗ Văn Hạo thực hết lời với Kha Nghiêu, đành gật đầu ừ đại: “Ngươi yên tâm, chỉ là Kha Nghiêu tức thì nói thế thôi, nó không thể thiếu ngươi được đâu, hơn nữa nó có gả đi nhưng ta cũng không đồng ý đâu”

Cam Thảo nghe vậy cảm ơn rối rít, Đỗ Văn Hạo thở dài bỏ đi.Quả nhiên thằng bé không từ chối nước rau trường thọ có đường, Thúy Liên cẩn thận cho thằng bé ăn, chiều tối là thằng bé hết sốt, đi ngoài cũng không ra máu nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.