Tướng Công Siêu Phẩm Của Chu Chi Thiên

Chương 94: Nói có liền có (hạ)




- Có ý kiến không đồng ý là chuyện tốt, đối với sự việc cũng không có cùng một cách nhìn, điều này là bình thường, có vài vấn đề không nghĩ ra được cũng là chuyện thường. Đồng chí Triệu Địa Siêu, sau này nếu anh có chuyện gì không nghĩ ra thì cứ liên hệ với tôi, nhưng tốt nhất là đến phòng làm việc của tôi, mà không phải làm chậm trễ thời gian hội nghị của mọi người. Vương Tử Quân thấy đã đến đúng thời điểm, thế là nhanh chóng cứu vãn chủ đề.

Lưu Vĩnh Cương lúc này rất muốn đuổi Triệu Địa Siêu ra khỏi phòng họp, nhưng Vương Tử Quân đã mở miệng thì hắn cũng không dám lên tiếng. Ngay sau đó thời gian lại nằm trong tay Vương Tử Quân, vốn trước đó chỉ nghĩ phát biểu hơn mười phút thế nhưng bây giờ không khỏi kéo dài ra hai mươi phút, cuối cùng xem như kết thúc nghi thức nhận chức lần này.

Ngụy Triệu Bác ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, hắn vỗ tay mà trong lòng thầm cân nhắc về sự việc vừa xảy ra. Tuy Vương Tử Quân nhìn có vẻ như thoải mái giải quyết tất cả vấn đề, thế nhưng nguy hiểm bên trong căn bản là quá lớn, chỉ cần có chút sai lầm là có thể làm cho bản thân tổn thất rất lớn. Vương Tử Quân không những nhẹ nhàng giải quyết tất cả, còn chiếm được thế thượng phong, quả nhiên không phải là người bình thường có thể so sánh được.

Hèn gì người này còn trẻ mà một đường giết giặc tiến lên vị trí trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy có thực quyền cao vời ở Nam Giang, mình so sánh với người ta thì căn bản vẫn có cách biệt.

- Trưởng phòng Vương, tôi không làm tốt công tác của mình mới để xảy ra chuyện này, tôi xin đảm bảo với ngài, sau này tuyệt đối không tái xuất hiện sự việc tương tự như vậy nữa. Sau khi tan họp thì Lưu Vĩnh Cương theo sát Vương Tử Quân, hắn khẽ giải thích với Vương Tử Quân.

Ngụy Triệu Bác cũng đi theo bên cạnh Vương Tử Quân, hắn nhìn bộ dạng sốt ruột của Lưu Vĩnh Cương, thế là do dự một chút rồi cũng mở miệng giải thích: - Trưởng phòng Vương, sự kiện lần này xuất hiện căn bản là ngoài ý muốn, sau khi tôi nhận chức sẽ nhất định cùng chung tay với chủ tịch Lưu nắm chặt công tác tư tưởng.

Lưu Vĩnh Cương căn bản rất cảm kích lời nói của Ngụy Triệu Bác, dù sao lúc này Ngụy Triệu Bác mở miệng giúp đỡ cũng không dễ dàng chút nào. Hắn dùng ánh mắt cảm kích nhìn thoáng qua Ngụy Triệu Bác, sau đó dùng ánh mắt chờ mong nhìn Vương Tử Quân.

- Có ý kiến bất đồng là rất bình thường, nhưng bí thư Triệu Bác và chủ tịch Vĩnh Cương cũng nên ra sức công tác vì trọng trách trên vai hai người là rất nặng. Lúc này công tác của thành phố Lâm Hồ có chút khó khăn, cần hai người sóng vai bắt tay cùng nhau gánh vác, đồng thời cũng không nên làm khó đồng chí Triệu Địa Siêu, anh ấy ngoài vài vấn đề không nghĩ ra được thì cũng không có sai lầm gì. Vương Tử Quân phân phó làm cho hai người Ngụy Triệu Bác và Lưu Vĩnh Cương thở dài một hơi. Lưu Vĩnh Cương và Ngụy Triệu Bác nói vài câu tỏ thái độ, sau đó Lưu Vĩnh Cương cười nói với Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, bây giờ đã đến giờ cơm, kính mong trưởng phòng Vương cho thành phố Lâm Hồ chúng tôi một cơ hội, kiểm nghiệm sức chiến đấu của ban ngành chúng tôi dưới sự dẫn dắt của bí thư Ngụy.

Ngụy Triệu Bác căn bản nhanh chóng tiến vào vị trí của mình, lúc này thấy Lưu Vĩnh Cương đặt mình lên vị trí làm chủ thành phố Lâm Hồ, hắn cũng nhanh chóng lên tiếng: - Kính mong trưởng phòng Vương cho thành phố Lâm Hồ chúng tôi cơ hội này, để chúng tôi thể hiện sự chuyên tâm hợp tác trước mặt lãnh đạo.

...

Xe chạy trên đường cao tốc nối liền thành phố Lâm Hồ và Đông Hồng, Vương Tử Quân ngồi phía sau với vẻ mặt rất nghiêm túc. Hôm nay hắn uống vài ly với Ngụy Triệu Bác, thế nhưng đầu óc hắn lúc này cực kỳ tỉnh táo.

Tình huống đưa Ngụy Triệu Bác đến nhận chức ở thành phố Lâm Hồ liên tục lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, nụ cười của nhóm người Lưu Vĩnh Cương liên tục xuất hiện trong đầu hắn. Lúc này thứ hắn nghĩ đến nhiều nhất chính là gương mặt Triệu Địa Siêu.

Triệu Địa Siêu này dám đứng lên cho ra ý kiến với mình trong hội nghị nhận chức của Ngụy Triệu Bác, đây rốt cuộc là một sự kiện ngẫu nhiên hay là có người nào đó muốn cản trở mình? Ý nghĩ này vừa lóe lên thì liên tục xuất hiện trong đầu Vương Tử Quân.

Dựa theo tình huống hiện tại thì Triệu Địa Siêu coi như là người ngay thẳng, dám đứng ra phát biểu ý kiến trong hội nghị nhận chức của Ngụy Triệu Bác mà Vương Tử Quân là người chủ trì chính. Đừng nghĩ trước đó Triệu Địa Siêu á khẩu không nói nên lời mà cho rằng đối phương bị làm khó, chỉ sợ đối với Vương Tử Quân cũng không có gì là tốt.

Nhưng sự việc khác thường như vậy lại xảy ra, lại phát sinh trên một vị cán bộ là chủ tịch quận của thành phố Lâm Hồ. Tất nhiên Triệu Địa Siêu tiến lên vị trí chủ tịch quận cũng không phải là hạng người không có đầu óc.

Vì sao Triệu Địa Siêu lại làm như vậy? Sau lưng có người sao? Người đó sẽ là ai? Người ta muốn làm khó mình, rốt cuộc là có mưu đồ gì?

Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, hắn cảm thấy bị đè nén, cảm giác này liên tục lấn át tất cả. Hắn hít vào một hơi thật sâu, sau đó thở ra một hơi thật nặng nề. Hắn thầm nghĩ: Binh đến tướng đỡ, nước đến đắp đê, thứ gì nên tới thì cứ tới, mình sẽ chờ.

- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ trạng thái trầm tư của Vương Tử Quân, hắn cầm điện thoại nhìn thoáng qua, thấy trên màn hình là ba chữ Liêu An Như. Liêu An Như sao? Vì sao nàng lại gọi điện thoại cho mình? Đã lâu rồi không gặp mặt Liêu An Như, Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, cuối cùng cũng nghe máy.

- Alo! Giọng nói trong trẻo dịu dàng truyền đến từ đầu dây bên kia làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác như quay về kiếp trước.

- Trưởng...Trưởng phòng Vương, chào anh, tôi là Liêu An Như. Liêu An Như có chút do dự ở phương diện xưng hô với Vương Tử Quân, cuối cùng nàng chọn phương pháp gọi danh hiệu của Vương Tử Quân.

Tuy được người ta gọi là trưởng phòng Vương rất quen thuộc, thế nhưng Liêu An Như chọn cách thức gọi tên hiệu, điều này làm cho Vương Tử Quân có chút không thoải mái. Hắn trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Chào An Như.

Một tiếng An Như được Vương Tử Quân gọi cực kỳ tự nhiên, nhưng dù tự nhiên như vậy thì hắn vẫn cảm thấy khoảng cách giữa hai người là rất xa. Giống như khi mà hắn gọi nàng như vậy, nó đại biểu cho một sự lựa chọn ngăn cách giữa hai người.

Thản nhiên đối mặt đôi khi cần dũng khí hơn so với lẳng lặng che giấu, Vương Tử Quân là người chìm nổi quan trường lâu năm, hắn căn bản đã tôi luyện tâm trí đến mức cao vời. Hắn đã có thói quen quyết đoán, hắn cuối cùng cũng cho ra quyết đoán trên phương diện kéo dài khoảng cách trong quan hệ với Liêu An Như.

Nắm quyền quyết định trong tay cũng là rất tốt, xem như cá về nước quên đi chuyện trên bờ...

Liêu An Như nghe Vương Tử Quân ở bên kia gọi mình như vậy thì có chút vui mừng, nhưng ngay sau đó lại có chút thất lạc. Nàng là người thông minh, nàng nào không cảm ứng được ý nghĩa của nó?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.