Tướng Công Siêu Phẩm Của Chu Chi Thiên

Chương 73: Thí luyện tình yêu




“Nàng ta rất bình tĩnh, ngay lập tức đánh mắt ra hiệu cho bốn tên tiều quỷ, rồi nhanh nhẹn trốn ra phía sau cửa. Đợi lão Trương bước vào trong nhà, nàng ta mới bất ngờ nhảy ra, dùng tay che mắt lão Trương lại, sau đó nàng dùng chất giọng ngọt ngào đưa lời hỏi: “Ngài đoán xem ta là ai?” Lão Trương ngày hôm ấy chắc kiếm được chút tiền nên tính khí đặc biệt thoải mái, dễ gần. Nghe giọng nữ nhân lão liền bắt đầu đoán, nào là Tiểu Hồng cho tới Tiểu Thanh, từ Mẫu Đơn cho đến Phù Dung…Lão ấy thậm chí gần như đọc hết tên của những người phụ nữ mình quen. Trong khoảng thời gian đó cô nàng ăn trộm thông minh đã đánh đánh mắt ra hiệu cho bốn tên trộm nhí, lợi dụng thời gian yên tâm mà trộm đồ ăn ngon.

“Có thời gian bịa chuyện tầm bậy chi bằng cô tiết kiệm sức lực để đi đường cho nhanh hơn.” Diệp lên tiếng cắt ngang nhưng ta vẫn tiếp tục kể câu chuyện của mình. Ít nhiều gì thì đây cũng là sự tích anh hung thần kỳ của bản cô nương, ta hi vọng cái miệng xinh xắn của mình có thể phát dương quang đại, phân tán nó đi khắp bốn phương.

“Ngươi phải nghe ta kể hết đã chứ. Cái lão Trương đó đoán mãi mà chẳng trúng lần nào xem ra có chút bực, thế nhưng cô nàng ăn trộm lại cố ý tỏ ra giận dỗi, phụng phịu nói: “Ngài đúng là chẳng có chút lương tâm gì cả, dễ vậy mà cũng chẳng đoán ra. Thôi bỏ đi, bản cô nương cho ngài thêm một cơ hội nữa. Bây giờ ngài nhắm mắt vào, đếm từ một đến mười rồi bắt đầu bắt ta, nếu bắt được thì ta sẽ bỏ qu

a cho ngài.” Lão Trương nghe vậy tức thì vui vẻ hết sức, vội vàng đồng ý. Kết quả là đám nhóc ăn trộm kia đã kịp chôm chỉa đủ thứrồi chạy đi mất. Ha ha …ha ha…ha …” Kể tới đây, ta liền bật cười khanh khách, nhưng thấy Diệp chẳng có phản ứng gì, ta đột nhiên cụt hứng. “Để ta kể thêm một câu chuyện cười khác nhé!” Đi thêm một lúc lâu, chợt nhớ tới một câu chuyện hay, ta liền vỗ tay đầy hứng thú, chạy đến trước mặt Diệp: “Trước kia, có một kẻ trộm rất dũng mãnh, thần thông…”

“Ngoại trừ ăn trộm ra, cô không còn chuyện gì khác để kể sao?” Diệp chán nản, đưa tay gạt đám cỏ dại trước mặt.

“Có chứ, vậy ngài thích nghe chuyện gì? Tôn Ngộ Không náo thiên cung, Nữ Oa nương nương vá trời, Tô Đát Kỷ biến thành hồ li tinh, ta biết rất nhiều truyện đó.” Thấy hắn nói vậy, ta bỗng nổi hứng kể chuyện.

“Cô có vẻ rất thích kể chuyện nhỉ?” Diệp cong miệng cười nhạt. Ta nhún vai, dù sao hai người chúng ta cùng là hoạn nạn có nhau, Ngọc Phiến Nhi ta đâu phải người không biết nghĩa khí. Hơn nữa mẫu thân của hắn đối xử với ta tốt như vậy, làm sao ta có thể để cho bà ấy chết đi rồi mà vẫn chẳng thể an tâm. Chọc cho Diệp vui vẻ lên coi như ta cũng làm được một việc tốt.

Oa! Cái gì thế, sao mà chói mắt vậy? Vào khoảnh khắc Diệp gạt đám cỏ dại sang một bên, một luồng ánh sáng chói lóa tức thì tràn vào. Ta vội đưa tay lên che mắt, đợi đến khi thích ứng được với ánh sáng, ta mới bỏ tay ra. Nhưng khoảnh khắc đó, ta hoàn toàn chết lặng bởi cảnh sắc thiên nhiên trước mặt. Đây là một sơn cốc, hai bên vách núi dựng đứng, áp sát vào nhau. Đứng tại nơi này, muốn dang rộng hai cánh tay ra cũng là điều không tưởng. Vách đá rất trơn, người nào đó muốn đi ra ngoài qua chỗ này, chỉ còn cách dùng tứ chi bám chặt vào hai bên vách núi, rồi di chuyển lên từng chút một. Thế nhưng chỉ cần bất cẩn đôi chút rất có thể sẽ bị tan xương nát thịt. Hơn nữa, nếu người phía trên rơi xuống, người ở dưới có khả năng sẽ bị người trên đè lên.

Ta ngước nhìn vầng mặt trời tròn xoe trên đỉnh đầu, có một đàn chim lướt qua vách đá, bên tai vang lên tiếng nước chảy róc rách, cảnh tương nhộn nhịp, tươi vui.

“Diệp, chúng ta có thể ra ngoài rồi, Diệp…” Ta nhìn về phía Diệp, thì thấy hắn nước mắt đầm đìa, mơ màng quỳ xuống. Ta không hiểu việc gì đang xảy ra, trong đầu liên tưởng đến hình ảnh lẽ nào nơi này có cái bẫy đáng sợ nào đó, thế là liền vội vàng quỳ xuống theo Diệp. Hắn dập đầu, ta cũng dập đầu. Chẳng nhẽ cánh cửa dưới lòng đất, đập đầu một cái thì mới bắt đầu khởi động?

“Mẫu thân, mạng của hài nhi là do mẫu thân ban cho, hài nhi nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của người đâu.” Diệp nghẹn ngào cất tiếng. Lúc này ta mới chợt bừng tỉnh, không ngốc nghếch bắt chước theo hắn nữa.

Thì ra mẫu thân của hắn tự vẫn không phải vì chán nản sự đời, càng không phải vì muốn bỏ rơi hắn, mà vì biết rằng nửa thân dưới của mình không thể di chuyển được, sợ sẽ liên lụy đến chúng ta. Bà biết bản thân không thể nào ra ngoài được, nếu miễn cưỡng cõng bà ra ngoài, rất có khả năng tất cả mọi người đều tan xương nát thịt.

“Nếu ngươi không đi tiếp chẳng phải sẽ khiến mẫu thân ngươi bỏ mạng oan uổng sao?” Ta nhẹ nhàng lên tiếng, Diệp nghe vậy tức thì choàng tỉnh, đứng bật dậy.

“Cô đi trước đi.” Diệp quay sang nói. Ta nhìn Diệp, trong lòng vô cùng cảm động, rồi nghiến răng, bắt đầu trèo lên. Ta từ nhỏ đã làm ăn trộm, trèo cây, leo mái nhà, vượt tường chẳng có gì là chưa làm cả, có điều leo đến cả canh giờ rồi mà vẫn chưa đi hết được một nửa chặng đường. Mặt trời trên đầu không ngừng tỏa ra thứ ánh sáng chói chang khiến ta cảm thấy choáng váng. Thế nhưng nếu bỏ cuộc giữa chừng, rơi xuống dưới chắc chắn chúng ta sẽ chết không toàn thây.

“Đừng có nhìn xuống!” Diệp thấy sắc mặt không ổn của ta, vội đưa lời nhắc nhở. Ta định thần, rũ bỏ hết tâm trạng hoảng hốt khi nãy, chỉ có tập trung tinh thần mới không bị rơi xuống. Nhớ lại vừa rồi có đôi chút bất cẩn, thực sự nguy hiểm quá. Dù hắn bảo dừng nhìn xuống, nhưng trong lòng ta vẫn koo thể kìm nén được nỗi sợ hãi đang dần lớn lên.

“Không phải cô thích kể chuyện cười lắm sao, mau kể một câu chuyện khác cho ta nghe đi.”

“Trước kia có một…kẻ trộm anh minh thần dũng…” Ta vốn rất sợ độ cao nên giọng nói lúc này chẳng còn được tự nhiên như trước.

“Kẻ trộm mà cũng có thể anh minh thần dũng sao?”

“Làm sao lại không có chứ? Sao ngươi có thể coi thường kẻ trộm như vậy? Nghề này không phải bất cứ ai cũng có thể làm được đâu, ngươi có bao giờ biết trước được kết thúc của câu chuyện? Cô nàng ăn trộm tinh ranh đó đã chọc ghẹo lão Trương, hơn nữa lại còn ăn cắp được đồ ngon, bốn đứa trẻ kia cũng học được thêm chút bản lĩnh, lại đi ăn cắp để phát dương quang đại sự nghiệp của cô nàng. Nhưng ngươi đoán xem, tiếp sau chuyện sẽ thế nào?” Vừa nhắc đến bản thân, ta dần dần quên hết cả sợ hãi mệt mỏi, vừa trèo vừa tán phét.

Chúng ta cứ thế leo mãi cho tới khi leo lên đỉnh núi. Vì lâu không được hít thở không khí sảng khoái, bị kẹt trong cái nơi khỉ ho cò gáy kia gần một tháng, nay đột nhiên đối mặt với ánh sáng rực rỡ, bầy không khí trong lành, chúng ta có phần không thích ứng kịp.

Đang giữa mùa xuân, lớp tuyết đọng đã dần tan thành nước, ánh nắng trong trẻo rọi trên mặt núi tạo thành các mảng vàng sáng bóng. Ta đưa mắt nhìn cảnh núi non kì vĩ, mênh mông trước mặt, trong lòng thực sự choáng ngợp trước sự hùng vĩ của tự nhiên. Tuy rằng bản thân đã hành tẩu giang hồ nhiều năm, thế nhưng hàng ngày cũng chỉ nhìn thấy cảnh họp chợ đơn thuần bình dị, chứ cảnh non xanh nước biếc thế này mới là lần đầu. Núi sông mỹ lệ tạo nên bầu không khí thần thánh, khiến bất cứ ai nhìn vào cũng có cảm giác như mình đang lạc vào xứ sở thần tiên.

Tuy đang buổi ban trưa, mặt trời chói chang, nhưng nhiệt độ trên núi khá thấp. Nước suối trong mát, long lanh dưới ánh nắng óng ả. Trên mặt suối vẫn còn sót lại vài mảng băng chưa tan hết, đập vào nhau tạo nên những tiếng động lanh canh thanh thoát. Xung quanh, núi non trùng điệp, đường núi uốn lượn tạo nên những đường nét đặc biệt quyết rũ, lại pha chút không khí thiên liêng hiếm thấy.

“Sao chúng ta lại thành ra leo lên tận đỉnh núi thế này.” Dù mặt trời đang tỏa sáng, nhưng sương khói trên núi vẫn khiến mái tóc ta ướt đẫm. Ta dừng lại hái mấy thứ quả dại ăn được rồi ngồi xuống một gốc cây vừa nghỉ ngơi vừa nhìn ‘dòng suối’ đang chảy róc rách phía dưới. Đường xuống núi không dễ, núi non trùng điệp thế này, quay đầu nhìn lại con đường mà chúng ta vừa đi, chỉ thấy đỉnh núi cao chót vót như sắp chạm đến bầu trời.

“Đây là lần đầu cô leo núi à?” Diệp lại không hề có chút kinh ngạc như ta, đánh mắt nhìn sang hỏi.

“Ai nói vậy chứ, ta trước kia không biết đã leo núi bao lần rồi. Nào là Thái Sơn, Hoa Sơn, Lô Sơn, Hoàng Sơn… tóm lại tất cả các núi ta đều đã leo hết. Ngài đừng có coi thường ta.” Ta không phục hồ đồ bốc phét, vừa lúc không để ý, liền bị trượt chân ngã bệt xuống đất, lại chọn đúng chỗ đầy bùn. Ta đau đớn nhăn nhó mặt mày, trong lòng không khỏi than trời ai oán, trời đất ơi, cái mông của ta đã đắc tội với ai chứ, sao ngày nào cũng phải chịu khổ thế này?

“Ồ, không ai nói cho cô biết đây là Hoa Sơn sao?” Diệp khẽ cười một tiếng, còn ta thì đỏ bừng cả mặt. Hoa Sơn, tự cổ Hoa Sơn chỉ có duy nhất một con đường, nếu đi sai thì đừng mong xuống dưới. Nghĩ vậy ta lo lắng liên tục ngó dọc ngó ngang. Thấy dáng vẻ ngốc nghếch của ta, Diệp cong miệng mỉm cười.

Có điều con đường này quả thực rất nguy hiểm, lại nằm bên vực thẳm, cao chót vót như thể chỉ giơ tay lên là có thể chạm tới trời. Nhớ lại việc lên đỉnh Hoa Sơn Bắc ngắm Hoàng Hà, nam kề Tần Lĩnh được mọi người đồn thổi, ta lại cảm thấy cực kỳ hứng khởi, vô cùng đắc ý! Hi hi! Ta lại có thêm một kinh nghiệm để tán phét với mọi người. Cuối cùng một ăn mày bé nhỏ là ta cũng đã có thể đặt chân lên Hoa Sơn rồi. Thực đúng là ăn mày thần trộm ta đây, khắp thiên hạ không có địch thủ.

“Tại sao ngươi biết đây là Hoa Sơn?” Diệp luôn luôn như vậy, hỏi một câu, đáp một câu, không hỏi thì sẽ chẳng bao giờ chủ động nói chuyện cùng ta hết. Có điều trước đó, hắn đã nghĩ cách để đánh lạc hướng sự chú ý của ta, không để ta rơi xuống dưới núi, thực khiến ta vô cùng cảm động.

“Ta đã từng ở nơi này, đấu cờ cùng Văn Không phương trượng ba ngày ba đêm, sau cùng vẫn cứ thua trước cảnh đẹp Hoa Sơn, bởi có lòng thưởng thức thiên nhiên mà vô tâm đánh cờ. Tuy nhiên trước giờ, ta không hề biết ngọn núi này liên thông đến hoàng thành.

Suốt dọc đường đi xuống, vô cùng hoang vắng, chẳng thấy được mấy người. Sau khi đi một đoạn đường dài, cuối cùng chúng ta cũng xuống tới chân núi, hỏi ra mới biết nơi này cách Trường An rất xa, muốn quay bề không biết còn phải đi bao lâu nữa. Đi qua mấy thị trấn nhỏ, chúng ta rốt cuộc đã hỏi được đường về Trường An.

Chặng đường trở về đó vô cùng gian nan, thậm chí Diệp đã đem cần hết những thứ đáng giá trên người, nhưng ngân lượng đi đường của chúng ta càng lúc càng ít hơn.

“Đại thẩm, xin hỏi đây là nơi nào vậy? Còn cách Trường An bao xa?” Sắc trời tối dần, ta và Diệp vội tìm một điểm dừng chân.

“Phía trước là thành Hoa Âm, tiếp tục đi về phía tây là tới Trường An rồi. Cô nương, nghe giọng cô có vẻ không phải người vùng này.” Không phải người vùng này thì không được phép không biết đường sao? Những người sống dưới chân thiên tử như chúng ta, làm sao mà biết được đường đi ở những nơi không nổi danh như thế này chứ?

Chúng ta lại đi thêm một đoan đường nữa, lúc này trời đã hoàng hôn. Trên bầu trời một áng mây lơ lửng bay, rồi một tia chớp bất ngờ lóe lên, cơn mưa đầu xuân nói đến là đến, ta và Diệp vội vã cất bước. Những cơn mưa xuân kiểu này thường mang theo hơi lạnh, nếu bị ngấm nước mưa không ốm mới là lạ.

Bầu trời nhanh chóng đen sẫm lại, gió mạnh thổi liên hồi, mây đen đầy trời, sấm sét rền vang, thật đáng sợ! Xem ra chúng ta không thể tránh cơn mưa này rồi. Chúng ta tiếp tục đi nhanh về phía trước, người qua lại trên đường càng lúc càng đông, tất cả đều vội vã. Chúng ta cũng hòa vào đám người, xa xa đã có thể nhìn thấy được cửa thành Hoa Âm.

Lúc đến bên ngoài thành Hoa Âm, mọi người đều bước chậm lại. Thấy vậy ta và Diệp cũng giẫm bước chân nhìn ngó xung quanh đầy cảnh giác. Từ xa, chúng ta nhìn thấy một đội binh sĩ đứng gác ngoài cổng thành Hoa Âm. Bọn họ giới bị nghiêm ngặt, tra xét cặn kẽ từng người. Lúc chỉ còn cách cửa thành không xa, trước mắt chúng ta hiện lên cảnh tượng tiêu điều, thê thảm. Lẽ nào Hoa Âm xảy ra chuyện?

Ta vừa định tiến lên trước xem sao, Diệp liền kéo ta lại. Chúng ta nhanh chóng trốn sau gốc cây, quan sát mọi động tĩnh ở phía trước. Lúc ngẩng đầu lên nhìn tường thành, ta đồng thời phát hiện trên đó cũng có nhiều binh sĩ canh gác. Hoa Âm lúc này thật đúng như cảnh tượng trong hai câu thơ ‘Mây khe vừa nổi trời sau gác. Mưa núi sắp qua, gió khắp lầu.’

“Tại sao lại có nhiều binh mã như vậy nhỉ? Phải chăng Trường An xảy ra biến?” Diệp thấp giọng thì thầm tự hỏi.

“Tần Vương? Nam Dung Diệu?” Nếu là binh mã của Diệu thì có gì phải lo lắng, huống hồ Hoa Âm cách Trường An không xa, lẽ nào chúng ta có thể xảy ra chuyện ngay trước cửa nhà chứ?

“Phía trước có giấy thông cáo, để ta đến đó xem sao.” Ta vừa định đứng lên liền thấy Diệp lắc đầu ra hiệu.”

“Không đúng, tại sao hai người được vẽ trên tờ cáo thị trông quen như vậy nhỉ?” Ta nghiêng đầu, quay sang nhìn Diệp rồi nhìn tờ cáo thị.

“Hình như là vẽ chúng ta thì phải. Nhất định là Diệu đang tìm chúng ta.” Ta kích động định xông lại phía đó, không ngờ Diệp kéo lấy vạt áo ta, khiến ta múa may trong không khí một lúc lâu mà chẳng di chuyển nổi.

“Cẩn thận bị lừa.” Diệp vừa dứt lời, một tia chớp lóe lên chiếu sáng cả bầu trời. thôi chết, xem ra trời sắp đổ mưa lớn rồi.

Tia nắng mặt trời sau cùng đã bị áng mây đen che mất, bầu trời đen kịt, khiến cả thành Hoa Âm chìm trong bóng tối. Lại một tiếng sấm rền vang, cảnh vật trước mắt cứ mờ dần đi, bao phủ trong làn sương mờ ảo. Ngay đến bóng hình ta và Diệp cũng nhạt nhòa trong bóng tối.

Không khí đột ngột trở nên ngột ngạt, mưa bắt đầu rơi. Bình thường những cơn mưa xuân đều li ti, lặng lẽ, vậy mà trận mưa hôm nay giống như một trận mưa giữa hè. Mưa không ngừng trút lên người chúng ta, thật không dễ chịu chút nào. Trong đầu ta hiện lên cảnh gặp lại Diệu, ánh mắt chàng nhìn ta nồng nàn. “Nàng đã chịu khổ rồi.” Nghĩ tới đây, ta chỉ mong cơn mưa này sớm tạnh, để ta có thể nhập thành.

Những hạt mưa xuân giá lạnh, tạt vào người rát như kim châm, khiến toàn thân ta đau đớn. Sau một hồi mưa to, trời đất bắt đầu sáng hơn. Có điều lúc này đã là chiều muộn nên bầu trời trông cũng ảm đạm đi nhiều. Mưa rửa sạch lớp bùn đất trên mặt đường, chảy thành những dòng nước nhỏ uốn lượn. những hạt mưa lạnh giá vẫn chưa ngừng rơi, ta bất giác vòng tay ôm chặt lấy cơ thể.

“Chúng ta mau vào thành thôi, để Diệu chuẩn bị xe ngựa đưa chúng ta về Trường An.” Ta khẽ thở hắt ra, cơ thể không ngừng run rẩy. Lúc trước vì làm mất đôi giày, nên ta phải đi chân đất, đôi chân vì thế đen sì, cực kỳ bẩn thỉu. Thấy vậy, ta đưa chân ra dưới mưa, để lộ ra đôi bàn chân trắng trẻo,c ó điều trên đôi chân này đã xuất hiện thêm một vài vết thương.

“Đưa về Trường An? E là sẽ đưa chúng ta thẳng đến điện Diêm La ấy.” Diệp bật cười lạnh lùng, hai tay siết chặt lại đến mức trắng nhợt. Mưa hắt lên mặt hắn và ta, dễ dàng nhận ra nét lãnh đạm trong ngữ khí của Diệp.

Diệp nghi ngờ Diệu, ngay từ đầu hắn đã nghi ngờ việc ta ở cùng

Diệu, thế nên đã từng khắt khe với ta, ngay cả lúc này, thái độ đó của hắn vẫn chưa hề giảm bớt. Lẽ nào hắn cho rằng Diệu là loại người sẽ nhẫn tâm tàn sát huynh đệ sao? “Cách suy nghĩ của ngươi thực kì lạ, Diệu là bào huynh của ngươi, huynh ấy giết ngươi làm gì chứ? Bây giờ, huynh ấy cho dán hình của chúng ta ở khắp thành trong cả nước chỉ để tìm tung tích chúng ta. Thế mà nhìn xem ngươi còn không có cả dũng khí để đến đó?” Ta bực bội cãi lại một câu, không biết tại sao, lúc nào ta cũng biện hộ thay cho Diệu. Ta rất thường nghĩ tới người thiếu niên cô độc cầm chiếc đèn lồng đứng trên thành. Diệp từ nhỏ đã mất mẫu thân, còn Diệu chẳng phải cũng không hề có được tình thương của phụ thân hay sao?

“Ta thực không hiểu, cô rõ ràng xuất thân từ phủ Thừa tướng, tại sao chẳng biết rằng lòng người hiểm ác chứ?” Giọng Diệp xuyên qua màn mưa nghe khá là kì lạ.

“Ta chỉ biết rằng, người đó là ca ca của ngươi, lòng người hiểm ác đến đâu, kẻ hại ngươi quyết không phải là huynh ấy.”

“Ca ca? Những con người có cuộc sống như chúng ta ngay từ lúc sinh ra đã không có hai từ ‘huynh đệ, thủ túc’. Tàn sát lẫn nhau chính là huynh đệ.” Diệp lạnh lùng lên tiếng, còn ta nghe vậy chỉ biết mím môi không nói thêm gì. Bởi ta nghĩ mình mãi mãi không thể hiểu được cái hắn đang nói tới. Ta và bọn Hoa Hoa, Quả Quả tuy rằng không phải do cùng phụ mẫu sinh ra nhưng tình cảm như thủ túc. Diệu rõ ràng là ca ca của Diệp, vậy sao hắn lại có thể đem lòng nghi kị, căm ghét?

Ta không biết rốt cuộc những nơi như hoàng cung đã đem lại cho hắn cuộc sống thế nào, mà lại khiến hắn tuân theo nguyên tắc sinh tồn tàn khốc ‘sa trường không phụ tử, trong quân không huynh đệ.’ Còn ta và những kẻ hành tẩu trong giang hồ, lạo luôn sống theo nguyên tắc ‘Sinh ra là huynh đệ, việc gì phải tàn át lẫn nhau’. Đúng là cách nghĩ của hai chúng ta có khác xa một trời một vực. Nhớ lại trước kia, các tiền bối ăn mày vẫn dạy, trên giang hồ cần nhất là nghĩa khí, co thể nghi ngờ bất cứ ai nhưng không thể nghi ngờ huynh đệ. Thế nhưng không hiểu sao từ miệng Diệp lại thốt ra đạo lí hoàn toàn khác. Ta không thuyết phục nổi hắn, hắn cũng chẳng thể cảm hóa được ta.

Sắc trời đã muộn, bóng đêm dần hạ xuống. Bên tai truyền đến tiếng chuông đeo trên cổ ngựa và tiếng nước mưa rơi trên những tán lá.

“Chúng ta nhất định phải vào thành.” Diệp quan sát một trận đám binh sĩ giữ thành, sau đó quay sang khẽ nói với ta. Cuối cùng hắn cũng chịu vào thành, ta còn tưởng chúng ta sẽ ngồi đây ngắm gió mưa như hai kẻ ngốc mãi chứ?

“Vậy còn đợi gì nữa, ta sắp chết cóng rồi đây này.” Vừa đi được nửa bước ta liền bị Diệp tức thì kéo lại.

“Không thể cứ thế này mà vào trong được, chúng ta phải cải trang đã.” Diệp nghiêm nghị đề xuất.

“Cải trang? Ta biết cải trang thành thế nào là an toàn nhất. Đi theo ta.” Ta nhìn hai kẻ ăn mày đang vội vã vào thành, liền nghĩ ran gay một kế.

Mưa dần dần nhỏ lại, sắc đêm càng lúc càng sẫm. Vô số hạt mưa không ngừng bay nhẹ khắp trời, khiến cho không khí vừa ẩm ướt vừa giá lạnh. Từng cành cây ngọn cỏ lay động theo làn gió khiến cho hạt mưa đọng trên tán lá rơi xuống rào rào. Dưới tán cây, dường như mưa lại càng lớn hơn. Ta vội kéo Diệp bước hẳn ra ngoài.

Lúc chúng ta quay về trước cổng thành lần nữa thì trên mình đã khoác bộ y phục rách nát, ướt đẫm từ trên xuống dưới, lại còn bẩn thỉu, bốc mùi ẩm mốc. Mưa khiến dòng nước đen bẩn từ người chúng ta không ngừng chảy xuống. Mái tóc ta và Diệp rũ rượi, trông vô cùng thê thảm, nhìn thế nào cũng chẳng khác hai tên ăn mày trẻ tuổi.

Người qua lại càng lúc càng thưa, chỉ nghe tiếng vó ngựa vang lên qua làn mưa lúc gần lúc xa. Cảnh tượng thực khiến người ta thấy cô liêu, quạnh quẽ. Thành Hoa Âm trong đêm lạnh phủ lên mình bầu không khí ngột ngạt, hoàn toàn khác với vẻ vương giả, phồn hoa của thành Trường An, có cảm giác lạnh như chiến trường vậy.

Diệp hoàn toàn không thích bị cải trang thành ăn mày nên mặt xị ra đầy bực bội. Ta thì ngược lại thấy khá ổn, Diệp có vẻ khá kinh ngạc trước thói quen của ta, còn ta chẳng biết phải giải thích thế nào cho hắn hiểu. Bởi ta vốn là một tên ăn mày thấp kém mà thôi.

“Ai đó?” Vừa định vào thành, một tiếng hét lớn vang lên khiến chúng ta chết sững.

Diệp cúi đầu, hai tay nắm chặt, như thể bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu. Thấy vẻ mặt căng thẳng đó của Diệp, trong lòng ta cảm thấy không ổn chút nào. Với dáng vẻ cao sang, ngạo nghễ, nhìn hắn thế nào cũng chẳng giống một tên ăn mày. Ta liền ngẩng đầu mỉm cười lấy lòng tên lính vừa gọi.

“Đại nhân, xin ngài thông cảm, cho chúng tiểu nhân vào trong thành tránh mưa đi.”

“Cút mau, bọn ăn mày thối tha, đừng có tiếp tục đứng đây cản trở bản đại nhân làm việc!” Tên lính canh quát lớn. Hung dữ cái gì chứ, đừng cho rằng ngươi hung dữ mà ta sợ nhé. Trong lòng nghĩ vậy nhưng ta lại xuống nước nhẹ nhàng xin xỏ.

“Vị quan gia này, ngài nhìn xem sắc trời cũng đã muộn rồi, hãy làm việc tốt đi mà, hôm nay bọn tiểu nhân đi khắc ngoại thành mới xin được chừng này thôi.” Ta lấy số bạc vụn còn lại trong người đưa ra, đưa đến trước mặt tên lính. Vì dùng bàn tay đen bẩn níu lấy y phục của hắn, thế nên ta bị hắn đẩy ra đầy khinh rẻ.

“Hừm, đi đi, thật là phiền phức.” Diệp không nói tiếng nào, lặng lẽ đi theo phía sau ta vào thành. Trong thành, lầu gác, nhà cửa đã chìm trong tĩnh lặng. Tiếng chân đi lại của binh sĩ canh gác trên tường thành nghe rõ mà oai nghiêm.

“Cô đem hết ngân lượng cho hắn rồi, chúng ta phải làm sao đây!”

“Không phải sợ, chẳng phải chúng ta sắp đến Trường An rồi sao?” Vừa nói ta vừa lặng cất số ngân lượng vừa trộm được trên người tên lính kia vào người. Hắn định tham tiền của bản cô nương, đừng có hòng.

“Có phải cô rất lạnh không? Chúng ta tìm chỗ nghỉ chân trước nhé.” Diệp vừa dứt lời ta lại càng cảm thấy lạnh hơn. Đột nhiên, giữa trời đêm một ánh pháo hoa hình bông sen sáng rực trên bầu trời. Pháo hoa bắn giữa đêm khuya nhìn quả là đẹp!

“Mau nhìn đi, tín hiệu Cái Bang tập hợp, chắc là có chuyện lớn rồi.” Mấy tên ăn mày đi ngang qua chỗ chúng ta, nhìn pháo hoa trên trời liền thì thầm lên tiếng.

Ta đảo cặp mắt tinh ranh, cơ hội được ăn uống tới rồi, liền quay người, kéo Diệp đi theo. Diệp nghi hoặc bước theo phía sau. Ta nhanh chóng rẽ vào một ngõ nhỏ, bên trong hiện lên một căn nhà cũ nát. Giữa nhà một đám ăn mày đang nướng sườn trên đống lửa, vô cùng náo nhiệt.

“Hôm nay coi như ngươi gặp may, nhất định có chuyện gì quan trọng, nếu không Cái Bang nhất định sẽ không tiến hành buổi tụ tập như thế này đâu.” Ta quay sang thì thầm cùng Diệp, rồi nhân lúc hỗn loạn lẩn vào giữa đám đông. Hôm nay Cái Bang hiệu triệu tất cả trưởng lão ăn mày tại thành Hoa Âm, không biết là muốn tuyên bố chuyện quan trọng gì?

Diệp nhìn ta bằng ánh mắt nghi hoặc, không hề có nét vui. Khuôn mặt đen như than của hắn sẫm lại như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ. Hắn nhìn đám ăn mày trước mặt đang tranh giành mấy miếng thịt chưa kịp chín, xị mặt ra rồi quay đầu sang hướng khác. Ta vì đói bụng nên chẳng bận tâm, giành lấy một miếng ngon rồi đưa lên miệng ăn ngon lành. Diệp thấy vậy dịch người ra đầy bực bội, thân người hắn khẽ động, hai đầu mày cau chặt.

“Có phải ngươi thấy ngứa, để ta gãi hộ nhé?”

“Không cần!”

“Không cần phải khách khí, chúng ta là ai với ai chứ, để ta gãi hộ ngươi. Có điều trong bộ y phục này có nhiều chấy rận quá, thối chết đi được!” Ta ngửi ngửi, sau đó luồn tay vào trong người Diệp. Xung quanh rất đông người, Diệp có vẻ không hài lòng, vì thế càng lúc càng khó coi.

Bên ngoài trời vẫn mưa, nước bắn lên mái nhà lộp bộp. Những hạt mưa bắt ánh lửa trở nên long lanh. Tiết xuân trời vốn lạnh, nhưng hôm nay thực sự lạnh ngoài sức tưởng tượng. Bàn tay lạnh giá của ta vừa mới chạm vào cổ Diệp, cả người hắn đã run lên lẩy bẩy. Diệp trợn mắt lườm ta kèm theo chút bất lực, còn ta thì như một đứa trẻ tinh rành vừa phát hiện ra trò chơi tinh quái, miệng nở một nụ cười tươi như hoa. Nhìn Diệp tức mà không thể làm gì, trong lòng ta càng muốn chọc ghẹo thêm. Bàn tay ta giống như con rắn nhỏ luôn đi khắp lưng và ngực hắn, còn Diệp chỉ biết nhìn ta bằng ánh mắt phừng phừng tức tối.

“Không cần…cô gãi đâu.” Diệp ảo não cất lời. Tuy rằng nét mặt hung dữ nhưng vẫn cố nhẫn nhịn. Nắm được điểm yếu của Diệp, ta lại càng thêm lấn lướt. Làn da hắn lúc này ấm nóng rừng rực, truyền qua lòng bàn tay đi tới khắp các ngóc ngách trên cơ thể ta. Rồi Diệp đưa tay tóm chặt lấy bàn tay đang sục sạo không yên của ta. Những vết chai sạn trên bàn tay mạnh mẽ của Diệp thực sự làm ta đau. Ta vùng vẫy rút tay lại nhưng cảm thấy khá kinh ngạc khi biết bàn tay của hắn đầy chai sạn. Đây là bàn tay của một Hoàng tử tốn quý sao? Những chai sạn trên bàn tay hắn thậm chí còn nhiều và cứng hơn của một kẻ ăn mày, đó rõ ràng là bàn tay của một người đã trải qua nhiều sương gió, vất vả. Còn đang kinh ngạc, bất giác ngẩng đầu, ta liền phát hiện nét mặt Diệp lúc này vô cùng khác lạ. Hắn ngây lặng người nhìn đôi bàn tay mình, rồi lại lặng người nhìn về phía ta, ánh mắt lộ rõ vẻ kì quái. Ánh nhìn của hắn nhanh chóng khiến ta ngượng đỏ mặt. Lúc này ta mới thấy hoang mang, không dám đùa cợt với hắn thêm nữa.

Dần dần ngôi nhà trở nên tĩnh lặng hơn, hiển nhiên là nhân vật quan trọng vừa đến. Ta thè lưỡi, vươn cổ hóng hớt. Từ nhỏ ta đã rất ngưỡng mộ những thủ lĩnh ăn mày kiểu này, nhưng hiếm có cơ hội ngắm họ thật kĩ.

“Các huynh đệ, trên tay ta là mật hàm của triều đình, trong này có viết chúng ta cần phải tìm được hai người. Đây là lần đầu tiên triều đình nhờ Cái Bang ta làm việc nên chúng ta phải đặc biệt lưu tâm. Nếu làm tốt, cuộc sống sau này sẽ vô cùng tốt đẹp, bằng không Cái Bang sẽ gặp khá nhiều phiền phức đấy.” Giọng nói của người này nghe rất nghiêm trang. Ta nghe mà không khỏi cảm thán trong lòng, Cái Bang và triều đình xưa nay không có chút liên hệ, ai lại có thể hiệu triệu Cái Bang thế này.

“Người như hình vẽ trên, ai cũng phải chú ý, chỉ cần phát hiện ra họ tại thành Hoa Âm, nhất định phải thông báo cho ta biết.” Thủ lĩnh ăn mày nâng cao bức họa, vì được soi sáng bởi ánh trăng và ánh lửa, thế nên ai nầy đều tức thì đưa mắt nhìn chăm chú.

Khi nhìn rõ người trong tranh, cả ta và Diệp đều kinh ngạc tột cùng. Ánh mắt Diệp hực sáng, sắc mặt đen sẫm lại. Nếu Diệu muốn tìm hai chúng ta, có cần thiết phải liên thủ với Cái Bang không? Trừ phi, chàng đã đoán trước được chúng ta nhìn thấy bức xẽ treo ngoài cổng thành nhất định sẽ không chịu đến gặp chàng, mà cải trang thành ăn mày. Hoặc là…những lời Diệp nói đều là sự thật. Diệu thực sự muốn giết chết chúng ta?

“Với năng lực của Cái Bang, cho dù hai người này có hóa thành tro chúng ta cũng nhất định tìm được, đúng không?” Ta bất ngờ bước lên phía trước, giành lấy bức họa, cất tiếng dõng dạc. Trong phút chốc, tất cả mọi người chìm trong im lặng, nhìn chằm chằm về phía ta. Trong lòng ta thầm kêu khổ, lẽ nào phần bùn đất trên mặt ta đã bị nước mưa gột sạch? Ta đã bị họ nhận ra?

Diệp ngồi bên lặng lẽ đặt đôi đữa xuống, bất kì lúc nào cũng sẵn sàng động thủ. Bên ngoài gió thổi dọc theo những con phố, cây lá xào xạc đập vào nhau, mưa dần dần nhỏ xuống rồi tạnh hẳn, nhưng nước trên mái nhà vẫn cứ tiếp tục chảy dọc xuống theo từng lớp mái ngói.

“Tiểu huynh đệ, nếu đã tự tin như vậy, chúng ta sẽ đợi tin tức tốt lành từ cậu. Tung tích của hai người

này, câu phải chú ý thật kĩ đấy.” Lão ăn mày nhìn ta một hồi, sau cùng mỉm cười. Ta gật đầu liên hồi, cứ cảm thấy nét mặt của người này có phần kì quái, thế nhưng lại chẳng thể nói rõ rốt cuộc là kì quái ở đâu. Có điều may mắn là bọn họ không hề nhận ra ta và Diệp chính là người trong tranh. Vừa nghĩ vậy, ta liền nhẹ nhõm cả người. ***

Sắc trời ảm đạm, căn nhà hoang vẫn tiếp tục náo nhiệt. Đám ăn mày dành cả buổi tối để bàn bạc xem làm cách nào để tìm được hai người trong tranh, sau cùng cũng đến hồi giải tán. Ta và Diệp đi dọc thành Hoa Âm trong đêm đen tĩnh mịch. Tay ta vẫn còn cầm hai chiếc chân gà, miệng thì không ngừng nhai miếng móng giò, vừa nhai nuốt vừa nhả xương suốt dọc đường. Con người ta vốn có một thói quen, có thể ăn uống ngon lành vào lúc vui vẻ hoặc ngay cả khi tâm trạng buồn bã, đau khổ. Cho dù ngày mai có mất mạng thì hôm nay ta vẫn cứ phải ăn uống đã. Thế nhưng suốt cả buổi tối Diệp không hề động đũa.

“Con người của cô đúng là vô tâm vô tính, tất cả mọi người đều đang muốn bắt chúng ta, thế mà cô vẫn có thể ăn uống ngon lành được.” Diệp trợn mắt nhìn ta, cất lời chê bai.

“Có đồ ăn ngon đường nhiên phải thưởng thức rồi, sao thế, ngươi sợ thứ này đã bị hạ độc à?” Ta lườm Diệp chế giễu,

“Đồ ăn không hề có độc, trước khi cô ăn, ta đã dùng ngân châm kiểm tra rồi.” Diệp nhẹ đáp trong khi ta trợn tròn hai mắt nhìn hắn đầy kinh ngạc. Hắn đúng là quá thận trọng.

“Vậy thì ngươi cũng ăn một ít đi, hay là ngươi chê bẩn?” Ta đưa chiếc đùi gà đến trước mặt hắn nhưng Diệp tức thì nhăn mày sau đó quay mặt sang hướng khác. Mắt thấy hành động đó, ta đột nhiên nhớ ra, hắn đường đường là Tứ Hoàng tử của Đại Kỳ, sao có thể ăn uống cùng đám ăn mày chúng ta được. Không hiểu sao, nghĩ tới đây, trong lòng ta bỗng trào dâng cảm giác lạc lõng. Chúng ta suy cho cùng…không phải là người cùng một thế giới.

Diệp nhìn ta, đôi môi khẽ động, dường như muốn nói điều gì. Đột nhiên, hắn cầm miếng đùi gà đưa lên miệng cắn một miếng. sau đó quay đầu nhìn đi hướng khác như không có chuyện gì xảy ra. Ta giật tay lại như thể vừa chạm phải lửa, trái tim bỗng đập cuồng loạn một cách khó hiểu.

“Cẩn thận, có người đang theo dõi chúng ta!” Đi một lúc, Diệp bỗng dừng lại, thì thầm bên tai ta.

“Ta cứ sởn cả gai ốc, lạnh vô cùng…” Ta run giọng đáp. Kì lạ, tại sao tự nhiên ta lại có cảm giác này chứ?

“Thứ mà cô đang cảm nhận được lúc này chính là sát khí, hãy theo sát ta.”

“Sát khí?” Nghe Diệp nói như vậy, lưng ta lại càng lạnh buốt, số thịt gà nóng hổi ban nãy ta vừa ăn thực chẳng đủ để bổ sung sức lực.

Sáng sớm, tiết trời càng giá hơn, trên con đường lớn chẳng còn ai khác ngoài hai người chúng ta. Sau cơn mưa, bầu trời sáng trong, mặt trời còn chưa lên, không khí vì thế mang theo chút gió lạnh, phía xa truyền đến tiếng cho sủa, ta khẽ nép người về phía Diệp.

“Cẩn thận!” Diệp bất chợt kéo ta lại gần. Ta lùi một bước, vừa hay phát hiện một thanh kiếm sắc lạnh đang lao đến trước mặt mình. Quá kinh hãi, ta ngẩng đầu nhìn người bịt mặt định giết mình, thì nhận ra không hề quen biết hắn.

“Bà cố nó, ta đâu có làm chuyện gì thất đức, thương thiên hại lí. Các ngươi đừng có chém ta chứ.” Không biết từ lúc nào, những kẻ bịt mặt đã xuất hiện trên đường càng lúc càng đông, vây quanh chỗ chúng ta đứng.

Diệp đứng giữa đám người, mặc dù khoác trên người bộ y phục rách nát, nhưng ở hắn vẫn lộ ra thứ khí chất trác tuyệt xuất thần. Ánh mắt sắc lạnh như dao của Diệp cắt ngang không khí, tấn công thẳng vào trái tim kẻ địch.

“Nam Cung Diệp, ngươi đúng thực là thận trọng, suốt cả buổi tối đã không ăn bất cứ thứ gì, ta còn tưởng không thể ra tay hạ thủ được. Có điều lúc này, sau cùng ngươi đã ăn rồi. Ngươi cho rằng chúng ta ngu ngốc đến mứa hạ độc trong thức ăn sao? Chẳng qua chỉ cho chút Nhuyễn Cốt tán vào đó, đợi đến khi ngươi không thể vận công phản kháng, chúng ta sẽ thừa cơ hội mà tiến tới.” Kẻ cầm đầu đám người oang oang cất tiếng, ta nghe mà nổi da gà, vội vứt đồ ăn đang cầm trên tay đi.

“Đừng sợ, mau trốn sau lưng ta!” Diệp nắm bàn tay không ngừng run rẩy của ta, dịu dàng an ủi.

“Thế nhưng ngươi…” Không phải bọn chúng nói Diệp đã bị trúng độc rồi sao?

“Yên tâm đi, đối phó với mấy tên tép riu này, chẳng tốn mấy công sức.” Diệp bình thản trấn an. Sau đó hắn nhìn đám người bịt mặt, ánh mắt đậm chất bỡn cợt.

“Nam Cung Diệp, ngươi đừng quá ngông cuồng. Nếu miễn cưỡng vận công chỉ tự làm tổn thương tâm mạch bản thân thôi. Hoặc giả ngươi muốn võ công của mình mất hết.” Kẻ đó tiếp tục đưa lời đe dọa. Ta nghe vậy càng thêm sợ hãi, co rúm người rồi nép gọn trong vòng tay của Diệp.

“Đừng sợ, có ta!” Ánh mắt sáng như pha lê của Diệp thực có sức mạnh an ủi, ta tức thì cảm thấy yên lòng. “Tự nhiên ta rất muốn nghe nốt câu chuyện về tên trộm tinh ranh kia.”

“Cái gì mà câu chuyện về tên trộm tinh ranh…” Sắp không giữ được tính mạng rồi, vậy mà hắn còn bắt ta phải kể chuyện.

“Thì là câu chuyện về bốn đứa trẻ và một tên trộm tinh ranh cùng đi ăn trộm nhà lão Trương đó, không phải cô nói vẫn còn đoạn tiếp sao?” Vừa lúc đó, một tên bịt mặt xông tới, kiếm của hắn xiên thẳng về phía cổ họng ta. Diệp ôm chặt lấy eo ta, kéo ra phía sau rồi túm lấy bàn tay của tên bịt mặt, kéo nhẹ một cái rồi nhanh chóng đoạt được kiếm của hắn. Chỉ thấy Diệp khẽ lắc cổ tay, kiếm đã cứa qua cổ họng của tên đó, máu tươi tức thì bắn tung tóe. Ta nhìn mà sợ đến độ hồn bay phách lạc, thậm chí còn không dám kêu lên.

“Là kẻ nào muốn giết chết ta? Không ngờ lại phải nhờ đến các vị trưởng lão Cái Bang động thủ?”

“Không thể tiết lộ.” Dứt lời, người này đưa tay ra hiệu, đám người bịt mặt xung quanh liền nhanh chóng bày trận vây chặt chúng ta hơn.

“Thiên Cương Bắc Đẩu trận? Phiến Nhi, ta đã nói là rất hứng thú với câu chuyện về mấy tên trộm tài giỏi kia mà, nàng hãy kể tiếp đi.” Diệp cúi xuống nhìn ta, bàn tay siết chặt thanh kiếm.

“Bốn…bốn…bốn tên nhóc con đó sau lần đi theo cô nàng ăn trộm thông minh, tài giỏi đến nhà lão Trương, liền cho rằng đã học được tất cả bản lĩnh, thế là bàn tính tự mình đi ăn trộm. Vào…vào…vào buổi tối hôm nọ, bốn đứa nhóc này liền chạy đến một nhà ăn trộm, vừa hay gặp lúc người trong nhà đó quay về. Lúc này, một trong bốn đứa trẻ xông lại, bịt mắt người đó rồi to gan lên tiếng: “Ngài có biết ta là ai không?” Kết quả bị phát hiện, rồi bị đuổi đánh suốt mấy con đường.

Bên tai ta vang lên tiếng binh khí giao tranh, hình dáng Diệp phong lưu như tuyết, khắp nơi toàn là ánh đao sắc kiếm, máu đỏ chẳng mấy lúc đã ngợp trời.

“Kể tiếp đi, ta thấy rất hiếu kì, tại sao lần trước cô nàng kẻ trộm kia thành công lừa được chủ nhà, đổi lại bốn đứa nhóc lại bị thất thủ?”

“Phí lời, ngài cho rằng ai cũng có thể thông minh thần trí như cô nàng ăn trộm kia sao? Bốn đứa trẻ đó bịt mắt người ta, cũng bắt họ đoán, kết quả chủ nhà biết ngay bọn chúng là kẻ trộm. Á…Diệp cứu mạng!” Ta còn chưa nói hết câu, một thanh kiếm sắc nhọn đã chém về phía mình. Nhưng lưỡi kiếm chưa đụng được đến người ta, kẻ đó đã ngã gục mà chưa kịp kêu lên tiếng nào.

“Ồ, mau kể tiếp đi, xem ra nghề này cũng cần kiến thức quá nhỉ?”

“Kiến thức thì chẳng có gì, chẳng qua chỉ là đia ưn trộm thôi, cần gì phải có kiến thức. Bốn đứa nhóc đó chẳng qua đã chọn nhầm nhà, đến ăn trộm nhà ông mù Vương, hàng ngày người ta vốn đã không nhìn thấy gì lại còn hỏi câu đó. Bọn chúng làm vậy chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này, tự tố cáo mình là kẻ trộm sao?” Nhắc đến cuộc đời thần trộm của mình, ta bỗng trở nên bình tĩnh hơn trước, chẳng còn sợ hãi gì nữa.

“Rất thú vị!” Diệp nhẹ nhàng vung kiếm, hai tên nữa lại gục xuống.

“Nói! Là ai đã sai khiến các ngươi?” Diệp kề kiếm lên cổ kẻ địch, gặn giọng tra hỏi. Nhưng kẻ đó chỉ là bật cười chế giễu rồi bất ngờ xông thẳng tới lưỡi kiếm của Diệp tự vẫn. Lúc này một kẻ khác đã xông đến phía sau lưng Diệp.

“Cẩn thận!” Mắt thấy có người định động thủ sau lưng Diệp, ta vội hô lên một tiếng. Diệp không hề quay đầu, trong ánh mắt sắc lạnh tràn đầy sát khí, khẽ giậm chân, cả thân mình Diệp thần tốc quay lại, trường kiếm trong tay đâm thẳng về phía đám dông. Lần này, Diệp dường như hạ quyết tâm, kiếm đưa ra không có ý thu lại, như thể muốn một lần giết sạch kẻ địch vậy.

Ánh trăng đêm hắt ánh sáng lên thân kiếm, trắng lóa một màu. Lá cây rơi xuống, ánh kiếm sáng lên, chẳng khác nào những hạt tuyết tinh khôi. Gió khẽ thổi, Diệp múa kiếm. Một giọt sương rơi xuống trong veo như giọt nước mắt, bỗng tách thành hai trước mũi kiếm sắc nhọn. Kiếm khí lan tỏa khắp không gian, không khí bao quanh ngột ngạt đặc quánh, chẳng thể dấu đi được mùi máu tanh đáng sợ. Ta che miệng nhìn số thi thể la liệt trước mặt không khỏi ghê người, chỉ muốn nôn ngay tại trận.

“Phiến Nhi, tránh ra!” Vào lúc ta cúi người định nôn, một người nằm trên mặt đất đột nhiên bật dậy, cầm kiếm đâm thẳng vào đầu ta.

Diệp thấy vậy nhanh như chớp đẩy mạng ta sang một bên, còn mũi kiếm đó đâm thẳng vào vai hắn. Nhưng Diệp chẳng để tâm đến vết thương, đưa kiếm đâm thẳng vào tên địch giả chết ban nãy.

“Anh Xúy Tuyết? Không ngờ ngươi lại biết được thuật Doanh Nhẫn…” Người đó còn chưa kịp nói hết câu, đã bị thanh kiếm trong tay Diệp khóa họng. Máu chảy dọc thân kiếm, rỏ xuống tong tỏng, vô cùng đáng sợ! Diệp nặng nề chống kiếm giữ thăng bằng. Dưới ánh nắng ban mai, trước mặt là một đống xác chết, người đàn ông trước mặt ta trên tay cầm một thanh kiếm dính đầy máu, khẽ ngẩng đầu, tóc xõa tung bay, từng sợi như đang nhảy múa trong gió.

“Các ngươi không phải đều là tử sĩ sao? Vậy ta sẽ cho các ngươi được toại nguyện.” Diệp bình thản cất lời, ngữ khí lạnh nhạt. Nhìn hắn giây phút này trái tim ta đột ngột giá băng.

“Nàng rất sợ ta?” Diệp thu lại sát khí trong đáy mắt, khuôn mặt hiện lên nỗi cô đơn, lạc lõng.

“Ta…” Thấy hắn có vẻ như rất đau lòng, ta thoáng mím môi, chìm trong im lặng.

“Thôi bỏ đi, chỗ này không tiện lưu lại, chúng ta phải nhanh chóng quay về Trường An ngay. Thành Hoa Âm trước giờ đều do Diệu quản lí, tất cả binh sĩ nơi đây đều là binh mã dưới trướng hắn.”

“Vậy chúng ta…”

“Chúng ta không thể đi qua Vị Năm đến Trường An được, bọn chúng nhất định đã mai phục suốt dọc đường đi. Bây giờ điều ta lo lắng nhất chính là Trường An có biến, không biết Phụ hoàng lúc này ra sao?”

“Chúng ta không đi qua Vị Nam về Trường An, vậy phải đi thế nào?”

“Đi Thương Châu, vòng qua Hán Trung, sau đó từ Trần Thương về Hàm Dương, sau cùng từ Hàm Dương đi qua Vị Hà quay về Trường An.” Diệp nhìn ta, bình thản đáp.

“Thương Châu, Hán Trung, Trần Thương, Hàm Dương, Vị Hà, Trường An, sao mà phức tạp thế?” Ta đưa ngón tay lên đếm những địa điểm phải đi qua, vòng đi vòng lại, trong lòng càng lúc càng thêm hoang mang.

“Xem ra chúng ta phải nhân lúc trời sáng mà đi…” Giọng Diệp có phần lạc đi, săc mặt lúc này trắng nhợt như tờ giấy.

“Tại sao sắc mặt ngươi nhợt nhạt vậy?”

“Ta không sao.” Diệp khẽ nhíu mày, nhẹ đưa lời an ủi. Giây phút ấy bản tay ta đột nhiên có cảm giác nóng ấm, một giọt máu tươi rỏ xuống mu bàn tay ta, lại thêm một giọt nữa. Ta kinh ngạc nhìn Diệp, vết thương trên vai hắn đang không ngừng chảy máu, đôi môi hắn đã chẳng còn chút sắc hồng, Diệp tựa sát vào ta, chống tay lên vách tường, mặt đất dưới chân hắn lúc này đã nhuộm đầy máu tươi.

Trái tim quặn thắt ta đưa tay đỡ lấy hắn nhưng ta lại quá bé nhỏ trước sức nặng của Diệp. Rồi hắn tựa vào ta từ từ ngã xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.