Tướng Công Siêu Phẩm Của Chu Chi Thiên

Chương 67: Ăn vụng một mình (trung)




- Ồ!
Lâm Thế Hùng vẫn nhàn nhã uống trà, lé mắt nhìn Lâm Hàn, thản nhiên nói:
- Hóa ra ngươi chính là Lâm Hàn, con trai thư sinh của Lâm Tuyệt!

Trong giọng nói tràn đầy khinh miệt, một con mọt sách trói gà không chặt mà thôi. Hóa ra cái tu vi bên ngoài cũng là thật nốt. Tại sao hai người này lại có thể làm ra vẻ tự tin tung tăng ngoài đường như vậy chứ? Hơn nữa bản thân mình còn bị hù dọa, tưởng họ lợi hại lắm. Thật nực cười!

- Lâm Tuyệt à! Ông cũng phải về dạy dỗ lại con trai đi ha! Tràng diện này có chỗ cho hắn lên tiếng sao? Đúng là đồ thiếu giáo dục.

Đứng phía sau Lâm Thế Hùng là một người trung niên có phần hơi mập mạp, chính là thành chủ Lâm Tuyệt. Nghe thấy lời khiển trách mang đậm tính sỉ nhục của Lâm Thế Hùng, trong lòng Lâm Tuyệt cũng tràn ngập lửa giận, nhưng cũng chỉ đành nuốt xuống. Người trẻ tuổi này là một nhân vật mà hắn không thể đắc tội, đơn giản là vì hắn là con cháu dòng chính của Lâm gia.

Ngay khi Lâm Thế Hùng nói ra yêu cầu đòi người, đặc biệt là đòi “con dâu” của hắn ngay trước mặt “thông gia”, trong lòng Lâm Tuyệt đã cảm thấy giận dữ khôn cùng, hiện tại lại thêm thái độ thản nhiên sỉ nhục thế này, Lâm Tuyệt lại càng thêm không thể nhịn.

Nhưng không thể nhịn cũng phải nhịn!

Từ khi Lâm Thế Hùng tới đây, Lâm Tuyệt đã phải chịu đủ mọi hạn chế, từ một thành chủ tiêu dao trở thành kẻ dưới thấp hèn trong mắt kẻ khác. Uất ức như vậy hắn vẫn chịu được, hiện tại hắn vẫn có thể chịu. Chẳng phải cũng chỉ là một đứa con dâu “mua được” hay sao? Ta vẫn phải nhịn.

Sắc mặt nghiêm lại, Lâm Tuyệt sắt đá nói:
- Lâm Hàn, về nhà đi! Ở đây không có chỗ cho con lên tiếng!

Lâm Hàn chợt cảm thấy bất đắc dĩ trong lòng. Hắn hiểu cảm giác của Lâm Tuyệt, cũng hiểu được, cha cũng chỉ muốn tốt cho mình, thậm chí là cả gia đình mình mà thôi.

Kẻ địch quá mạnh, ngay cả cha cũng không chống được, vậy thì tên thư sinh vô dụng này làm sao có thể đối địch lại?

Nếu là bình thường, Lâm Hàn cũng chẳng đáng phải ra mặt thế này, một cô gái không quen biết mà thôi, giải quyết thế nào thì mình cũng kệ. Nhưng bây giờ, “vợ sắp cưới” của hắn lại là Lê Ân Tĩnh. Một phần duyên phận như vậy, Lâm Hàn không muốn bỏ qua, cũng không thể bỏ qua, để kẻ khác phá hoại lại càng không thể! Dù cho hắn biết, bản thân Lê Ân Tĩnh cũng có thể giải quyết được chuyện này, nhưng để mặc nàng như vậy, mặt mũi thằng đàn ông để đi đâu!

Không thể không nói, Lâm Hàn cũng đã bắt đầu nổi lên chủ nghĩa nam tử hán. Nhưng đối với hắn, điều này là cần thiết! Hắn phải cho cả cái thành Băng Nguyên này, thậm chí sau này là cả thế giới, đó là không một ai có thể đoạt đi người của hắn!

Trong đầu tràn qua hàng loạt ý nghĩ, Lâm Hàn đột nhiên biểu lộ ra vẻ mặt cực kỳ quật cường:
- Con không về! Dù con vô dụng thật, nhưng mặt mũi không thể mất! Dù có chết, con cũng phải chết trong vinh hạnh!

Mẹ kiếp!

Trong lòng Lâm Tuyệt chửi ầm lên. Đạo nho hại người a! Sĩ diện hại người a! Phong thái quân tử hại người a! Con ơi là con, mày đã từng chết một lần vì cái phong thái quân tử chết tiệt kia, tại sao vẫn không sáng cái mắt ra được chứ?

Không chờ Lâm Tuyệt phản ứng xong, Lâm Hàn tiếp tục tung ra một quả bom tấn với hắn:
- Lâm Thế Hùng, là đàn ông thì chấp nhận lời khiêu chiến của ta! Chúng ta quyết đấu công bằng, để xem ai mới là người xứng đáng với chị Ân Tĩnh!

Lâm Tuyệt choáng váng, suýt chút nữa ngất xỉu.

Hoàng La tiếp tục cười lạnh, tràn đầy khinh miệt.

Còn Lâm Thế Hùng, hắn có vẻ hơi ngạc nhiên, chén trà cũng đặt xuống bàn, có vẻ hơi hứng thú nhìn về phía Lâm Hàn.

Hắn bật cười, nhìn Lâm Hàn vui vẻ, như con mèo đùa giỡn con chuột nói:
- Ngươi muốn quyết đấu với ta? Có biết ta là ai không? Hơn nữa, Lê Ân Tĩnh tiểu thư cũng không phải là đồ vật, làm sao lại để ngươi quyết định thuộc về ai như vậy được? Ngươi có cảm thấy mình quá tự cho là đúng hay không vậy?

Lâm Hàn tiếp tục ra vẻ cực kỳ quật cường đáp:
- Đừng nói nhảm! Ta nói rằng chúng ta quyết đấu để xem ai xứng với chị Ân Tĩnh, không phải là thuộc về ai! Đầu óc ngươi có vấn đề sao? Nếu ai thua, tự thấy thiếu tư cách thì phải tự giác rời đi, chứ chị Ân Tĩnh thích ai thì là quyền của nàng, làm sao ta dám can thiệp? Hơn nữa, mặc kệ ngươi là ai, kể cả ngươi có là thiên vương lão tử thì ta vẫn muốn chiến! Vì đây là cuộc chiến vì danh dự!

Trong mắt Lâm Thế Hùng chợt lóe lên ánh sáng sắc lạnh.

Lâm Tuyệt lúc này vẫn cảm thấy còn hy vọng, vớt vát nói:
- Lâm Hàn! Đừng nói nữa! Công tử Lâm Thế Hùng là thiên tài số một số hai của Lâm gia và học viện Cửu Long, hai mươi tuổi đã là Võ Đế cấp mười, rất có triển vọng tấn cấp Võ Thánh! Con…

- Cha!
Lâm Hàn kiên quyết ngắt lời:
- Con đã nói rồi, con chiến là vì danh dự!

Bốp! Bốp! Bốp!

Lâm Thế Hùng vỗ tay, bề ngoài ra vẻ tán thưởng, nhưng ánh mắt lại càng thêm lạnh lùng:
- Được lắm! Ta rất tôn trọng các hạ! Ta chấp nhận lời khiêu chiến này! Nhưng tiểu thư Lê Ân Tĩnh, liệu cô có đồng ý điều kiện khiêu chiến của Lâm Hàn hay không?

Đến lúc này, Lâm Thế Hùng vẫn còn ra vẻ quan tâm đến cảm thụ của Lê Ân Tĩnh, thực sự quá dối trá. Nếu quan tâm như vậy, vì sao lúc đầu còn dùng tiền “mua” nàng từ Hoàng La làm gì?

Lê Ân Tĩnh cười lạnh một tiếng nói:
- Nếu ngươi là người khiêu chiến, tất nhiên là không được, vì ngươi chưa đủ tư cách. Nhưng Lâm Hàn khiêu chiến thì tất nhiên là được, vì ta là người của hắn!

Trong giọng nói tràn đầy khiêu khích, đồng thời còn “nâng bi” Lâm Hàn, khiến hắn cảm thấy cực kỳ nở mày nở mặt, ánh mắt tràn đầy vui vẻ nhìn da mặt tái xanh của Lâm Thế Hùng.

Trong lòng Lâm Thế Hùng lúc này đang cảm thấy căm tức vô cùng. Đồ gian phu dâm phụ, đê tiện khốn kiếp! Cứ chờ đó! Rồi ta sẽ cho hai đồ đê tiện các ngươi sống không bằng chết!

Nhưng người xưa có câu, hoàng đế chưa vội, thái giám đã gấp. Lâm Thế Hùng chưa biểu hiện gì, Hoàng La đã chợt chỉ thẳng vào mặt Lê Ân Tĩnh quát:
- Câm miệng! Ai cho phép ngươi ăn nói kiểu đó với Lâm công tử hả? Là thứ đàn bà không biết quản giáo này phải không? Chờ đó, sau chuyện này hai người các ngươi cứ chờ chịu gia pháp đi!

Vừa nói xong câu đó, Hoàng La chợt hoảng hồn phát hiện, bản thân mình không thể động đậy.

Từ phía sau lưng, cảm giác nóng bỏng bắt đầu lan tràn, từ lưng tràn xuống chân, lên đầu, tràn ra từ chi.

Những điều này đến rất từ từ, từ từ, chưa một ai trong sảnh đường này có thể phát hiện ra.

- Được! Ta rất tôn trọng cốt khí của các hạ! Nếu như tiểu thư Lê Ân Tĩnh đã không có ý kiến, vậy thì chúng ta quyết đấu, thời gian địa điểm do các hạ quyết định! Người thua sẽ phải tự động rời xa tiểu thư Lê Ân Tĩnh, không được có một chút khúc mắc hoặc thù hằn nào.

Không khúc mắc? Không thù hằn?

Lâm Hàn cười lạnh. Ngươi nói như thật vậy. Chuyện như thế này, bị thua là cực kỳ mất mặt, bảo ngươi không khúc mắc, thù hằn liệu có được không?

- Không cần, chúng ta quyết đấu ngay tại đây thôi! Ta nhớ nhà họ Hoàng có một đấu trường rất đồ sộ ngay phía sau phủ, vừa lúc thích hợp.
Lâm Hàn ra vẻ cực kỳ nóng ruột đáp, hoàn toàn bỏ mặc ánh mắt lo lắng đến gần như tuyệt vọng của cha mình.

Á á á á….

Đúng lúc này, một tiếng hét thảm chợt vang vọng cả sảnh đường, trong sự chú mục của mọi người, gia chủ Hoàng La đang bốc cháy, dần dần biến thành một người lửa!

- Đủ rồi!

Một tiếng quát trầm trầm vang lên, ngọn lửa cũng theo đó dập tắt, giống như chưa từng xuất hiện. Chỉ để lại đó gia chủ Hoàng La rên hừ hừ co quắp, giống như chó chết vậy.

- Còn đứng đó làm gì? Nhanh nhanh đưa gia chủ đi chữa trị!
Giọng quát trầm trầm kia lại vang lên, thân hình một lão giả ốm yếu từ tốn bước vào sảnh đường, ánh mắt sáng quắc như chim ưng nhìn quét qua từng người từng người bên trong. Ngay cả Lâm Thế Hùng khi bị ánh mắt này quét qua cũng bất tri bất giác thấy hơi rùng mình, sau đó là một chút cảm giác xấu hổ và giận dữ kéo đến.

- Lão tổ tông! Tham kiến lão tổ tông…
Mấy tên hạ nhân nhìn thấy lão giả này, ai nấy cúi đầu tham kiến, sau đó cuống quýt đi đỡ Hoàng La vào hậu viện, tiến hành chữa trị.

Là lão tổ tông Hoàng gia!

Một trong ba cường giả cấp thánh trong thành Băng Nguyên, người tạo nên địa vị bá chủ cho họ Hoàng trong ngôi thành này. 

Hoàng Lực! Võ thánh cấp hai, hơn nữa còn là người gặp bình cảnh vài chục năm, rất có hi vọng tấn cấp Võ thánh cấp ba trong thời gian ngắn.

Đuổi đám người kia đi xong, lão giả hơi quắc mắt nhìn Lê Ân Tĩnh, tâm tình có phần hơi dao động. Nhưng lão nhanh chóng điều chỉnh lại, bình tĩnh nói:
- Lê Ân Tĩnh! Giỏi! Giỏi lắm! Không ngờ ba năm trước vẫn chỉ là một con bé con tu vi Pháp Tông cũng không đến, giờ đây lại có thể đạt đến mức này! Ta biết, cô rất có thành kiến với Hoàng gia chúng ta, nhưng dù gì Hoàng La cũng là anh rể cô, Hoàng gia cũng từng cưu mang cô, có nhất thiết phải thống hạ sát thủ như vậy hay không?

Lê Ân Tĩnh thản nhiên nhún nhún vai:
- Đừng lảm nhảm nhiều! Tôi và các người không nợ gì nhau, nhưng tôi cũng không vì mấy chuyện này mà động thủ. Chỉ là tên Tam Phúc đáng chết, cả Hoàng La nữa, bọn chúng năm lần bảy lượt muốn dùng “gia pháp” với chị gái tôi, vì vậy bọn chúng đáng chết! Như vậy thôi! Nếu ông cũng đã ra mặt, vậy tôi cũng nói thẳng, từ nay tôi và chị gái hoàn toàn cắt đứt với Hoàng gia, nước sông không phạm nước giếng! Đề nghị ông nói với đám người trong tộc, từ nay gặp phải tôi hay chị tôi thì đi đường vòng, đừng làm tôi khó chịu, đến lúc đó không còn mạng mà về cũng là do bọn chúng mà thôi!

Hung hăng càn quấy!

Cái gì gọi là hung hăng càn quấy? Đây chính là hung hăng càn quấy!

Nhưng lão giả Hoàng Lực lại không hề tức giận. Chỉ sâu lắng nhìn Lê Ân Tĩnh vài giây, sau đó thản nhiên nói:
- Cô nghĩ cô có tư cách này sao?

- Đánh bại ông! Tôi có tư cách này!
Lê Ân Tĩnh tự tin đáp, xung quanh thân thể như hình thành một vòng xoáy kỳ dị, khiến không gian trở nên nóng rực như lò thiêu!

Lão giả chợt suy nghĩ thêm vài giây, sau đó trầm giọng quát:
- Được! Truyền lệnh xuống dưới, từ nay người của Hoàng gia nhìn thấy chị em Lê Ân Tĩnh tiểu thư phải đi đường vòng, dù có chạm mặt cũng phải dùng thái độ cung kính nhất để chào đón, không được có một chút nào bất kính! Nếu vi phạm sẽ bị trục xuất khỏi gia tộc, tùy Lê tiểu thư xử trí. Nhớ cho kỹ, một Pháp Thánh không phải là đối tượng để đám các ngươi đắc tội!

Nói đến hai chữ "Pháp Thánh", lão giả có vẻ hơi gằn giọng, bên trong đủ mọi cảm xúc đan xen. Có tiếc nuối, có hơi hối hận, nhưng trên hết là một chút gì đó không cam lòng.

Chỉ qua một ngọn lửa trên người Hoàng La, lão cũng đã thầm giao thủ với Lê Ân Tĩnh rồi. Với kinh nghiệm của mình, lão có thể khẳng định, đối phương là Pháp Thánh!

Nhưng không cam lòng thì sao? Sống trong thế giới thượng vị giả lâu năm, lão giả cũng đã quá quen với việc địa vị thay đổi theo thực lực. Lê Ân Tĩnh hiện giờ đã là một Pháp Thánh, đủ tư cách đứng ngang hàng với lão, dù có kém hơn lão cũng chẳng kém bao nhiêu, vậy đám tử tôn của hắn có tư cách gì đắc tội người ta?

Mặc dù cũng có ý nghĩ giết chết Lê Ân Tĩnh, nhưng lão giả không nắm chắc. Hắn chỉ là một Võ Thánh cấp hai, hơn nữa trong tay không hề có bất cứ một bảo vật gì. Trong các loại Võ Thánh trên đời này, hắn là loại tầm thường nhất. Lê Ân Tĩnh có thể trong ba năm, tấn giai từ Đại Pháp Sư lên Võ Thánh, hắn dám chắc trên người nàng có bảo vật phòng thân. Đến lúc đó, đánh bại Lê Ân Tĩnh chưa nói, nếu lật thuyền trong mương thì cái Hoàng gia này cũng xong rồi.

Vì vậy, lão giả lựa chọn thỏa hiệp, mặc dù khá là uất ức!

Bên cạnh, Lâm Thế Hùng chợt hơi dừng lại, ánh mắt như xoáy sâu vào Lê Ân Tĩnh. Hắn biết, lần này có thể đã chọc phải phiền toái rồi! Nhưng nghĩ lại những thứ mình có trong tay, Lâm Thế Hùng lại bình tĩnh lại, Pháp Thánh thì làm sao? Ở thành Băng Nguyên có lẽ có thể làm mưa làm gió, nhưng đối với Lâm Thế Hùng hắn, Pháp Thánh cũng chỉ đến vậy mà thôi. Nàng cứ chờ đi, cảm giác chinh phục một Pháp Thánh… kể ra còn kích thích hơn nhiều việc có được một mỹ nữ bình thường.

Chỉ là… không ngờ nàng ta ẩn giấu tốt như vậy. Bản thân không hề có một chút cảm giác nào. Vậy… tên kia…

Nhưng đâm lao thì phải theo lao. Lâm Thế Hùng vẫn rất có lòng tin vào tu vi của mình. Chỉ là, tâm lý của hắn lúc này không còn tự tin như ban đầu, mà thêm vào đó là một chút gì đó đề phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.