Tướng Công Siêu Phẩm Của Chu Chi Thiên

Chương 110: Phiên ngoại 4.2




Hôm nay Giang Tiểu Huệ đi làm hơi trễ, thời điểm cùng một bạn học nam cùng nhau xuất môn, chỉ thấy cậu ấy đang nhìn bầu trời, thâm trầm nói một câu: "G đại sư, ban đêm chung quy lại là làm cho người ta có dũng khí thúc đẩy phạm tội."

Cậu ấy vừa mới nói xong, Giang Tiểu Huệ với vẻ mặt tươi cười vung tay lên, tát trên đầu cậu ấy "Bốp", ngay lập tức nghe thấy tiếng kinh hô của một tên con trai: "Giang lão sư, quân tử động khẩu không động thủ, mỹ nữ không động khẩu cũng không động thủ!"

Không tệ, Giang Tiểu Huệ chính là G đại lão sư hình thể, vóc người uyển chuyển cộng thêm gương mặt cũng không tính là hỏng bét, còn không lớn tuổi, để cho cô rất được các bạn học nam hoan nghênh.

Cô bình tĩnh mà cười một chút: "Lão sư của em đây đúng lúc dập tắt kích động của em, cứu vớt em thoát ly khổ ải."

Bạn học nam nhăn lông mày, không đồng ý.

Giang Tiểu Huệ hướng mắt liếc nhìn nơi xa, quả nhiên một chiếc xe hơi không chính hiệu chậm rãi lái tới, cửa sổ xe mở một nửa, có thể nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi, tóc thẳng.

Tiểu Huệ ra hiệu, hướng người đàn ông ở phía xa vẫy vẫy tay, sau đó quay đầu lại nói với bạn học nam: "Đứa nhỏ, mẹ bé gọi bé về nhà ăn cơm."

Bạn học nam nhìn Giang lão sư ngồi lên xe của người đàn ông, thái độ vô cùng thân thiết, nhất thời hăng hái, đây chính là một tin tức chấn động: Giang Tiểu Huệ có bạn trai? Còn là một người lái xe không chính hiệu?

Ngồi ở trong xe, Tiểu Huệ cẩn thận liếc mắt nhìn Tôn Ứng Hạo ở trong xe một cái, người đàn ông này hiển nhiên là làm tóc, tóc cắt ngang trán ổn định giống như bồn hoa được cắt sửa khéo léo, ừm, chòm râu cũng cạo vô cùng sạch sẽ, áo sơ mi quá nóng, trước ngực có ba khuy áo chưa cài nút, mở bung ra, lộ ra lồng ngực phái nam. . . . . . Bộ dáng như vậy cùng với một người đàn ông khác ở trong đầu Tiểu Huệ trùng khớp bảy tám phần.

Nghĩ đến người kia, Tiểu Huệ rất có châm chọc và kích động.

Tôn Ứng Hạo đưa mắt liếc nhìn Tiểu Huệ một cái, sau đó lông mi run lên, nhếch miệng: "Tiểu Huệ à, hôm nay có một dạ tiệc phải dẫn bạn gái tham dự, hôm nay, bà xã của anh phải làm thêm giờ, em có thể hay không. . . . . . Cho anh mượn dùng một chút? Chỉ cần một hồi là được rồi, lần này dạ tiệc có liên quan đến vấn đề thăng chức của anh, em cũng biết bà xã của anh muốn lấy giấy chứng nhận, nhưng còn phải danh tiền để mua nhà rồi làm đám cưới, cũng không thể vẫn cứ thuê nhà của em. . . . . ."

Bây giờ Tiểu Huệ mới hiểu, khó trách bình thường có vắt cổ chày ra nước thì Tôn Ứng Hạo cũng sẽ không tốt bụng đến mức lãng phí tiền xăng đến đón mình, thì ra là có việc cầu người. Nhưng mà, anh ta thật đúng là không biết xấu hổ mà nói ra, cô nương rất quen thân với anh sao? Cũng chỉ là có tốt bụng đem phòng ốc cho bọn họ thuê mà thôi, hơn nữa mỗi tháng vào thời điểm trả tiền thuê phòng tựa như cắt da cắt thịt bọn họ vậy, kêu rên nửa ngày.

Tiểu Huệ kéo khóe miệng: "Nói đến cái này, em liền nghĩ tới một chuyện khác, tiền thuê phòng tháng trước đến khi nào hai người mới trả cho em?"

Khóe miệng Tôn Ứng Hạo giật giật, ở trong lòng không ngừng mắng: ‘Bao thuê(người cho thuê nhà) chết tiệt, không phải ít tiền như vậy chứ, đến nỗi mỗi tháng đều nhắc tới hả? Hãy chờ xem, đêm nay lão tử sẽ thu phục cô, còn sợ cô. . . . . . Anh ta nở nụ cười gian trá, sau đó, trong nháy mắt khôi phục lại bộ dáng con người’, "Vậy à, vậy được rồi, anh nhớ kế bên có quán bar, rất an tĩnh, thoải mái, nếu không thì anh cùng em đi uống vài ly rượu thả lỏng, em vừa mới hết khóa, đi ngủ luôn thì cũng quá nhàm chán, cô gái xinh đẹp trẻ trung giống như em vậy nên đi chơi nhiều hơn, nếu không thì sao có thể tìm được người trong sạch đây?"

Tiểu Huệ thật sự nổi giận: cô nương như tôi tìm được người trong sạch hay không thì mắc mớ gì tới anh chứ! Anh là cha tôi, mẹ tôi, hay là tổ tông của tôi? Chỉ là, cô kỳ quái hơn, hôm nay Tôn Ứng Hạo có chút không tầm thường, quả thật cũng biến thành người khác, cô đều hoài nghi người trước mắt này là từ xóm làng chơi ra ngoài buôn bán - đại ca ngưu lang. . . . . .

Nghĩ đến đây, trong lòng cô nhất thời có ngọn đèn báo hiệu nào đó sáng lên rồi. Càng nghĩ càng không thích hợp, cô khách khí nở nụ cười, nói: "Đã trễ thế này, hôm nào đi, chờ khi nào bà xã anh không cần làm thêm giờ, kêu cả Quả Táo Quân nữa, bốn người chúng ta cùng đi chơi đùa."

Tôn Ứng Hạo mất hứng: "Hiếm khi Tiếu Tiếu làm thêm giờ, hai chúng ta cùng đi chơi không tốt sao?"

Ngay cả lời như thế mà anh ta cũng đều có thể nói ra được, Tiểu Huệ do dự, rốt cuộc lúc này vẫn nôn một bãi nước miếng nhỏ, còn giả vờ ngây ngốc à? Cô đánh giá một tý thực lực của mình so với người đàn ông bên cạnh, mạnh yếu rất rõ ràng, lúc này trở mặt hiển nhiên là không sáng suốt.

Ở thời điểm cô đang suy tính, bàn tay to lớn của Tôn Ứng Hạo đặt ở trên bắp đùi cô, sau đó có khuynh hướng đi lên. . . . . .

Bình tĩnh đi nữa, cô cũng không nhịn được, huống chi Tiểu Huệ tự nhận mình không phải là cô gái im hơi lặng tiếng. Vì vậy ‘bốp’ một cái, một cái tát của cô vả lên trên mặt của người đàn ông họ Tôn: "Ni Mã, cũng có bà xã rồi, còn dám đùa giỡn với cô nương tôi đây. Nhân phẩm đây? Tư cách đây? Đại ca, học cái gì không học lại học người ta quấy rối, quản tốt tay chân của anh đi không là sẽ chết đấy!"

Họ Tôn bị đánh, hiển nhiên là không ngờ Giang Tiểu Huệ lại mạnh mẽ như vậy, anh ta nhìn chằm chằm Tiểu Huệ, cười lạnh: "Đừng giả bộ trong trắng, vừa nãy tôi còn nhìn thấy cô và tiểu nam sinh kia cấu kết làm bậy, anh trai như tôi đây có thể uy vũ hơn bé trai kia nhiều, hiện tại cô có muốn thử một chút hay không? Bảo đảm sẽ để cho cô dục tiên dục tử. . . . . ."

Tiểu Huệ quả thực là bừng bừng lửa giận, cô lại vung tay hướng về phía bên má kia của Tôn Ứng Hạo. . . . . .

Tôn Ứng Hạo nhanh nhẹn bắt được, sau đó vô sỉ mà cười lên: "Cô cho rằng còn có thể đánh tôi cái thứ hai sao?" Vừa mới nói xong, nụ cười của anh ta liền cứng ngắc trong nháy mắt, con ngươi trợn lên, cơ hồ tắc nghẽn cổ họng, hình như là nghẹn vài giây, anh ta mới hít vào một hơi, sau đó ánh mắt di chuyển xuống. . . . . .

Chỉ thấy một cái giày cao gót đang dính vào bộ vị nào đó nằm giữa bắp đùi của anh ta, Tôn Ứng Hạo hét lên "A" một tiếng, đồng thời lệ nóng doanh tròng, điểm chí mạng bị thương, sẽ đau mất mạng đấy!

Tiểu Huệ đưa tay qua bên người Tôn Ứng Hạo, mở cửa xe, bọn người ở ngoài xe mới thở dài một hơi. Cô từ trên cao nhìn xuống Tôn Ứng Hạo: "Hôm nay cô nương rất vui vẻ nói cho anh biết, anh và bà xã anh mau chóng cút khỏi phòng ốc của tôi, trước mười hai giờ trưa mai nếu để cho tôi thấy được trong phòng còn có một cọng tóc nào của các người, tôi không ngại báo bảo an."

Tôn Ứng Hạo ở trong xe vô lực rên rỉ: "Tiểu Huệ, Giang tiểu thư, chủ cho thuê nhà, đại tỷ. . . . . . Cô không thể vô tình như vậy được, dầu gì tôi và Tiếu Tiếu cũng ở đây mấy tháng rồi, không xem tiền bạc cũng nể mặt, cô cũng nên nhớ đến tình cảm của chúng ta. . . . . ." Anh ta thật sự rất khổ sở mới có thể nói ra những lời này. Anh ta thấy Giang Tiểu Huệ còn độc thân, cho nên liền nổi lên ý nghĩ xấu, nếu như có thể làm ra chuyện gì với cô, có thể miễn tiền thuê phòng, tiền thuê phòng mà có thể miễn đi, nói không chừng còn có thể lừa được nhiều hơn.

Tiểu Huệ ‘hừ’ nổi cáu: "Tình cảm? Loại người cầm thú như anh cũng biết cái gì gọi là tình cảm sao? Quả thực là chuyện cười, nhân lúc tôi còn chưa bạo phát, anh mau chóng cút đi cho tôi, nếu không tôi sẽ khiến anh chết thảm hại hơn!" Anh ta cho rằng cô là một cô gái sống một mình, sẽ không có một chút ý thức tự vệ sao?

Thế mà lúc Giang Tiểu Huệ vừa định xoay người, sau lưng vang lên tiếng vỗ tay, tiếp đến, còn có thanh âm của người đàn ông: "Ha ha, Tiểu Huệ, làm cho gọn gàng vào!"

Tiểu Huệ lấy làm kinh hãi, xoay người thấy gương mặt thúi quen thuộc. Cô thở dài một hơi thật dài: "Oan gia, lần này anh tới làm chi."

Người đàn ông bị kêu là oan gia tiếu sái Tiếu Tiếu, sau đó rất tự nhiên đi tới, nắm lấy bả vai Tiểu Huệ, ở trên trán cô ‘chụt’ hôn một cái: "Nhớ em chứ sao, còn có thể vì sao."

Tiểu Huệ bĩu môi, nghĩ thầm: cô nương tin anh. . . . . . Mới là lạ!

Người đàn ông này tên là Kỷ Thiên Hàng, mà Tiểu Huệ đối với anh có cái "Nick name" là oan gia, xin chú ý, từ oan gia đa nghĩa này có thể giải thích là "Oan gia ngõ hẹp". Anh là thanh mai trúc mã của Tiểu Huệ, nghe nói hai người đã từng ngủ cùng một giường lớn, mặc cùng bộ quần áo.

Kỷ Thiên Hàng cười nhìn người đàn ông trong xe không chính hiệu một cái: "Chú em, thấy rõ ràng chứ, đây là cô gái của tôi, không phải người có thể động vào, biết không?"

Tôn Ứng Hạo không nói, một mặt là bởi vì điểm chí mạng đau muốn chết, mặt khác anh thấy Giang Tiểu Huệ đang đi chung với người đàn ông đi xe thể thao! Tôn Ứng Hạo chỉ có thể châm chọc ở trong lòng: Ni Mã, người có tiền thì giỏi lắm, tỏ vẻ cái gì!

Nhưng mà anh ta chỉ dám nghĩ thôi khi nhìn thấy sự thật, sau đó ảo não nhịn đau lái xe rời đi.

Lúc này Tiểu Huệ gạt tay Kỷ Thiên Hàng ra: "Không phải là theo dõi tôi chứ?"

Trên mặt Kỷ Thiên Hàng hiện ba vạch đen: "Anh trai tôi đây vừa hay nhìn thấy em bị một người đàn ông bỉ ổi tiếp cận, lo lắng an nguy của em nên mới đi theo tới, em thật đúng là không có lương tâm."

Lời nói của anh còn chưa dứt, vừa nói, Tiểu Huệ lại thật sự nổi giận: "Anh là tên khốn kiếp, sớm theo tới rồi tại sao không xuất hiện sớm một chút, cô nương tôi bị người ta sỗ sàng, anh không thấy sao?"

Kỷ Thiên Hàng nhếch miệng nở nụ cười: "Không phải là em đối phó vô cùng tốt sao? Nếu như tôi xuất hiện quá sớm, không phải đoạt mất cơ hội biểu hiện của em rồi sao?"

Tiểu Huệ thật sự là bị giận đến điên lên, Tôn Ứng Hạo không phải đồ tốt, Kỷ Thiên Hàng trước mắt lại càng không phải là hàng tốt gì. Dầu gì bọn họ cũng là thanh mai trúc mã, mình gặp nguy hiểm, anh không xông lên giúp một tay thì thôi, ngược lại còn ở một bên xem náo nhiệt, thật là thằng không thượng hạng.

Kỷ Thiên Hàng giang hai tay, thoáng cái đã đem gấu Tiểu Huệ ôm lấy, nhận tội, nói: "Thôi được, Giang cô nương, anh trai là tôi đây thật vất vả mới trở về, chúng ta tìm một chỗ không say không về nhé." Anh gác cằm trên vai Tiểu Huệ, ngửi mùi thơm tươi mát quen thuộc trên người cô, lòng thấp thỏm rốt cuộc cũng buông xuống rồi.

Tiểu Huệ bị anh ôm chặt, ho mấy lần, quát: "Xem bộ dạng của anh hình như vẫn còn tinh lực, chắc vừa đi nơi nào phong lưu khoái hoạt đi, mau buông tôi ra, để mặc cho bạn gái của anh nhìn thấy, tôi sẽ bị người đánh chết."

Kỷ Thiên Hàng lớn tiếng cười rộ: "Ha ha, cái miệng của em thật là càng ngày càng lợi hại, tôi đầu hàng, chỉ là để ăn mừng kiếp sau em trọng sinh, cũng vì ăn mừng em oan tôi gia, thành công trở về, chúng ta cùng đi uống rượu."

Tiểu Huệ trợn mắt nhìn cậu: "Uống rượu với anh à? Quá nguy hiểm."

Thiên Hàng quan sát cô từ trên xuống dưới, đứng đắn nói: "Toàn thân em từ trên xuống dưới tôi đều đã xem qua, còn có nguy hiểm gì?"

Tiểu Huệ hộc máu: "Khốn kiếp, không đề cập tới chuyện này thì anh sẽ chết à!"

Một người đuổi theo tôi đánh tiếng kêu thảm thiết, vài năm sau gặp lại, đôi thanh mai trúc mã trở thành tin tức mạnh.

Hết chương 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.