Tướng Công Siêu Phẩm Của Chu Chi Thiên

Chương 103: Phiên ngoại 2.4




Ngày thứ ba sau ngày lễ tình nhân, Đỗ Long lái chiếc xe bán tải vừa sửa chữa lại một lần nữa của mình, cùng với Thẩm Băng Thanh rời khỏi Thành phố Ngọc Minh đi đến quận Đức Hồng. Chiếc xe bán tải có gắn một cái thùng sau xe, thêm một cái khóa to nữa. Hành trang của hai người đại đa số đều để trong thùng xe.

Tuy cả hai đều làm ra vẻ không có gì trước mặt người khác. Chứ kỳ thực thì bị đày tới một nơi như vậy, đổi lại là ai đi chăng nữa thì trong lòng cũng có chút khó chịu. Bởi vậy nên suốt chặng đường cả hai người đều không có tâm trạng nói chuyện.

Xe của Đỗ Long vẫn treo chiếc biển số màu xanh Uẩn Cảnh Huy đưa cho. Đỗ Long bật đèn báo và để còi cảnh sát kêu inh ỏi suốt chặng đường đi. Cứ gặp xe là vượt lên, chiếc xe có ghê tới đâu đi nữa nghe thấy còi cảnh sát cũng không dám khinh suất. Chỉ có thể ngoan ngoãn giảm tốc độ để xe của họ vượt lên.

Tuy nhiên cũng không phải không có ngoại lệ. Đỗ Long còn chưa ra khỏi phạm vi thành phố Ngọc Minh thì có một chiếc xế hộp WULING không mấy bắt mắt đuổi theo sau. Tuy chiếc xế hộp đó và chiếc xe bán tải của Đỗ Long cũng đều thuộc hàng xe hạng xoàng. Nhưng nói thế nào thì chiếc xe của Đỗ Long cũng từng trải qua sửa sang cơ mà.

Để ứng phó với tình trạng đường núi tồi tệ của miền sơn cước, mấy ngày này Đỗ Long đem chiếc xe sửa sang lại từ trong ra ngoài. Động cơ phát động đã đổi thành hàng nhập khẩu, săm lốp cũng được đổi thành loại săm siêu rộng của xe việt dã. Lái xe suốt chặng đường này Đỗ Long cảm thấy rất hài lòng. Trước đây con xe của hắn sau khi chạy được khoảng 80km thì đã lắc như sắp rơi hết cả khung ra vậy. Bây giờ nhẹ nhàng vượt qua cả hơn trăm cây mà vẫn không cảm thấy tiếng ồn lớn. Thế nhưng chính chiếc xe Đỗ Long đã phải mất cả hơn mười vạn để sửa sang này lại bị con xế hộp WULING xoàng vượt qua một cách dễ dàng khiến Đỗ Long hậm hực trong lòng.

Chiếc xế hộp WULING bất chấp đèn báo nhấp nháy trên xe cảnh sát và cả thứ còi cảnh sát đang rít liên hồi, trực tiếp vượt qua xe cảnh sát từ phía bên phải. Đỗ Long tức giận buông một câu chửi thề. Hắn rồ ga một cái để vượt lên đi song song với chiếc xe kia, bảo Thẩm Băng Thanh hạ cửa kính xuống giơ tay ra hiệu cho chiếc xe kia dừng xe vào lề đường.

Chiếc xe kia không hề có ý định giảm tốc độ, cũng hạ kính chắn xe xuống, người điều kiển xe nhìn Đỗ Long khẽ mỉm cười. Đỗ Long à lên một tiếng rồi cũng không thể uy phong được nữa. Bởi vì chiếc xe đó là xe của bố hắn lái.

Đỗ Khang giơ tay ra hiệu, Đỗ Long hiểu ý liền ngoan ngoãn giảm tốc độ rồi đi sau chiếc xế hộp đó. Còi cảnh sát và cả đèn báo hiệu cũng được tắt đi hết.

Sắp tới buổi trưa, hai chiếc xe dừng lại ở một quán thịt dê tây bắc trong một thị trấn nhỏ trên đường đi. Đỗ Khang và hai người nữa từ trong chiếc xế hộp đi ra, dẫn đầu đi vào quán thịt dê. Diện mạo và cả gu ăn mặc của hai người này cũng rất bình thường, kiểu như nếu trà trộn vào đám người đi đường thì vừa đảo mắt cái đã không thể tìm thấy được nữa.

- Món thịt dê bốc tay của quán này là chính cống nhất đấy, sau này đi ngang qua có thể ghé vào thưởng thức.

Đỗ Khang nói với Đỗ Long.

Đỗ Long gật gật đầu, không kìm nổi hỏi:

- Bố, bố đi đâu thế này?

Đỗ Khang cười nói:

- Con trai thăng chức rồi, bố sao có thể không thể hiện một chút? Bố định đích thân tiễn anh đến quận Đức Hồng đấy.

Đỗ Long bĩu môi nói:

- Bố đến quận Đức Hồng giải quyết công việc chứ gì? Hai chú này là...

Đỗ Khang nói:

- Đều là đồng nghiệp của bố, đây là chú Lưu, còn đây là chú Vương. Bố đến tiễn anh thật, đợi lát nữa ăn rồi từ từ nói. Gọi món trước đã, quán ăn này kinh doanh tốt lắm, gọi muộn là phải đợi lâu lắm đấy.

Đỗ Khang gọi nhân viên phục vụ đến, buột miệng gọi vài món ăn. Xem ra ông ta thường xuyên tới đây ăn thịt dê nên rất quen thuộc với những món ăn ở đây.

Gọi món xong Đỗ Khang cười múm mím nhìn Đỗ Long nói:

- Thằng nhóc này thật biết chịu đựng đấy chứ, mới đi làm chưa được nửa năm mà đã ngoi lên chức Phó phòng rồi. Có tiền đồ quá nhỉ, sau này bố anh về hưu là phải nhờ vào anh rồi.

Đỗ Long gượng cười nói:

- Bố, bố cũng đến để chế nhạo con đấy hả. Con bị người ta đá đến nơi khe núi hoang vu đó như đá một thứ rác rưởi. Chưa biết chừng con còn phải ở nơi chó ăn đá gà ăn sỏi đó cả đời ấy chứ.

Đỗ Khang cười tủm tỉm nói:

- Biết ngay anh nghĩ không thông cho nên bố anh mới đặc biệt tới chỉ điểm cho anh đây. Nơi anh đến không đơn giản như anh nghĩ đâu. Nơi đó tuy có hơi vắng vẻ, nhưng nơi đó tuyệt đối không nghèo đâu. Con người ở đó cũng không hề ngu muội, mà ngược lại còn tinh khôn như quỷ. Đừng nghĩ anh chỉ là một gã Trưởng đồn Công an quèn, làm không tốt thì bất kỳ một người dân thôn nào cũng có thể cho anh ngã một cú đấy.

Đỗ Long chau mày nói:

- Con biết, nơi đó là vùng biên giới, những người buôn bán thuốc phiện, buôn lậu rất nhiều. Con sẽ cẩn thận, con không tin là con không thể trị được họ.

Đỗ Khang lắc đầu nói:

- Anh sai rồi, nơi đó tuyệt đối không đơn giản như anh tưởng tượng. Kẻ địch của anh có thể nói là có mặt ở khắp mọi nơi. Anh cũng biết lợi nhuận của việc buôn lậu và buôn bán ma túy rất cao. Chúng là những tên côn đồ hung tàn bí quá hóa liều, không cùng đẳng cấp với tên sát thủ liên hoàn mà trước đây anh gặp đâu. Chỉ cần bọn chúng cần, thì bất cứ lúc nào bọn chúng cũng có thể thuê người giết anh. Người đồng minh đồng sinh cộng tử với anh ngày hôm nay, ngày mai cũng có thể trở thành kẻ muốn lấy mạng anh. Anh cơ bản không thể biết được một phút sau sẽ xảy ra điều gì.

- Trưởng Phòng Đỗ, anh đừng hù cháu nó, dọa thế cháu nó sợ không đi nữa thì biết làm thế nào?

Chú Lưu cười ha ha nói:

- Đỗ Long, đừng nghe bố cháu. Nơi đó tuy là có nguy hiểm hơn làm cảnh sát hình sự ở thành phố Ngọc Minh một chút. Nhưng chỉ cần cháu chịu khó nghe, chịu khó nhìn, bớt lỗ mãng một chút thường thì sẽ không có nguy hiểm gì đâu.

Đỗ Khang nói:

- Đúng vậy, nếu làm một cái cọc gỗ thì đương nhiên sẽ an toàn rồi. Thế nhưng thằng nhóc này nhìn thế nào cũng không phải loại vật liệu để làm cọc gỗ. Đỗ Long, bố nói thật cho anh biết vậy, anh có biết anh lấy vào chỗ trống này là vì sao không?

Đỗ Long chau mày hỏi:

- Vì sao ạ?

Đỗ Khang nói:

- Trưởng đồn công an xã Mãnh Tú trước đây là Cao Thụy, trước năm mới bị người ta tập kích phải bỏ mạng, trên người bị trúng ba phát súng, mười tám nhát dao. Một cảnh sát nhân dân đi tuần cùng ông ấy cũng bị tập kích tới bỏ mạng. Xe tuần tra họ ngồi thì bị đẩy xuống vách núi sâu mười mét, đến giờ vụ án vẫn chưa được phá. Giờ thì anh biết sự lợi hại của nó rồi chứ?

Đỗ Long cau mày nói:

- Đúng là có chút rắc rối, tuy nhiên vẫn chưa dọa nổi con được. Con không phải đứa dễ chơi như vậy. Chuyến đi lần này đầu tiên con sẽ điều tra kẻ nào đã giết hại Trưởng công an Cao. Con sẽ dùng chuyện này để ra oai xem về sau còn có kẻ nào dám trêu chọc con nữa.

Đỗ Khang cười nói:

- Tốt, như thế mới giống con trai bố. Về cái chết của Cao Thụy thì bố có thể cung cấp chút manh mối. Trước khi chết, Cao Thụy đang điều tra một vụ án buôn lậu ma túy. Thành phố Thụy Bảo tuy đã phái tổ chuyên án đi điều tra vụ này, nhưng cuối cùng đã không thu được kết quả gì. Có thể anh có cách để điều tra ra chân tướng sự việc, nhưng anh nhất định phải cẩn thận. Bởi vì càng gần với sự thật cũng là lúc càng nguy hiểm hơn. Cao Thụy chính là bài học của anh đấy.

Đỗ Long đăm chiêu nói:

- Xem ra nơi khe núi hẻo lánh đó cũng có chút thú vị đấy chứ. Thế này thì con sẽ không cần phải lo nhàm chán quá nữa rồi.

Đỗ Khang hơi sửng sốt, hai đồng nghiệp của ông thì bật lên cười ha ha, ông chú họ Vương kia cười nói:

- Trưởng phòng Đỗ, con trai anh với anh đúng là được đúc từ một khuôn có khác, càng nguy hiểm thì lại càng hứng thú nhỉ.

Đỗ Khang nói:

- Thằng nhóc này làm sao so với tôi được? Kinh nghiệm của nó ít quá, tôi thật sự hơi lo lắng.

Đỗ Long cười nói:

- Bố, nếu bố thực sự lo cho con thì đem cho con vài chục thứ trong nội bộ của bố như dụng cụ gì đó chẳng hạn? Ví dụ như áo chống đạn mỏng như cánh ve này, hay súng lục dạng bút máy này...chỉ cần 007 đã từng dùng thì con đều lấy hết.

Sắc mặt Đỗ Khang có chút khó coi, Đỗ Long vội vàng nói:

- Nếu không có thì máy nghe trộm hay đồng hồ định vị GPS...thế nào cũng phải có chứ ạ?

Vào đúng thời điểm những người đứng xem đang ôm bụng cười khi chứng kiến trận giao phong giữa hai bố con này thì trên mặt Đỗ Khang đột nhiên lộ ra điệu cười của một con cáo già, ông ta nói:

- Muốn có đồ trang bị thậm chí là súng ống đều không khó, trừ khi...anh gia nhập...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.