Tướng Công Ngoắc Ngoắc Triền

Chương 8




Trần Mộc Ngôn biết, cô vẫn đứng đó nhìn cậu.Nhưng là bọn họ đã đến tới tình trạng này, làm bằng hữu cũng có chút miễn cưỡng, càng đừng nhắc tới Trần Mộc Ngôn đem sự thật nói cho cô biết .

Có lẽ tựa như Thẩm Thanh ban đầu nói qua , thời gian có thể bình phục hết thảy, đợi đến lúc giữa cậu và cô hết thảy bình phục có lẽ còn có thể dùng tâm tư bằng hữu nói chuyện với nhau.

Màn biện luận tiến hành đến cuối,chỉ còn lại Thẩm Thanh cùng Trần Mộc Ngôn hai người giao chiến,những học sinh khác đều ngắm nhìn, Trịnh giáo sư cũng hăng hái bừng bừng muốn xem một chút bọn họ sẽ đem vấn đề này đi sâu tới mức độ nào.

Cuối cùng tổng kết ,Trịnh giáo sư nửa cười nửa giỡn nói,nếu Thẩm Thanh cùng Trần Mộc Ngôn sau này có thể ở một phòng khoa ,tư duy hai người có thể tu bổ cho nhau,nhất định có thể hợp tác giải quyết rất nhiều vấn đề.

Tan lớp sau,Trần Mộc Ngôn đi về phía bãi đậu xe, cậu biết Thẩm Thanh đang ở phía sau đi theo cậu.

Mở cửa xe, Trần Mộc Ngôn thở dài một cái, “Lên đây đi, tôi đưa cậu về.”

Thẩm Thanh cũng không tránh né, mà là mở cửa xe ngồi xuống.

Xe mới vừa lái ra trường học,Thẩm Thanh liền mặt không đổi mở miệng nói: “Nói cho tôi biết chân tướng.”

Trần Mộc Ngôn khẽ mỉm cười,cậu có vô số lần muốn nói cho cô biết chân tướng là cái gì, nhưng loại khát vọng này không còn sót lại chút gì.

“Chân tướng chính là tôi tên Trần Mộc Ngôn, nghiên cứu sinh khoa tim đại học B,có một người cha phiền toái giàu có,một ca ca ảnh đế nổi danh.”Xe ở ngã tư đường ngừng lại, Trần Mộc Ngôn nhìn về phía Thẩm Thanh,”Sự thật so chân tướng trọng yếu,tôi bây giờ là Trần Mộc Ngôn.”

“Như vậy. . . . . . Cậu đã từng là Diệp Nhuận Hành ?”Thẩm Thanh bất đắc dĩ cười một tiếng, “Quên đi,câu hỏi của tôi quá hoang đường.”

“Nếu cảm thấy hoang đường, vậy sau này cũng đừng nghĩ.Thật ra thì giữa chúng ta không cách nào tiếp tục,trừ cậu dưới áp lực cha tôi lựa chọn trốn tránh,cũng bởi vì tôi quá mức ngây thơ, quên mất mình là ai.”

“Mộc Ngôn . . . . .” Thẩm Thanh cúi đầu, “Cậu nói không sai, tôi không có chân chính nhìn rõ cậu,chỉ coi cậu là một cậu chủ vô ưu vô lự tâm địa thiện lương .Rất nhiều con trai nhà người có tiền cũng không có giống như cậu sẽ vì đạt tới một mục tiêu mà cố gắng. Cậu bền bỉ,hơn nữa bối cảnh cậu . . . . . Tôi không ngừng hâm mộ cậu,hơn nữa ghen tỵ với cậu.”

“Như vậy từ hôm nay trở đi buông xuống hâm mộ cùng tự ái của cậu,nhìn một chút Trần Mộc Ngôn tôi làm mỗi một chuyện đều là dựa vào chính mình mà không phải cha tôi.”

Xe ở ven đường ngừng lại, Thẩm Thanh mở cửa hỏi: “Nếu như. . . . . . Tôi là nói nếu như. . . . . Tôi hiểu rõ cậu thật sự hơn nữa đủ dũng cảm gánh nổi hết thảy, giữa chúng ta. . . . . . Hay không còn có thể?”

Trần Mộc Ngôn ngây ngẩn cả người, xoay người lại trong nháy mắt hiện lên trong đầu là Trần Chi Mặc cười yếu ớt.

“Chúng ta là bằng hữu.”

Thẩm Thanh cười cười, “Quả nhiên đã đánh mất sẽ rất khó tìm về.”

Không sai, Trần Mộc Ngôn đè lại tay lái, cậu và cô đã bỏ lỡ hai lần, cái loại tình tư u mê lắng đọng , còn dư lại đã không phải là chung tay sống tới già trong truyện cổ tích.

Có một chút cậu biết rõ, đó chính là nếu như không có Trần Chi Mặc, thời điểm buông tay cậu sẽ không nhẹ nhàng tới như vậy.

Điện thoại ở trong túi rung một cái, là Đinh San San gọi tới, cô hẹn Trần Mộc Ngôn còn có Khương Phi xuống sau lớp ăn cơm.

Trần Mộc Ngôn cười lên, cậu dĩ nhiên biết cô gái nhỏ này tính toán chính là cái gì. Mệt mỏi một ngày muốn ăn ,nếu như hẹn mình cùng Khương Phi, chẳng những có thể gọi nhiều mấy món ăn, hơn nữa còn được nam sinh trả tiền.

Xe dừng ở quán ăn gần đấy,Trần Mộc Ngôn lúc này mới nhớ tới mình quên cùng Trần Chi Mặc nói một tiếng .

“Em không trở lại à?Thật đáng tiếc anh đã nấu canh.” Thanh âm Trần Chi Mặc ưu tú,nghe không ra tiếc nuối.

“Không việc gì,em ăn ít một chút trở lại uống canh anh nấu.”

“Hỏng bét, vốn nói xạo mà thôi, xem ra thật phải nấu canh rồi.”Trần Chi Mặc mỉm cười, làm Trần Mộc Ngôn cũng không khỏi nhếch khóe môi.

“Về nhà gặp.”Trần Mộc Ngôn cúp điện thoại, bên tai là thanh âm dòng xe cô lúc tan ca.

“Ai nha, đây không phải là cháu Trần sao?”

Trần Mộc Ngôn theo thanh âm hơi quen tai nhìn lại, nhìn thấy một bóng dáng hơi có vẻ to béo đi tới phía cậu.

“Triệu. . . . . . Bác Triệu ?”

Đây không phải là chủ tịch tập đoàn tài chính Triệu thị sao,bọn họ ở buổi lễ kết hôn của Trần Lạc ra mắt, nhớ Triệu thị là bạn hợp tác của Trần thị .Chẳng qua là lấy thân phận thành viên hội đồng quản trị ,làm sao lại tới cái cửa tiệm nhỏ không phô trương này?

“Không nghĩ tới ngươi còn có thể gọi ta một tiếng bác a!” Triệu Đức Thắng cười cười, từ đèn đường mờ mờ chiếu xuống,vài bóng người từ từ hiện ra ngoài sáng.

Trần Mộc Ngôn trong lòng run lên, cậu cảm giác Triệu Đức Thắng không có ý tốt.

“Không biết bác Triệu là dùng bữa hay là muốn đi vào.”

Mấy người kia cách cậu càng ngày càng gần, Trần Mộc Ngôn không khỏi cau chặt chân mày, mình coi như có thể đánh cũng không thể nào lấy một địch năm.

“Nhờ ơn cha ngươi Trần Lạc, ta trước nằm mơ cũng không có nghĩ tới mình phải tới loại nhà hàng nhỏ này ăn cơm, đây chính là trải nghiệm chưa từng có của người cha giàu có ngươi cho a !”

Nghe giọng điệu Triệu Đức Thắng ,sợ là cùng Trần Lạc trong quá trình hợp tác xảy ra vấn đề gì lớn . . . . .

“Bác Triệu, nếu như là trên phương diện làm ăn ,ngài tốt nhất cùng cha con nói. Ngài cũng biết, Trần thị buôn bán con từ trước đến nay không hỏi qua.”Trần Mộc Ngôn bắt đầu tính toán khởi chạy trốn .

“Bất quá ta vẫn muốn phiền cháu ngươi theo giúp ta.”

Triệu Đức Thắng vừa dứt lời, Trần Mộc Ngôn biết tình hình không đúng, thừa dịp bãi đỗ xe vừa đúng có xe lái vào nên mở,cậu liền nhấc chân muốn chạy.

Lập tức bị người một phen níu lại,một cái khăn ướt bịt kín miệng mũi. Cậu muốn lớn tiếng kêu cứu, một cỗ mùi liền tiến vào mũi cậu,mấy giây sau đầu của cậu nặng nề không chịu nỗi, ngã quỵ xuống.

Mơ mơ màng màng, cậu tựa hồ bị người khiêng lên, chuyển vào trong cỗ xe kia.

Mười một giờ đêm, Trần Chi Mặc giương mắt nhìn đồng hồ thạch anh trên vách tường ,quay đầu liếc mắt nhìn canh trên bàn ăn đã lạnh thấu ,lấy điện thoại ra, bấm gọi cho Trần Mộc Ngôn.

Đó là một chuỗi dài liên tiếp , đang lúc Trần Chi Mặc nhíu mày ,rốt cục có người nhận.

“A lô, là Trần đại thiếu gia sao?”

Trần Chi Mặc nâng lên đuôi lông mày, “Điện thoại này phải là của đệ đệ Trần Mộc Ngôn ta đi?”

“Xem ra thật sự là Trần thiếu gia .Ta nói thẳng, đệ đệ ngươi ở trên tay chúng ta .”

“Ngươi muốn gì?” Thanh âmTrần Chi Mặc nghe không ra phập phồng, hắn vén lên chân, cánh tay trái kéo khuỷu tay phải, ánh mắt lạnh như băng đến mức tựa hồ ngay cả không khí cũng đọng lại.

“Cũng không gì đặc biệt ,chính là hi vọng Trần thị lập tức ba ngày sau ngừng tranh vườn hoa Tĩnh Nhạc,nếu như chúng ta phát hiện Trần thị không ngừng,ngài yên tâm, chúng ta sẽ không lấy mạng đệ đệ ngươi,nhiều lắm chỉ đem mười ngón tay hắn đều chặt xuống đưa cho Trần Lạc thôi.”

“Vậy nếu như Trần thị ngưng tranh?Các ngươi sẽ thả hắn trở lại sao?”

“Ta nói Trần thiếu gia,ngưng cạnh tranh cũng chỉ là xem một chút thành ý Trần gia các ngươi thôi.Trọng yếu nhất còn là tuần sau chuẩn bị năm mươi triệu tiền mặt tới chuộc người, nếu không chuẩn bị thuyền qua sông mà vớt thi thể của hắn đi.”

“Tiền cũng được,nhưng là ta cho các ngươi tiền, các ngươi có thể đem đệ đệ ta lông tóc không tổn hao gì trả lại ?”

“Ngươi không cảm thấy hỏi cái này vấn đề không có ý nghĩa sao? Nếu như ngươi những thứ này cũng không làm được, đệ đệ ngươi liền khẳng định không về được. Ngoài ra,không được báo cảnh sát, bởi vì cho dù chúng ta lấy tiền bị người bắt,những người còn lại vẫn như cũ có đầy đủ thời gian kéo Trần nhị thiếu gia làm bạn, hơn nữa chúng ta sẽ làm hắn chết vô cùng khó chịu.”

Nói xong, điện thoại liền cúp.

Trần Chi Mặc hít một hơi, lập tức gọi Đinh San San ,thanh âm của đối phương mang theo buồn ngủ, sợ là đã ngủ.

“Thật ngại trễ như thế quấy rầy em, tôi muốn hỏi em tối nay Mộc Ngôn có phải cùng các em ăn cơm?”

“A, chúng em hẹn cậu ấy,nhưng cậu ấy không có tới !Em cùng Khương Phi gọi cậu ta mấy trăm lần cũng không có đáp lời, em còn tưởng rằng cậu ấy có chuyện không thể tới đây! Thế nào, cậu ấy còn chưa về nhà sao?” Đinh San San cũng lo lắng.

“Không có sao, nó lớn như vậy ,chờ nó sau khi trở về tôi sẽ nói nó một chút.”Trần Chi Mặc dùng giọng ôn hòa an ủi.

“Nên nói cậu ta một chút , em cùng Khương Phi chờ cậu ta tới gần chín giờ mới gọi thức ăn . Bất quá cá tính Mộc Ngôn không phải như thế, có phải hay không xảy ra chuyện gì ?”

“Như vậy đi, ngày mai nó trở lại tôi sẽ liên lạc cho em,muộn rồi,nghỉ ngơi đi.”

Trần Chi Mặc đem lời Đinh San San ngẫm nghĩ,trong lòng cũng càng rõ Trần Mộc Ngôn sợ là thật bị bắt cóc .

Nhưng rốt cuộc là ai?Mặc dù bắt cóc nhà giàu cũng không phải là chuyện gì ly kỳ,nhưng tại sao nhiều cậu ấm như vậy hết lần này tới lần khác chọn trúng Trần Mộc Ngôn?Lấy cá tính của hắn cũng không phô trương,hẳn không phải là đắc tội người nào.

Tụi kia nếu như chỉ là muốn tiền,một dự án cộng thêm năm mươi triệu có thể mua được bình an của Trần Mộc Ngôn ,đối với Trần Chi Mặc thật sự mà nói quá may mắn. Chẳng qua nếu như đối phương là hướng về phía Trần gia , sợ tiền căn bản không có thể giải quyết vấn đề.

Trần Chi Mặc cắn răng, gọi Trần Lạc.

Đối phương cũng không bắt máy,nhìn thời gian này ông ta đã ngủ. Nhưng Trần Chi Mặc cũng không dừng gọi, cho đến khi điện thoại hết pin.Hắn hít một hơi, đè đầu cười lên.

Ôi.

Thật ra thì coi như tối nay gọi được Trần Lạc cũng không thể thay đổi gì, tại sao mình lại mất đi lý trí như vậy đây?

Hắn không cách nào để mặc cho mình chờ đợi, đi tới lầu dưới mới nghĩ đến xe của mình bị Trần Mộc Ngôn lái đi, trễ như thế, hắn ngay cả xe cũng gọi không được,không thể làm gì khác hơn là trở về nhà trọ.

Cả buổi tối, Trần Chi Mặc ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách trắng đêm khó ngủ, cho đến hơn tám giờ sáng, mới nhận được điện thoại Trần Lạc .

“Thật là khó được, có chuyện gì gấp có thể làm cho ngươi gọi cả chục cuộc tới cho ta đây?”,cho là Trần Chi Mặc có chuyện gì yêu cầu ông ta.

“Mộc Ngôn bị bắt cóc .”

Tác giả có lời muốn nói: lần nữa cẩu huyết vùng lên,bất quá làm nhi tử nhà người có tiền sẽ phải thời khắc chuẩn bị làm con tin bị trói. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.