Tướng Công Ngoắc Ngoắc Triền

Chương 19




Ở cùng một gian phòng Trần Mộc Ngôn chính là bác sĩ trẻ tuổi đến từ Busan,hắn rảnh rỗi nhàm chán cũng mượn tạp chí đến xem, hai người thường sẽ dùng Anh ngữ làm một chút trao đổi.

Trần Mộc Ngôn có chút tò mò tạp chí Hàn Quốc viết gì,dùng Anh ngữ hỏi hắn.

Đối phương buồn cười nói hết thảy đều là tin vô căn cứ mà thôi. Tạp chí nói Trần Chi Mặc mới vừa lên làm đạo diễn thì có nữ diễn viên yêu thương nhung nhớ.Mà cái cô gái gọi là Lương Du Du đoán chừng là được Phó tổng công ty Cao Chí Dương giựt dây,vào lúc này liền yêu thương Trần Chi Mặc ,Cao Chí Dương tự nhiên khó chịu. Người Hàn Quốc còn cộng thêm một câu Trần Chi Mặc lần đầu tiên làm đạo diễn đưa tới không ít chú ý, rất nhiều tạp chí cũng muốn từ bên trong đào ra chút gì để viết, rất nhiều thứ căn bản không đáng giá tin tưởng.

Trần Mộc Ngôn dĩ nhiên cảm thấy buồn cười, bởi vì cậu biết Cao Chí Dương tuyệt đối không phải là ăn dấm nữ diễn viên kia,mà là khó chịu Trần Chi Mặc cùng người khác thân cận. Không biết tại sao, chỉ cần Cao Chí Dương tìm Trần Chi Mặc phiền toái, Trần Mộc Ngôn sẽ cảm thấy rất thoải mái, đại khái là bởi vì chính mình vẫn bị Trần Chi Mặc lấn áp, mặc dù Cao Chí Dương đối với mình không có hảo cảm, nhưng nhìn hắn ngăn chặn Trần Chi Mặc , chính là hả giận.

Khi Trần Mộc Ngôn về nước ,MTV đã bắt đầu quay,Trần Chi Mặc tới ngoại ô thành phố lấy cảnh, vì tiết kiệm thời gian cùng tiền vốn, hắn và những diễn viên khác cũng ở tại phụ cận.

Sau khi về nhà, Trần Mộc Ngôn tắm ngủ một giấc,liền bị tiếng chuông của Vương Đại Hữu đánh thức.

"A lô -- Vương đại ca, chuyện gì a. . . . . ."

"Cậu đã về nhà? Tôi trong chốc lát đi qua đón cậu."

"Đón tôi?Đi đâu?"

"Tới Studio,Chi Mặc nói hắn nhớ cậu."

"Tôi muốn ngủ."

"Cá tính anh cậu cậu cũng không phải không biết, hắn hôm nay không nhìn thấy cậu, ai biết lại sẽ muốn cái quỷ gì đem cậu qua.Hơn nữa nơi này phong cảnh tốt vô cùng, cậu coi như ngắm cảnh đi!"

Vừa nói ,Vương Đại Hữu cũng đã đi tới ngoài cửa, Trần Mộc Ngôn không thể làm gì khác hơn là cùng hắn đi.

Xe chạy hơn hai giờ mới đến đến nơi,khi Vương Đại Hữu đem Trần Mộc Ngôn đang ngủ lay tỉnh,chỉ ngửi thấy một cỗ mát mẻ ,bên tai là tiếng nước chảy róc rách xa xa còn có chim hót.

Trần Mộc Ngôn nhìn hết thảy trước mắt,mặt mày từ từ giãn ra,"Chỗ này thật. . . . . . Rất đẹp a. . . . . ."

"Đúng vậy ,anh cậu nói cậu không phải là ở trường học hay tới bệnh viện thực tập thì chính là đọc sách, muốn cậu tới nơi này hít thở không khí mới mẻ một chút."

Trần Mộc Ngôn duỗi lưng một cái,liền cởi giày bỏ vào trong khe suối.

Mùa này nước suối có chút lạnh, nhưng thích ứng sau sẽ cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.

Vương Đại Hữu đứng ở trên bờ buồn cười lắc đầu một cái, chỉ vào nhà xe cách đó không xa nói: "Anh cậu cũng ở bên trong nghỉ ngơi, đi vào chào hỏi đi!"

Mặc dù vừa bắt đầu đối với Trần Chi Mặc cố kéo mình tới đây có chút mất hứng, bất quá cảnh sắc nơi này quả thật rất đẹp ,Trần Mộc Ngôn quyết định tha thứ hắn, xách giày đi tới xe.

Vừa muốn kéo cửa ra, nghe giọng nói bên trong,thậm chí có xu hướng cãi vả .

Một người trong đó là Trần Chi Mặc , về phần một người khác, Trần Mộc Ngôn không chắc lắm.

"Ngươi lâm trận đổi diễn viên như vậy,làm đoàn phim rất khó thích ứng ."

"Là đoàn phim khó khăn thích ứng vậy thì ngươi khó khăn thích ứng à?Chỉ sợ là Lương Du Du ở trên giường làm ngươi rất thư thản, ngươi không bỏ được đi?" Cái loại ngữ điệu âm lãnh lại kiêu ngạo ,không phải là Cao Chí Dương còn có thể là ai?

"Diễn viên chính cùng đạo diễn phân tích nhân vật,ăn một bữa cơm có vấn đề gì? Huống chi EVEN cùng Sở Cận đều ở đây." Trần Chi Mặc thanh âm của vẫn như cũ không nhanh không chậm, nghe không ra hỉ giận.

"Nhưng Lương Du Du muốn mượn xì căng đan đi lên là sự thật đi."

"Trong giới diễn viên có ai không muốn nổi tiếng?Hơn nữa ký giả tùy tiện cắt hình,không có nghĩa là ta cùng cô ta liền thật sự có cái gì đi?"

"Tóm lại ta không thích bất kỳ nữ diễn viên nào đối với ngươi có ý đồ ."

"Vậy cũng tốt , ta ngay cả người đầu tư cũng phải đổi, bởi vì ta không thích người đầu tư đối với ta có ý đồ ."

Lời này của Trần Chi Mặc khiến Trần Mộc Ngôn gật đầu một cái, không có biện pháp, mặc dù hi vọng Cao Chí Dương có thể để cho Trần Chi Mặc nếm chút khổ sở, bất đắc dĩ người nầy nói chuyện làm việc làm cho người ta muốn đánh hắn.

Bên trong xe truyền đến bùm bùm thanh âm ,sườn xe chừng lắc lắc, Trần Mộc Ngôn trong lòng kinh hãi, hai người này sẽ không hợp liền đánh nhau đi?

Chợt mở cửa xe, cảnh tượng trước mắt làm cậu hơi bị sửng sốt.

Trần Chi Mặc một tay ôm lấy ghế, một cái tay khác chống đỡ mình,ngón tay còn đang kẹp một cây viết.

Mà Cao Chí Dương đè ở trên người của hắn, nghiêng đi đầu tựa hồ là muốn hôn lên miệng Trần Chi Mặc .

Hai người này thoạt nhìn ngoài ý muốn có sức kéo,đều là mỹ nam tử mặc dù khí chất bất đồng, chung một chỗ như vậy có chút thú vị riêng.

"Tiểu Ngôn?" Trần Chi Mặc nghiêng mặt sang bên ,mặt mày đều là vui vẻ.

"Tại sao lại là ngươi!" Cao Chí Dương mắt đao bắn tới ,Trần Mộc Ngôn thật hối hận khi chưa chuẩn bị cho mình áo chống đạn.

"Các ngươi. . . . . . Tiếp tục đi. . . . . ." Trần Mộc Ngôn gãi gãi cái ót, trước khi đem cửa đóng lại không nhịn được bổ sung một câu, "Cái đó. . . . . . Mặc ca. . . . . . Anh xác định anh không phải là phía dưới chứ?"

Sau khi nói xong, cậu ồn ào mà đem cửa xe kéo lại.

Đi không tới hai bước, lại nghe thấy xe chấn động .

Trần Mộc Ngôn bĩu môi, nghĩ thầm Mặc ca ngươi thật kém,bắt chước người ta chơi rung xe !Cẩn thận đến thắt lưng đi!

Ở gần studio,Trần Mộc Ngôn gặp EVEN, hắn ngồi ở trên ghế xếp,tựa hồ là đang nhìn kịch bản, chẳng qua là lật tờ bình suất để lộ ra hắn giờ phút này đang phiền não.

Trần Mộc Ngôn dĩ nhiên sẽ không vào lúc này trêu chọc hắn, nhưng xoay người không tới hai bước, EVEN liền kêu cậu,"Nếu tới, thế nào ngay cả chào hỏi đều không liền đi?"

Cái tên này thật đúng là không thay đổi .Trần Mộc Ngôn ngượng ngùng đi tới, tùy ý hỏi: "Quay phim thế nào ?"

EVEN đem kịch bản hướng bên cạnh ném một cái, mặt lạnh nói: "Ngươi đối với Sở Cận cũng còn rất hiểu rõ đi, hình như hắn cái gì cũng nguyện ý nói với ngươi ."

"Đại khái ta là người ngoài cuộc đi."Trần Mộc Ngôn kéo cái ghế qua một bên ngồi xuống, bốn phía nhân viên làm việc đang chuẩn bị ,một mảnh cảnh tượng bận rộn vòng quanh, giống như cậu cùng với EVEN phải không thuộc về cái thế giới này .

"Vậy hắn có nói cho ngươi biết,tại sao ép ta nhận công việc này rồi lại đối với ta chẳng quan tâm?"

Trần Mộc Ngôn dừng một chút, "Ngươi là thật thích Sở Cận sao? Còn lệ thuộc vào hắn?"

"Thế nào, ngươi sau khi mạnh khỏe không coi tạp chí sao?"

"Ta đối với tạp chí gì một chút hứng thú cũng không có,tin tức Trần Chi Mặc đáng giá so với ngươi nhiều hơn .Bất quá Sở Cận đã từng nói, yêu một người cùng lệ thuộc vào một người không giống nhau. Yêu một người, hắn như cũ có thể hoàn thành chuyện mình muốn.Tỷ như ta đã từng thích một bạn học nữ, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng ta trở thành một bác sĩ.Nhưng lệ thuộc vào một người. . . . . . Nếu không có hắn ngươi sẽ không tự tin không cách nào làm xong một chuyện."

EVEN cười lạnh một cái, "Ý của ngươi là không có Sở Cận ở bên cạnh ta, ta sẽ không tự tin ?"

"Không phải ,ta là muốn nói cho ngươi biết, có lẽ Sở Cận luôn cho ngươi công việc sau đó lại mặc kệ ngươi,có lẽ chỉ là muốn chứng minh, ngươi cũng không phải là lệ thuộc vào hắn."

EVEN trầm mặc, Trần Mộc Ngôn chậm rãi đứng dậy rời đi.

Cậu từ từ cách xa đoàn phim,đi tới dòng đầu nguồn suối,đó là một đầm nước nhỏ,vô cùng trong suốt, cơ hồ có thể nhìn thấy đá ngầm.Trần Mộc Ngôn hăng hái, đem giầy ném lên bờ,thử bước xuống.

Nhìn cũng không sâu ,không cẩn thận trượt xuống mới biết nó cũng hơi sâu ,chẳng qua cậu đặt mông ngồi vào đáy đầm,uống vài hớp nước lạnh, bị sặc khí.

Khi cậu đứng dậy níu ở bên bờ ,nhìn thấy một đôi giày da,từ quần tây nhìn lên, là khuôn mặt kiêu căng của Cao Chí Dương .

Trần Mộc Ngôn trong lòng lộp bộp,người nầy hình như rất ghét mình , sẽ không nhân cơ hội đem mình áp trong nước chết đuối đi?

"Hừ." Cao Chí Dương dắt khóe miệng cười cười, nhất thời nhiệt độ đầm nước giảm xuống làm Trần Mộc Ngôn cả người run lên.

Bất quá Trần Mộc Ngôn mặt không lộ vẻ sợ hãi, chỉ ngước đầu dùng ngữ điệu bình thường hỏi:"Cao tiên sinh cũng muốn xuống thử một lần?"

"Nghe nói Trần Chi Mặc rất cưng chìu ngươi?" Trong thanh âm không có ăn dấm,chỉ có một loại nhìn khinh bỉ đối với một đứa nhỏ ngu ngốc.

"Đại khái hắn cần hình tượng tốt đi, tỷ như đại ca thương yêu đệ đệ ."Trần Mộc Ngôn ở trong nước nhún vai, nếu như nói một đêm lăn qua lăn lại không ngừng để cho cậu bị giáo sư cùng bạn học nói thành cơ thắt lưng vất vả mà sinh bệnh cùng sinh trĩ cũng coi như thương yêu . . . . Không biết tại sao, Trần Mộc Ngôn có một loại ảo giác mình đang cùng Cao Chí Dương giao đấu.

"Ngươi biết điểm này thật đúng là không dễ dàng a."

Về điểm này, Anna, Sở Cận còn có Tô Trăn cũng từng hoặc sáng hoặc tối báo cho mình phải cẩn thận Trần Chi Mặc, Trần Mộc Ngôn cậu như thế nào sẽ không hiểu đây?

"Cái đó Cao tiên sinh, ngươi không ngại ta hỏi một chuyện?"

"Ngươi nói ."

"Ngươi là không phải là rất muốn áp đảo Trần Chi Mặc ?"

Cao Chí Dương nhíu mi, "Ngươi muốn nói gì."

Trần Mộc Ngôn gật gù đắc ý; thương hại vỗ vỗ giày da Cao Chí Dương ,"Vậy ta cũng nhắc nhở ngươi một câu ,Trần Chi Mặc là cái loại ngươi càng muốn khống chế hắn lại càng dễ dàng phát hiện mình bị hắn khống chế ."

Nói xong, cậu dời hai bước, từ trong nước bò lên bờ,xách giày tí tách hướng về phía đoàn phim.

Gió vừa thổi,cậu lạnh run.

Đi không tới hai bước, liền nghe thấy thanh âm Trần Chi Mặc : "Tiểu Ngôn!Em đã làm gì !"

"Đến đầm sờ cá !"

Một áo khoác đắp lên, Trần Chi Mặc trực tiếp ôm cậu đi tới xe.

Vào xe, Trần Mộc Ngôn đem áo sơ mi cùng quần cởi,vắt ngay cửa sổ xe, nước lốp bốp rơi xuống ở trên cỏ.

Trần Chi Mặc khoanh tay đứng ở cửa, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào quần lót Trần Mộc Ngôn ướt đẫm gắt gao dính vào trên người của cậu, vạch ra độ cong hoàn hảo.

"Mặc ca! Có quần áo thay không?"Trần Mộc Ngôn vừa quay đầu lại liền ý thức được giờ phút này trong đầu Trần Chi Mặc nghĩ cái gì.

"Mới vừa rồi Cao Chí Dương đối với em nói cái gì?" Trần Chi Mặc trực tiếp ngồi vào cạnh cửa, nếu như Trần Mộc Ngôn muốn đi ra ngoài, thế tất phải leo cửa sổ .

"Không có gì ,hắn không phải là muốn áp đảo anh sao? Để trả thù năm đó ở sân thượng ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.