Tướng Công Ngoắc Ngoắc Triền

Chương 17




"Hôm nay bỏ qua cho em,lần sau em cũng sẽ không may mắn như vậy ." Trần Chi Mặc không có lui ra ngoài, hắn tựa hồ rất hưởng thụ cảm giác được Trần Mộc Ngôn bao quanh .

Trần Mộc Ngôn bị hắn lăn qua lăn lại đầu hỗn loạn, không tới hai cái liền nằm ở chỗ này ngủ thiếp đi. Lưu lại Trần Chi Mặc vạn phần quyến luyến hôn bờ vai của cậu cùng sống lưng.

Khi cậu lần nữa tỉnh lại, đã đến buổi tối.

Trần Mộc Ngôn cổ họng hơi khô ách, run rẩy mở mắt quan sát đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Trần Chi Mặc cùng đạo vết sẹo nâu không có phá hư mỹ cảm của hắn,ngược lại tăng thêm mấy phần dã tính.

Cánh tay của hắn vòng qua gáy Trần Mộc Ngôn,ngón tay bồi hồi bên mặt Trần Mộc Ngôn , "Tỉnh ?"

"Ừ."Trần Mộc Ngôn cúi đầu, cậu mặc dù không phải là cô gái mềm mại gì,nhưng là bị một người đàn ông khác ôm như vậy ,luôn có chút thẹn thùng, "Em muốn tắm."

"Được, anh đỡ em qua."

"Không cần, tắm mà thôi." Trần Mộc Ngôn vừa định muốn đứng lên, bên hông có chút ê ẩm, phía sau nơi đó bị sử dụng quá độ mà sưng tấy phát đau . Cậu động một cái, có chất lỏng dọc theo bắp đùi lưu lại, điều này làm cho cậu càng thêm lúng túng.

Cậu biết ánh mắt Trần Chi Mặc vẫn lưu luyến trên người cậu,cắn răng một cái kéo cửa bước nhanh đi về gian phòng của mình.

Khi nước nóng từ đỉnh đầu đổ xuống ,hết thảy chợt như mộng.

Người mặc cho Trần Chi Mặc muốn làm gì thì làm thật sự là mình, vừa định muốn hít một hơi, nước lưu ở trên mặt cũng bị hút vào, cậu ho khan.

Phòng tắm truyền tới tiếng đập cửa "Tiểu Ngôn! Em không sao chớ?"

"Không có. . . . . . Không có sao!"

Trần Mộc Ngôn ngược lại cười một tiếng,cái này có gì không nghĩ ra ?Tên ngoài cửa thận trọng, mình có thế nào lại là đối thủ của hắn? Có lẽ Trần Chi Mặc nói không có sai, trời cao an bài bọn họ trở thành huynh đệ, có lẽ chính là muốn bọn họ trở thành người thân mật nhất trên đời .Nếu như có thể hạnh phúc, tại sao mình phải cự tuyệt đây?

Cậu quấn khăn tắm đi ra, trên đầu vẫn còn nước nhỏ giọt tí tách,Trần Chi Mặc đã mở ra khăn lông ở trên đầu cậu, xoa nhẹ .

"Mặc ca, em đói."

"Anh đi nấu mì." Trần Chi Mặc đứng dậy rời đi.

Trần Mộc Ngôn gạt khăn tắm trên đầu ,nhỏ giọng nở nụ cười, tại sao một khắc kia cậu cảm thấy Trần Chi Mặc tựa như một con cún to lớn có thể mặc cho mình sai khiến đây?

Khi cậu đi tới lầu trước bàn cơm ,Trần Chi Mặc đã dọn ra trước mặt cậu.

Trần Mộc Ngôn bụng nhất thời thầm thì thẳng gọi, không kịp đợi thổi nguội liền dồn vào trong miệng, nóng đến miệng phát ra tiếng kinh hô làm Trần Chi Mặc đối diện nở nụ cười.

"Cười cái gì?" Trần Mộc Ngôn phồng má,trừng hướng Trần Chi Mặc dáng vẻ tựa như một con ếch.

Đối phương quả nhiên không nhịn được đưa tay chọt má cậu,chống đầu thích ý hỏi, "Nơi đó có đau hay không?"

"Có đau một chút."

"Đúng vậy ,đã sớm nói kỹ thuật của anh rất khá." Trần Chi Mặc cười, bộ dáng kia thật có điểm đáng đánh đòn.

Trần Mộc Ngôn cúi đầu ăn mì không để ý tới hắn, nhưng Trần Chi Mặc lại ra tiếp một câu kinh người.

"Em đã không có sao, anh nên làm tiếp một lần, hảo trấn an tâm linh mình nhẫn nại đã lâu ."

Hoàn hảo Trần Mộc Ngôn có thể nhịn, nếu không một hớp sẽ phải phun ra .

Buổi tối hôm đó, Trần Mộc Ngôn trở lại gian phòng của mình ,chẳng những khóa cửa lại, còn đem bàn đọc sách cũng kéo tới cửa,chỉ sợ Trần Chi Mặc đột nhiên đi vào, làm cậu tới không chịu nổi.

Giữa trưa tan lớp ngày hôm sau,Trần Mộc Ngôn cùng Khương Phi ở phòng ăn ,bọn học sinh thảo luận nhiều nhất đề tài chính là Trần Chi Mặc thoái ẩn. Nghe nói ở trên mạng còn cử hành hội kỷ niệm ,đem ảnh Trần Chi Mặc từng diễn qua bình luận một lần, nhắn lại số lượng đã đột phá ngàn vạn lần .

Theo thống kê, có một nửa người nhắn lại hi vọng Trần Chi Mặc suy nghĩ có thể trở lại màn ảnh, một nửa người khác hi vọng hắn ở con đường đạo diễn có thể thuận bưồm xuôi gió tốt nhất có thể thỉnh thoảng ở tiết mục ti vi lộ diện.

"Anh ngươi có khỏe không?" Khương Phi hỏi.

"Tốt !Cực kỳ tốt !"

Thì ra là tên kia có chìa khóa gian phòng của mình ,chẳng những mở cửa đẩy ra cái bàn, còn nằm ở trên giường mình, nói cái gì nếu bất an thì để cho hắn an phận ôm ngủ, hắn liền"Ôm" ai đó ngủ.

"Ngươi thế nào rất căm tức a? Có phải anh ngươi tâm tình không tốt ở nhà phát giận hay không?"

"Phát giận? Không có . . . . ." Khương Phi nói làm Trần Mộc Ngôn lần nữa nhớ tới Trần Chi Mặc vì mình mất đi , hắn không có tự oán tự trách cũng không có giận chó đánh mèo với mình, đó cũng không phải là bởi vì Trần Chi Mặc không yêu quí sự nghiệp diễn viên,mà là đối với hắn ,Trần Mộc Ngôn so với khuôn mặt hắn trọng yếu hơn nhiều.

Nếu như hắn có thể vui vẻ,mình bị hắn lăn qua lăn lại một cái cũng không có gì không được.

"À,còn có một chuyện nói cho ngươi biết, Đinh San San đã theo đuổi ta ." Khương Phi thật là không nói lời nào thì thôi,vừa nói hù chết người.

Trần Mộc Ngôn phun canh trứng ra ngoài, đối phương giống như chuẩn bị sẵn sàng ,trong nháy mắt nâng lên đĩa.

"Này-- ngươi nói cái gì? Đinh San San theo đuổi ngươi?"

"Đúng vậy a, hơn nữa còn được."Khương Phi để xuống đĩa.

"Ngươi có thể đừng khi ta đang ăn nói loại tin tức khủng khiếp loại này hay không a?"

"Ta tiếp nhận ý kiến của ngươi." Khương Phi gật đầu, một bộ rất chăm chú.

Trần Mộc Ngôn đưa tay đè lại trán của mình, "Đinh San San chịu được ngươi a!"

"Củ cải hay rau mỗi người yêu khác."

Bất quá tin tức này làm Trần Mộc Ngôn rất vui vẻ. Bởi vì Đinh San San trước kia quan hệ cùng mình, tổng làm Trần Mộc Ngôn muốn bảo vệ cô,rồi lại không có biện pháp cho cô tình yêu. Khương Phi mặc dù có nề nếp, nhưng là hắn đối đãi tình cảm sẽ giống như đối đãi bệnh lý học một dạng nghiêm túc, hắn có lẽ không lãng mạn, nhưng hắn có thể cho Đinh San San toàn bộ tâm của mình.

"Các ngươi phải hạnh phúc ."

"Sẽ, Chủ nhật mời ngươi ăn cơm. San San nói, từ đó về sau ngươi chính là bóng đèn giữa hai chúng ta ,hoan nghênh ngươi sớm một chút tìm được một cái bóng đèn khác."

Trần Mộc Ngôn cười một tiếng, cậu đã tìm được,một cái bóng đèn vẫn ở bên cạnh mình, hơn nữa còn là cấp bậc sao chổi,chẳng qua là cậu không có biện pháp nói cho bọn họ biết.

Buổi chiều sau khi tan học, Trần Mộc Ngôn đi siêu thị mua thức ăn,xe lái đến nhà trọ nhìn thấy kia một đống ký giả.

Trần Chi Mặc cũng về nhà một tuần, bọn họ lại vẫn như thế chuyên nghiệp thủ tại chỗ này, Trần Mộc Ngôn cũng muốn đưa bọn họ một chai nước suối, đối với bọn họ nói một tiếng"Khổ cực các ngươi" .

Bất quá tựa hồ đã có người nhận ra xe của cậu,khi cậu dừng trước cửa vào,một đám ký giả trào tới ,phỏng vấn không được Trần Chi Mặc, có thể phỏng vấn đệ đệ Trần Chi Mặc cũng tốt.

Cửa kiếng xe bị gõ , nhìn từng cái mặt cơ hồ dính vào thủy tinh ,Trần Mộc Ngôn lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là kinh khủng.

"Trần tiên sinh! Xin hỏi đại ngài Trần Chi Mặc có thật quyết định không hề làm diễn viên nữa hay không!"

Các ký giả tiếng hô là có lực xuyên thấu ,cách cửa sổ thủy tinh cũng có thể nghe nhất thanh nhị sở.

Trần Mộc Ngôn chỉ có thể gật đầu.

"Trần Chi Mặc trạng thái tinh thần như thế nào!"

"Hắn rất tốt! Ăn ai đó rất ngon miệng !"Trần Mộc Ngôn xác định đối phương chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình của cậu,cũng không biết đám ký giả sau khi trở về có thể loạn viết hay không.

Đang lúc Trần Mộc Ngôn bị vây chận nửa bước khó đi ,một chiếc xe ferrari cứ như vậy lái vào.

Cho đến sau nửa giờ, bảo vệ nhà trọ tới đem ký giả tách ra, Trần Mộc Ngôn mới thuận lợi chạy nhanh vào.

Cậu xách thức ăn mở cửa,nhìn thấy trước cửa có một đôi giày da của nam,Trần Mộc Ngôn cũng dùng qua một chút xa xỉ phẩm, không có lầm thì là giày thủ công của Ý.

Xem ra có khách quý lâm môn a.

Trần Mộc Ngôn đi qua cửa,đã nhìn thấy Cao Chí Dương ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn thấy cậu, còn lộ ra một bộ khinh bỉ .

Tới hai bước nữa,đã nhìn thấy Trần Chi Mặc bị hắn đè ở trên ghế sa lon,cổ áo ngủ đã sớm mở ra.

"Tiểu Ngôn! Em đã về rồi?" Trên mặt Trần Chi Mặc là nụ cười bình tĩnh,muốn chống lên thân thể, bị Cao Chí Dương một phen nhấn trở về.

Trần Mộc Ngôn xách lên túi ny lon xoay người chạy hướng phòng bếp, mở ra tủ lạnh, khí lạnh trào đến, làm suy nghĩ đình trệ của cậu từ lưu động .

"Anh cùng Cao tiên sinh ở nhà ăn hay là muốn ra ngoài ăn?" Cậu vừa đem món ăn bỏ vào trong tủ lạnh vừa cao giọng hỏi.

"Ta ở chỗ này ăn." Cao Chí Dương đáp lời, thanh âm vẫn là lạnh như băng .

Trần Mộc Ngôn đóng tủ lạnh, đi tới phòng khách, vào lúc này Trần Chi Mặc là dựa vào ghế sa lon ngồi , mà Cao Chí Dương ngồi ở bên cạnh hắn, nắm tay Trần Chi Mặc .

Đi lên thang lầu, Trần Mộc Ngôn nói:"Em hôm nay có báo cáo muốn viết, dù sao Cao tiên sinh là khách của anh,cơm anh làm đi !"

Nói xong, liền bước trở về phòng.

Muốn nói Trần Mộc Ngôn ghen ,dĩ nhiên là không .Tình hướng hiện tại rõ ràng là Cao Chí Dương tìm được nhà bọn họ tới, không phải là Trần Chi Mặc đi ra ngoài trêu chọc người ta. Bất quá phải nói cậu tức giận, đó là đương nhiên !Trần Mộc Ngôn cậu còn chưa có khí thế đem Trần Chi Mặc đè ở phía dưới đâu, tại sao Cao Chí Dương dám làm như vậy !

Hiện tại Trần Mộc Ngôn cũng hoài nghi khi Trần Chi Mặc cùng Cao Chí Dương ở chung một chỗ ,nói không chừng căn bản chính là Cao Chí Dương đem hắn đè ở trên sân thượng đi !

Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Mộc Ngôn vui vẻ lên, giống như Trần Chi Mặc thật bị Cao Chí Dương làm gì đó giải hận .

Vừa lúc đó, điện thoại Trần Mộc Ngôn vang lên, lại là Sở Cận gọi tới.

"A lô-- Sở đại ca! Anh thế nào rảnh rỗi gọi tôi vậy?"

"Thế nào, tôi không thể gọi hỏi cậu có thời gian cùng nhau ăn cơm hay không? Vậy là cậu bị Trần Chi Mặc quản ?"

"Tôi dĩ nhiên rảnh,hẹn ở đâu?"

"Thức ăn Tứ Xuyên cậu ăn được?"

"Thức ăn Tứ Xuyên là món yêu thích của tôi !"

Hai người hẹn xong thời gian địa điểm cúp điện thoại, Trần Mộc Ngôn ngay cả áo sơ mi đều không đổi, mang theo ví tiền điện thoại liền ầm ầm đi xuống thang lầu, lúc này mới nhìn thấy Cao Chí Dương đang buồn bực nhìn chằm chằm Trần Chi Mặc trong phòng bếp .

Trần Mộc Ngôn kêu một tiếng: "Mặc ca -- em buổi tối không ở trong nhà ăn !"

"Cái gì?" Trần Chi Mặc quay mặt lại, Trần Mộc Ngôn cũng đã chạy đến cửa, "Anh đã nấu phần cho em rồi !"

"Vậy hãy để cho Cao tiên sinh ăn nhiều một chút đi."

Cậu đang mang giày,Trần Chi Mặc liền đi tới trước mặt cậu, "Em cùng ai ăn cơm? Đinh San San hay Khương Phi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.