Tướng Công Còn Không Ngoan Ngoãn Nằm Xuống Cho Ta

Chương 37: 37: Đau




A Hạnh

*Tác giả: Thập Tam Xuân

Nhóm dịch: Diệp Gia Quán.*

Chương 190

Hồ Lăng Hiên khoát khoát tay ý bảo Vĩnh Hoa lui ra. Vĩnh Hoa nghe lời, lặng yên không một tiếng động lui xuống, tiện tay nhẹ nhàng đóng cửa lại.

A Hạnh nhìn tất cả trong mắt, khẽ cười một tiếng, muốn chặn nàng lại sao. Nàng không tin Hồ Lăng Hiên có lá gan lớn dám làm gì nàng. Hắn mới bắt đầu làm ăn sẽ không muốn gây phiền toái, hơn nữa nàng không phải là A Hạnh tay trói gà không chặt như quá khứ, cho dù hắn có tâm tư xấu gì, cũng không dễ dàng như vậy.

Gương mặt tuấn lãng của Hồ Lăng Hiên vì A Hạnh tới mà phủ lên một tầng ánh sáng, hắn cười mời A Hạnh ngồi xuống, sau đó rót cho nàng một ly trà, dáng vẻ vô cùng ân cần

"A Hạnh, nàng biết không, cửa hàng của ta ngày đầu tiên khai trương liền thu về mấy ngàn lượng bạc, lợi nhuận gấp mấy lần, không lâu nữa, cửa hàng xung quanh phố Vĩnh Xương chỉ có thể nhìn cửa hàng Hồ gia ta kinh doanh. Cửa hàng Hồ gia ta sẽ xưng bá thương giới Thiên Đô!"

Mặc dù giọng Hồ Lăng Hiên cuồng vọng, nhưng A Hạnh biết, nếu quả thật cứ theo đà này, lời hắn nói sẽ biến thành sự thật.

Nhưng nàng tuyệt sẽ không mặc cho chuyện phát triển như vậy!

A Hạnh nhìn hắn cười cười: "Hồ công tử có thể nghĩ ra phương pháp tuyệt diệu như vậy. Tập trung buôn bán cùng lúc nhiều mặt hàng, từ những vật nhỏ như cây kim, đến những vật lớn như bàn ghế ngồi cũng có thể mua được ở trong cửa hàng của ngươi. Vừa dễ dàng cho khách, vừa có thể kích thích ý muốn mua sắm của bọn họ, nhất cử lưỡng tiện. A Hạnh rất bội phục!"

Nghe nàng nói, tay bưng trà của Hồ Lăng Hiên ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn nàng. Vẻ mặt kinh ngạc, ngay sau đó cười một tiếng: "A Hạnh quả thật thông minh, ta đã dùng ít nhất nửa năm chuẩn bị kế hoạch này, dùng ba tháng thuyết phục cha ta. Ông ấy không thể nào hiểu được tại sao ta phải dùng nhiều tiền như vậy để kinh doanh. Không nghĩ tới ta mới kinh doanh ngày đầu đã bị nàng nhìn ra rồi. Người nói lời bội phục phải là ta mới đúng!"

A Hạnh cười một tiếng, nói tiếp: "Ngươi phách lối cướp việc kinh doanh của người khác như vậy, ngươi không sợ người ta đối phó ngươi sao?"

Hồ Lăng Hiên uống một hớp trà, không chút nào để ý nói: "Hồ gia chúng ta không phải người nào cũng có thể tùy tiện đối phó được!"

"Nếu người ta dùng cách chính đáng?"

Hồ Lăng Hiên khẽ cười một tiếng, nhìn A Hạnh, cuồng ngạo nói: "A Hạnh, dùng phương pháp chính đáng thì càng không thể. Không ai có ưu thế như ta! Muốn đấu cùng ta khác nào tự tìm đường chết!”

A Hạnh nhìn hắn: "Ngươi nói ưu thế của ngươi là gì? Là giá rẻ sao?"

Hồ Lăng Hiên hừ một tiếng: "Sẽ không ai bán được giá giống như ta!"

A Hạnh hiểu ý của hắn, đoán rằng bây giờ trừ hắn ra, không ai dám ký loại giao kèo mạo hiểm cùng nơi cung cấp mỗi một tháng tiêu thụ số hàng lớn như vậy. Đây cũng không phải là nói giỡn. Dù cho dám ký loại giao kèo này, lấy được giá cả thấp như hắn, cũng không thấy có ưu thế gì, sẽ không thể chắc chắn đoạt được khách hàng từ tay hắn. Đến lúc đó chính là cục diện lưỡng bại câu thương (Hai bên đều bị ảnh hưởng). Trừ phi có thù oán với hắn, nếu không sẽ không ai cầm bạc của mình ra làm trò đùa.

Mặc dù A Hạnh có thù với hắn, nhưng nàng sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn lưỡng bại câu thương này. Nàng muốn toàn thắng!

Nói tới đây, hắn tựa hồ không muốn nói tiếp chuyện này nữa. Trong lòng hắn vẫn cất giữ bóng ma lần trước thua thảm trên tay A Hạnh. Theo bản năng, hắn không muốn nói quá nhiều trước mặt A Hạnh.

Hắn thay đổi đề tài: "A Hạnh, nàng tới gặp ta khiến ta rất vui. Trước kia giữa chúng ta có quá nhiều hiểu lầm, ta biết ta đã làm một số chuyện không tốt với nàng, nhưng nàng phải tin tưởng ta, cũng chỉ vì ta quá thích nàng mà thôi. Sở dĩ ta tới Thiên Đô buôn bán, một phần nguyên nhân trong đó cũng là vì nàng, ta muốn lại gần nàng thêm tí nữa." Hắn nhìn nàng, trong ánh mắt toát ra thâm tình.

Nhưng thứ ánh mắt này khiến cả người A Hạnh nổi da gà.

Còn Hồ Lăng Hiên thấy A Hạnh không phản ứng kịch liệt giống trước kia, cho là nàng bị cảm động vì lời nói của mình, hoặc là thay đổi cái nhìn vì tài năng của mình? Điều này khiến hắn mừng rỡ không thôi. Dưới sự kích động, hắn không nhịn được muốn cầm tay A Hạnh, lại bị ánh mắt sắc bén của nàng mà đổi ý. Hắn thu tay về, nhìn nàng, thâm tình chân thành nói: "A Hạnh, thật ra chúng ta là do ông trời tác hợp. Nàng thông minh như vậy, tương lai nhất định có thể giúp ta một tay. Hai năm qua ta vẫn không thành thân, vị trí chính thê vẫn để dành cho nàng. A Hạnh, chỉ cần nàng gật đầu, ngày mai ta sẽ kêu bà mối đến, dùng kiệu hoa đỏ thẫm rạng rỡ cưới nàng về! Hôm nay, ta đã có thể tự làm chủ, không ai có thể phản đối quyết định của ta!"

A Hạnh không thể nghe được những điều hắn nói, nàng không còn đủ bình tĩnh nghe những lời nói này của hắn. Nàng nhìn hắn cười lạnh một tiếng, nói: "Hồ công tử suy nghĩ quá nhiều rồi, A Hạnh gả cho ai cũng sẽ không gả tới Hồ phủ!" Nàng đứng dậy: "Hồ công tử từ từ thưởng thức kịch, A Hạnh cáo từ."

Nơi này là rạp hát, tất nhiên trước mặt nhiều người như thế A Hạnh sẽ không mắng chửi hắn. Hơn nữa bây giờ nàng cảm thấy mắng chửi cũng chỉ là một chuyện rất ngây thơ, đối với hắn mà nói cũng không đau không nhột. Muốn đả kích hắn, thì phải đánh triệt để tận gốc!

Nàng xoay người, đi ra khỏi phòng. Hồ Lăng Hiên nhìn bóng lưng của nàng, sắc mặt âm bất định khó đoán. Không sao, tương lai còn dài. Chờ hắn trở thành đại thương gia, hắn không tin nàng không động tâm!

Hồ Lăng Hiên không còn tâm tư xem kịch nữa. Hắn thanh toán bạc xong liền dẫn Vĩnh Hoa rời đi. Mới vừa xuống lầu, liền thấy Xảo Oánh từ đối diện đi tới. Hồ Lăng Hiên ngẩn ra, kêu lên: "Xảo Oánh!"

Xảo Oánh nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn, nhất thời sắc mặt trở nên trắng bệch. Trong ánh mắt toát ra một loại thần sắc phức tạp, vừa yêu vừa hận. Nàng cười lạnh một tiếng: "Hồ công tử, ngươi cũng tới Thiên Đô sao!"

"Vừa khéo gặp được ngươi, ta có lời hỏi ngươi!" Vừa nói liền tiến lên nắm cổ tay nàng ta, kéo nàng ta vào trong phòng. Xảo Oánh chỉ thoáng giãy nhẹ một cái, sau đó cũng đi theo hắn vào phòng.

Vĩnh Hoa canh bên ngoài, đóng cửa lại cho bọn họ.

Trong nhã gian, Xảo Oánh mặt không thay đổi đứng đó. Hồ Lăng Hiên đi tới trước mặt nàng ta, nhìn nàng ta nói: "Sau đó ta có đi tìm ngươi, nhưng mà ngươi đã rời khỏi Tấn Thành."

Xảo Oánh hừ lạnh một tiếng: "Nếu ngươi thật sự muốn tìm ta, mặc kệ ta đi tới đâu ngươi đều có thể tìm được ta!"

Hồ Lăng Hiên rũ mi mắt xuống, trầm mặc một lát, sau đó khẽ hỏi: "Đứa bé kia..."

Xảo Oánh tựa như bị kim châm phải, kêu lên: "Ngươi còn mặt mũi hỏi đứa bé!" Nàng chỉ vào hắn, sắc mặt trắng bệch, nước mắt tràn mi: "Không! Là ngươi đã giết chết nó! Là ngươi! Ngày đó ngươi đẩy ta té ngã, rời đi không thèm để ý. Không bao lâu ta liền sinh non, nếu không có người cứu ta, đưa ta tới y quán, chỉ sợ ngay cả mạng của ta cũng không còn!"

Nàng nhào tới, dùng sức đấm đánh ngực hắn, cuồng loạn kêu to: "Ngươi là hung thủ. Chính là ngươi!"

Hồ Lăng Hiên vội vàng ôm lấy nàng, che miệng của nàng, nhỏ giọng cảnh cáo: "Nói nhỏ thôi, không nên để người khác nghe được!"

Nữ nhân chưa thành hôn đã mang thai cũng không phải chuyện vẻ vang gì. Đương nhiên Xảo Oánh cũng không muốn để người khác biết. Cảm xúc của nàng cũng từ từ ổn định lại. Hồ Lăng Hiên thấy nàng khôi phục bình tĩnh mới buông nàng ra.

Xảo Oánh nhìn hắn cười nhạt: "Ngươi sợ người khác biết, hay là sợ A Hạnh biết?"

Giọng Hồ Lăng Hiên có chút vội vàng: "A Hạnh có biết không?"

Xảo Oánh cắn môi dưới, mặt đầy hận ý, cắn răng nghiến lợi trả lời: "Ngươi yên tâm, ngày đó ta hẹn ngươi ở bên ngoài, xảy ra chuyện thì trực tiếp đến y quán, xong xuôi toàn bộ mới trở về, nơi này không có ai biết!"

Hồ Lăng Hiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không biết tại sao không dám để cho A Hạnh biết chuyện này. Trực giác nói cho hắn, sau khi A Hạnh biết nhất định sẽ tức giận.

Xác nhận A Hạnh không biết chuyện, Hồ Lăng Hiên liền cầm tay nàng ta, nhẹ giọng nói: "Ngày đó ngươi hẹn ta, tâm tình ta thật sự không tốt. Chuyện nhà cũng nhiều, ta rất phiền, ngươi lại la hét phải nói chuyện có thai cho mẫu thân ta biết, nói cho A Hạnh nữa, nhất thời tình thế cấp bách ta mới có thể lỡ tay đẩy ngã ngươi. Ta không phải cố ý, ta không nghĩ tới sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, ngươi không nên trách ta, sau này ta sẽ đối xử thật tốt với ngươi. Chúng ta sẽ lại có đứa trẻ khác."

Bị hắn cầm tay, mới đầu Xảo Oánh còn giãy giụa. Nhưng hắn nhỏ nhẹ nói chuyện khiến nàng ta ngày càng ít giãy giụa, cuối cùng dừng lại. Nàng ngẩng đầu lên, yêu kiều nhìn hắn, đôi mắt lóe lệ quang, dáng vẻ e lệ: "Ngươi thật sự sẽ nạp ta vào cửa?"

Thân nàng đã tàn tạ, căn bản không còn khả năng tái giá vào nhà tốt nào. Thà theo Hồ Lăng Hiên, còn hơn gả cho những lão già kia làm thiếp. Dẫu sao hắn cũng là nam nhân đầu tiên của nàng.

Hồ Lăng Hiên gật đầu một cái, ôm nàng vào trong ngực, nói: "Nhưng phải chờ một chút. Chờ ta cưới A Hạnh về, mới có thể nạp ngươi vào cửa."

Vừa dứt lời, Xảo Oánh liền giãy khỏi ngực hắn, căm tức nhìn hắn: "A Hạnh.. A Hạnh! Trong lòng ngươi chỉ có A Hạnh. Ta đã là người của ngươi, nhưng vì muốn thành thân với nàng ta mà bắt ta chờ! Ngươi coi ta là cái gì! Hồ Lăng Hiên, nếu như không phải gia đạo sa sút, ta vẫn là tiểu thư nhà đại quan tam phẩm! A Hạnh là cái gì, chẳng qua chỉ là một bình dân đê tiện mà thôi! Mặc dù kiếm được ít bạc, cũng không thay đổi được thân phận dân đen! Ngươi để nàng ta làm thê, ta làm thiếp còn chưa tính, bây giờ còn bảo ta nhân nhượng nàng ta! Ngươi nằm mơ đi! Xảo Oánh ta đây không phải người dễ bị ức hiếp như vậy!"

Hồ Lăng Hiên lập tức trầm mặt xuống: "Ngươi có tư cách gì làm nhục A Hạnh! Mặc dù nàng ta là bình dân, nhưng còn ngươi thì sao?" Hắn dùng sức cầm lấy cánh tay nàng ta, lạnh lùng nói: "Cái ngươi gọi là tiểu thư nhà quan đã là quá khứ rồi! Bây giờ ngươi chỉ là con hát mà thôi! Là dân đen thì sao, ngươi còn là tầng lớp thấp nhất đấy! Ta để cho ngươi qua cửa là thương hại ngươi, cho ngươi một chỗ an thân. Bằng không, ngươi cho là ngươi dựa vào cái gì để vào cửa Hồ gia chúng ta? Vì đêm hôm đó sao?" Hắn cười lạnh một tiếng, giọng nói giống như một cây đao đâm thẳng vào đáy lòng nàng: "Chẳng qua chỉ là một con hát qua tay bao người, nếu ta không muốn phụ trách, ngươi có thể làm gì được ta?"

Hắn dùng sức đẩy nàng một cái, Xảo Oánh không đứng vững được, ngã nhào trên đất. Sắc mặt trắng bạch, hai mắt mở lớn, dùng ánh mắt không thể tin nhìn hắn. Nước mắt tựa như dây chuyền trân châu đứt dây, chảy mãi không ngừng. Toàn thân không ngừng run rẩy.

Hồ Lăng Hiên chỉ về phía nàng: "Ngươi biết điều thì an phận cho ta, Hồ phủ còn có một chỗ cho ngươi, nếu không, đừng trách ta trở mặt vô tình!"

Hắn nói xong liền đi về phía cửa. Ngay một khắc hắn sắp ra cửa, Xảo Oánh ở sau lưng hắn cười một tiếng: "Hồ Lăng Hiên, ngươi vĩnh viễn cũng không có được A Hạnh đâu! Ngươi muốn thành thân với A Hạnh, quả thực là nực cười!"

Hồ Lăng Hiên chậm rãi xoay người, trên mặt âm trầm dọa người: "Xảo Oánh, ngươi tốt nhất không nên chọc ta!"

Trong lòng Xảo Oánh tràn đầy tủi nhục, tràn đầy tức giận, tràn đầy bi thương. Cảm xúc của nàng đã mất khống chế, sao còn có thể để uy hiếp của hắn vào trong mắt, nàng liều lĩnh nói: "Bên cạnh A Hạnh có rất nhiều nam tử, có đại quan, có con trai Tấn vương, có hoàng tử Kim quốc, ngay cả một con hát trong rạp hát chúng ta cũng coi nàng làm tâm can bảo bối. Hồ Lăng Hiên ngươi sao có thể sánh bằng bọng họ! Bất kỳ một người nào so với ngươi cũng mạnh hơn. Ngươi muốn lấy được A Hạnh, kiếp sau đi!"

Trong mắt Hồ Lăng Hiên tất cả đều là lửa giận, tay hắn nắm thật chặt, bây giờ hắn hận không thể tươi nuốt sống Xảo Oánh, nhưng lo lắng A Hạnh ở chỗ này, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hắn chỉ về phía nàng ta, từng chữ từng chữ nói: "Xảo Oánh, ngươi sẽ vì những lời này mà trả giá thật lớn!" Nói xong hắn mở cửa, xông ra ngoài.

Xảo Oánh ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn, lập tức xụi lơ trên đất, bụm mặt, im lặng khóc tỉ tê.

Cũng vì thế, nàng mới ghét A Hạnh như vậy. Nàng ta cái gì cũng không cần làm, vậy mà có thể phá hủy nàng, người yêu của nàng, đứa bé của nàng. Nàng sẽ không để cho nàng ta dễ chịu, nàng cả đời này cũng sẽ không để cho nàng ta sống dễ chịu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.