Tướng Công, Cho Sờ Mông Cái Nào

Chương 8




- Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Thường Nhạc rõ ràng cảm giác Quỷ Vu tâm tình vui vẻ nhưng tâm tình Thường Nhạc cũng đã nguội lạnh.

- Anh biết Cổ Vương sao?
Thần Vu vốn đứng yên lặng ở bên cảnh bỗng thản nhiên hỏi Thường Nhạc.

- Cổ Vương?
Thường Nhạc giật mình mở to hai mắt nhìn, hắn không ngờ ở đây cũng có người biết Cổ Vương, đây quả thực là chuyện không thể tin nổi.

Thấy bộ dạng kinh ngạc này của Thường Nhạc, Thần Vu tâm thần hơi động,
- Anh biết chuyện của Cổ Vương sao?

Thường Nhạc thoáng suy tư, ánh mắt nghiêm túc quét qua mặt hai thiếu nữ gật đầu khẳng đinh,
- Không sai, tôi cũng biết một chút, tuy nhiên…
Thoáng dừng lại một chút rồi lại tiếp:
- Cổ Vương nghe nói đã biến mất nhiều năm rồi.

Quỷ Vu bĩu cái miệng nhỏ bất mãn phản đối.
- Đấy không phải là biến mất mà là lánh đời. Cổ Vương sau khi lánh đời thì thủ hộ chúng tôi vẫn phải đợi thế hệ Cổ Vương tiếp theo xuất hiện thì chúng tôi mới được giải phóng, bây giờ anh tới thật là tốt quá.

Nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của Quỷ Vu, Thường Nhạc ngẩn người nói:
- Tôi có liên quan đến chuyện này sao?

- Đương nhiên là có liên quan rồi. Cổ Vương trước khi chết có để lại một loại ma cổ. Loại ma cổ này có khả năng biến ảo các loại tuỳ vào tâm ý của con người, hơn nữa còn có thể giết chết đối thủ một cách nhanh nhất, chỉ cần anh nhỏ giọt máu lên ma cổ là được.

Quỷ Vu dường như sợ Thường Nhạc không đáp ứng bèn vội vàng nói.

Thường Nhạc nghĩ đến hiện tượng ma cổ kì quái trong thân thể mình, trong người mình rốt cuộc có cái cổ vương gì đó không? Bản thân cũng còn chưa rõ ràng lắm, giờ phút này khoé miệng lộ ra thần sắc cổ quái.
- Thực sự đơn giản như vậy sao?

- Đương nhiên chỉ đơn giản như vậy, tuy nhiên hiện giờ việc chủ yếu của anh là nghỉ ngơi thật tốt, sau này còn cần đến anh.
Thần Vu chủ động mở miệng, thế nhưng Thường Nhạc chỉ cảm thấy trong ánh mắt xinh đẹp của Thần Vu sao có vài phần thương hại.

- Cái tổng bộ Mafia tại sao lại có thể có rừng rậm kì quái vậy?
Thường Nhạc đột nhiên nghĩ tới việc phải đi hắn không kìm nổi lại nói.

Thần Vu lạnh nhạt nó:
- Là tôi!

- Sự việc lấy máu kia có phải là rất nguy hiểm?
Không biết vì sao bỗng nhiên trong đầu Thường Nhạc nghĩ tới sự việc trước kia Tư Đồ Lôi Minh lấy máu ở Ma Cổ, trong lòng hơi động.

- Ha ha không có chuyện gì đâu, tppo đã nói chỉ cần đem máu mình hoà vào trong Ma Cổ sau đó đợi nó tỉnh lại là được.
Quỷ Vu vẻ mặt thoải mái nói.

Thường Nhạc kỳ thật đang hỏi Quỷ Vu xong cũng thấy mình hỏi sai người rồi. Dựa vào tính cách hoạt bát của cô gái này thì lời cô nói giỏi lắm chỉ tin tưởng được ba phần. Nhưng khi Thường Nhạc đem ánh mắt hướng tới Thần Vu, thấy sắc mặt cô ta không hề biến đổi, không biết là cô có tán đồng với cô em hay không.

Thời gian tiếp theo Thường Nhạc có thể nói là hưởng thụ cuộc sống đế vương.

Mỗi một ngày hắn đều nằm trên giường chờ hai người mỗi người thay nhau tới hầu hạ hắn. Nhưng nếu để hắn lựa chọn chỉ để mình Quỷ Vu hầu hạ hắn thì càng tốt.

Sự nghịch ngợm đáng yêu, tinh khiết của Quỷ Vu, nếu Thường Nhạc nói đau lưng thì cô sẽ không do dự đem bàn tay dài nhỏ chuyển tới nơi hắn muốn vuốt ve.

Nhưng Thần Vu lại khác, cô mỗi lần tới đều là gương mặt lạnh băng như thể Thường Nhạc còn nợ tiền cô, cơ bản chỉ là việc cho hắn ăn cô cũng có chút không tình nguyện.

Mỗi lần Thường Nhạc chỉ cần vừa nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tươi cười là hắn biết ngay là Quỷ Vu còn gương mặt lạnh như băng kia thì chính là Thần Vu.

Cuối cùng Thường Nhạc cũng có thể rời khỏi giường. Thực ra ngay ngày đầu tiên hắn cũng đâã có thể dậy được rồi nhưng Thường Nhạc vô lại muốn tranh thủ tí nên hắn cứng đầu nằm thêm trên giường vài ngày.

Thường Nhạc vặn mình nhìn ánh mặt trời ấm áp chiếu tới nơi này, khoé miệng lộ vẻ tươi cười đắc ý.

Quỷ Vu đến với tuyệt sắc dung nhan cùng nụ cười ngọt ngào, bộ não hắn lập tức phản ứng.

- Quỷ Vu bảo bối của tôi, tôi có thể đi lấy máu thức tỉnh cái gì Cổ kia rồi.
Thường Nhạc còn ko đợi Quỷ Vu phản ứng thân thể hắn đột nhiên nhoáng một cái đã đến bên người Quỷ Vu, tiếp đó hắn liền hôn lên đôi môi hồng nhuận kia.

Thường Nhạc bệnh cũ khi vào trong cốc lại tái phát tuy rằng không dám động Thần Vu nhưng lại rất hay lợi dụng Quỷ Vu.

Mà mỗi lần đi mua sắm đều là Thần Vu đi cho nên cô cũng hiểu thế tục hơn, cũng vì vậy mà cô mới có tính cách lạnh như băng kia.

- Ý…
Lúc Thường Nhạc nhấm nháp đến đôi môi hồng nhuận của Quỷ Vu, hắn đột nhiên nghĩ tới mùi thơm cơ thể cô có chút khác so với trước kia, nghĩ tới đây hắn muốn một lần nữa đi kiểm chứng một chút.

- BA~
Đáng tiếc miệng Thường Nhạc còn chưa tới được môi đối phương đã cảm giác được chỗ cách hai mặt truyền tới cảm giác nóng bỏng.

- Cô là Thần Vu!
Lúc Thường Nhạc kịp phản ứng tay hắn lập tức buông xuống, trực giác cả kinh kêu lên, gương mặt lạnh băng băng cùng ánh mắt bốc hoả mười trượng của đối phương làm Thường Nhạc biết hắn đã mạo phạm người không nên mạo phạm.

- Ha ha, hôm nay chị lấy máu có thể hồi tỉnh Cổ Vương anh cũng không cần vui vậy chứ.
Lúc hai người còn đang bối rối lại trong không khí có vài phần mờ ám, một giọng nói thiếu nữ khoái hoạt như tinh linh lại có vài phần như hoàng oanh từ chỗ quẹo vọng ra.

- Đúng đúng, chúng ta nên bắt đầu đánh thức Cổ Vương.

Thường Nhạc vội vàng rời khỏi tầm mắt Thần Vu liên tục gật đầu nói.

- Vậy được rồi.
Thần Vu hơi trừng mắt nhìn Thường Nhạc lạnh nhạt nói.

Ba người họ đi tới một thạch thất, Thường Nhạc lặng yên nhìn Thần Vu lấy từ trong hộp sắt ra một quả cầu màu tím nhạt.

Khi quả cầu vừa hiện ra trước mặt mọi người, ngay lập tức không gian xong quanh đều bị chiếu thành màu tím quỷ dị.

- Hào quang thật đáng sợ!

Thường Nhạc hơi hơi nheo mắt, rốt cuộc cũng thích ứng được hào quang đáng sợ cùng ma cổ kinh người kia.

- Đem hoà máu của ngươi vào đi.
Thần Vu đặt Cổ Vương xuống sau đó lạnh nhạt nói với Thường Nhạc, thần sắc lơ đãng vẫn phức tạp như cũ.

- Được.

Thường Nhạc không chút do dự dùng đao nhỏ cắt một vệt ở cổ tay.

- Sao không có phản ứng?
Quỷ Vu nhìn không hề có động tĩnh gì, cái miệng nhỏ nhắn hỏi:
- Có phải ngươi cắt bé quá không? Sợ đau thế cơ à?

Nhưng khi lời Quỷ Vu vừa dứt thì cổ đã đã chuyển động mạnh như một trinh nữ bị người ta vuốt ve mà run rẩy mạnh mẽ.

Loại run rẩy này làm người ta hưng phấn còn chưa hoàn toàn suy yếu liền theo đó từ cổ đã tràn ra tia sáng chói mắt cùng tiếng rên rit từ đó truyền ra.

Tràn đầy một hấp dẫn hống hách.

Nghe được loại quyến rũ này làm Thường Nhạc không kìm nổi nghĩ đến sức hấp dẫn của Ma cổ kia so sánh với loại này khác nhau rõ rệt.

Ma Cổ vô cùng bình tĩnh có thể trở thành thanh bảo kiếm sắc bén nhất trong tay nhưng lại làm cho người ta không tự giác được nảy sinh một loại dục vọng, loại dục vọng muốn huỷ diệt hết thảy.

Thường Nhạc mang theo tâm tình phức tạp nhận lấy Cổ từ tay Thần Vu hít sâu một hơi rồi sau đó không hề do dự cầm nó trong lòng bàn tay.

- A…
Một tiếng kêu khàn khàn cất lên ngay khi Thường Nhạc đem Cổ đặt tới lòng bàn tay, không gian vốn trắng thuần biến thành màu tím làm cho người ta cảm giác được một loại nhân dục luân hổi chiến trường đổ máu, một loại cảm giác giết chóc không thể đè nén tràn ngập trong lồng ngực Thường Nhạc.

Nhưng chính vào thời khắc mấu chốt, ý nghĩ Thường Nhạc đột nhiên mất sạch không biết chuyện gì. Thường Nhạc không ngờ không cảm thấy được loại sát khí này tồn tại, hắn muốn nghiên cứu cẩn thận tại sao thời khắc này gương mặt Thần Vu và Quỷ Vu lộ ra một vẻ sợ hãi, một thần sắc tuyệt vọng.

Thường Nhạc trong sự kinh hãi vội vàng đem hơi thở tràn trong thân mình thu lại.

Không gian màu tím lập tức khôi phục sắc trắng, tất cả giết chóc biến mất trong chớp mắt như chưa từng xuất hiện.

- Vừa nãy, vừa nãy thật là tà ác.
Quỷ Vu nhìn Cổ hiện nay một mặt hiện màu tím không kìm nổi khiếp sợ nói.

- Chẳng lẽ đây chính là uy lực cổ biến ảo ra sao? Như vậy cũng thật là đáng sợ.
Ngay cả Thần Vu luôn biểu hiện bình tĩnh sắc mặt cũng tái nhợt. Nhìn biểu hiện của hai người họ Thường Nhạc cũng rất hiểu.

Vừa rồi nếu không phải đột nhiên xuất hiện một trận tỉnh táo, Thường Nhạc thực sự có chút hoài nghi chính mình sẽ không kìm nổi huy động ma huyễn giết hai cô.

Tại sao phải có loại cảm giác này? Chẳng lẽ Cổ của Cổ Vương còn tàn ác hơn so với Ma Cổ sao?

- Cái gì?

Tư Đồ San San nghe được lời nói của Tư Đồ Lôi Minh cô hoàn toàn giật mình.

- Không tồi, mục tiêu của chúng ta chính là Mafia, hiện tại truyền tới tin tức Thường Nhạc biến mất ở phía sau núi tổng bộ Mafia, món nợ này sẽ tính trên người Mafia.
Tư Đồ Lôi Minh khoé miệng lộ ra nụ cười quỷ dị.

Thời khắc Lôi Minh chờ đợi chính là đây, mà ông trời lại ban cho cơ hội tuyệt hảo như vậy, Tư Đồ Lôi Minh tự nhiên sẽ không phụ ý tốt của ông trời.

Giáo hội nhất định sẽ gia nhập vào, đương nhiên đây cũng chính là điều mình mong đợi Mafia bị Điểm G nghi ngờ nhưng vẫn có thực lực để đối phó với Giáo hội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.