Tướng Công, Cho Sờ Mông Cái Nào

Chương 2




Thường Nhạc nghiêm túc trả lời, dường như mỗi lời nói của hắn đều vô cùng có lý vậy mà Nữ Vu căn bản không nghe, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hơi bĩu một cái: - Hừ, tôi cũng không tin tôi nhất định phải xách anh trở về.

Vừa nói, thân hình mềm mại liền như tia chớp đánh về phía Thường Nhạc.

Thường Nhạc cười nhạt một tiếng, thân hình nháy mắt chuyển động theo một độ cong tuyệt vời, đợi tới khi Nữ Vu phản ứng lại, tay Thường Nhạc đã đặt ở bộ phận chí mạng sau lưng cô.

- Chẳng nhẽ cô không biết tôi là Thường Nhạc, người đứng đầu Điểm G sao? Thường Nhạc lẳng lặng đứng ở đó như hưởng thụ niềm vui sướng thành công, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười thản nhiên.
Nữ Vu quay lại trừng mắt nhìn Thường Nhạc sau đó duy trì trạng thái trầm mặc.

Thường Nhạc hơi giật mình, hắn không ngờ Nữ Vu này tính tình lại quật cường như vậy. Tay hắn xoay tròn một độ cong tuyệt vời trên không trung, tới khi Nữ Vu kịp phản ứng, viên thánh châu quý giá đã nằm trong tay Thường Nhạc.

Thường Nhạc mỉm cười tà mị: - Nữ Vu đại nhân xinh đẹp, cô còn có bảo bối nào để giao dịch cùng tôi nữa không? Nếu như không có, viên thánh châu này coi như thuộc về tôi!

Vừa nói, hắn vừa đem viên thánh châu bỏ vào miệng.

- Anh Đừng nuốt. Mắt thấy Thường Nhạc định nuốt viên thánh châu, Nữ Vu khẩn trương, vội vàng ngăn cản.

Thường Nhạc sửng sốt, nhưng lập tức mỉm cười: - Cô có thể nuốt thì tôi cũng có thể. Nghĩ tới đây, không đợi Nữ Vu nói tiếp, hắn liền trực tiếp nuốt viên thánh châu vào trong bụng.

- Anh không thể nuốt được. Thánh châu này là chiết xuất từ thân thể của tôi, có đặc thù nữ tính. Nếu anh nuốt nó vào như vậy, giới tính của anh cũng sẽ có biến đổi. Nữ Vu cuối cùng cũng nói ra tất cả.

- Cô nói cái gì?

Thân hình Thường Nhạc chấn động, hắn gần như không thể tin vào lỗ tai của mình, con quỷ nhỏ này chắc không phải vì thánh châu mà hù dọa hắn chứ? Nếu thực sự như vậy thì cô thật là quá ngây thơ.

Nữ Vu nhìn thấy vẻ mặt không tin của Thường Nhạc, cô bất đắc dĩ lắc đầu: - Nếu như vậy tôi cũng không phản đối, chẳng qua nếu như anh thực sự biến thành nữ thì cũng không liên quan gì tới tôi nha.

Thoáng ngừng lại một chút: - Hiện tại anh có thể thả tôi ra được chưa?

- Đương nhiên có thể! Thường Nhạc cười dịu dàng. Tối nay thật đúng là lời được Nữ Vu xinh đẹp này. Chính mình chẳng những bắt nạt cô một chút mà còn đoạt được bảo bối của cô, loại cảm giác này thật là thích.
Sau khi buông tay ra, Thường Nhạc nghênh ngang đi về phía tổng bộ Điểm G.

- Ầm!

Bỗng nhiên chợt nghe thấy âm thanh của vật gì đó va chạm với mặt đất, trong lòng Thường Nhạc hơi kinh hãi, Nữ Vu chắc sẽ không tự sát chứ? Nghĩ tới đây hắn vội vàng chạy lại phía sau.

Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Thường Nhạc có một cảm giác dở khóc dở cười. Hóa ra, đường đường là một phụ nữ cứng rắn từng khiến cho hắn run rẩy, giờ phút này Nữ Vu đại nhân là giống như một đứa trẻ ngồi dưới đất khóc.

- Đây coi là cái gì với cái gì? Thường Nhạc thoáng suy tư một chút, cuối cùng đi kiên quyết đi tới nghiêm túc tính toán. Giờ phút này, Nữ Vu cũng là một phụ nữ đáng thương không có chỗ dựa.

Chính mình đường đường là một người đàn ông mà lại đoạt đồ của người ta là không đúng, tuy nhiên hắn cũng chỉ muốn báo thì việc trước kia cô dọa hắn mà thôi.

Nữ Vu dường như cũng cảm giác được trước mặt có người, cô lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn lên người kia. Tuy nhiên, khi tiếp xúc với ánh mắt cười như không của Thường Nhạc, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không ngờ lại bất ngờ đỏ lên.

- Phì! Nhìn khuôn mặt như mèo hoa của Nữ Vu, Thường Nhạc không kìm nổi phì một chút mỉm cười. Cô bé này thật là đáng yêu, tới khóc cũng có cá tính như vậy.

Giờ phút này làm gì còn bóng dáng tiểu mỹ nữ xưa kia, quả thực chính là một cô em Lạp Tháp nhà bên. Không biết vì sao, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng Thường Nhạc như có gì đó làm cho xúc động.

Nam Cung Huân Y!

Trong chớp mắt, cái tên chính mình chôn sâu trong tim bất ngờ hiện ra. Quả thật trước kia, Nam Cung Huân Y đáng yêu không phải cũng chính là như thế này sao? Chính mình thường xuyên chọc cô khóc lên rồi cảm giác vô cùng thành công. Nhưng những việc này hiện tại sẽ không thể xảy ra!

Trong khoảng thời gian ngắn, nội tâm Thường Nhạc vô cùng hỗn loạn.

- Này Bỗng nhiên quần áo Thường Nhạc bị người nào đó kéo, đầu óc hắn trở nên thanh tỉnh, nhìn Nữ Vu như con mèo nhỏ trước mắt, khóe miệng hắn lộ ra ý cười nhạt.

Quá khứ tạm thời chôn giấu trong nội tâm, người không thể luôn sống trong quá khứ.

Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Nữ Vu hơi bĩu: - Chẳng nhẽ tôi rất khó coi hay sao? Tại sao anh lại cười? Trên mặt Thường Nhạc lộ ra vẻ mặt kỳ quái. Lần đầu tiên thấy Nữ Vu nói tới hai chữ xinh đẹp này. Trước kia, cô ăn mặc như đại mỹ nữ, hiện giờ đương nhiên sẽ không xấu đi, thậm chí còn hấp dẫn hơn trước kia một chút.

Thường Nhạc áp chế sự hiếu kỳ xuống đáy lòng cười nhạt một tiếng, nói: - Ừ, không phải khó coi mà vô cùng khó coi.

- A!
Nữ Vu như con mèo nhỏ híp mắt bị dẫm phải đuôi, che khuôn mặt, con ngươi nghiêm túc nhìn Thường Nhạc, sau đó trừng mắt hung tợn nhìn hắn, tức giận nói: - Đều tại anh, nếu không phải tại anh, tôi cũng sẽ không biến thành như vậy.

Cũng trong lúc này, toàn bộ nội tâm đơn thuần của Nữ Vu đều bị thể hiện ra ngoài.

Trước khi cô ra đi, người trong tộc đều nói phụ nữ bên ngoài hư hỏng cỡ nào, làm cho cô thủy chung duy trì trạng thái lạnh lùng này và nói cho cô biết khi giết người tuyệt đối không cần nương tay.

Thế nhưng, từ sau khi gặp tên bại hoại Thường Nhạc này, chỉ qua hai lần gặp, cô liền nhận thấy thế giới đã hoàn toàn biến thành lưu manh rồi!

Con ngươi Nữ Vu xinh đẹp hơi động một chút, bỗng nhiên nói một câu mà đánh chết Thường Nhạc cũng không thể tin nổi: - Tôi có thể nhận anh làm anh trai không?

- Nhận Nữ Vu làm em gái? Chỉ sợ Thường Nhạc có suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ tới vấn đề này. Nhìn lại vẻ mặt nghiêm túc kia của Nữ Vu, Thường Nhạc hiểu mình đã bị cảm hóa rồi.

- Em gái ngoan, ông đây sẽ làm anh trai của em! Đương nhiên, Thường Nhạc càng tin tưởng một câu, trước gọi là chị, sau gọi là em, sau cùng gọi là vợ.

Hiện tại trực tiếp vượt qua kế hoạch gọi chị, nhảy vọt sang gọi một tiếng em, xem ra khoảng cách người vợ cũng không xa! Nghĩ tới đây, khóe miệng Thường Nhạc càng thêm tươi cười!
Hắn vỗ tay vào vai Nữ Vu một cái, nói ra lời thể son sắt: - Nữ Vu, kể từ sau nếu có ai dám ức hiếp em, anh trai sẽ giúp em, nếu sau này em không có tiền, anh trai sẽ kiếm tiền cho em, nếu sau em không có chồng, anh sẽ nuôi em cả đời!

Nữ Vu nhìn gương mặt chân thành của Thường Nhạc, con ngươi xinh đẹp của cô hơi rung động, sau đó liền bổ nhào vào lòng Thường Nhạc như bé con làm nũng, rồi hô lên: - Anh trai, anh trai!

Bình thường ôm nha đầu Tiểu Bảo vào trong ngực không có bao nhiêu cảm giác, nhưng cô em Nữ Vu này vừa nhào vào ngực hắn, hắn có cảm giác như mình đang bế một người phụ nữ, một phụ nữ hàng thật giá thật.

Nhưng Thường Nhạc kinh ngạc phát hiện ra, hiện giờ trong nội tâm của hắn không ngờ vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không có sinh ra chút dục vọng nào. Hắn nhẹ nhàng đẩy vai Nữ Vu ra, cười nhạt một tiếng nói: - Em gái, thánh châu vẫn là nên trả lại cho em, anh còn không muốn biến thành phụ nữ.

Nữ Vu hơi sửng sốt, tiếp theo "phì" một cái bật cười. - Anh trai, anh vẫn là làm phụ nữ đi bởi vì thánh châu này chỉ có vào đêm trăng tròn mới có thể lấy ra từ cổ họng.

- Đổ mồ hôi!

Thường Nhạc vội vàng nói: - Vậy sao em có thể
Nữ Vu sớm biết Thường Nhạc sẽ hỏi thế này, cô điềm nhiên mỉm cười nói: - Bởi vì em là phụ nữ!

- Chỉ đơn giản như vậy?

- Chỉ đơn giản như vậy!

Thường Nhạc hoàn toàn choáng váng.

- Đi thôi, chúng ta đi vào! Thường Nhạc kéo bàn tay nhỏ bé của Nữ Vu, đi vào trong tổng bộ. Nữ Vu hơi chần chừ nói: - Anh trai, em còn một chút việc phải xử lý, một lát nữa em quay lại tìm anh được không?
- Không thành vấn đề, tuy nhiên, phải cẩn thận một chút.

- Vâng!

Nhìn bóng lưng dần dần biến mất của Nữ Vu, Thường Nhạc cảm thán một hồi. Vừa rồi quan hệ giữa mình và Nữ Vu còn mông lung, trong nháy mắt hai người đã trở thành anh em. Sự việc trên thế gian thật là kỳ diệu.

Khóe miệng lộ ra tia cười lười biếng. Từ ngày rời khỏi nơi này tới giờ nháy mắt đã là một khoảng thời gian dài, trong khoảng thời gian này lại sinh ra nhiều chuyện như vậy.

Một vài chuyện thì không cách nào thay đổi được, một vài chuyện thì không thể đoán trước. Việc tập kích hắn của tổ chức thế giới sát thủ cơ bản được giải quyết, khoản nợ này tổ chức siêu cấp chiến sĩ nước Mỹ sớm muộn cũng sẽ được tính đến.
Tình hình Lãng Mạn bên này dường như hơi không ổn. Hiển nhiên, trong tổ chức Lãng Mạn này, những tên kia phải hành động, đương nhiên đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến mình vội vàng từ Pháp trở về. Điểm G ở Paris đã cắm rễ xuống, tốc độ phát triển rất nhanh, nhưng thật ra những danh hiệu lâu đời của giới xã hội đen như Phượng Hoàng lửa Mafia, Giáo hội, kỵ sĩ thần thánh nước Pháp đã dần dần trầm xuống.

Chẳng lẽ bọn chúng đang chờ đợi thời cơ?

Thường Nhạc đương nhiên sẽ không tin bọn người kia là nhà từ thiện, sẽ không tới cùng Điểm G và Tân Long Nha chia cắt khối bánh ngon ngọt này.

Đương nhiên Điểm G và Tân Long Nha có thể đưa Paris phát triển cũng do có quan hệ lâu đời với giới xã hội đen, nếu như không có sự ủng hộ của Mafia, điểm G của chính mình muốn đứng vững ở Paris chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng.
Bỗng nhiên lúc đó, trong lòng Thường Nhạc căng thẳng, cơ thể theo bản năng lùi về phía sau. Hắn dù thế nào cũng không nghĩ tới ở tổng bộ của Điểm G cũng có người tập kích mình.

Hơn nữa, ẩn nấp giỏi như vậy, công kích nhanh như vậy, nắm bắt thời cơ vừa đúng khiến ngay cả Thường Nhạc cũng không tự chủ được mà tán thưởng.

- Tên đáng chết kia, anh còn biết đường quay về à! Một giọng nói mãnh liệt, không nói đạo lý đột ngột vang lên. Nghe được giọng nói này, tinh thần Thường Nhạc dần trở nên thư giãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.