Tướng Công, Cho Sờ Mông Cái Nào

Chương 16




Đồng tử của Quang Minh co rút lại, thân thể gã đã đạt tới cảnh giới đao thương bất nhập, nhưng khi bị ánh sáng của loan đao chiếu vào, không ngờ gã lại thấy rét lạnh.

- Cẩn thận.

Cô gái bắt đầu hành động rồi, động tác của cô rất nhanh, cả người giống như một đường ánh sáng. Khi cô gái bắt đầu cử động, đứa bé trai kia cũng bắt đầu.

Động tác của đứa bé trai kia cũng rất nhanh, nhưng lại không hoàn toàn dựa vào hai tay của mình.

- Xé!
Hai tay Quang Minh vừa cử động, thân thể liền truyền đến cảm giác mát lạnh như băng, loại cảm giác này khiến thân hình Quang Minh run rẩy.

Chẳng biết tại sao, Thường Nhạc vừa đi ra khỏi Thanh Phong lầu, trong lòng liền có thêm cảm giác kỳ lạ, dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Tốc độ đi đường của Thường Nhạc không nhanh, hơn nữa rất có tiết tấu, mỗi bước đi tim hắn lại nhảy lên một nhịp, gió nhẹ nhàng thổi qua mặt, đầu hắn trở nên tỉnh táo.

- Xuất hiện đi!

Thường Nhạc nghĩ tới lời của Thần Vu lúc trước, có người đi theo mình, lúc này, hắn dụng tâm tra xét bốn phía, quả thật phát hiện ra chút khác thường.

Âm thanh giống như tiếng trời vang lên, từng nốt nhạc giống như tiến vào trong cơ thể.

- Âm nhạc?

Trên mặt Thường Nhạc hiện ra nụ cười, trong một chớp mắt đó, đồng tử của hắn co lại, một thứ ánh sáng màu trắng giống như thiểm điện tấn công về phía hắn.

- Tại sao phải làm chuyện nhàm chán đó? Thường Nhạc khẽ lắc đầu, hai tay khẽ vung lên, một luồng sáng bắn về phía trước.

- Bịch.
Thân hình Thường Nhạc chấn động, hắn thật không ngờ công kích của đối phương nhìn như bình thản nhưng lại rất linh hoạt sắc bén.

- Giang Hoán Sa.

Áo trắng như tuyết, đã bao lâu không gặp, Thường Nhạc đột nhiên cảm thấy người phụ nữ này càng ngày càng xinh đẹp, mặn mà.

Quả nhiên, hiện ra trước mắt chính là Giang Hoán Sa, Giang Hoán Sa xinh đẹp đứng trên đường, cả người thoạt nhìn giống như khiến người ta không cách nào cân nhắc được.

- Thường Nhạc, lâu rồi không gặp, anh càng ngày càng lợi hại rồi. Giang Hoán Sa bình tĩnh nhìn Thường Nhạc, cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ mở nói.
Thường Nhạc có chút không hiểu, nhíu mày hiếu kỳ nói: - Em là đang khen tôi công phu lợi hại? Hay khen công phu trên giường lợi hại?

Giang Hoán Sa không hề tức giận, ngược lại, chỉ thản nhiên nhìn Thường Nhạc: - Bản tính của anh vẫn chưa sửa, Thường Nhạc, lần này Thánh điện Quang Minh tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, dẫn dắt Điểm G của anh gia nhập Thánh điện đi.

Thường Nhạc không đồng ý, cũng không từ chối mà không nhanh không chậm nói: - Một Thánh điện Quang Minh không dám lộ mặt trước mắt người, dựa vào cái gì để Điểm G của tôi gia nhập?

- Thường Nhạc, tôi biết chỉ nói thôi thì không có tác dụng, hôm nay tôi sẽ cho anh biết một chút về một góc băng sơn của Thánh điện, khiến anh tâm phục khẩu phục. Thân hình mềm mại của Giang Hoán Sa lùi về phía sau.
Thứ âm nhạc cổ quái kia lại lần nữa vang lên, nhưng không dễ nghe như lúc trước mà tràn đầy giết chóc, Thường Nhạc đột nhiên cảm giác được mình đã tiến vào trong một chiến trường đầy sự giết chóc.

Tay Thường Nhạc nắm chặt lại, tà tà cười nói: - Có chút thú vị.

Lời vừa nói dứt, đôi mắt hoàn toàn biến hóa, áp lực bốn phía càng ngày cnàg nặng. Âm nhạc càng lúc càng nhanh, gió thổi càng lúc càng mạnh, dường như có thứ gì đó trói chặt cổ mình.

Giang Hoán Sa vẻ mặt bình tĩnh nói: - Anh vẫn là sử dụng Khôi giáp Hắc Ám đi, nếu không tiếp sau đây, ngay cả cơ hội sử dụng cũng không còn nữa.
Mày Thường Nhạc khẽ nhíu lại, tuy hắn chưa bày ra toàn bộ sức mạnh, nhưng loại âm nhạc cổ quái này của đối phương thật sự rất lợi hại.

Áp lực càng ngày càng lớn, Thường Nhạc hít sâu một hơi, xung quanh cơ thể xuất hiện ánh sáng màu đen, va chạm vào áp lực cứng rắn.

Áp lực kia vừa tản ra, lại có một luồng áp lực khác lớn hơn đánh vào người Thường Nhạc, ánh sáng màu đen lập tức bị khống chế.

Mồ hôi trên trán Thường Nhạc chảy xuôi xuống, con ngươi của hắn co lại, có cần phải xuất toàn lực không? Đối phương chỉ mới dùng một góc băng sơn mà thôi.

- Thường Nhạc, giờ anh đã hiểu thực lực của Thánh điện đến tột cùng mạnh như nào chưa?
Giọng nói thanh nhã của Giang Hoán Sa lại vang lên, chân cô bước về phía trước hai bước.

Âm nhạc bốn phía biến mất, vẻ yên bình lúc trước được khôi phục lại, giống như không có chuyện gì xảy ra. Thường Nhạc vẫn đứng yên ở chỗ cũ, mồ hôi cũng đã biến mất, vẻ trầm trọng trên mặt bị sự nghiền ngẫm thay thế, - Thánh điện Quang Minh không tồi.

- Vậy ý của anh là đồng ý gia nhập Thánh điện Quang Minh rồi hả? Nghe được lời của Thường Nhạc, mắt Giang Hoán Sa hơi sáng lên, vẻ mặt vài phần vui mừng nói.

Nhìn vẻ mặt biến hóa của Giang Hoán Sa, lòng Thường Nhạc không khỏi tán thưởng, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ khác:
- Gia nhập Thánh điện? Ai đồng ý?

- Anh Giang Hoán Sa thiếu chút thì bị chóc tức, cô liếc mắt nhìn sâu Thường Nhạc, gằn từng chữ: - Thường Nhạc, anh ngàn vạn lần đừng hối hận.

- Con người tôi trước giờ đều chưa làm ra chuyện gì phải hối hận, chuyện hôm nay cũng vậy. Trên khuôn mặt Thường Nhạc hiện lên nụ cười quỷ dị, Giang Hoán Sa đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Nhưng cô còn chưa kịp phản ứng, Thường Nhạc đã di chuyển đến trước mặt cô, tốc độ không kém gì chiêu Di chuyển tức thời của Tiểu Bảo.
Mặt cứ như vậy mà bị Thường nhạc hôn lên một cái, khi Giang Hoán Sa kịp phản ứng, bóng dáng của Thường Nhạc đã biến mất trong bóng đêm.

- Thánh nữ, có cần giết hắn không?

Trong bóng đêm xuất hiện sáu bóng dáng.

Giang Hoán Sa nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp.

Hôm nay là lần thứ hai Quang Minh chịu uất ức như vậy, lần đầu tiên là khi đánh nhau với Thường Nhạc bị hắn đánh cho chạy loạn.
Mà lần này mặc dù không khó coi như lần trước, nhưng còn uất ức hơn lần trước, giờ phút này quần áo trên người cơ bản đều bị chém sạch, cả người trắng trợn.

Loan đao chói lọi kia trước cặp mắt mình, hai tay đầy sức mạnh cũng ở trước mặt mình, lại nhìn đến hai đứa bé tinh thần phấn chấn, Quang Minh cảm giác mình giống như gặp phải quái vật.

Trên đời này, quái vật nhỏ mà lợi hại như vậy, quả thật hiến thấy.

Trong lòng Quang Minh rõ ràng, muốn thay đổi tình hình, các duy nhất chính là cuồng hóa, trực tiếp tiến vào giai đoạn điên cuồng. Nhưng đối phó với hai đứa nít ranh này, mình tiến vào giai đoạn cuồng hóa chính là loại chuyện vô cùng mất mặt.

- Được rồi, không đánh nữa, tôi nhận thua.
Quang Minh trực tiếp từ bỏ tấn công, trần như nhộng đứng ở một chỗ bất đắc dĩ nói.

- Ha ha, nhận thua? Cũng được, nhưng anh phải đáp ứng một việc. Cô bé thu loan đao lại, nghịch ngợm nháy mắt một cái.

- Chuyện gì? Quang Minh theo bản năng cho rằng chẳng phải chuyện gì tốt.

- Giúp tôi tấn công tổng bộ Tân Long Nha ở Anh, thừa dịp Tư Đồ Lôi Minh không có ở đó, chúng ta đâm vào mông Tân Long Nha. Thế nào? Cô bé vẻ mặt hưng phấn nói.

Giờ khắc này, Quang Minh cảm thấy cô bé trước mắt này phá lệ xinh đẹp, gã hưng phấn bừng bừng nói:
- Không thành vấn đề, nhưng em tên gì?

- Ha ha, tên em là Đồng Uyên! Trong đôi mắt xinh đẹp của cô bé mang theo sự kiêu ngạo, nếu hắn nghe thấy Tiểu Điểm G đã công phá tổng bộ Tân Long Nha, chắc sẽ rất vui mừng.

Thường Nhạc cảm thấy bản thân không thể tiếp tục chờ đợi nữa, vừa rồi Thánh điện Quang Minh bày ra thực lực đã nói cho Thường Nhạc, cùng với thời gian kéo dài, cuối cùng chịu thiệt chính là Điểm G.

Cho nên, bản thân nhất định phải tấn công, trước khi kẻ thù không kịp phản ứng, hung tợn đánh ra một quyền. Nhưng quyền này nên đánh vào đâu đây?
Tân Long Nha? Giáo Hội? Kỵ sĩ thần thánh? Hay tổ chức Lãng Mạn?

Thường Nhạc hiểu tầm quan trọng của mục tiêu, nếu như chọn sai mục tiêu, một quyền này không những không đánh chết đối thủ, ngược lại còn bị đối thủ đánh chết.

Khi trở lại tổng bộ Điểm G, Thường Nhạc không khỏi nghĩ đến chuyện xác nhập tổng bộ đã nói với Hỏa Phượng Hoàng lúc trước, xem ra cô tạm thời sẽ không đồng ý.

- Lão đại, cuối cùng anh cũng về.

Thân hình nhỏ xinh của Tiểu Bảo là thứ đầu tiên đi từ trong đại sảnh tổng bộ ra nghênh đón Thường Nhạc.

- Sao thế, có chuyện gì?
Thường Nhạc lập tức duy trì khoảng cách với Tiểu Bảo.

- Ha ha, anh vào rồi sẽ biết. Tiểu Bảo nhướn mày nháy mắt với Thường Nhạc.

Thường Nhạc khẽ lắc đầu, đi vào đại sảnh, Đệ Nhị Mộng và Bảo Ngọc ngồi cùng một chỗ, Thần Vu và Quỷ Vu ngồi cùng một chỗ, Linh Đan ngồi một mình.

Thoạt nhìn không có vấn đề gì lớn.

Nhưng khi tiếp xúc với khuôn mặt của Lãng Mạn, đồng tử Thường Nhạc co rút: - Lãng Mạn, sao anh có thể về tổng bộ trước?

Trên mặt Lãng Mạn lộ ra nụ cười chua xót:
- Lão đại, chúng ta bị người ta tính kế rồi, mấy lão già của tổ chức Lãng Mạn phát động tấn công, hơn nữa còn là một đám cao thủ thần bí, toàn bộ người của tôi trong tổ chức Lãng Mạn trốn ra được mười mấy người, còn lại toàn bộ đều bị bắt.

- Cao thủ thần bí?

Lúc trước Thường Nhạc còn đang suy nghxi, đến cùng là tấn công mục tiêu nào, nghe được lời nói của Lãng Mạn, hắn cuối cùng cũng hạ được quyết tâm, - Được, tối nay chúng ta phải đi gặp đám gọi là cao thủ thần bí ấy.

- Tối nay?

Vẻ mặt Quỷ Vu nao nao, Thường Nhạc từ khi đi ra khỏi cấm địa, tiến vào tổng bộ mafia, sau đó lại đi hẹn gặp với em gái nào đó, bây giờ lại chuẩn bị tấn công tổ chức Lãng Mạn, lẽ nào hắn là người sắt? Không cần nghỉ ngơi sao?

- Xuất kỳ bất ý, công kỳ bất bị. Không tồi, em đồng ý. Trên mặt Đệ Nhị Mộng lộ ra nụ cười, bất kể Thường Nhạc nói gì cô đều đồng ý vô điều kiện.

Duy nhất không đồng ý chính là phương diện khác của Thường Nhạc, tuy Đệ Nhị Mộng sẽ không ghen, nhưng người mình yêu không ngừng mang theo phụ nữ về.

Chỉ sợ tính cách có tốt hơn nữa, cũng sẽ có chút phản ứng.

Một người lúc trước còn chưa làm xong, trong chớp mắt lại thêm hai mỹ nữ khác, tên xấu xa này rốt cuộc muốn mang về bao nhiêu phụ nữ đây?
Lãng Mạn cũng nhu thuận, gã lập tức nói: - Chị dâu nói rất có lý, buổi tối chúng ta tấn công, địa hình ở đó tôi nắm rõ như lòng bàn tay, nhưng lão già kia khẳng định cũng sẽ không ngờ chúng ta lại phản kích nhanh như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.