Tướng Công, Chàng Cũng Sống Lại Sao?

Chương 4




Dương Chi vừa tới trường trung học trực thuộc đại học B, quen được hai người bạn mới, không, nói đúng ra phải là ba người.

Bạn cùng bàn Dương Chi —— Tô Bắc Bắc, làm ra vẻ “Không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền”, nhưng trong tay cô ấy, lại nắm giữ tin tức của từng bạn trong lớp.

Trong lớp ai yêu thầm ai, ai với ai đi học luôn liếc mắt đưa tình, còn có tối qua ai với ai hẹn nhau trong rừng cây nhỏ, cô ấy biết hết.

Cái đầu của cô ấy giống như một quyển hồ sơ ghi chép, ngay cả chuyện cô gái không mấy nổi bật trong lớp lén viết thư tình cho Thẩm Tinh Vĩ, cô ấy cũng biết.

Nhưng cô ấy vẫn là học sinh giỏi đứng trong top 10 của lớp, Dương Chi coi như được mở mang kiến thức.

Mà Lâm Lộ Bạch là bạn nữ ngồi phía trước Dương Chi, cô ấy với Tô Bắc Bắc là một đôi oan gia, cứ cách nửa phút là lại chành chọe với nhau.

Mỗi ngày, Dương Chi nhìn hai người cãi nhau, cảm thấy rất thú vị. Trước đây không biết, hóa ra trên thế giới này còn có nhiều tâm hồn thú vị như vậy.

Quả thật, cố gắng thi đỗ vào trường trung học trong thành phố lớn là quyết định chính xác, nếu cô tiếp tục ở lại thị trấn, cả đời này cũng sẽ không nhìn thấy thế giới bên ngoài, quen được nhiều người thú vị như vậy.

Cô không muốn giống như mẹ, vĩnh viễn ở trong khoảng trời bé nhỏ, sống dựa vào con cái, vào chồng, Dương Chi phải vì chính mình mà sống.

*****

Kể từ lần đầu tiên gặp đến giờ, Khấu Hưởng chưa từng tới trường thêm một lần nào nữa, thỉnh thoảng Dương Chi lại nhắc đến anh.

Thiên hậu tò mò Tô Bắc Bắc nghiêm túc cảnh cáo Dương Chi, bạn nam trong lớp chúng ta, ai cũng có thể nhớ thương, nhưng Khấu Hưởng thì tuyệt đối không thể trêu chọc, không thể nhớ thương, càng không thể thích cậu ấy!

Nhớ kỹ nhớ kỹ.

Lâm Lộ Bạch cũng quay đầu lại, nói với Dương Chi: “Nếu cậu thích Khấu Hưởng, vậy thì cậu xong đời rồi.”

Dương Chi khó hiểu.

Lâm Lộ Bạch giải thích: “Đối với bất cứ bạn nam nào, cậu đều có thể theo đuổi, nhưng Khấu Hưởng…”

Cô ấy lắc đầu: “Tim cậu ấy rất cứng rắn, máu rất lạnh, không có tình cảm, thật sự là động vật máu lạnh.”

Dương Chi nhớ lại ngày hôm đó, khi cô cầm giấy lau máu cho anh, chạm vào tay anh, làn da anh nóng bỏng.

Động vật máu lạnh? Chỉ sợ chưa chắc.

Dù mới chỉ tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng Dương Chi cảm thấy anh không đáng sợ như người khác nói. Mặc dù không phải người tốt là sự thật, từ thủ đoạn anh đối phó với bọn cướp giật là có thể nhìn ra ——

Người đàn ông này thật sự tàn nhẫn.

Nhưng hôm đó người đi đừng xung quanh đều khoanh tay đứng nhìn, chỉ có anh ra tay giúp đỡ.

Dương Chi cảm thấy —— có lẽ cảm xúc của anh được chôn giấu rất sâu, nhưng so với người thể hiện vui giận ngay trên mặt, lại càng thêm nhiệt tình nóng bỏng, tựa như một vò rượu mạnh ủ lâu năm.

Chuyện bị cướp kia Dương Chi không nói cho bất cứ ai, bao gồm cả chủ nhiệm lớp lẫn mẹ.

Giờ nghỉ trưa, Dương Chi đến văn phòng hỏi giáo viên chủ nhiệm về ký túc xá.

Chủ nhiệm lớp Tôn Bình là một người đàn ông ngoài bốn mươi, tướng ngũ đoản (1), đeo một cái kính dày cộp, thích mặc áo khoác màu vàng đất, nhìn trông chất phác tự nhiên. Thầy là giáo viên ngữ văn, nghe nói còn là một nhà thơ, bình thường lúc nhàn tản rất thích viết thơ hiện đại.

Nghe Dương Chi nói muốn ở ký túc xá, chủ nhiệm lớp vuốt tóc, có vẻ khó xử: “Trước đó không phải em nói muốn sống bên ngoài sao, tại sao đột nhiên lại muốn ở nội trú.”

“Trong nhà em tạm thời xảy ra chút chuyện ạ…”

Ở nội trú chỉ là mong muốn của Dương Chi, cô vẫn chưa trao đổi với mẹ, cho nên ấp úng không biết phải nói như thế nào mới được.

“Tạm thời sắp xếp chỗ ở nội trú thì được, nhưng phòng ở của trường chúng ta là phòng hai người, chi phí tương đối cao.”

Chủ nhiệm lớp biết điều kiện nhà Dương Chi không tốt, cơ thể mẹ cô không khỏe, không có công việc chính thức, chỉ làm chút việc vặt cho người ta. Bố dượng làm việc ở công trường, mấy năm trước bởi vì công trường xảy ra chuyện mà què mất một chân, trong nhà còn có một cậu em đang học tiểu học.

“Nếu không quá cần thiết, em cố gắng ở ngoại trú sẽ tốt hơn.”

Dương Chi không muốn bỏ cuộc: “Chi phí nội trú hết bao nhiêu ạ?”

“Một năm khoảng một vạn rưỡi.”

Bàn tay dưới ống tay áo của Dương Chi siết thật chặt.

Trường trung học trực thuộc không chỉ có đội ngũ giáo viên hùng hậu, cơ sở vật chất và thiết bị máy móc cũng rất tốt, phòng ký túc xá là phòng hai người.

Chi phí nội trú kếch xù làm Dương Chi chùn bước.

Đi ra khỏi văn phòng, tâm trạng cô thoáng mất mát.

Phòng kho nhà cô hai không tốt, ăn nhờ ở đậu có khổ đến mấy cũng thể chịu đựng, kèm em họ học thêm đến đêm khuya, chuyện này cũng không thành vấn đề, dù sao cô hai cũng chấp nhận chứa chấp cô.

Song việc khiến cô cảm thấy vô cùng sợ hãi chính là cậu em họ vừa mới bước vào tuổi dậy thì lại chịu nhiều ảnh hưởng từ phim đồi trụy, thường xuyên có ánh mắt hay động tác xâm phạm đến cô.

Lúc học thêm chạm vào cô, sàm sỡ cô còn chưa đủ, hai ngày trước trong lúc cô đang tắm, cảm giác dường như có bóng người qua lại ngoài cửa, cao 1m74, vóc người mảnh khảnh, ghé vào cạnh cửa.

Ngoại trừ tên em họ đáng khinh kia của cô còn có thể là ai!

Dương Chi sợ tới mức thét chói tai.

Việc em họ xâm phạm cô, Dương Chi chưa dám nói với ai, cô hai Lý Quế Chi là người phụ nữ chỉ bao che cho con mình, nếu nói cho bà ta, có khi còn trách cứ Dương Chi vong ân phụ nghĩa.

Về phần mẹ cô, Dương Chi càng không muốn khiến bà lo lắng.

Cần phải nghĩ biện pháp dọn ra ngoài!

Dương Chi buồn bã trở về phòng học, Tô Bắc Bắc gục trên bàn ngủ gà ngủ gật.

Trong lúc ngủ gà ngủ gật, tay còn cầm bút viết công thức toán lên giấy nháp.

Dương Chi quan sát cô ấy một lúc, phát hiện cô ấy thật sự có thể vừa nhắm mắt vừa tính ra được một đề hàm số lượng giác theo công thức.

Lợi hại.

Lâm Lộ Bạch ngồi phía trước cầm điện thoại xoay người lại, đánh thức Tô Bắc Bắc: “Cậu quay video ngắn với tớ đi!”

Tô Bắc Bắc khẽ ngáp, liếc nhìn cô ấy: “Ngày nào đăng video cậu cũng chỉ có mười mấy fans, không có tài nghệ lại không có ý tưởng cậu còn mơ mộng làm hot girl mạng hả.”

Lâm Lộ Bạch không phục nói: “Hừ, tớ không có tài nghệ lại không có ý tưởng thì sao, người nào đó livestream học tập thì mới mẻ độc đáo lắm chắc.”

Dương Chi kinh ngạc: “Live… Livestream học tập?”

Tô Bắc Bắc đặt điện thoại lên vị trí bên trái bàn, mở phần mềm livestream ra, ngồi ngay ngắn, hắng giọng nói: “Khụ khụ, chào mọi người, hiện tại là thời gian thiếu nữ thiên tài Tô Bắc Bắc livestream học tập, bây giờ tôi phải làm một đề hàm số lượng giác, tôi sẽ mở một quyển tài liệu tham khảo và lấy giấy nháp, viết xuống giấy một công thức: sin(A B)=sinAcosB cosAsinB.”

Toàn bộ thao tác này làm Dương Chi ngẩn cả người.

Lâm Lộ Bạch trợn trắng mắt, tiếp tục thu video ngắn của cô ấy, video ngắn hát nhép theo một đoạn bài hát, cho nên Lâm Lộ Bạch chỉ cần tạo khẩu hình là được, không cần thật sự hát ra tiếng.

Cô ấy mở 《 Đợi em tan học 》của Châu Kiệt Luân, nhưng khi giai điệu vang lên, trừ âm thanh gốc của Châu Kiệt Luân, đồng thời phía sau còn vang lên giọng hát trong trẻo của một người con gái, hòa theo giai điệu bài hát.

“Trong con ngõ mà em ở, anh đã thuê một căn chung cư, chỉ vì muốn cùng em không hẹn mà gặp. Ba năm cấp ba, tại sao anh, tại sao không chăm chỉ học hành, để thi đỗ cùng trường đại học với em.”

Giọng nữ du dương mà uyển chuyển, tiết tấu nhịp nhàng nhấn vào chỗ quan trọng, hòa với âm thanh gốc nhưng không hề khó nghe, thậm chí còn cùng âm thanh gốc bổ sung cho nhau, vài câu ngắn ngủn, nghe mà trong lòng chợt vui vẻ thoải mái…

Lâm Lộ Bạch lặng người, nhìn Dương Chi vừa ngân nga vừa làm bài tập.

“Mẹ nó.” Lâm Lộ Bạch tắt bản nhạc gốc đi: “Giọng cậu… Thật là hay!”

Dương Chi ngẩng đầu lên, “Ừ” một tiếng.

“Cậu hát thêm vài câu đi!” Lâm Lộ Bạch hưng phấn thúc giục: “Mau hát thêm vài câu đi!”

Dương Chi lại ngân nga vài câu, lúc này, ngay cả Tô Bắc Bắc đang livestream học tập cũng phải ngẩng đầu lên.

“Hay thật đấy!”

Tô Bắc Bắc là người độc miệng, chưa từng nghiêm túc khen ai như vậy.

Dương Chi cong môi cười: “Cảm ơn.”

Dương Chi thích ca hát, gần như tất cả tiền tiêu vặt của cô đều dùng để mua đĩa của Châu Kiệt Luân, học hát theo đĩa, chờ mong một ngày bản thân cũng có thể ra album, tổ chức buổi biểu diễn, để cả thế giới nghe thấy giọng hát của chính mình.

Mãi đến sau này có một lần, bố dượng uống say đập nát hết chỗ đĩa cô sưu tầm, lải nhải ông đây bỏ tiền cho mày đi học, không phải để mày làm ca sĩ hay vũ nữ, nếu không muốn học thì nói để ông đây đỡ phí tiền.

Từ đó về sau Dương Chi không dám tự do hát nữa, cô sợ sẽ chọc giận bố dượng rồi thật sự bắt cô thôi học.

Nếu không đi học thì sẽ không thể ra khỏi trấn nhỏ, sẽ giống như hầu hết phụ nữ trong thị trấn, tương lai tùy tiện gả cho một người đàn ông bình thường, sống một cuộc sống bình thường.

Dương Chi không dám tưởng tượng đến cuộc sống như vậy, cô cũng không cam lòng.

Lúc này, Lâm Lộ Bạch kích động cầm tay Dương Chi: “Tình yêu à, để tớ quay video cho cậu đi, video ca hát ấy! Tớ có linh cảm, giọng hát này của cậu thật sự có thể nổi tiếng!”

Tô Bắc Bắc cũng tắt livestream, nghiêm túc nói: “Cậu có giọng hát như vậy, xác suất nổi tiếng còn hơn hot girl mạng cũ kia gấp mấy trăm lần.”

Lâm Lộ Bạch đập bàn: “Cậu nói ai là hot girl mạng cũ cơ!”

Tô Bắc Bắc: “Ối, thật xin lỗi tớ nói sai rồi, cậu căn bản còn chưa từng nổi tiếng, nói gì đến cũ.”

“A a a!” Lâm Lộ Bạch tức giận đến mức bóp cổ Tô Bắc Bắc.

Hai người ầm ĩ một lát, cuối cùng chuyển “Mũi nhọn” về phía Dương Chi, tận tình khuyên bảo Dương Chi quay video: “Quay một đoạn đi, một bài hát, không không, một đoạn là được, cậu hát quá hay, nhất định sẽ có rất nhiều người thích cậu, cậu sẽ có rất nhiều fans!”

Dương Chi làm xong một đề hàm số, lắc đầu với các cô ấy: “Thôi mà.”

Chẳng may bị bố dượng biết, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng, có khi còn không được đi học, hơn nữa hiện tại cô còn rất nhiều chuyện phải lo, chỗ ở còn chưa tìm được, cô làm gì có tâm trạng quay video.

Lúc này, Lâm Lộ Bạch lại bật một cái video ngắn trong điện thoại ra, trong video có một cô gái trang điểm rất già dặn, đang cầm tai nghe hát.

Dương Chi nhận ra cô gái này, chính là ủy viên văn nghệ của lớp Tống Mạt, đa tài đa nghệ, bộ dáng xinh đẹp, thành tích cũng tốt, rất nổi tiếng trong khối, là tài nữ được công nhận trong trường.

“Tống tài nữ của lớp mình hát cũng được.” Lâm Lộ Bạch quyết định đổi góc độ khuyên Dương Chi: “Cậu nghe thử đi.”

Dương Chi đeo tai nghe, cẩn thận nghe Tống Mạt hát: “Ừ, cũng được.”

Tô Bắc Bắc gấp gáp nói: “Cô ấy đã giành giải quán quân ca sĩ vườn trường trong hai năm liên tiếp, trang web âm nhạc có đến mười mấy vạn fans, Dương Chi giọng hát của cậu còn hay hơn cô ấy nhiều! Tin tớ, cậu nhất định có thể nổi tiếng!”

Lâm Lộ Bạch giống như Từ Hy Thái hậu với Lý Liên Anh, giơ điện thoại đến trước mặt Dương Chi: “Nếu chị gái nhỏ đồng ý quay một cái video ca hát ngắn,  biết đâu hôm nay hot girl mạng ngày mai thiên hậu sẽ ra đời từ bạn của tớ!”

Tô Bắc Bắc bổ sung: “Từ hot girl mạng đến thiên hậu, học sinh giỏi của giới giải trí, mười hạng mục toàn năng, trâu bò trâu bò, xã hội xã hội.”

Dương Chi:……

*****

Về việc quay video, mỗi ngày Lâm Lộ Bạch đều lải nhải bên tai Dương Chi, nói với cô đủ điều tốt sau khi nổi tiếng. Nhưng hiện tại Dương Chi không có thời gian quan tâm đến hot girl mạng, trước mắt cô còn phải lo chuyện chỗ ở đã.

Hễ có lựa chọn tốt hơn, cô đều không muốn tiếp tục ở lại nhà cô hai.

Sau khi tan học, Dương Chi đến tiệm net không cần chứng minh thư, tìm kiếm thông tin thuê nhà quanh trường học, tốt nhất có thể tìm được người thuê chung.

Cô đã suy tính kỹ, chi phí sinh hoạt một tháng có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm, một nghìn rưỡi có thể tiết kiệm ra được một nghìn, lại để ra năm trăm tệ thuê phòng đơn, không cần rất lớn, chỉ cần có thể đủ cho cô ngủ là được.

Nhưng cô đã đánh giá thấp giá thuê nhà trong thành phố, chỗ này không phải là trấn Hồng Thủy, giá phòng đơn cho thuê gần trường thấp nhất cũng phải một nghìn rưỡi một tháng.

Dương Chi thất vọng rời khỏi web thông tin thuê nhà trong thành phố, chợt nhìn thấy quảng cáo tuyển người dạy kèm tại nhà.

Quảng cáo nhỏ vẫn luôn nhấp nháy, nhấp nháy đến mức Dương Chi buồn phiền, thuận tay nhấn vào, nhưng không ngờ đó là cái bẫy, trang web trực tiếp nhảy sang giao diện thông báo tuyển người dạy kèm tại nhà ——

Trên đó ghi: Chúng tôi đang tìm gia sư kèm một với một tất cả các môn cho học sinh trung học, được trả lương cao, yêu cầu:
  1. Có nhiều thời gian rảnh, có thể kèm cặp cho học sinh bất cứ lúc nào, sẽ cung cấp nơi ở và chuẩn bị đầy đủ ba bữa mỗi ngày.
  2. Cần phải vô cùng vô cùng vô cùng có kiên nhẫn.
Dương Chi nhìn mấy chữ “Vô cùng” liên tiếp có kiên nhẫn khiến người ta hoa cả mắt, cảm thấy rất lạ, thế này thì cần phải có bao nhiêu kiên nhẫn đây.

Dòng “Cung cấp nơi ở và chuẩn bị đầy đủ ba bữa mỗi ngày” hấp dẫn Dương Chi, chương trình học cấp ba cô đã nắm rõ, cô có thể thông qua kỳ thi “Lò luyện” để đỗ vào trung học trực thuộc, thành tích đương nhiên sẽ không tệ, kỳ thi đầu năm còn đứng thứ hai của lớp, đứng thứ ba toàn khối.

Nhưng phía trên yêu cầu “Có nhiều thời gian rảnh, có thể kèm cặp cho học sinh bất cứ lúc nào”, làm cô chùn bước, ban ngày cô còn học ở trường mà.

Nghĩ lại, bình thường ban ngày học sinh cấp ba đều phải học ở trường, thời gian học thêm đều vào buổi tối hoặc là cuối tuần.

Chắc là không có vấn đề gì đâu, vì thế cô ghi lại thông tin liên lạc.

Hết chương 3

(1): Tướng ngũ đoản (5 bộ phận đều ngắn) là tướng của người có đầu, mặt, tay, chân và thân đều ngắn.

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm qua ở phần bình luận có một bạn đen tối nói, thứ một tay không thể nắm hết còn có… của anh Khấu

Tôi cần một túi phấn tẩy não, :)

Nói tôi đen tối, tất cả đều do các bạn đầu độc mà ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.