Tuổi Thanh Xuân

Chương 11: Kết thúc




Lâm Minh nói:

- V đạo chia làm hai bộ phận lớn “Võ” và “Đạo”. Một là tu võ, một là ngộ đạo. Tu võ tức tu thân thể, ngộ đạo tức tu linh hồn. Sư phụ thường nói, thế gian là một vùng biển khổ vô biên, người tu võ là vượt biển khổ, thân thể là thuyền vượt biển, linh hồn là buồm đẩy thuyền.

- Không tu thân thể, thuyền không vững, gặp phải sóng gió dễ dàng bị lật. Không tu linh hồn, động lực không đủ, dù là đại nạn tuổi thọ tới cũng không thể tới bờ bên kia.

- Mà quá độ của tu thân thể và tu linh hồn chính là quá độ của Hậu Thiên tới Tiên Thiên. Trước Hậu Thiên, võ giả một mực tu thân thể. Sau Tiên Thiên, võ giả bắt đầu tu linh hồn.

- Sau Tiên Thiên, tu linh hồn!

Mộc Dịch thân hình chấn động, dường như mơ hồ nắm bắt được cái gì. Khó trách mình những năm nay một mực tu luyện, lại không thể tiến thêm một bước! Ông ý thức được, mình dường như sai phương hướng rồi. Tiên Thiên trong truyền thuyết cũng không giống như trong tưởng tượng. Ông thì thào lẩm bẩm:

- Rốt cuộc cái gì gọi là Tiên Thiên?

Lâm Minh nói:

- Sư phụ từng nói: “Thai từ phục khí trung kết, khí từ hữu thai trung tức”. Người khi là thai nhi, miệng mũi không thể thông khí, chỉ có thể dựa vào cuống rốn gắn liền với cơ thể mẹ, thông qua khí huyết hô hấp, đây chính là Tiên Thiên nội tức. Người sau khi sinh ra, liền đổi là mũi hô hấp, đây chính là Hậu Thiên ngoại tức. Tiên Thiên nội tức có thể làm cho linh hồn tiến vào trạng thái không minh yên lặng, càng dễ dàng kết nối với trời đất, dùng linh hồn cảm thụ chí lý trời đất, với chân nguyên khu động lực lượng trời đất. Đây chính là Tiên Thiên chân chính. Mà quá trình Hậu Thiên tới Tiên Thiên, kỳ thật chính là quá trình trừ đi phàm căn, từ Hậu Thiên ngoại tức chuyển thành Tiên Thiên nội tức.

- Thì ra là thế... Thì ra là thế...

Mộc Dịch thì thào tự nói, trong ánh mắt lộ ra một phần kính nể và hoảng sợ. Sư phụ của thiếu niên này chỉ là thuận miệng nói vài câu, rơi vào trong tai mình đều như chuông thần mộ cổ tuyên truyền giác ngộ. Nếu là tĩnh tâm dạy bảo, cộng thêm công pháp Tiên Thiên, vậy thiếu niên này chắc là không cần quá lâu cũng sẽ trở thành một vị đại sư võ đạo!

Nội tình của đại tông môn là những võ giả dựa vào chính mình mày mò tu luyện không thể tưởng tượng. Nghĩ đến đây, Mộc Dịch cảm khái nói:

- Buồn cười ta ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi Ngưng Mạch, năm mươi tuổi Hậu Thiên, sau đó thời gian sáu mươi năm dốc hết tâm tư muốn bước vào cảnh giới Tiên Thiên lại thủy chung không vào được cửa này! Hóa ra ta ngay từ đầu liền sai lầm rồi, sáu mươi năm sống uổng! Đáng tiếc! Đáng tiếc!

Mộc Dịch đầy vẻ phức tạp kích động và cảm khái đan xen. Lâm Minh ở một bên nhìn, trong lòng thầm than. Không có truyền thừa, muốn bước vào Tiên Thiên căn bản không hề có hy vọng. Mà truyền thừa chính là hòn đá tảng duy trì đại tông môn, tông môn nào không khống chế truyền thừa gắt sao, làm sao lại lưu truyền ra ngoài?

Không chỉ như thế, từ Hậu Thiên bước vào Tiên Thiên cần rèn luyện phàm thể, trở về trạng thái linh thể khi thai nhi cần đan dược cực kỳ quý báu. Loại đan dược này là đồ vật các đại tông môn khống chế nghiêm ngặt, đừng nói là người thường, dù là hoàng thất đều mua không được.

Cho nên Lâm Minh tuy nói cho Mộc Dịch một ít trí nhớ không trọn vẹn của vị tiền bối đại năng kia, nhưng là muốn dựa vào cái này bước vào Tiên Thiên căn bản không có khả năng.

Vì thế Lâm Minh nói:

- Tiền bối, thứ ta nói thẳng. Sư phụ từng nói, nếu là không có tông môn duy trì, dù là đạt được công pháp truyền thừa bước vào cảnh giới Tiên Thiên, cũng không thể chính thức bước vào Tiên Thiên.

Mộc Dịch nói:

- Ta biết... Ta biết... Bước vào Tiên Thiên là tâm nguyện của đời ta, dù là nguyện vọng này không có hy vọng đạt thành, nhưng ít nhất làm cho ta nhìn thấy phương hướng của nó, làm cho ta biết được ta sai ở chỗ nào. Như vậy, ta chết cũng không tiếc nuối.

Trong lời nói của Mộc Dịch ẩn chứa một phần ý tiêu điều, Lâm Minh nghe cũng khó tránh khỏi cảm khái. Mình nếu không thể nhận được Ma Phương thần bí kia, sợ là nhiều nhất cũng chỉ có thể như Mộc Dịch, sau khi bước vào cảnh giới Hậu Thiên, cả đời truy tìm cảnh giới Tiên Thiên hư vô mờ mịt kia, cuối cùng ôm tiếc nuối chết đi...

Mộc Dịch lại dư vị thật lâu, nói với Lâm Minh:

- Ta cùng tiểu hữu vừa gặp như cố tri, nếu không chê lão già ta, chúng ta liền làm bạn vong niên.

Lâm Minh đối với vị Mộc Dịch tiên sinh cả đời đều cần cù theo đuổi võ đạo này cũng có hảo cảm, hắn nói:

- Là Lâm Minh trèo cao mới đúng.

- Ha ha, cải lương không bằng bạo lực, không bằng chúng ta hôm nay liền ở Đại Minh Hiên bày một bàn rượu, tâm sự cùng uống, thế nào?

Lâm Minh hơi do dự liền đáp ứng, hắn nói:

- Tiền bối, chuyện có liên quan Minh Văn thuật, vẫn xin tiền bối giữ bí mật cho ta.

Tuy rằng Lâm Minh vì chính mình bịa ra một chỗ dựa vững chắc, nhưng là vẫn phải tránh cho một ít kẻ hám lợi mờ mắt, bí quá hóa liều gây bất lợi. Cho nên chuyện Minh Văn thuật vẫn là khiêm tốn một chút cho thỏa đáng.

Mộc Dịch đoán được băn khoăn của Lâm Minh, nói:

- Được! Lâm tiểu huynh đệ yên tâm. Có phủ nguyên soái, ở Thiên Vận thành tiểu huynh đệ tuyệt đối an toàn. Chỉ cần tiểu huynh đệ gặp phải phiền toái, cứ việc dùng Truyền Âm phù báo cho ta, ta ở Thiên Vận thành vẫn là có mấy phần mặt mũi, tuy nhiên... Lâm tiểu huynh đệ vì sao phải bán Minh Văn phù, lại ở Đại Minh Hiên này làm công, là vì tu luyện sao?

Nghe Mộc Dịch hỏi như vậy, Lâm Minh cười khổ nói:

- Là nguyên nhân kinh tế. Ta lần này lịch lãm, sư phụ chưa từng cho ta tiền bạc, mà gia cảnh ta bình thường, không đủ để chống đỡ chỉ tiêu tu võ của ta.

- Hóa ra là vậy. Con đường tu võ, giới sân, giới xa, giới tham, giới nọa. Người tu võ cần tiến vào vạn trượng hồng trần, lịch làm bản tâm. Lệnh sư làm như vậy tự nhiên có đạo lý của hắn. Nếu đã như vậy, ta cũng không tiện làm hỏng dự tính ban đầu của lệnh sư. Nhưng nếu tiểu huynh đệ tiếp tục bán Minh Văn phù, ta có thể dựa theo giá thị trường thu mua. Như tấm Minh Văn phù liệt hỏa kia, một tấm ba ngàn lượng vàng, ngươi thấy thế nào?

Lâm Minh sau khi nghe giá cả này, trái tim trong nháy mắt đập chậm nữa nhịp.

Một tấm ba ngàn lượng!

Một tấm ba ngàn lượng, còn lại ba tấm chính là chín ngàn lượng. Tuy nhiên Lâm Minh sớm dự đoán được Minh Văn phù của mình sẽ tăng giá, nhưng là hắn cũng không nghĩ tới sẽ tăng tới chín ngàn lượng vàng!

Chín ngàn lượng là khái niệm gì? Tửu lâu trong nhà Lâm Minh cũng chẳng qua giá

Trị ba ngàn lượng mà thôi. Nếu là có thể mua lại tửu lâu, cha mẹ cũng không cần vất vả như vậy nữa.

Còn lại sáu ngàn lượng, mình có thể mua thuốc tu luyện. Cái gì luyện thể đan, Dịch Cân đan hoàn toàn có thể coi là đường đậu ăn!

Về phần các loại thuốc chữa thương như Huyết sâm gì đó càng không cần phải nói. Ăn một cây ném một cây đều dư dả. Bởi vì đối với Lâm Minh mà nói, lại vẽ ra loại Minh Văn phù đó cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Lâm Minh cố nén hưng phấn và kích động trong lòng nói với Mộc Dịch:

- Vậy đa tạ tiền bối.

Mộc Dịch tự nhiên nhìn ra vẽ mừng rỡ của Lâm Minh, ông chỉ cho là Lâm Minh theo sư hắn quen cuộc sống nghèo khó, hiện tại đột nhiên tới đô thành phồn hoa này, một thiếu niên mười lăm tuổi thật sự rất khó có sức chống cự của thế giới phồn hoa muôn màu muôn vẻ này.

Mộc Dịch nói:

- Minh Văn phù của Lâm tiểu huynh đệ, đáng giá tiền này. Ngoài ra, không nên gọi ta tiền bối. Ta họ kép Mộc Dịch, tên là Mộc Dịch Trác, ngươi cứ gọi ta Mộc Dịch được rồi.

- Cái này...

Lâm Minh thoáng do dự, tuy rằng không biết lão nhân này nhưng chỉ nhìn Tần Hạnh Hiên tôn kính đối với người này cũng có thể đoán ra địa vị siêu nhiên của lão. Tuy nhiên Lâm Minh cũng không phải người già mồm cãi láo, nếu Mộc Dịch đã nói vậy. Hắn dứt khoát gật đầu đáp ứng.

Mộc Dịch cười sang sảng, nói với Tần Hạnh Hiên:

- Hạnh Hiên, đi kêu Đại Minh Hiên dọn ra một nhã gian bày rượu, ta muốn cũng Lâm tiểu huynh đệ cộng ẩm một phen.

Tần Hạnh Hiên vừa rồi một mực trầm mặc, nàng cũng đang cẩn thận nhấm nháp đoạn giải thích về Tiên Thiên mà Lâm Minh nói. Nghe thấy Mộc Dịch nói vậy, nàng vội nói:

- Vâng, lão sư.

Khi người của Đại Minh Hiên nghe nói Mộc Dịch muốn bày tiệc rượu mời Lâm Minh, từng người đều mặt lộ vẻ cổ quái. Mộc Dịch là người nào? Khách khanh ghế trên của phủ nguyên soái, lão sư của Tần Hạnh Hiên, cũng là thái phó của đương kim thái tử. Ngày sau thái tử đăng cơ, Mộc Dịch chính là lão sư của hoàng đế. Hơn nữa Mộc Dịch này chẳng những tu vi sâu không lường được, đồng thời lại tinh thông Minh Văn thuật, thiên văn địa lý và bói toán, là một vị kỳ nhân, ngay cả đương kim hoàng thượng gặp đều phải lễ kính ba phần.

Nhưng lão lại mời tiểu tử giải cốt Lâm Minh này ăn cơm, hơn nữa xem bộ dạng của hai người ra khỏi phòng bếp, quả thật là kết giao ngang hàng. Lâm Minh này rốt cuộc là lai lịch gì?

Tuy nhiên nếu thật sự lai lịch không nhỏ, lại làm sao đến mức ở Đại Minh Hiên làm một người giải cốt? Thường nói đạo quân từ xa phòng bếp. Việc của phòng bếp và đồ tể từ trước đến nay bị võ giả và người đọc sách xem thường. Lâm Minh làm một người giải cốt, tuy rằng tay nghề bị bọn họ khâm phục, nhưng dù sao khó thể vào nơi thanh nhã.

- Tiểu Lâm ở phòng bếp chặt xương này rốt cuộc là lai lịch gì?

- Ta cũng không rõ lắm...

Hai người phục vụ phụ trách bưng đồ ăn trong lúc bưng bê không kìm được tán gẫu với nhau. Hai người bọn họ đều là người phục vụ chuyên dụng của phòng khách quý, tuổi chừng đôi mươi dung mạo xuất chúng, còn thông hiểu cầm kỳ thi họa. Mới đầu nhìn thấy Mộc Dịch và Tần Hạnh Hiên vào Đại Minh Hiên đều xốc lên tinh thần, dù sao loại khách quý này một khi thưởng cho ít nhất cũng là mười lượng vàng, tương đương hai tháng tiền công của bọn họ. Nhưng bọn họ lại không nghĩ tới hai người lại là đến tìm Lâm Minh.

Một bữa tiệc rượu đồ ăn rất đơn giản, nhưng là đều rất tinh xảo. Rượu để uống lại càng là Hoàng Long tửu một bầu mấy trăm lượng vàng. Loại rượu này thông qua bí phương ủ, trong đó gia nhập các loại dược liệu, vô giả uống vào chẳng những có thể trừ ám thương, hơn nữa còn có thể tăng tiến tu vi, cường thân kiện thể. Nhưng mà công nghệ ủ phức tạp, dùng tài liệu quý báu. Đừng nói là Lâm Minh, dù là thế gia công từ bình thường cũng dùng không nổi.

Trong tiệc rượu, Mộc Dịch muốn mời Lâm Minh đi phủ nguyên soái ở, tuy nhiên Lâm Minh cảm thấy ở phủ nguyên soái mình luyện công không tiện, vì phòng ngừa bị phát hiện manh mối gì, vẫn là từ chối.

Mộc Dịch đành phải thôi, cùng Lâm Minh từ biệt tại đây. Trước khi đi, ông để lại chín ngàn lượng vàng mua Minh Văn phù cùng với một tấm thẻ khách quý Từ Kim. Thông qua tấm thẻ này, có thể hưởng thụ ưu đãi chiết khấu mười phần trăm ở tất cả cửa hàng lớn dưới cờ của Liên Hợp thương hội. Mà gần như tất cả cửa hàng lớn của Thiên Vận thành đều là sản nghiệp dưới cờ Liên Hợp thương hội.

Lấy đến chín ngàn lượng vàng này, nhìn kim phiếu thật dày vào tay, Lâm Minh hết sức kích động, cuối cùng hết khổ rồi!

Chín ngàn lượng vàng gửi về ba ngàn lượng, còn lại lấy đi mua thuốc thoải mái đột phá Luyện Thể tầng hai. Nếu là đạt được đan dược quý báu lại thêm Minh Văn thuật đặc thù gia tăng hiệu quả đan dược, vậy ngày sau đột phá Ngưng Mạch kỳ cũng là chuyện dễ dàng.

Hắn nhất định sẽ đi rất xa trên con đường võ đạo. Nếu nói trước kia Chu Viêm chính là một ngọn núi lớn vắt ngang trước mặt Lâm Minh, hắn phải hao hết sức lực mới vượt qua. Như vậy hiện tại, Chu Viêm chỉ là một hòn đá kê chân trên con đường võ đạo của Lâm Minh. Lâm Minh chỉ cần giẫm nó đi chinh phục đỉnh cao hơn.

Lâm Minh tâm tình thật tốt, dùng Truyền Âm phù thông tri Lâm Tiểu Đông:

- Đông tử! Đi, hôm nay ta mời khách dẫn ngươi đi mua đồ. Gặp mặt ở cửa Bách Bảo đường.

Lâm Tiểu Đông giúp Lâm Minh rất nhiều, phần tình nghĩa này chờ sau khi mình phú quý phải trả lại thật nhiều, hiện tại có thể trả bao nhiêu hay bấy nhiêu.

- Mua đồ?

Lâm Tiểu Đông sau khi nhìn thấy Truyền Âm phù nhủ thầm trong lòng, tên này còn có tiền dùng Truyền Âm phù?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.