Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần

Chương 6




“Tang Lạc?”

Thẩm Thạch cau mày lẩm bẩm, loại rượu có tên như thế này hắn chưa từng nghe nói đến, vả lại hắn đâu phải là kẻ nghiện rượu cũng như không biết nhiều về các loại rượu nổi tiếng, có lẽ như lời Tôn Hằng vừa nói, đây là thứ rượu đặc sản rất ngon và chỉ được sản xuất trên quê hương của Hạ Tiểu Mai.

Có điều…Thẩm Thạch cúi đầu ngắm nghía vò Tang Lạc ở trong tay, miệng thoáng cười gượng gạo, mất một lúc trầm tư suy nghĩ rồi sau đó mới bỏ vò rượu vào Như Ý Đại và dẫn Tiểu Hắc tiếp tục tản bộ trong hoa viên.

Hoa viên xinh đẹp nhưng tĩnh mịch, nếu so với đường phố nhộn nhịp bên ngoài khách điếm Thanh Sơn thì đây quả là một sự yên tĩnh thú vị. Tại thời điểm này có vài đệ tử Lăng Tiêu Tông đang đi dạo, nhưng theo quan sát của Thẩm Thạch thì phần lớn trong số họ không ai nhận ra hắn.

Cứ đi như vậy một hồi, khi thấy sắc trời ngày càng sáng, những âm thanh trên phố ồn ào hơn và các đồng môn đệ tử trong khách điếm đã thức dậy nhiều thêm, Thẩm Thạch liền rời hoa viên, chuẩn bị quay về phòng của mình.

Mới đến đầu bậc thang dẫn lên lầu, bất chợt Thẩm Thạch bắt gặp Tôn Hữu đang bước nhanh xuống dưới, khi nhìn thấy Thẩm Thạch, không những nét mặt Tôn Hữu ánh lên sự vui mừng mà hình như còn rất cao hứng. Tôn Hữu vừa cười vừa nói: “Cuối cùng cũng tìm được ngươi.”

Thấy biểu hiện của Tôn Hữu như thế, dù không làm gì sai, nhưng nghĩ đến việc hôm nay trong Như Ý Đại có thêm một vò rượu Tang Lạc thì Thẩm Thạch vẫn thấy lòng mình không thoải mái. Cảm giác này khiến hắn khó chịu, tuy nhiên tâm tính hắn vốn trầm ổn nên hắn liền đem chút phiền não ấy đè nén lại rồi tươi cười hỏi Tôn Hữu: “Làm sao thế, có gì mà gấp gáp quá vậy?”

Tôn Hữu quan sát chung quanh, hắn thấy thỉnh thoảng vẫn có đồng môn qua lại nên nói nhanh: “Đi, quay về rồi nói.”

Hai người cùng lên lầu và trở về gian phòng của Thẩm Thạch. Sau khi đi vào, Thẩm Thạch nhìn lại đã thấy Tôn Hữu cẩn thận đóng chặt cửa, không nhịn được trong lòng cũng có mấy phần tò mò hỏi: “Rốt cuộc là sao, nhìn ngươi cứ thần thần bí bí?”

Tôn Hữu xoay người lại rồi cười cười một cách bí hiểm, hắn gọi Thẩm Thạch đến ngồi xuống bên bàn, sau đó thì thầm nói: “Ta thăm dò được một tin tức lớn, nếu lần này làm tốt thì có khả năng phát tài to, ta đang muốn bàn bạc cùng ngươi đây.”

“Hả?” Thẩm Thạch giật mình và tỏ ra kinh ngạc: “Cái gì vậy, nói nghe một chút xem nào.”

Tôn Hữu nhỏ giọng: “Sau khi kết thúc đại hội Tứ Chính lần này, đáng lẽ chúng ta đã về thẳng Kim Hồng Sơn ở Hải Châu, nhưng mới đi được nửa đường thì bất ngờ dừng lại tại thành Thiên Hồng, ngươi biết tại sao không?”

Thẩm Thạch nhíu mày, sau một lát do dự mới đáp lời: “Những việc này đều do Chưởng giáo chân nhân cùng các vị Trưởng lão quyết định, ta chỉ là một tên đệ tử nho nhỏ và bình thường thì làm sao biết được?”

Tôn Hữu cười hắc hắc rồi tiếp lời: “Nói cho ngươi biết nhé, lần này ở thành Thiên Hồng, Tổng đường của Thần Tiên Hội đã xuất ra một cái giá lớn mà nếu đã là con người thì không ai có thể cự tuyệt được, chẳng những có thể làm cho các vị chân nhân Nguyên Đan của Lăng Tiêu Tông chúng ta phải động dung, mà còn khiến cho ba đại danh môn khác cũng muốn đến đây.”

Thẩm Thạch kinh hãi lắp bắp hỏi: “Cái gì?”

Tôn Hữu nói tiếp: “Nghe đâu Thần Tiên Hội sau khi trải qua nhiều năm săn lùng, tìm kiếm, đổ ra vô số sức người, sức của, cuối cùng tại núi Thanh Long, hức, chính là cái nơi chúng ta vẫn thường gọi là Thanh Sơn vốn đầy rẫy các cơ quan, cấm chế, quỷ vật, yêu thú, mê trận thần bí, từ bên trong đã gỡ bỏ được một góc mê trận, cuối cùng mở ra một kho báu khá lớn.”

Thẩm Thạch hít vào một hơi khí lạnh, Tôn Hữu thấy hắn giật mình liền mỉm cười nói tiếp: “Nghe đồn từ trong kho báu đó, Thần Tiên Hội lấy được rất nhiều bảo vật trân quý từ thời Thiên Yêu vương đình để lại, ở thời điểm này có thể nói là vô cùng giá trị, mặt khác một ít linh tài còn là tuyệt thế trân bảo mà tu sĩ Nhân tộc mới nghe thấy lần đầu. Vậy nên Thần Tiên Hội quyết định, ngay trong những ngày sắp tới sẽ mời tất cả cao nhân của bốn môn phái lớn đến đây rồi bí mật tổ chức một cuộc đấu giá hội. Lúc ấy chính là cơ hội để làm ăn đó…Chậc chậc.”

Nói xong, Tôn Hữu đồng thời tuôn ra vài câu khen ngợi, thoạt nhìn có vẻ rất là khâm phục. Riêng Thẩm Thạch, đương nhiên ngoài sự chấn kinh còn có chút chờ mong, sau một khoảng thời gian xúc động, Thẩm Thạch mới thở dài rồi nói: “Thì ra là thế, lần đấu giá này chỉ sợ là có tiêu chuẩn và cấp bậc cao nhất trong mấy trăm năm trở lại đây, vì cảnh giới của chúng ta quá thấp nên sẽ chẳng có tư cách gì để tham gia đâu, thật sự đáng tiếc!”

Tôn Hữu vừa cười vừa nói: “Chuyện là thế nhưng ta nghe đồn trong đấu giá hội cũng không nêu rõ là chỉ cho phép Đại chân nhân Nguyên Đan Cảnh tham dự, đến lúc đó ngươi cầu xin sư phụ của ngươi cho ngươi đi theo mở rộng tầm mắt, lẽ nào không được sao?”

Tim Thẩm Thạch đập thình thịch, hắn gật đầu đáp: “Nếu đúng như lời ngươi nói thì quả thật cũng không tệ.”

Tôn Hữu mỉm cười nhưng lập tức nghiêm mặt nói tiếp: “Những việc này để sau, hôm nay ta đến tìm ngươi còn có một chuyện quan trọng khác cần bàn bạc với ngươi.”

Thẩm Thạch thấy sắc mặt Tôn Hữu trở nên nghiêm túc thì cũng nhịn cười hỏi: “Làm sao vậy, có chuyện gì?”

Tôn Hữu nhích gần về phía Thẩm Thạch rồi thì thầm nói: “Ta dò la được một việc, đó là sau khi Thần Tiên Hội mở được bảo khố trong cung điện của Yêu tộc dưới mặt đất, đồng thời đã dẫn đến một ít phản ứng dây truyền, nguyên bản các cấm chế rất chặt chẽ dưới mê cung bắt đầu xuất hiện không ít khe hở, rất nhiều khu vực trước đây không có cách nào vào được thì hôm nay đã có thể xâm nhập.”

Thẩm Thạch rùng mình rồi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn sang phía Tôn Hữu. Tôn Hữu mỉm cười và nhìn lại, đồng thời khẽ gật đầu liên tục.

Thiên Yêu vương đình thống trị Hồng Mông mấy vạn năm, Yêu tộc thu thập tài vật, trân bảo nhiều không kể xiết, tất nhiên những gì tinh hoa nhất đều quy về một mối là Yêu Hoàng. Trong truyền thuyết, Đế cung của Yêu Hoàng vô cùng thần bí và có quy mô rất lớn, thậm chí diện tích ngầm của nó còn lớn hơn gấp mười, gấp trăm lần diện tích kiến trúc trên mặt đất, sâu không lường được cũng như giấu kín vô số trân bảo.

Những thứ khác không nói, chỉ tính riêng lúc này, khi Thần Tiên Hội mở ra một kho báu lớn rồi đem lên trân bảo đã đủ để hấp dẫn tất cả các vị Chân nhân Nguyên Đan Cảnh của bốn môn phái lớn trong Nhân tộc, điều đó cho thấy kho báu của Yêu tộc có giá trị đến cỡ nào.

Đó mới chỉ là một trong những kho báu mà thôi.

Đã có một kho báu, có thể hay không còn có hai, ba, thậm chí bốn, năm kho báu khác?

Dưới ngọn núi Thanh Sơn cao chót vót, phải chăng còn cất giấu nhiều thiên tài địa bảo mới nghe nhắc đến lần đầu hoặc khó tưởng tượng hơn nữa?

Thẩm Thạch vô thức cắn răng, nói: “Thảo nào gần đây dường như tu sĩ lên Thanh Sơn thám hiểm nhiều hơn trước.”

Tôn Hữu thoáng khinh thường nói: “Vì đám tán tu kia chả có gì dùng nên tùy tiện mò mẫm đụng phải thôi, đừng nói đến kho báu trong cung điện dưới mặt đất, ta thấy ngay đến cái cửa vào ở chỗ nào bọn chúng cũng chẳng tìm ra.”

Thẩm Thạch chột dạ, hắn nhìn Tôn Hữu rồi thì thào: “Cái cửa vào…Chỉ sợ đó chính là bí mật quan trọng nhất của Thần Tiên Hội, chẳng lẽ ngươi biết ở đâu?”

Trên khuôn mặt Tôn Hữu thoáng hiện lên một chút ngượng ngùng, hắn đáp: “Địa điểm cụ thể ra sao, đương nhiên ta làm sao biết được.” Nói đến đây hắn chợt dừng lại rồi sau đó mới tiếp tục thì thầm: “Thế nhưng ông nội của ta có một bí thuật xem thế núi, ta ở bên cạnh đã nghe người nói qua, hình như long mạch của ngọn Thanh Long bị kinh động, không giống với trước kia, căn cứ vào những thay đổi nhỏ đó thì có thể đoán được khu vực có lối vào, điều này hẳn rằng không khó.”

Thẩm Thạch khẽ gật đầu, sắc mặt trịnh trọng hẳn lên, suy nghĩ trong đầu hắn xoay chuyển rồi sau đó nhìn Tôn Hữu, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ ý của ngươi là…”

“Những người khác, ta không tin được.” Tôn Hữu nói thẳng với Thẩm Thạch.

“Nếu có thể, hay là chúng ta thử lên mảnh núi đó tìm kiếm một phen? Đừng quá tham lam, chỉ nhìn qua xem có thể kiếm được chút gì hay không, nếu quả thật gặp phải cấm chế hay quỷ vật, yêu thú lợi hại, chúng ta liền rút lui. Ngươi thấy thế nào?”
================
Vừa cầm Tang Lạc tới tay
Nhanh tay đút túi, gọi tên sư Bồ
Thạch đầu suy tính mơ hồ
Phen này khen thưởng toàn đồ ngon thôi

Hí hửng đi được nửa đường
Tôn Hữu phi tới rủ đi bảo tàng
Đấu giá đại hội tới rồi
Nhanh chân tầm bảo quyết tìm đồ ngon
================
Cầm trên tay một vò Tang lạc
Chính đệ tửu xuất phát quê Mai.
Bằng Hữu trông thấy vẫy tay
Thanh Sơn xuất bảo, hay ta vào tìm.
================
Thạch, Hữu bàn chuyện làm ăn
Thì thầm to nhỏ lập mưu kiếm hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.