Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần

Chương 3




Đạo hạnh kém hơn tới ba tiểu cảnh giới thì tất nhiên tương lai không thể bằng đối phương?

Đối với tu sĩ cùng lứa tuổi, cảnh giới giữa hai người chênh lệch lớn như vậy thì bất cứ người nào cũng không đưa ra phán đoán như vậy. Nhưng vừa rồi, Tôn Hữu rõ ràng đã nghe thấy những lời này.

Hơn nữa, lại từ chính miệng gia gia Tôn Minh Dương của hắn.

Tôn gia có căn cơ hưng thịnh như ngày hôm này là nhờ vào Tôn Minh Dương, địa vị của lão trong Tôn gia có thể sánh với thần linh.Ngay từ nhỏ Tôn Hữu đã phải tranh đấu không ngớt với Tôn Hằng, công khai có, ngấm ngầm có, kỳ thật cũng là nhằm tạo ấn tượng tốt trước mặt Tôn Minh Dương, cuối cùng là đạt được vị trí người trẻ tuổi sẽ nối nghiệp của Tôn gia sau này.

Vì trong Tôn gia, Tôn Minh Dương là người nhất ngôn cửu đỉnh(*).

(*) Nhất ngôn cửu đỉnh: lời đã nói ra thì sẽ không rút lại.

Một người như vậy vừa mới xác nhận trong tương lai hắn sẽ là người nối nghiệp, bỗng nhiên lại còn nói hắn không bằng Thẩm Thạch, kẻ đạo hạnh thấp hơn mình nhiều.

Tôn Hữu đi một mạch về phòng, suy nghĩ trong đầu lẫn lộn. Hắn vui mừng với tình cảnh của mình, cũng rất cao hứng khi được gia gia thừa nhận thiên tư của bản thân nhưng khi nghĩ tới Thẩm Thạch, trong lòng lại nổi lên một loại cảm xúc kỳ quái khó hiểu.

Cùng lúc đó, đương nhiên Thẩm Thạch không biết trong lòng hảo bằng hữu Tôn Hữu lại có những suy nghĩ kỳ quái kia. Lúc này, hắn đang ngồi trong phòng, cảm thấy có chút buồn chán, bỗng nhiên nhớ tới vò rượu Tang Lạc mà Tôn Hằng cho hắn để trong túi Như Ý đeo bên hông, cảm thấy hứng thú nên lấy ra xem.

Vò rượu này trông cũng bình thường, không có chỗ nào lạ, xem ra Tang Lạc tửu không phải dùng hình thức sang trọng bên ngoài để tạo danh tiếng. Thẩm Thạch không thích uống rượu lắm, có điều trong số những người thân của hắn thì có vài người thích rượu ngon, đương nhiên sư phụ Bồ lão đầu được tính là một, còn một người nữa là lão Bạch Hầu đã mất, lão Hầu quý rượu ngon của nhân tộc như là bằng hữu nhiều năm.

"Tang Lạc, Tang Lạc, rốt cục tên này là có nghĩa gì nhỉ?"Thẩm Thạch vuốt nhẹ vò rượu,nghĩ thầm: "Chẳng lẽ là lúc quả dâu chín rơi xuống thì lấy nấu rượu mới ngon? Trước đến giờ chưa từng nghe nói qua."

Nghĩ tới đây, hắn có chút hiếu kỳ, không nhịn được, dù sao thì sau này cũng phải biếu rượu ngon cho sư phụ Bồ lão đầu nên thẳng tay gạt nắp đậy vò rượu ra, chuẩn bị nếm thử hương vị.

Nắp vò rượu vừa mở, mùi rượu lập tức tràn ra, Thẩm Thạch ngửi ngửi hai cái rồi nhíu mày, so với rượu bình thường thì dường như mùi của rượu này có chỗ khác biệt, không nồng đậm như Hoa Điêu, cũng không nhẹ nhàng tao nhã như Trúc Diệp Thanh.Ngược lại,mùi rượu cho cảm giác bình thản phong trần, làm cho người ta không tự chủ được mà nghĩ đến bản thân đang tha hương, bỗng nhiên đi qua một tiệm rượu quê nhỏ đầy mùi rượu mới cất.

Loại rượu này không có hương vị thơm dịu thuần khiết, mà nó giống như mùi vị mộc mạc bắt nguồn từ hơi thở của đất mẹ.

Thẩm Thạch do dự một chút, lấy một chén trà rồi rót rượu ra, nhìn chăm chú rồi uống một hơi cạn sạch.

Quả nhiên, vừa vào miệng thì hương vị nhẹ nhàng đã triền miên quấn quanh miệng lưỡi. Mặc dù Thẩm Thạch không uống được rượu nhưng đối với hương vị này cũng khá là ưa thích. Nhưng chỉ sau một lát khi rượu trôi xuống cổ họng, bỗng nhiên phía sau hương vị này lại có một tầng vị chua mơ hồ nổi lên, khiến cho mỹ vị nơi đầu lưỡi kia bị hòa tan bớt không ít. Trong sự giao hòa giữa thơm và chua ấy, một mùi vị đặc biệt mới đã được tạo thành, thật giống như là có mùi vị của loại rượu nếp ở thôn quê vậy.

Thẩm Thạch nhíu mày, đặt chén trà xuống, hương vị mới đầu của Tang Lạc tửu này rất được nhưng vị chua sau đó không khỏi làm cho người ta không thích. Tuy nói mùi chua và thơm lẫn lộn có tạo thành hương vị độc đáo nhưng người nào uống không quen chưa chắc đã thích.

Có lẽ vì vậy mà tên tuổi loại Tang Lạc tửu này không có tiếng tăm gì, không được nổi danh như rượu Hoa Điêu.Hơn nữa nghe ý tứ của Tôn Hằng thì loại rượu này chỉ có ở Thương Châu,quê của Hạ Tiểu Mai.

Hắn chậc chậc hai tiếng, nghĩ thầm chính mình đúng là không uống rượu nên không biết được hương vị trong Tang Lạc tửu này a.

Tự cười một chút, hắn lắc đầu, đem nắp rượu đậy lên trên vò rượu

※※※

" ti......"

Một tiếng âm thanh rít lạnh từ bên trong tửu lâu trên con đường nhờ thuộc Thiên Hồng Thành vang lên, một lát sau, nghe thấy thanh âm của một người nam tử có vài phần căm tức, lẩm bẩm:"Cái này là rượu quái gì, hết rồi !"

Bên ngoài tửu lâu không lớn không nhỏ này, người đi lại cũng không tính quá nhiều nhưng lúc này không ít người đứng ngoài cửa hơn nữa đứng ra hai tốp rõ ràng. Một hàng trái, một hàng phải tách ra một khoảng, hầu như hầu hết là to sẽ có đạo hạnh không thấp. hai bên tạo ra bầu không khí lãnh đạm lại như có phần giằng co.

Bên trong tửu lâu không giống như bên ngoài, nhìn qua có vẻ hòa hoãn hơn nhiều. Giờ này không phải giờ dùng cơm, trong tửu lâu không có khách, trong phòng có một bàn có khách nhưng cũng chỉ có hai người. Một người nam, một người nữ. Người nữ xinh đẹp dễ thương, người nam lại rất mập.

Đang phàn nàn chính là tên mập kia, hắn đem chén rượu trong tay hướng về cái bàn ném một cái. Trên mặt tên mập nhìn qua có chút õng ẹo, trong miệng vang lên một hồi bẹp bẹp đối với mùi vị của rượu này có chút không dễ chịu. Một hồi lâu sau mới bình tĩnh trở lại, sau đó nhìn về phía nụ cười xinh đẹp của cô gái kia giọng nói mang chút căm tức:

"Cố chưởng quỹ, cái loại rượu bỏ đi này sao hương vị kém vậy?"

Nàng đúng là Cố Linh Vân, tuy rằng ở trong tửu lâu cũ nát nhưng nàng vẫn như cũ toát lên phong độ thư thái thanh nhã, mặt khác lại dễ thương, nàng nghe vậy cũng không lập tức trả lời mà nhẹ nhàng cầm chén rượu nhỏ trước mặt mình, ngửi nhẹ nhàng rồi một hơi uống cạn.

Người mập mạp hơi ngẩn ra nhìn về phía nàng.

Sau khi Cố Linh Vân uống chén rượu, trên mặt lại toát ra một cỗ say mê ý vị, phản ứng hoàn toàn ngược lại với người mập mạp nhe răng trợn mắt vừa rồi. Dường như đặc biệt say đắm trong hương vị rượu, một lát sau nàng mới mỉm cười, trợn mắt nhìn về phía người mập mạp, ôn nhu nói:

“Trầm tiên sinh, chẳng qua rượu này có hương vị đặc biệt, thật ra cũng không phải rượu mạnh, nếu ngươi quen hương vị trong này rồi, không chừng ngươi sẽ đặc biệt ưa thích đấy chứ.”

Khóe miệng người mập mạp nhếch lên, khoát tay nói: “Cố chưởng quỹ đừng quá khen, tại hạ không đảm đương nổi hai chữ tiên sinh, hay là ngươi cứ gọi thẳng ta là Thẩm Thái a.”

Cố Linh Vân mỉm cười, đôi mắt trong trẻo xẹt qua một tia sáng, không để ý đến sự khiêm tốn của người mập mạp này, chỉ mỉm cười nói: “Trầm tiên sinh khách khí. Loại rượu này tên là Tang Lạc Ngâm, cũng không nổi danh, là đặc sản của Thương Châu ở phương bắc. Thời điểm ta còn trẻ có ở đó một đoạn thời gian, uống vài lần loại rượu có tư vị đặc biệt này, từ đó về sau liền đặc biệt thích.”
( Tang Lạc Ngâm: cây dâu rơi )

Nàng thoáng nở một nụ cười, lại một lần nữa giơ bầu rượu lên rót đầy vào chén của mình và Thẩm Thái, nói: “Hương vị chua chua ngọt ngọt đan xen, không phải rất giống như tư vị của nhân sinh sao, đặc biệt thú vị đấy.”

Thẩm Thái nhếch miệng, bỗng nhiên cất giọng kêu lên: “Lão bản, cho ta một bình Hoa Điêu đến đây, rượu này hương vị lạ, ta uống không quen!”

“Chỉ chớp mắt, vậy mà đã nhiều năm không gặp a.” Ánh mắt Cố Linh Vân đảo qua gương mặt mập mạp của Thẩm Thái, cảm giác trong trí nhớ của mình hình như người đàn ông kia cũng không khác mấy so với trước. Chỉ là thoạt nhìn bây giờ Thẩm Thái tuy trắng mập, nhưng Cố Linh Vân cảm giác, tựa hồ khí tức của hắn có chút suy yếu. Nhưng nhìn vẻ mặt hưng phấn, và lời nói tự nhiên của Thẩm Thái, lại giống như không có bất kỳ bệnh tật gì.

“Đúng vậy a.” Thẩm Thái rót cho mình một chén nhỏ rượu Hoa Điêu mà lão bản mới bưng lên, sau khi uống cạn một hơi mới vất vả phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, hiển nhiên hắn đối với loại rượu ngọt thuần khiết này ưa thích.

“Đây mới là rượu ngon nha.” Thẩm Thái lắc đầu buông chén xuống, sau đó ngẩng lên nhìn lại Cố Linh Vân, nghiêm mặt nói: “Đa tạ Cố chưởng quỹ, năm đó đã có ân cứu mạng đối với cha con chúng ta.”

Cố Linh Vân cười cười, nói: “chuyện tình năm đó là sự trao đổi giữa ta và ngươi mà thôi, chuyện ta muốn ngươi làm thì ngươi đã làm, cho nên cũng không nợ ta điều gì.”

Thẩm Thái cười hặc hặc, không nói lời nào, chẳng qua lại rót thêm một chén rượu, giơ lên đối với Cố Linh Vân ý bảo sau này như nhau, lại uống cạn sạch một hơi.

Cố Linh Vân mỉm cười rót đầy chén rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó nói: “Bất quá nói thật, ta thật không thể tưởng tượng được, tùy ý giúp ngươi một lối thoát, vốn là nghĩ để ngươi làm không công cho Thần Tiên Hội mười năm, kết quả ngươi lại có thể một đường thăng tiến, thật bội phục.”

Thẩm Thái khoát tay nói: “Ta thì có bản lĩnh gì, bất quá có một số việc không như ý mà thôi, nên đã làm một ít sự tình, trùng hợp bị một trưởng lão trong Thần Tiên Hội thấy được, lại có thể được lão nhân gia người ưu ái. Giờ ngẫm lại, thật sự là được tổ tiên phù hộ nha.”

Cố Linh Vân lắc đầu nói: “Nếu ngươi không có bản lĩnh, thì Khuất lão cũng sẽ không tuyệt đối coi trọng ngươi như vậy đâu.”

Cố Linh Vân đang nói, thì dừng lại thoáng nhìn kỹ tên mập mạp trước mắt này một phát, sau đó cười khổ, nói, “Lúc trước Chu lão có nói qua với ta một lần, trong lòng ta tràn đầy suy đoán, thậm chí còn âm thầm nghe ngóng người được phân đến Lưu Vân Thành phụ tá ta là ai. Kết quả không nghe ngóng được gì, trong nội tâm còn có một hồi tâm thần thấp thỏm bất an. Không ngờ cuối cùng, lại biết phía trên an bài ngươi tới.”

Thẩm Thái nhún vai, nói: “Cố chưởng quỹ, tâm tư của ngươi lão Trầm ta đại khái biết một ít. Lần này ta đến đây, là vì ở Dị Giới làm được một ít công lao nhỏ không quan trọng, hơn nữa thân thể không được tốt, cho nên Khuất lão động lòng trắc ẩn, để cho ta đến Lưu Vân Thành nắng ấm tĩnh dưỡng. Về phần phân tranh quyền thế, thì lão Trầm ta đến bây giờ không hề nghĩ tới, Cố chưỡng quỹ ngươi cứ yên tâm đi.”

Cố Linh Vân che miệng cười khẽ, dáng tươi cười quyến rũ động lòng người, sóng mắt dịu dàng như nước dường như muốn chảy xuôi ra, tư thái so với mười năm trước còn muốn đẹp hơn, cười ôn nhu nói: “Trầm tiên sinh thật hay nói khách khí, kỳ thật sau khi ta biết là ngươi, thì sao lại còn những chuyện mất hứng này, có điều lúc này ta và ngươi là bạn cũ gặp lại, nên mới đến đây uống rượu ôn chuyện mà thôi.”

Thẩm Thái cười ha ha, nâng chén nói: “Đúng là vậy, uống hết chén này.”

Dứt lời hơi ngửa đầu, lại một chén rượu tiến vào trong bụng.

Kế tiếp hai người như bạn tri kỉ nhiều năm ngươi một câu ta một câu, hứng khởi nói chuyện cũ về Hải Châu, không chuyện nào không nói, đối với nhau như hận là gặp quá muộn. Mãi đến thời gian quán rượu đóng cửa, thì hai người cùng nhau đi ra khỏi quán rượu. Bọn hắn đã hẹn nhau cùng quay lại Lưu Vân Thành, tương lai hợp tác với nhau như thế nào, để đem chi nhánh Thần Tiên Hội ở Lưu Vân Thành càng thêm thịnh vượng, phát đạt vân vân và vân vân.

Chẳng qua có một chút không được hoàn mỹ, hai người bọn hắn thì trao đổi hài hòa tốt đẹp, nhưng thủ hạ của hai người bên ngoài quán rượu thì vẫn bộ dáng lạnh lùng giằng co như cũ, không có chút thư giãn. Mà bọn hắn tựa hồ uống rượu hơi nhiều, nên đối với điều này cũng giống nhau không chú ý tới.

Ngay khi Cố Linh Vân chuẩn bị quay người rời đi, bỗng nhiên nghe tiếng kêu sau lưng nàng của Thẩm Thái, nàng quay người nhìn lại. Chỉ thấy tên mập mạp kia đưa tay vuốt chân mày, nhìn có chút phiền muộn buồn rầu, tựa hồ đột nhiên nhớ đến một chuyện tình rất nhỏ. Thoáng nở một nụ cười xin lỗi với nàng, sau đó ôn hòa hỏi một câu, nói:

“Đúng rồi, Cố chưởng quỹ, ngươi có biết con trai ta hiện nay ở chỗ nào không?”
================
Tang Lạc đem vị cố hương
Đắng cay chua ngọt vấn vương nhớ về
Phụ tử ly biệt đã lâu
Giờ nên đến lúc đoàn viên vui vầy.
================
Tang Lạc chua ngọt đủ đầy
Nhân sinh thấm đượm trong đây một vò.
Ta - nàng chung rượu âu lo
Chuyện tình năm ấy như đò sang sông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.