Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần

Chương 14




Bên trong căn phòng rộng lớn, sáng sủa, sáu đại nhân vật ngồi lặng im, không một tiếng động, lúc này, trên mặt Khuất lão của Thần Tiên Hội cùng Nam Cung Lỗi của Thiên Kiếm Cung đều mang ý cười nồng đậm, thần sắc ôn hòa, ngược lại, bốn vị Nguyên Đan Cảnh của Lăng Tiêu Tông lại vô cùng kinh ngạc, nhưng bọn họ đâu phải phàm nhân , rất nhanh chóng bọn họ đã bình tĩnh lại.

Trong bốn người, Tôn Minh Dương trưởng lão phất tay nói: “Nam Cung huynh quá khen, chắc vừa nãy, một tên môn hạ đệ tử nào đó tu luyện không nên thân Linh lực tiết ra ngoài mà thôi, hơn nữa, trong khi tu luyện mà khống chế Linh lực kém như vậy, nếu lão phu phát hiện cũng phải giáo huấn hắn một trận mới được.”

Nam Cung Lỗi mỉm cười không nói gì nhưng Khuất lão thì tựa tiếu phi tiếu nói: “Tôn trưởng lão quá lời rồi, luồng Linh lực vừa nãy rất tinh khiết lại rất mạnh mẽ, xem ra không tầm thường chút nào, tuy chỉ trong vài nhịp thở nhưng có thể thấy được, đệ tử này tiền đồ vô lượng. Tứ Chính Đại Hội vừa kết thúc, những đệ tử trẻ tuổi tìm cơ duyên trong Vấn Thiên Bí Cảnh của quý phái cũng đã trở về, nói không chừng là vị đệ tử nào đó có đại vận khí, đại cơ duyên, cảnh giới tăng nhanh làm cho khí tức bất ổn, điều này cũng rất bình thường a.”

Mấy vị trưởng lão của Lăng Tiêu Tông nghĩ đến những môn hạ đệ tử xuất sắc của mình đều không tự chủ mà nở nụ cười rạng rỡ, ngoài ba đệ tử đột phá đến Thần Ý Cảnh còn rất nhiều đệ tử đột phá Ngưng Nguyên Cảnh, nhưng mà, dưới hào quang của ba người Chung Thanh Trúc, ánh sáng của bọn họ lu mờ đi rất nhiều, cho nên trong đoạn thời gian này, Linh lực phát tiết khi tu luyện cũng không có gì là hiếm thấy.

Những người ngồi ở đây đều là cao nhân cho nên đều rõ ràng đạo lý này, vì thế bọn họ cũng không cần giải thích gì thêm, hơn nữa, khí tức chỉ xuất hiện trong vài nhịp thở, chắc cũng không có gì đáng ngại. Sau một lúc, Hoài Viễn Chân Nhân ho nhẹ một tiếng, lần thứ hai nhìn Nam Cung Lỗi và Khuất lão nói: “Hai vị đạo huynh, sự tình mà hai người nói vừa nãy chưa rõ ràng lắm, không biết đó là gì mà có thể kinh động đến hai vị ?”

Nam Cung Lỗi cười hiền lành, ánh mắt đầy thâm ý nhìn Hoài Viễn Chân Nhân rồi không biết vô tình hay cố ý mà đảo tới Vân Nghê cách đó không xa. Vân Nghê có cảm ứng lập tức quay lại nhìn Nam Cung Lỗi rồi bĩnh tĩnh, thong dong gật đầu thi lễ.

Nam Cung Lỗi nhìn chằm chằm dung nhan mỹ lệ của nàng trong chốc lát rồi bất động thanh sắc dời ánh mắt đi. Đột nhiên, Khuất lão ngồi bên cạnh nhìn Hoài Viễn Chân Nhân nói: “Hừm, đúng là có việc đấy, không biết huynh có còn nhớ “Yêu Hoàng Địa Cung” không?”

Lời vừa nói ra làm bốn nguời Lăng Tiêu Tông đồng loạt biến sắc, Hoài Viễn Chân Nhân trịnh trọng nói: “Khuất lão, thứ mà ngươi nói chẳng lẽ chính là Thiên Yêu Cung Đình mà năm đó Lục Thánh dùng đại thần thông phong bế sao?”

Khuất lão gật đầu nói: “Đúng vậy.” Nói xong hắn dừng lại rồi lại nhìn về Hoài Viễn Chân Nhân nói tiếp: “Mọi người chắc đều biết, khi xưa Thiên Yêu Vương Đình Yêu Hoàng Đế Cung nằm ở phía trên Thanh Sơn, khi hai tộc người và yêu huyết chiến, do tử thương quá nhiều làm cho nơi đó sát khí nặng nề, hơn nữa năm đó nơi này có nhiều vị Đại yêu của Yêu Tộc ngã xuống, trước khi chết bọn họ còn bố trí rất nhiều Huyết Chú làm cho nơi đó như âm linh quỷ vực, khắp nơi tràn ngập Quỷ Vật và Yêu thú biến dị.”

“Qua nhiều năm như vậy, sau đó may mắn được Lục Thánh tiên hiền dùng Thông Thiên Thần Lực bố trí tuyệt thế cấm chế mới phong bế hoàn toàn khối hung địa kia, toàn bộ Quỷ vật và Yêu thù bên trong cũng bị giam cầm, từ đó Thiên Hồng thành cũng được hưởng thái bình. Tương truyền rằng, Thiên Yêu Vương Đình khi xưa điều khiển Vũ vài vạn năm, vơ vét vô cùng vô tận bảo vật đều tồn trữ bên trong cung điện Yêu Hoàng. Năm đó, sau khi đánh hạ phòng tuyến cuối cùng của Yêu tộc, đại quân Nhân tộc đã thu được rất nhiều tài bảo trân quý, một lượng lớn Linh Tài bị tu sĩ thiên hạ chia cắt, những thứ đó về sau đã tạo nên căn cơ vững chắc làm Nhân tộc hưng thịnh vạn năm.”

Sâu trong mắt Hoài Viễn Chân Nhân chợt lóe lên ánh sáng, hơi hơi kích động rồi cũng dần bình tĩnh mà trầm ngâm không nói, đột nhiên, Bồ lão đầu đằng sau chợt mở miệng: “ Việc này phần lớn người tu đạo đều biết, qua nhiều năm cũng xuất hiện rất nhiều lời đồn đãi nói là năm đó sau khi kết thúc đại chiến Nhân Yêu, những gì mà Nhân tộc thu được cũng không tính là gì so với tích trữ mấy ngàn năm của Yêu tộc. Bảo vật chân chính nghe nói là được giấu ở nơi sâu nhất trong Thanh Sơn sơn mạch, cũng có truyền thuyết nói là nằm sâu dưới Yêu Hoàng Cung Đình là một địa cung, bên trong tàng bảo vô số, đó mới chân chính là bảo vật tuyệt thế. Khuất Lão, Yêu Hoàng Địa Cung mà ngươi nói chính là chỗ này đúng không?”

Khuất lão khẽ mỉm cười nói: “Kỳ thật, thân phận của chư vị ở đây đều có thể biết rõ những sự tình này nên không cần ta kể tỉ mỉ. Quả thật Yêu Hoàng Địa Cung chính là tòa cung điện dưới lòng đất, diện tích gấp mười lần so với kiến trúc trên mặt đất, thâm sâu khôn lường. Trong đó ngoài Quỷ vật và Yêu thú sinh ra từ huyết chiến năm đó, còn có rất nhiều cơ quan cấm chế khủng bố do các đại năng của Yêu tộc cổ đại lưu lại, đừng nói là tu sĩ bình thường, dù là Nguyên Đan Cảnh tiến vào cũng sẽ vẫn lạc. Hơn nữa, những thông đạo như mê cung trong địa cung đều được thủ hộ, năm đó Nhân tộc cũng có nhiều người mạo hiểm đi vào nhưng không một ai trở ra, nơi đây là một trong những hung địa hung hiểm nhất Hồng Mông giới.”

Mấy vị chân nhân đều chậm rãi gật đầu. Trên Thanh Sơn sơn mạch, phế tích Thiên Yêu Vương Đình xưa đến ngày nay vẫn còn rất nhiều Yêu Thú, Quỷ vật, điều này người trong thiên hạ đều biết nhưng bảo tàng ẩn dấu trong địa cung bên dưới Yêu Hoàng Cung lại là tin tức không công khai.

Trên thực tế, tu sĩ Nhân tộc thăm dò Yêu Hoàng Địa Cung qua nhiều nằm hơn một nữa có quan hệ ít nhiều với Thần Tiên Hội, Tứ Chính danh môn, trái lại phổ thông tu sĩ rất ít được biết, có người nói, Thần Tiên Hội thiết lập tổng đường ở Thiên Hồng thành, ngoại trừ nơi đây phồn hoa bậc nhất thiên hạ, còn liên quan lớn tới bảo tàng Yêu tộc.

Nghĩ tới đây, mấy vị trưởng lão Lăng Tiêu Tông hơi biến sắc, dường như cảm giác được điều gì, Hoài Viễn Chân Nhân nhìn Khuất lão và Nam Cũng Lỗi, hít sâu một hơi nói: “Khuất lão, nếu ta đoán không lầm, ngoại trừ chúng ta và Thiên Kiếm Cung, Thần Tiên Hội còn mời cả Nguyên Thủy Môn và Trấn Long Điện đúng không?”

Khuất lão vỗ tay, gật đầu cười: “Đúng như vậy! Hoài Viễn đạo huynh mắt sáng như đuốc, không hổ là chưởng giáo của một tông môn.”

Hoài Viễn Chân Nhân nhìn Khuất lão, hít sâu một hơi rồi nói: “Mời Khuất lão chỉ dạy.”

Khuất lão khoát tay nói: “Đạo huynh quá khách khí rồi, chỉ giáo thì không dám, chỉ là, sau khi Thần Tiên Hội vận dụng một ít nhân thủ đắc lực đã khai phá được một góc mê trận trong Yêu Hoàng Địa Cung, trải qua một trận chém giết Yêu thú, Quỷ vật mở đường cuối cùng đã mở được Tàng bảo khố của Yêu tộc bí tàng năm xưa.”

Mấy vị đại nhân vật của Lăng Tiêu Tông nhất thời nghiêm mặt, Nam Cung Lỗi đã biết trước tin tức này nên vô cùng tự nhiên. Hoài Viễn Chân Nhân khó mà ức chế được kinh ngạc trong lòng, trầm ngâm trong chốc lát rồi nhìn Khuất lão nói: “Đây là một chuyện vui rất lớn, tàng bảo khổ kia chắc có vô số trân bảo, thật đáng chúc mừng a.”

Khuất lão cười nói: “Bảo vật bên trong thật không ít, trân phẩm nhiều vô số, xem như không uổng phí dùng biết bao nhân mạng để làm đệm lót. Bất quá, bản hội đều nhớ rất rõ, khi xưa thương hội mới khai sáng, Lục đại Thánh nhân đã từng giao phó phải cùng Tứ Đại danh môn định thiên hạ, làm cho Nhân tộc ngày càng hưng thịnh. Vì lẽ đó, lần này mời các vị đến đây là để chia sẻ Linh Tài, bảo vật quý giá mà chúng ta đoạt được.”

Hoài Viễn Chân Nhân cùng ba vị còn lại vô cùng kinh ngạc, nếu nói không có hứng thú đối với bảo tàng Yêu tộc thì đúng là quá dối trá, lịch sử của Thần Tiên Hội vô cùng lâu đời, bên trong có quan hệ ít nhiều với Tứ Chính danh môn, cũng có một ít dính líu tới Lục đại Thánh Nhân nên mọi người đều có chút kính trọng lẫn nhau.

Biết được Thần Tiên Hội thu được bộ phân Yêu tộc di bảo, đám người Hoài Viễn Chân Nhân cảm thán xong cũng không nghĩ nhiều, thế nhưng không nghĩ tới, Thần Tiên Hội lại nguyện ý lấy trân phẩm ra giao dịch với mọi người.

“Chuyện này…” Trong nhất thời, Hoài Viễn Chân Nhân không biết nói gì cho phải, đúng lúc này, Nam Cung Lỗi bên cạnh nở nụ cười nói:

“Hoài Viễn đạo huynh, hôm qua ta nghe được tin này cũng phản ứng giống huynh.”

Khuất lão mỉm cười rồi nghiêm mặt nói: “Nam Cung Cung chủ, Hoài Viễn Chưởng giáo, các vị Chân Nhân, mọi người đều là người tu đạo nhưng Thần Tiên Hội lại không giống Tứ Đại danh môn, xét đến cùng, chúng ta chỉ là những người buôn bán. Bảo vật tuy tốt nhưng vẫn có thể giao dịch, hơn nữa, các danh môn đại phái càng mạnh, Nhân tộc càng hưng thịnh, đây là mục đích của Thần Tiên Hội xưa kia.”

Hoài Viễn Chân Nhân gật đầu nói: “Thì ra là như vậy, tại hạ đã minh bạch, đa tạ quý hội.” Hắn là người quyết đoán,thoáng nhìn ba người kia rồi hắn nhanh chóng đưa ra quyết định:

“Thịnh hội như vậy, Lăng Tiêu Tông ta tự nhiên không thể thiếu, từ hôm nay đến khi giao dịch kết thúc, xin quấy rầy quý hội.” Nói tới đây, hắn hơi ngập ngừng rồi quay đầu nói với Tôn Minh Dương trưởng lão: “Minh Dương sư đệ, ngươi an bài một vị trưởng lão quay về núi thông báo với Hỏa Diệp sư thúc, bảo với mọi người cứ kiên nhẫn đợi, không cần quá lo lắng.”

Tôn Minh Dương vô cùng kích động, gật đầu đồng ý.

Khuất lão đứng lên cười nói: “Nếu đã như vậy, lão phu cũng cáo từ, các vị cứ nghỉ ngơi cho tốt, bản hội cũng đã phái người thông bao cho Nguyên Thủy Môn và Trấn Long Điện,muộn nhất là ngày mai có thể bắt đầu giao dịch hội rồi.” Sau đó, lão hiên ngang bồi thêm một câu: “Lần giao dịch này quy mô to lớn, bảo vật quý giá ít xuất hiện trong ngàn năm qua ở Hồng Mông giới, ta tin rằng các vị sẽ vô cùng hài lòng.”

Mọi người dồn đập đứng lên, một trận khách sáo nổ ra như pháo, sau khi Khuất lão rời đi, Nam Cung Lỗi không đi theo mà đứng im trong phòng, mắt không rời Vân Nghê.

Mấy vị Chân Nhân của Lăng Tiêu Tông tiễn Khuất Lão đi, đến khi nàng tỉnh hồn, nhìn thấy bầu không khí khác thường ở đây thì khẽ nhíu mày.

Nam Cung Lỗi hít sâu một hơi rồi đi tới chỗ Vân Nghê: “Vân trưởng lão, tại hạ có mấy lời muốn nói, chẳng biết trưởng lão có thể theo ta ra ngoài một chút không?”

Lời vừa nói ra, trong phòng lập tức yên tĩnh, Tôn Minh Dương cùng Bồ lão đầu đồng thời quay lại nhìn, khác nhau là, người trước thì nhìn Vân Nghê, còn Bồ lão đầu mang theo sắc mặt cổ quái nhìn Hoài Viễn Chân Nhân, ánh mắt tỏa sáng đầy hưng phấn.
================
Bàn đại sự, chân nhân tụ họp
Mở bảo tàng, thương hội kinh doanh.
Thấy người mà nhớ tình xưa
Mở lời mời mọc xin thưa đôi điều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.