Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần

Chương 12




Nam Cung Lỗi, cung chủ Thiên Kiếm Cung kiêm gia chủ Nam Cung thế gia, đang đi ra khỏi Thanh Sơn khách điếm , tuy nhiên hành động này hầu như không gây ra bất cứ động tĩnh gì, bởi đa số các đệ tử trẻ tuổi không hề biết có một đại nhân nhân vật đã đột nhiên tới Lăng Tiêu Tông và nghỉ lại, mà một sỗ trưởng lão biết được một ít nội tình cũng không tùy tiện tiết lộ lung tung.

Nếu có thì cũng chỉ là ngẫu nhiên có người phát giác một chút khác thường nơi đây, chính là trông thấy vài vị trưởng lão Nguyên Đan cảnh như vô tình, như cố ý mà giữa lúc mọi người đang ngủ đi lại trên lầu tòa nhà khách điếm, nhìn qua cũng không phải là dàn xếp, có điều bộ dáng bọn họ vẻ như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Chẳng qua là cỗ khí tức đột nhiên nổi lên ngày nọ xảy ra quá nhanh, căn bản không thể nào xác định được vị trí, cho nên mọi người đến cuối cùng cũng không thể biết thực sự xảy ra chuyện gì, hơn nữa từ nhiều năm trở lại đây, có một ước định ngầm đã trở thành quy cũ mà mọi người đều biết, chính là những đệ tử trẻ tuổi có được cơ duyên trong Vấn Thiên Bí Cảnh có thể giữ kín bí mật của mình. Vì thế có thể là một đại nhân vật nào đó đột nhiên xuất hiện, hoặc cũng có thể là một đệ tử đã nhân được cơ duyên ở trong bí cảnh.

Tuy nhiên chuyện trên cũng không gây ra quá nhiều gợn sóng, chuyện gây xôn xao hơn cả ngày hôm nay lại là một tin tức từ bên trên truyền xuống, khiến cho rất nhiều đê tử Lăng Tiêu Tông giật mình, Hoài Viễn chân nhân dẫn đầu một đám Nguyên Cảnh bất ngờ thông báo thay đổi quyết định, không chỉ dừng sơ qua ở Thiên Hồng Thành một ngày, mà sẽ để cho mọi người tạm thời nghĩ ngơi an dưỡng ở Thanh Sơn khách điếm xa hoa lộng lẫy này, thoải mái du ngoạn thưởng thức cảnh đẹp Thiên Hồng Thành , đợi bảy ngày sau sẽ quay về Hải Châu, Kim Hồng Sơn.

Thậm chí khá nhiều người đang xuống căn dặn mấy vị sư huynh sư tỷ, trông vẻ khá do dự., còn có người nói bóng nói gió rằng đã nghe ngóng được tường tận sự việc này, nhưng tất nhiên là không có được đáp án gì. Tuy nhiên rất nhanh đã có một lời đồn đại từ trong khách điếm được lưu truyền, rằng lần này nếu đến ngày thứ bảy sự tình chưa kết thúc, rất có thể sẽ tiếp tục dừng lại tiếp ở Thiên Hồng Thành.

Tất nhiên là Thẩm Thạch đã biết tin tức này, hắn không kinh ngạc lắm, ngược lại là có chút không hài lòng. Hắn cho rằng Tứ Chính đại hội đã hoàn tất, cũng đến hơn một tháng, thời gian đúng là không ngắn, sớm trở về là tốt nhất, nói thật, hiện giờ trong lòng hắn có chút nhung nhớ một bóng hình trong Hứa gia ở Lưu Vân Thành, Lăng Xuân Nê.

Trước kia là khổ nỗi tài sản có hạn , nhưng giờ đây ở bên trong Vấn Thiên Bí Cảnh,thu hoạch của hắn quả thực cũng không nhỏ, chỉ tính riêng những Long huyết Long nhục trong túi Như Ý, đã là một tài sản khổng lồ. Sau này trở về, tìm cơ hội đến Thần Tiên Hội giao dịch lén lút một ít, tự nhiên là có Linh tinh xa xỉ trong tay, đến lúc đó cũng không cần ủy khuất vì Lăng Xuân Nê , không còn một người dưới mái hiên gửi tới một người nữa rồi.

Tuy rằng giữa nữ tử kia và hắn có chút cảm tình bất chợt nhưng lại nồng cháy lạ thường, trong lòng hắn quả thật tơ tưởng đến nàng, có điều , chắc về sau phải gặt tình cảm này sang một bên, bởi vì dù như thế nào, Thẩm Thạch cũng không có khả năng vì một nữ tử bình thường mà ly khai Lăng Tiêu Tông .

Mặc dù hắn có chút thất vọng, tuy nhiên loại tâm tình này cũng không tính là quá mãnh liệt, dù sao điều kiện ở Thanh Sơn khách điếm cũng vô cùng tốt, hắn liền dứt khoát nhân cơ hội này tiếp tục tĩnh dưỡng.

Thương tích gặp phải ở Vấn Thiên Bí Cảnh, sau khi dùng linh đan diệu dược, hiện tại cơ bản đã hồi phục bảy tám phần, bình thường nhìn qua hầu như cũng đã lành lặn hoàn toàn , về phần tu luyện cũng không có trở ngại gì đặc biệt, duy nhất chỉ có việc mi tâm thần bí trên trán phát sinh dị biến, làm Thẩm Thạch phải lo nghĩ.

Lạ là phần lớn linh lực trong đan điền cùng với loại

thần thông kỳ dị Long Văn Kim Giáp, hôm nay bỗng vô thanh vô tức mà dịch chuyển tới khuyết huyệt mi tâm của hắn , khiến hắn vò đầu bứt tai cũng không lý giải nổi. Đôi khi hắn cũng ngồi xuống nội thị cơ thể, rồi không nhịn được liền đem đan điền và khiếu huyệt mi tâm của mình đối chứng, sau đó càng lúc càng cảm thấy, hai bộ phận này có không ít những điểm tương đồng .Một nơi quan trọng và khó thành nhất trên cơ thể, vậy mà có thể có hai cái Đan Điền Khí Hải này hay sao?

Ý nghĩ ngẫu nhiên xẹt qua, lập tức khiến hắn giật mình, chẳng biết sao tâm gan bỗng rúng động. Trăm ngàn năm qua vô số tu sĩ nhân tộc đã vượt qua muôn vàn thử thách để hoàn thiện hệ thống tu luyện ,gần như tất cả các mặt đều đã tìm tòi nghiên cứu kỹ, nhưng chưa từng có người nói, bên trong thân thể một người , có thể có hai cái đan điền.

Hoàn toàn không thể có chuyện này!Thẩm Thạch cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa còn sởn hết cả gai ốc khi nghĩ chẳng lẽ nguyên nhân là Yêu tộc bí pháp, Âm Dương Chú kia? Yêu tộc và nhân tộc hoàn toàn bất đồng, Âm Dương Chú quả thực rất thần kỳ nhưng cũng vô cùng quỷ dị, có lẽ...Chẳng phải nghe nói nhân tộc một khi tu luyện bí pháp này có được Thất diệp quỳ hoa màu vàng thì sẽ sinh ra một chút dị biến sao ?

Ý nghĩ này làm cho hắn không dám nghĩ sâu thêm nữa,rồi ngay đó, hắn chợt nhớ trong túi Như Ý của mình, dường như còn có một cuốn sách cổ có được ở Vấn Thiên Bí Cảnh, đây vốn lả một cuốn sách cổ của một tiểu nam hài thần bí ném cho hắn, nói là 《 Âm Dương Chú • Dương Chú Thiên 》.

Thẩm Thạch chần chừ một chút, rồi thò tay vào túi Như Ý lục lọi một hồi, một lát sau rút tay lại ,cuốn sách cổ cũng đã nằm trên tay hắn. Mặc dù cuốn sách này hắn có được cũng đã khá lâu, nhưng thật sự hắn chưa có cơ hội đọc cẩn thận nó, mấy ngày trước khi rời khỏi Vấn Thiên Bí Cảnh, hắn bị trọng thương hôn mê bất tỉnh, còn khi trở lại Hồng Mông thế giới, bởi vì Chung Thanh Trúc sợ rằng trong lúc hắn hôn mê sẽ bị người ta đánh cắp , nên nàng đã cất giúp, đợi khi hắn tỉnh dậy thì giao lại.

Mà những ngày tiếp theo, quái vật trên Trích Tinh Phong thì ít mà người lai vãng thì nhiều, ngay cả thời điểm hồi trình Lăng Tiêu Tông , cũng có hơn một trăm người sát hắn như hình với bóng. Âm Dương Chú này vốn năm đó có quan hệ mật thiết với Yêu Hoàng Thiên Yêu, Thẩm Thạch lá gan có lớn hơn nữa, cũng không dám tùy tiện xuất ra lật xem.Vốn là hắn nghĩ đợi khi trở về động phủ của mình ở Kim Hồng sơn, sẽ nghiên cứu cẩn thận cuốn sách này, khi đó tự nhiên sẽ tuyệt đối an toàn, tuy nhiên giờ ngẫm lại, hiên tại còn phải lưu lại Thiên Hồng Thành lâu như vậy, chi bằng tận dụng thời gian này ngâm cứu bí sách này. Âm Dương Chú mà hắn đang tu luyện đương nhiên không phải là trọn vẹn, trên thực tế , bộ chú này phân làm hai loại chính là âm chú và dương chú, trong đó có bốn loại âm chú, năm loại dương chú, tổng cộng lại có tất cả chín đại chú văn. Hiện tại Thẩm Thạch mới chỉ tu luyện hai loại, theo thứ tự là dương chú Thanh Tâm Chú cùng âm chú Thiên Minh Chú, mà chính nhờ hai loại chú văn thần bí này, chiến lực của hắn mơ hồ có phần vượt trội so với những tu sĩ cùng cảnh giới.

Trước mắt hắn lúc này chính là sách cổ Dương Chú Thiên , nhìn qua so với quyển trục Thanh Tâm Chú, Thiên Minh Chú lúc trước lấy được, quyển trục này trông còn cũ kỹ hơn, Thẩm Thạch hít sâu một hơi, đang muốn mở ra xem, bỗng nhiên ngưng lại, như nghĩ tới điều gì, hắn trầm ngâm một lát , rồi nhẹ buông sách xuống, sau đó đứng dậy tới cửa, thăm dò nhìn nhìn ngoài phòng, xác định phụ cận cũng không có người,mới nhẹ nhàng đóng cửa kỹ càng.

Cuốn sách cổ này, thoạt nhìn so với hai quyển trục trước kia tựa hồ càng cổ xưa hơn, độ hiển nhiên cũng lớn hơn rất nhiều, mới mở ra nhìn thiên thứ nhất, lông mày hắn không khỏi nhíu lại

Bởi vì những văn tự ghi trên loại giấy kỳ dị kia, đúng là chú văn Thanh Tâm Chú .

Thẩm Thạch chăm chú đọc tỉ mỉ lại một lần nữa, sau đó chậm rãi gật đầu, thiên thứ nhất của sách cổ này hầu như hoàn toàn giống với pháp môn Thanh Tâm Chú mà hắn đã tu luyện qua , mà phần còn lại của cuốn sách hắn chưa xem còn khá dày, thiên thứ nhất này chẳng qua mới là một phần nhỏ, còn ít nhất khoảng bốn năm thiên như vậy nữa hắn chưa đụng tới.

Không lẽ cổ vật này ghi chép nguyên vẹn lại tất cả các loại dương chú Âm Dương Chú?

Phỏng đoán này lập tức khiến cho Thẩm Thạch cảm thấy nhiệt huyết sôi trào , nhưng mà ngay khi lòng hắn đang tràn ngập vui mừng,hi vòng tràn chề, lật nhanh các trang sau của sách, ánh mắt mới liếc một cái, thì lập tức khẽ giật mình.

Phần sau của cuốn sách, rõ ràng là trống rỗng, hắn ngây người một lát, rồi lại tiếp tục lật đi, nhưng theo từng ngón tay hắn lật qua lật lại, cũng chỉ hiện lên một màu trắng của trang giấy, không có lấy một ký tự

Đăm đăm nhìn vào chỗ trống trên trang giấy, khóe mắt Thẩm Thạch không nhịn được khẽ nhăn một cái,hiện giờ hắn thậm chí có chút hoài nghi liệu có phải hay không tiểu nam hài ở Vấn Thiên Bí Cảnh cố ý trêu cợt mình. Tuy vậy sau một lát suy nghĩ cẩn thận lại,hắn đã bác bỏ ý nghĩ này.

Tiểu tử kia và con khỉ xám, có năng lực giết chết Long tộc vô cùng cường đại, mình ở trong mắt của bọn chúng có khác gì con sâu con kiến đâu? Lẽ nào lại có một người bình thường rảnh rỗi đến nổi cố ý trêu đùa hí lộng một con sâu, con kiến đây?

Nếu vậy thì quyển sách phải có ghi chép văn tự những chú văn khác chứ, rút cuộc là biến đi đâu mất?Thẩm Thạch trong lúc nhất thời không thể hiểu nổi, ngồi buồn phiền suy tư về điều này .

※※※

Đang lúc Thẩm Thạch lâm vào khổ tư, bỗng nhiên từ ngoài phòng vang lên một tràng tiếng gõ cửa mãnh liệt, Thẩm Thạch giật mình , vô thức đứng lên, nhìn về phía cửa , nói: "ai?"

"Thạch Đầu, ngươi đang ở đây à, Thanh Lộ này." Thanh âm êm ái ngoài phòng vang lên, Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, vội vàng trước đem Âm Dương Chú, Dương Chú Thiên cất đi, sau đó bước nhanh tới mở cửa ra.

Đứng ngoài cửa, một nữ tử dung mạo thanh tú xinh đẹp , mái tóc chảy bồng bềnh, mắt sáng lấp lánh, đúng là Chung Thanh Lộ, chỉ thấy nàng giờ phút này đang mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn Thẩm Thạch từ trên xuống dưới , Thẩm Thạch thấy có chút chột dạ, cười khan một cái rồi hỏi: "Thanh Lộ, có việc gì thế?"
==============
Sau đại họa, mi tâm biến cải
Lật âm dương, giấy trắng bàng hoàng.
Đại phát tài, Đầu Đá nhớ Xuân Nê
Lo buồn chán, Thanh Lộ mời du ngoạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.