Tuổi Thanh Xuân (Cảm Ơn Đã Luôn Ở Đây)

Chương 76: Mang thai ngoài ý muốn




Hôn nhân, là một mối quan hệ rất tuyệt vời.

Bạn cùng một người đàn ông bước vào giáo đường, tuyên thệ lời thề thủy chung trọn đời. Bạn đã nghĩ rằng từ nay về sau sẽ được hạnh phúc mãi mãi.

Nhưng hôn nhân, cũng không thể đảm bảo cho hạnh phúc đó. Chỉ với một tờ Giấy chứng nhận kết hôn thì không thể đảm bảo cho một đôi vợ chồng ân ái đến bạc đầu.

Cùng một người chung sống qua bao nhiều ngày đêm rồi, nhưng bạn đã rất sốc khi nhận ra rằng, bạn thực sự không hề biết gì về anh ấy, mà anh cũng không hề hiểu gì về bạn, hai người hoàn toàn giống như hai người xa lạ không hề liên quan đến nhau.

Nhưng điều này là do giữa hai người bọn họ không có tình yêu sao? Hay là bởi vì hai người đã không hề cố gắng đi sâu vào tâm của đối phương?

Cho nên, khi bạn cảm thấy đau đớn, khi bạn cảm thấy bị thương tâm, thì đừng vội vàng muốn chấm dứt quan hệ, hãy tự hỏi chính mình trước, các bạn đã thực sự hiểu nhau hay chưa. . . . . .

“Em đang làm gì vậy?” Câu hỏi đột ngột này đã dừng lại ngón tay đang lướt như bay trên bàn phím của Vũ Đồng.

Cô giật mình nhìn ông xã trên đầu còn ẩm ướt vì vừa mới tắm rửa xong của mình, đang dán sát vào người cô, ngay đúng lúc cô đang vụng trộm viết tiểu thuyết trên mạng, khiến hai má cô vô thức nóng đỏ.

“Không có gì.” Vội vàng ấn nút tắt trang web.

“Vì sao không cho anh xem?” Ôn Triệt không tức giận, nhưng đôi mắt như phát sáng, cười nhìn cô.”Em đang vụng trộm viết nhật kí phải không?”

“Không phải nhật ký.” Cô lí nhí trả lời.

“Vậy đó là cái gì? Không phải là chát với bạn trên mạng chứ?” Anh cố ý bắt chẹt.”Là bạn trai?”

“Không phải, anh đừng có đoán mò!” Cô lườm anh một cái, gắt giọng: “Em chỉ là viết tiểu thuyết trên blog thôi!”

“Blog?” Ôn Triệt sửng sốt. “Em có trang blog cá nhân?”

“Vâng.”

“Anh không bao giờ nghĩ rằng em thực sự có thú vui này.” Ôn Triệt có chút trầm tư suy nghĩ. “Vậy viết về chuyện gì? Anh vừa mới đọc lướt qua, hình như có nhắc đến hôn nhân.”

“Vâng, Em sẽ nói với anh, nhưng anh phải hứa không được tức giận đó.” Cô nhỏ giọng năn nỉ, dường như thấy anh tâm trạng không được tốt cho lắm.

“A! Còn sợ anh tức giận, có thể đoán được là không phải viết cái gì tốt.” Anh dứt khoát kéo cô vào trong lòng ngực, vòng tay ôm lấy cô. “Thành thật khai mau, có phải em đang viết bêu xấu ông xã trên blog hay không?”

“Không phải!” Cô đấm nhẹ vào ngực anh.

“Vậy thì rốt cuộc đã viết cái gì?” Anh tò mò đến không chịu được.”Em nói mau lên.”

“Thôi được ──” Vũ Đồng ngã vào vòm ngực ấm áp của anh, ngửi thấy mùi vị nam tính toát ra trên người anh, một hương vị quyến rũ, khiến tâm thần như lân lân.

Cô bất giác đưa tay ôm chặt lấy anh, nghiêng đầu lắng nghe nhịp đập trái tim anh.

Anh thật sự đã hồi phục sức khỏe! Tiếng tim đập rất vững vàng, mạnh mẽ. Được ôm anh thế này, nghe thấy tiếng tim đập của anh, cô liền có được cảm giác rất an toàn.

Cô ngước khuôn mặt ửng hồng lên.”Hôm nay anh có ngoan ngoãn uống thuốc không? Ngày mai còn phải quay lại bệnh viện làm tái khám, đừng quên nha.”

“Anh biết rồi.” Anh vuốt nhẹ chóp mũi của cô.”Có bà xã suốt ngày cứ léo nhéo, lải nhải bên tai thế này, anh làm sao dám quên đây?”

“A! Anh giám nói em lải nhải.”

“Còn không phải lải nhải nửa hả? Từ sau khi anh xuất viện, em không có ngày nào là không yêu cầu anh uống thuốc.”

“Người ta cũng vì lo lắng cho anh thôi.” Cô không nghe theo nghịch nghịch mười đầu ngón tay anh.

Ngày đó ở bệnh viện, khi anh té xỉu trong ngực cô, dọa cô ngây cả người, la hét ầm trời gọi bác sĩ tới cứu anh. Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ cho cô hay, bởi vì não bộ của anh bị kích thích quá độ, nên mới có thể dẫn đến nhức đầu, rồi bị hôn mê.

Cho nên cô kinh hoảng địa khóc nức nở nói với anh, cho dù anh có vĩnh viễn không khôi phục được trí nhớ cũng không muốn anh chịu thống khổ như vậy. Nhưng anh lại chỉ mỉm cười an ủi cô.

Bác sĩ nói, máu tụ trong đầu anh đang dần dần bị tan ra, may mắn là, ký ức bị mất của anh dường như cũng đang dần dần quay trở lại.

Đến ngày xuất viện, chẳng những thể lực của anh được hồi phục hoàn toàn, mà những ký ức đã bị mất cũng phục hồi lại hơn phân nửa.

Anh nhớ ra cô, nhớ được bản thân đã yêu cô thế nào.

Cô không cần phải rời khỏi anh.

Cô vui mừng gần như phát điên ──

“Anh biết em sợ chấn thương đầu của anh còn chưa khỏi, ngốc thật, em đừng quá lo lắng.” Ôn Triệt xoa xoa đầu cô, thở dài nói: “Bây giờ anh đã khỏe mạnh thật sự, nếu em muốn anh ở dưới ánh nắng chói chang đánh vào hết 18 lỗ cũng có thể.”

“Ai nói anh có thể đi đánh golf?” Vũ Đồng bỗng nhiên đẩy Ôn Triệt ra, 2 tay chống eo, bày ra bộ dáng sư tử Hà Đông. “Không có sự cho phép của em, anh không được phép đi đâu hết.”

“Tuân lệnh! Bà xã.” Anh cũng thật hợp tác tuân lệnh.

Cô không nhịn được nở nụ cười, đôi mắt ánh lên tia sáng long lanh.

Vì cái gì cô có nói như thế nào, anh cũng liền đáp ứng cô thế chứ? Anh thật là quá nuông chìu cô!

Cô thật sự rất hạnh phúc.

“Nói lại chuyện lúc nãy, em còn chưa nói cho anh biết rốt cuộc là em đã viết cái gì trên Blog.” Ôn Triệt cũng không quên, trong lòng hồi hộp chờ đáp án. “Em đừng cố mà đánh trống lãng với anh, mau mau khai ra!”

“A.” Vũ Đồng lại mặt đỏ, quay đi ….”Chỉ là viết lại một ít chuyện cũ của chúng ta thôi!”

“Chuyện cũ của chúng ta?”

“Em đem những chuyển phát sinh giữa chúng ta gần đây, post lên Blog cùng chia xẻ với mọi người.”

“Hả, em bán đứng anh?”

“Đâu có? Em luôn viết những lời hay ý đẹp về anh.”

“Thật không? Đưa cho anh xem.” Anh đoạt lấy máy tính trước mặt.

“Không! Anh không được phép xem.” Cô vội vàng đuổi theo anh muốn giành lại.

Hai người giống như hai đứa trẻ, hỗn chiến một trận. Ôn Triệt rõ ràng khoẻ hơn cô, nhưng lại không đành lòng làm đau cô, thành ra ngược lại bị yếu thế.

“Thôi được rồi, anh chịu thua!”

Anh tuyên bố đầu hàng, bất đắc dĩ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đến chết cũng không chịu thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh.

“Thôi được, thôi được, anh đừng mất hứng.” Nhìn vẻ mặt không cam lòng của anh, Vũ Đồng dịu dàng dỗ ngọt anh.”Thế này vậy, em hứa với anh, chờ sau khi em viết xong hoàn chỉnh sẽ … cho anh xem. Nếu bây giờ ngày nào anh cũng xem, thì em sẽ thấy xấu hổ mà viết không được.”

“Em còn ngượng sao?” Anh cười vén tóc cô sang bên.

Cô nhếch miệng cười.

Làn da nõn nà trắng hồng, đôi môi anh đào chúm chím làm cho anh lập tức muốn ngậm chặt lấy. Trái tim anh rung lên, liền kéo cô ôm vào lòng, đôi môi xinh đẹp ở bên tai cô quấy rối.

“Em thật sự muốn theo anh đến Tokyo chứ? Vũ Đồng, anh sợ em không thích ứng được.” Cô đáng yêu như vậy, ngọt ngào đến thế, anh thực sự lo cô ở nơi đất khách cảm thấy không vui. “Anh có thể ở lại Đài Bắc tìm việc. . . . . .”

“Đến Tokyo cũng không có gì là xấu.” Cô vân đạm phong khinh (không quan tâm, không để ý) cười nói.”Anh đã quên rồi hả? Khả năng Nhật ngữ của em khá lưu loát đó! Anh chờ mà coi, đến Nhật Bản rồi nhất định em sẽ quen được thêm bạn mới trước anh.”

Trái tim anh cảm thấy thật ấm áp. Người vợ dịu dàng, ngọt ngào của anh, cô nguyện ý đi cùng anh đến tận chân trời góc biển.

“Hơn nữa người bạn tốt Jerry kia của anh vẫn liên tục sống chết năn nỉ em đi nhanh nhanh không phải sao? Anh ấy đang rất cần em phiên dịch cho.” Cô cường điệu hất căm lên, điệu bộ kiêu hãnh giống như một nàng công chúa.

Anh nhìn thấy, vẻ mặt đáng yêu này nhịn không được muốn chọc ghẹo cô.”Người anh ấy cần là anh, còn em chỉ là luôn tiện thôi.”

“Cái gì? Anh nói cái gì?” Cô đột nhiên đẩy anh ngã xuống giường, không có chút nào câu nệ giang chân ngồi lên trên người anh, đôi tay mềm mại uy hiếp nắm lấy cổ áo ngủ của anh.

Anh cười ha hả, mừng rỡ nguyện mặc cho công chúa lăng nhục võ sĩ.

Cô nhìn anh mỉm cười hạnh phúc, nhìn thấy trong mắt anh tràn ngập khát vọng, không nhịn được toàn thân nóng lên. Cô xấu hổ muốn chạy trốn, nhưng anh đã cầm lấy tay cô không chịu buông.

“Anh yêu em, Vũ Đồng.”Anh tình ý dạt dào nói.

Trái tim cô như tan chảy ra, rũ mắt bẽn lẽn.”Em cũng vậy.”

Hai bàn tay đen trắng, dưới ánh sáng ngọn đèn, đan xen vào nhau, sít chặt đến không có một kẻ hở.

Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão ( cùng nắm tay nhau cho đến bạc đầu)

Mỗi cặp vợ chồng yêu nhau mong muốn cũng chỉ đến thế mà thôi.

Đó mới thật sự là hạnh phúc chân chính bình dị nhất.

---The End---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.