Tuổi Thanh Xuân (Cảm Ơn Đã Luôn Ở Đây)

Chương 60: Để cho anh ăn em…




Dựa theo lời kể của Như Phong.

Một ngày chủ nhật thật thư thái, tôi nằm riết trên giường nghịch điện thoại.

Cái này phải bắt đền Hạ Dương nàng, vì nàng mà tôi đã thay đổi thói quen, suốt ngày tí toáy chiếc điện thoại bấm từng chữ một.

Kể cũng lạ, tưởng “già” như tôi thì tư chất kém đi chứ ngược lại, tôi nhắn tin cực nhanh, hiện giờ vẫn đang cầm điện thoại nhắn tin với Heo con của tôi.

Tiếng chuông tít tít quen thuộc vang lên, tôi đã phải méo mó mặt mày vì nội dung trong tin nhắn của nàng:

- Thôi nha, heo hết tiền rồi, ko nc nữa.

Hic! Thê thảm cho tôi mà, nàng cố ý kêu hết tiền với tôi.

Ko phải theo lẽ thường, tôi sẽ “ ra tay hiệp nghĩa” thể hiện bản lĩnh X-men, ga lăng lịch thiệp, sẽ đi mua thẻ nạp cho nàng sao?

Chỉ tiếc là tôi ko biết bắn tiền qua điện thoại như thế nào, rất vui vẻ tôi chui ra khỏi chăn, chuẩn bị phóng đi mua thẻ cho nàng.

Ấy vậy mà, khi tôi mở cửa nhà, đã thấy nàng đứng trước cửa nhà mình:

- Sao thế?

Nàng lắc lắc cái đầu tỏ ý ko có gì, tóc đuôi gà được buộc cao vổng lên, vung vẩy theo cái đầu, nhìn thực đáng yêu lắm, nàng nhỏ nhẹ nói với tôi:

- Em sang nói chuyện với anh, máy hết tiền mà. Tay nàng ko quên giơ cái điện thoại màu hồng tôi tặng nàng hôm sinh nhật lên.

- Còn anh thì đang định đi mua thẻ điện thoại cho em. Tôi cười hì hì, vào nhà đi.

Vậy là, cả buổi hôm ấy, nàng ở bên tôi, tìm mật khẩu chuyển tiền cho tôi, thay đổi nó bằng ngày sinh của nàng, mật khẩu chuyển tiền nàng thì là ngày sinh nhật của tôi…

Theo như nàng nói, để mãi mãi tôi sẽ ko quên được nàng, ít nhất khi dùng đến nó, tôi sẽ lại nhớ nàng.

Tôi không phải ko biết chuyện của nàng, chuyện gia đình khiến nàng phân tâm, suốt ngày buồn bã, âu sầu, ko đả động gì đến học hành cả. Tôi thực lo lắm, tôi ko lo chuyện nàng thi tốt ngiệp mà chỉ sợ chuyện thi đại học của nàng bởi cứ kéo dài như vậy sẽ ảnh hưởng đến tương lai của nàng, tất nhiên cả của tôi nữa.

Vậy nên, tôi đã dùng bao nhiêu chiêu thức cổ hủ lẫn hiện đại, dụ dỗ nàng ngồi học bài.

Tôi biết nàng sẽ ko vui, thế nên tôi đã vào bếp, nấu cơm trưa, sau đó chỉ dành ít phút của buổi chiều, cố gắng nhồi nhét vào cái đầu của nàng một ít kiến thức của những dạng toán cơ bản và cách làm bài thi trắc nghiệm tiếng anh.

Buổi tối, nàng ngồi trong lòng tôi, 2 chúng tôi cùng ngồi xem phim kinh dị.

Cảm giác nàng ngồi run rẩy trong lòng mình, người co lại như con mèo nhỏ thật là tuyệt.

Nói thật, bởi những hành động ngọ ngoạy vô thức của nàng ở trong lòng tôi mà tim tôi đạp loạn lên, tôi cũng là người bình thường thôi, có một số chuyện tôi cũng ko kiểm soát được.

Ví như…, cái đó của tôi liên tục biểu tình khi nàng ở trong lòng tôi, ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng vào mặt tôi, chu cái miệng xinh xinh lên làm nũng…

Nhưng tôi biết, nàng và tôi chưa thể có điều gì khác, hoặc là chưa đến lúc, dù sao thì tôi cũng ko có ý muốn làm tổn thương nàng, ít nhất thì hiện giờ tôi có thể là nơi nương tựa duy nhất cho nàng trước những biến cố này.

Tôi ko nói cho nàng biết, khi nàng ở trong lòng tôi, tôi đã rất muốn khóc.

Tôi ko biết làm sao để có thể bảo vê nàng, những đau khổ của nàng, những thương tổn mà người cha kính yêu của nàng gây ra cho nàng, tôi ko thể chen tay vào.

Tôi bất lực chịu đựng nỗi đau của nàng, tôi biết, nàng rất… rất đau.

Trái tim nhỏ bé, yếu ớt của nàng ở trong lòng tôi thổn thức, tôi chỉ có thể ôm chặt nàng hơn bằng vòng tay của mình, hi vọng nàng sẽ vượt qua.

Cả bộ phim đi qua, tôi ko hề đọng lại một chi tiết nào, chỉ có nàng vẫn sợ hãi run rẩy, khiến tôi thực buồn cười:

- Ngốc! Đã sợ mà lại còn muốn xem, em đúng thật là…

- Yếu lại còn đòi ra gió! Nàng ngắt lời tôi, nhoẻn miệng cười khiến tôi ko trách được nàng mà chỉ cười theo.

- Thế nào? Có thể về đi ngủ được chưa? Tôi nhìn đồng hồ nhắc nhở nàng, bố sẽ lo lắng cho em đấy.

- Đuổi khách ah? Nàng troài ra khỏi người tôi đứng dậy, đuổi thì em về thôi. Giọng nàng mang hơi hướng hờn dỗi nhưng biểu tình vẫn vui vẻ đi ra cửa. Tôi biết nàng nói vậy thôi chứ ko giận gì tôi cả, tôi lẳng lặng đi theo nàng.

Lạ thay!

Nàng cứ đứng trước cửa nhà mình mà ko vào, mặt mũi lại u sầu thảm não.

Nhìn nàng như vậy, tôi buồn lắm”

- Yêu cái nào, rôi rất nhanh tôi hôn lên má nàng một cái, yên tâm, trước đó tôi đã nhìn xung quanh rồi, ko có ai nhìn thấy cảnh này đâu, nhìn vào mắt nàng, tôi chăm chú tiếp lời, lên phòng rồi nghỉ sớm, mai còn đi học nữa mà.

Nàng nhìn tôi, ko nói gì.

Tôi đợi chờ cả nửa ngày, nàng cũng ko nói khiến tôi phát hoảng:

- Làm sao? Hay là ốm rồi? Tôi ko phủ nhận được, nhìn cái dáng vẻ thẫn thờ vô hồn của nàng khiến tôi bất an.

- Ko! Chậm rãi nàng mới đáp lại sự lo lắng của tôi, em có thể ngủ ở nhà thầy đêm nay ko?

Lời đề nghị của nàng khiến tôi thực sốc.

Dù gì, xét về phương diện khác, chúng tôi ko phải thầy trò là người yêu.

Nhưng tôi ko từ chối được yêu cầu của nàng, nàng ấy lại suy nghĩ linh tinh nữa rồi, bất đắc dĩ tôi phải kéo nàng lại về nhà tôi.

Ko phải là tôi ko muốn, mà là tôi sợ mình sẽ ko chịu đựng được, hic, cô ấy là người yêu tôi, và đêm nay, cô ấy ngủ lại ở nhà tôi.

Nghĩ thử mà xem, có thể điều gì sẽ xảy ra?

Đáng tiếc là Hạ Dương lại ko nghĩ đến điều đó, nàng ấy rất vô tư quay trở lại nhà tôi.

Mãi sau này, khi nàng nói cho tôi nghe, tôi mới biết là mình đã nhầm.

Lúc đó, tôi đã ko để ý rằng, nàng gọi tôi là “thầy”.

Nàng ko phải là ko nghĩ đến mà là, đã cố tình vạch rõ ranh giới giữa chúng tôi, ít nhất là đêm hôm đó, thật buồn là tôi đã ko nhận ra mà lại còn tưởng bở nữa chứ…

Vì cái chuyện này mà tôi bị nàng mắng cho một trận vì đầu óc đen tối mơ hồ, lại còn bị nàng chẩn đoán là bị mắc bệnh chậm hiểu nữa. hic khổ thân tôi, ngần này tuổi còn bị nàng chỉnh dữ.

Cũng thật may vì Như tùng ko ở nhà nên Hạ Dương nàng mới có giường để mà ngủ, để nàng trong phòng em trai, tôi khá yên tâm trở về phòng mình.

Tôi tự nhủ rằng, sẽ ko thể xảy ra chuyện gì đâu, nàng ấy ngủ cách tôi một gian phòng trống cơ mà.

Cũng phải công nhận là năng lực của mình thật giới hạn, dù nhủ mình như thế nhưng tôi vẫn thao thức ko ngủ được khi nghĩ rằng nàng đang cùng tôi dưới một mái nhà.

Thú thật là khi ấy, tôi đã có một lời thề rằng, sau này, khi nàng chính thức trở thành bã xã của tôi, tôi sẽ khiến nàng phải “trả giá” cho những “đày đọa” mà tôi đang phải chịu đựng bây giờ.

Chỉ có điều, may mắn cho tôi, tôi ko cần phải đợi đến khi làm đám cưới, vì sau đó ít phút, nàng gõ cửa phòng tôi.

Tôi thực ko muốn cho nàng vào phòng mình, dù sao đây cũng là thời gian nhạy cảm mà sức chịu đựng của tôi đã vượt biên từ lâu rồi, tôi ko dám chắc.

Nhưng mà, trời ko chiều lòng người, nàng ấy kích tôi, khiến tôi buộc phải cho nàng vào phòng tìm “tình nhân bí mật” của mình.

Trong khi mà đầu óc tôi đang nghĩ vẩn vơ, nàng ấy lại khóc từ bao giờ.

Tôi thật ko hiểu nổi tâm tư của nàng, đành bó tay chịu trận, cố gắng an ủi nàng.

Nhưng tôi cũng đã rất “bực mình” vì lo lắng của tôi bị vứt vào sọt rác khi nàng nói, nàng muốn chúng tôi cùng chụp ảnh.

Bấy giờ tôi mới phát hiện ra, chúng tôi chưa hề có ảnh chụp chung ngoại trừ bức ảnh cưới do tôi sắp xếp, nàng ko biết đến sự tồn tại của nó, có lẽ nàng đã thấy gì đó trong phòng của Như Tùng nên mới sinh chuyện, tôi nhượng bộ kêu nàng để mai cùng đi chụp.

Nàng lại khăng khăng ko nghe tôi, nhất định phải chụp ngay tức khắc, tôi ủ rũ đi lấy máy cho nàng.

Sau đó, tôi lại thấy mình đã có một quyết định thông minh khi nghe theo lời nàng, tôi được ôm nàng để tạo hình, ham muốn của tôi nhất thời bị dập tắt lại được thổi bùng lên.

Ây da, khó trách tôi tráo trở, gian xảo một chút chiếm tiện nghi của nàng.

Cũng may, nàng ko phản đối tôi, nhưng tất nhiên, tôi ko có ý định làm chuyện kia với nàng, tôi yêu nàng và tôi rất tôn trọng nàng.

Chẳng qua dục vọng ko kiềm chế được khiến tôi có “một chút” hành động lỗ mãng, mà nàng thì lại cứ ở trong lòng tôi quay ngang quay dọc, ko lên tiếng ngăn cản tôi.

Tay chân tôi quýnh quáng, trong tim tôi thì ko thôi gào thét mong nàng hãy kêu tôi dừng tay.

May quá, một lát sau nàng đã có phản ứng.

- Ah?

- Sao vậy? Tôi thở phào nhẹ nhõm, đương nhiên nàng ko biết được điều này.

- Bị… bị … ấy rồi. Nàng đỏ mặt nói với tôi.

Tôi thấy rất buồn cười mà ko dám cười, vui lòng ẵm nàng lên hướng phòng vệ sinh thẳng tiến.

Sau đó nữa, nàng vô tình nhìn thấy gói giấy vệ sinh hôm sinh nhật của nàng, nàng đã “tặng” lại cho tôi trên kệ tủ.

Nàng có vẻ khá bất ngờ về sự xuất hiện của nó.

Sau đó, tôi để nàng trong nhà vệ sinh, khóa ngoài cho an toàn, tôi biết nàng ở một mình sẽ sợ ma, nên để nàng trong ko gian nhỏ hẹp sẽ tốt hơn, tôi đi mua “quà sinh nhật” cho nàng.

Thật ra nói mua thì hơi quá, bởi tôi đã gọi điện cho Kim Lâm, nói dối với cô là “bà xã” bị xuất huyết, nhờ cô ấy đi mua băng vệ sinh. ( Lúc này, Kim Lâm vẫn nghĩ Hạ Dương đang mang thai vì lần trước trong buổi gặp mặt cuối năm, tôi đã dựng chuyện hihi nên cô ấy rất sốt sắng mang đến cho tôi, dù sao cũng là lãnh đạo nhờ vả mà)

Sau này, tôi quyết định đầu tư chút cổ phần trong hoạt động sản xuất kinh doanh của Kotex, nên hàng mẫu luôn được gửi qua để kiểm tra xác nhận, căn bản là tôi luôn mang về cho bà xã dùng thử và cho ý kiến.

Con gái ấy mà, sẽ rất cảm động nếu như bạn trai “hi sinh thể diện” để giúp đỡ họ trong một số chuyện tế nhị, tôi dễ dàng “mua chuộc” được trái tim nàng mà Heo con của tôi thì lại rất ngây thơ và trong sáng, cô ấy ko phát giác ra điều này.

Có lẽ, tôi sẽ nói cho cô ấy biết sự thật vào một ngày nào đó, nhưng phải để xem đã, có thể sẽ là đến khi nào tôi ko còn hợp tác với bên Kotex.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.