Tuổi Chú Có Hơi Lớn

Chương 5-9: Phòng Cần Thiết 2




Lúc này, Vương Diêm rất sợ hãi.

Cô ta tưởng mình lại bị tên biến thái nào đó để mắt tới. Con figure của mình trở thành có thể cử động.

Tôi không cảm nhận được ác ý từ món đồ chơi này, không cảm nhận được hơi thở1của lời nguyền, do vậy nên cảnh giác.

Nhưng Vương Diêm lại sợ hãi run rẩy, thậm chí không dám quăng nó đi.

“Đừng khóc nữa, chủ nhân.” Figure phát ra âm thanh. Miệng của con figure đó là được vẽ lên, căn bản không thể khép mở. Tiếng8nói được phát ra từ bên trong. Khi nó nói chuyện còn có động tác, hơn nữa âm thanh, giọng nói không phải giọng lồng tiếng trong phim hoạt hình, là một giọng nói Vương Diêm hoàn toàn xa lạ.

Vương Diêm sững người.

“Đừng khóc, đừng đau lòng2nữa. Tôi sẽ luôn bên cô, luôn bảo vệ cô.” Figure nói vậy, bàn tay nhỏ ấn lên ngón tay của Vương Diêm, truyền ra lực rất nhẹ.

Nước mắt Vương Diêm bỗng chốc tuôn rơi.

Cảm giác sợ hãi biến mất, cô ta lựa chọn tin tưởng lời4của món đồ chơi này, ôm chặt nó vào lòng.

Cảnh mộng thay đổi. Căn phòng đã được thu dọn gọn gàng. Vương Diêm không bày hết figure ra ngoài. Cô ta chỉ đặt con figure mặc bộ đồ gấu trúc kia lên bàn. Có lúc đi lại trong nhà, cô ta sẽ cất nó vào túi.

Trong những hình ảnh lướt qua nhanh chóng, tôi nhìn thấy nụ cười của Vương Diêm.

Ngày vui ngắn chẳng tầy gang.

Cha mẹ Vương Diêm tìm đến công ty của cô ta, chỉ trích cô ta, van nài cô ta. Người đàn ông xem mắt mà Vương Diêm nhắc đến kia cũng xuất hiện ở cửa công ty của cô ta, còn là xuất hiện cùng với cha mẹ cô ta.

Cô ta không thể chịu nổi, càng thấy cả sự việc đang trở nên vô cùng đáng sợ.

Chẳng mấy chốc, tôi nhìn thấy Vương Diêm bỏ việc, đổi sang một công ty mới làm.

Nhưng, trong cảnh tượng ở giây tiếp theo, tôi nhìn thấy cảnh sát dắt theo cha mẹ cô ta đứng đợi ở cửa công ty mới của cô ta.

Không có bao nhiêu người hiểu cho cô ta. Người hiểu cho cô ta cũng đều là những người xa lạ không liên quan, căn bản không cách nào giúp đỡ được cho cô ta.

Tôi nhìn thấy Vương Diêm nói chuyện với thứ đó.

“... Tôi chịu hết nổi rồi... tôi thật sự chịu hết nổi rồi... tôi đã gửi hồ sơ xin việc ra ngoại tỉnh, mấy ngày nữa có lẽ sẽ có hồi âm. Tôi... tôi không biết nên làm gì. Sao bọn họ phải làm đến mức này... Tại sao... tên cặn bã đó đã nói lời ngon ngọt gì với họ hay sao?” Vương Diêm phẫn nộ tố cáo, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Con figure đó ôm lấy ngón tay Vương Diêm.

Nó có lẽ là linh hồn. Có thể chính là linh hồn của một loại figure nào đó biến thành. Có thể vật dẫn chính là cái figure hiện tại này.

Tôi có chút không chắc chắn.

Đổi một loại tình huống, vật yêu thích có sinh mệnh như vậy, tôi chắc sẽ cảm thấy vui mừng.

Cũng giống như những con gấu bông của Lữ Xảo Lam, bởi vì tình yêu của Lữ Xảo Lam mà có sinh mệnh.

Tôi nghĩ tới đây, đột nhiên sững người.

Gấu bông của Lữ Xảo Lam từ góc độ nào đó mà nói, chính là đồ chơi. Những con figure bằng nhựa mà Vương Diêm mua này cũng là đồ chơi.

Trước kia tôi chưa từng nghĩ như vậy.

Lần đầu tiên khi biết gấu của Lữ Xảo Lam có sinh mệnh, tôi e rằng vẫn chưa có khái niệm “linh hồn”. Tôi nghĩ rằng đó chỉ là một loại kỳ tích. Cũng như ma vậy. Có lẽ dùng “kỳ tích” để hình dung không chuẩn xác lắm, nhưng dù sao đó là sự tồn tại đặc thù nào đó mà thế giới này cho phép xuất hiện.

Hiện tại, sự lý giải về thế giới này của tôi đã thay đổi rồi, lại nghĩ đến chỗ gấu đó của Lữ Xảo Lam...

Những thứ đó chắc là linh hồn nhỉ?

Chẳng qua là ý thức của Lữ Xảo Lam làm cho gấu bông của cô ấy trở thành linh hồn? Hoặc là, Lữ Xảo Lam chẳng qua chỉ là một bước ngoặt, đó là tình yêu dành cho đồ chơi của mọi người trên thế giới làm nên tác dụng hình thành linh hồn?

Tôi lại nhìn con figure bằng nhựa đó, suy nghĩ bắt đầu trở nên bất đồng.

Chỗ gấu bông đó của Lữ Xảo Lam đã bị thầy trừ ma của nước ngoài xử lý. Thứ bị xử lý hoặc là chỉ có một bộ phận vật dẫn, hoặc là chỗ gấu đó nhận thấy nguy hiểm, cố ý “giả chết”. Chúng có thể vẫn còn hoạt động? Dùng một phương thức khác hoạt động...

Tôi đã rất lâu không liên lạc với Lữ Xảo Lam rồi.

Cô ấy nói phải nghĩ cách tìm lại gấu của mình. Cô ấy của khi đó vô cùng kiên định, sau đó chưa từng liên lạc lại với tôi.

Cô ấy từ bỏ rồi, hay là căn bản đã tìm lại được, đã biết chân tướng?

Gấu xuất hiện trước mặt Vương Diêm lúc này đây...

Không đúng, không đúng, thời gian không đúng.

Ngày tháng hiện tại là năm 2020, trước khi những việc kia của Lữ Xảo Lam xảy ra.

Trước đó... đám gấu ấy đã làm gì hay sao?

Đầu óc tôi có chút rối loạn, thực sự là không có cách nào xác định chân tướng của tình huống trước mắt này là gì.

Sự nghi ngờ của tôi không có cách nào xoá bỏ. Đều là đồ chơi, cũng đều không có hình thể đặc biệt, dựa vào đồ chơi để hành động, cũng là điểm chung giữa chúng, là tình huống chưa từng xuất hiện trên người những linh hồn khác.

“Tôi sợ. Tôi không biết họ sẽ làm gì...” Vương Diêm nói.

“Hãy mang tôi theo bên mình đi.” Con figure đó nói: “Tôi sẽ bảo vệ cô.”

Vương Diêm và con figure đó đối mặt, rồi cô ta bật cười, gật đầu: “Được, nhờ mi.”

Trong lòng cô ta cảm động nhưng cũng càng lo lắng, không cảm thấy thứ nhỏ bằng bàn tay này có thể làm gì.

Cảnh mộng thay đổi, Vương Diêm đặt figure vào túi xách, mang nó đi làm.

Khi cảnh mộng ổn định, tôi nhìn thấy Vương Diêm đang lên lầu về nhà.

Vương Diêm móc chìa khoá từ trong túi xách, cũng tiện tay lấy con figure đó ra, nhìn nó lộ ra nụ cười.

Tôi nhìn thấy cô ta đứng trước cửa nhà, cắm chìa khoá vào ổ khoá, sau khi vặn chìa khoá, mở cánh cửa chống trộm.

Cô ta đẩy cửa đi vào, cơ thể thả lỏng, vừa cởi giày, vừa mở công tắc điện cạnh cửa.

Giây sau, tôi và cô ta đều nghe thấy tiếng bước chân.

Vương Diêm quay đầu lại nhìn.

Tên cặn bã quen từ buổi xem mắt đó đi lên từ tầng dưới, ba bước thành hai bước xông lên, đẩy Vương Diêm một cái, đẩy cô ta vào phòng, hắn ta cũng theo vào, còn đóng cửa lại.

Vương Diêm la lên một tiếng, ngã xuống đất, con figure trong tay cũng văng ra ngoài.

“Anh làm gì! Anh muốn làm gì!” Vương Diêm vô cùng sợ hãi, chỉ biết hét lên như vậy, hai chân nặng như chì, căn bản không thể di chuyển.

“Suỵt suỵt suỵt...” Tên đó như bị thần kinh bịt miệng Vương Diêm: “Đừng la lên. Đừng la nữa. Anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi. Em không chịu đồng ý, đến cả cha mẹ mình cũng không gặp. Dì và chú rất đau lòng, em biết không? Các cô của em cũng rất lo cho em. Anh thấy họ luôn khóc. Bọn họ ăn không ngon, ngủ không yên. Anh mang cho họ canh mẹ anh nấu... Em biết không? Người như mẹ anh mới là người vợ tốt. Sau khi gả cho cha anh, tất cả mọi người đều nói bà ý tốt. Em gả cho anh thì sẽ biết. Mẹ anh sẽ dạy cho em...”

Mắt Vương Diêm trợn tròn, cơ thể có chút tê liệt. Nước mắt từ khoé mắt tuôn rơi.

Người đàn ông vẫn bịt miệng cô ta, tự nói một mình, vẻ mặt cũng thay đổi liên tục.

Có thể nhìn ra, trạng thái tinh thần của anh ta thật sự có vấn đề.

Tôi nghe anh ta tự thuật thì càng nghĩ tới mạch suy nghĩ vừa mới bị cắt ngang của mình.

Sau khi vào Phòng Di dời, tôi cũng đã gặp phải không ít việc như thế này.

Vương vấn không dứt khoát, kết quả chính là liên luỵ chính mình.

Vương Diêm từ bỏ khai thông trao đổi với cha mẹ mình, cũng không thể làm đến mức cao chạy xa bay nên mới để cho tên đàn ông này có cơ hội.

Thứ đó ngoại trừ an ủi Vương Diêm...

Tôi vừa nhớ đến thứ đó thì liền thấy sau lưng người đàn ông xuất hiện một cái bóng.

Bóng người khổng lồ chiếu lên cửa, giống như một con quái vật hung ác.

Khoảnh khắc đó, đèn trong căn phòng phát nổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.