Tuổi Chú Có Hơi Lớn

Chương 5-18: 1/1




Nguyễn Hàn ngoi lên khỏi mặt nước, lau mặt, có phần phấn chấn. Anh ta cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của mình khá hay.

Từ phòng tắm đi ra, Nguyễn Hàn liền lấy điện thoại gọi điện.

Tôi nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiển thị tên “anh Khải”.

“A lô, anh Khải à. Thật ngại quá, khuya vậy rồi còn gọi cho anh. Đúng vậy, tôi vừa nghĩ1đến một cảnh, anh nghe thử xem, cảm thấy thế nào…” Nguyễn Hàn hào hứng nói.

Tôi nghĩ hiện tại Nguyễn Hàn hẳn là vừa mới tiếp nhận đơn của công ty ma kia. Anh ta có lẽ vẫn chưa đụng phải sự khác thường nào, chỉ đơn giản là coi việc này như công việc, làm mọi thứ có thể để đáp ứng yêu cầu của bên A.

Anh8ta nói chuyện với cái người tên anh Khải rất lâu, cuối cùng quyết định hẹn ngày mai đến công ty để thảo luận chi tiết.

Sau khi tắt điện thoại, cả người Nguyễn Hàn thoải mái, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cảnh mộng thay đổi.

Cảnh xung quanh thay đổi từ phòng của Nguyễn Hàn thành một phim trường.

Tôi nhìn thấy cảnh lúc trước xuất hiện trong não của2Nguyễn Hàn: phòng tắm nhỏ hẹp, bồn tắm nhỏ, rèm che in hình hoạt hình và tấm thảm chống trượt.

“Chai sữa tắm này đem đổ hết đi, đã nói là phải đổ hết đi. Tôi cần chai không, để lại một ít thôi, nhiều lắm là nửa bình.” Một người đàn ông mặc áo da đang chỉ huy nhân viên trong phim trường.

Tôi nhìn thấy âm khí trên4người gã ta, nhưng nơi âm khí nặng nhất không phải trên người gã, mà là toàn bộ không gian.

Phim trường lẫn lộn, có người, có ma.

Nguyễn Hàn dường như không biết gì về chuyện này, vẫn đang phối hợp làm việc với gã, dàn dựng hoạt cảnh.

“A Hàn, cậu quả là có tài.” Tên đàn ông mặc áo da khen ngợi nói: “Tôi đã nói rồi mà, cậu vô cùng tài năng, nếu chỉ làm một người thiết kế bình thường thì làm sao mà phát huy hết được.”

“Tôi trước giờ chưa từng nghĩ sẽ đặt chân vào giới phim ảnh.” Nguyễn Hàn nói, có chút cảm khái.

Anh ta học một ngành thiết kế vô cùng bình thường, sau khi tốt nghiệp cũng làm một nghề thiết kế nội thất vô cùng bình thường, cũng chưa từng tiếp xúc với giới phim ảnh. Công việc hiện tại cũng không thể coi là đã đặt chân vào giới phim ảnh, chỉ là có chút liên quan mà thôi.

“A Phiêu đâu?” Gã ta quay đầu gào lên, phía sau lập tức có người la to: “Đến đây!”

Nữ diễn viên ở đây được gọi là A Phiêu.

Tôi nhìn thấy nữ diễn viên kia, đó là một con ma nữ.

Tên đàn ông mặc áo da nhìn thấy con ma đó đến, rồi quay sang nói với Nguyễn Hàn: “Em họ của cậu cũng rất xuất sắc, kĩ thuật rất tốt.”

“Nó rất thông minh, từ nhỏ đến lớn đều là học sinh đứng đầu.” Nguyễn Hàn vui vẻ nói, vô cùng tự hào.

“Có ích hơn nhiều so với mấy tên đần độn kia.” Tên đàn ông mặc áo da bĩu môi: “Sáng tạo, đầy sức sống! Đây mới là thứ đẹp nhất! Haiz, chỗ chúng tôi rất nhiều người không hiểu được.” Gã khua tay: “Bọn chúng chỉ ngu ngốc ăn rồi đợi chết. Boss cũng quá là khoan dung rồi. Mấy thứ rác rưởi đó nên loại bỏ sớm mới được.”

Nguyễn Hàn không tiếp lời. Anh ta không phải là nhân viên chính thức, vì vậy nghe thấy gã oán trách như thế cũng không nói gì.

Đó là việc của công ty gã.

Tên đàn ông mặc áo da nghiêm túc nói: “Tôi nói thật đó, Nguyễn Hàn, cậu suy nghĩ lại chút đi, tình hình công ty chúng tôi cậu cũng đã thấy rồi đó. Nơi này rất phù hợp cho cậu phát huy, tốt hơn rất nhiều so với công ty nhỏ của cậu.”

Nguyễn Hàn có chút do dự.

Tên đàn ông mặc áo da đột nhiên mỉm cười: “Xem cái này đi đã, rồi cậu hãy quyết định. Tất cả sẵn sàng!”

Gã hô lên một tiếng.

Tất cả người trong phim trường đều vào vị trí.

Nguyễn Hàn cùng người đàn ông mặc áo da lùi lại phía sau màn hình quan sát.

Anh ta có chút hiếu kì khi xem màn này, lại còn có chút chăm chú.

Một kênh livestream có thể có kĩ thuật khai phá như vậy, có thể có thực lực làm ra cảnh tượng có hiệu quả như thế, thực sự có chút không hợp nghề, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác lo lắng.

Nguyễn Hàn cũng có tham gia vào phần thiết kế những hiệu ứng đặc biệt trước đó và cũng nhìn thấy được hiệu quả cuối cùng nên vô cùng bội phục.

Cái kênh này chỉ thiếu việc tuyên truyền tốt, tuyển thêm vài streamer nổi tiếng nữa là được.

So với những kênh livestream game tràn lan khác, thì Nai Sừng To có hướng đi mới, có lẽ có thể mở ra một cục diện mới.

Nguyễn Hàn không biết nhiều về ngành công nghiệp này, chỉ là người ngoài cuộc, nên có nhiều suy nghĩ thế này thế kia.

Điều anh ta coi trọng nhất thực ra là khả năng tài chính của Nai Sừng To. Những nhân viên này, những sân bãi này, sự đầu tư về mọi mặt… Một công ty có tiền chưa chắc đã là một công ty có tiềm lực, nhưng ít nhất cũng là công ty khiến nhân viên yên tâm nhất.

Nguyễn Hàn đang suy nghĩ về sự lựa chọn nghề nghiệp của mình thì nghe thấy tiếng tên đàn ông mặc áo da hô “ACTION”.

Tiếng nước chảy trong bồn tắm, tiếng mở vòi nước, tiếng mở vòi hoa sen, còn có tiếng nước thoát ra khỏi bồn tắm…

Tên đàn ông mặc áo da đang chỉ huy hiện trường, quay lại một vài đoạn ngắn.

Nguyễn Hàn vốn dĩ là không tập trung, dần dần bị thu hút sự chú ý.

Không ai cử động, thậm chí không có ai ở gần bồn tắm, vòi nước nối với bồn tắm lại được mở ra.

Nguyễn Hàn kinh ngạc, không biết là do mình hoa mắt hay đây là kĩ thuật đặc biệt thường dùng trong làm phim.

Người đàn ông mặc áo da kêu người đến bố trí lại, trong bồn xả đầy nước, còn thả vào món đồ chơi trẻ em.

Đó là con vịt bằng nhựa thường thấy, có thể nổi trên mặt nước, lúc bóp vào sẽ phát ra tiếng kêu. Con vịt màu vàng, mắt to, trông không hề đáng yêu, chỉ đem lại cảm giác rẻ tiền, tấm rèm che trong phòng tắm và tấm thảm chống trượt cũng vậy.

Tên đàn ông mặc áo da lại hô “ACTION”.

Con vịt trên mặt nước bỗng rung lên, đột nhiên phát ra tiếng kêu, giống như bị thứ gì đó bóp chặt, móp méo lại, tiếng kêu buồn cười cũng trở nên đáng sợ. Nó không trở về hình dáng ban đầu, cứ thế chìm vào nước.

Từ màn hình máy quay có thể thấy được rõ nét.

Cứ như vậy sau vài giây, tên đàn ông mặc áo da lại ra lệnh mới.

Rèm phòng tắm dường như bị gió thổi, bắt đầu đung đưa. Khuôn mặt của con mèo trắng nhỏ in trên rèm cửa bị méo mó, con heo nhỏ màu hồng cũng trưng ra một điệu cười hung ác.

Mặt nước phản chiếu những hình thù quái dị đó.

Tiếng tí tách vang lên, chai sữa tắm đặt cạnh bồn tắm giọt xuống thứ chất lỏng màu trắng ngà, rơi vào trong nước.

Mặt nước gợn sóng, những khuôn mặt hoạt hình bị đánh tan.

Chai sữa tắm vẫn đang nhỏ giọt, đáy chai dầu gội đầu cũng bắt đầu chảy ra chất dịch.

Nước trong bồn tắm trở nên đục ngầu, không nhìn thấy đáy.

“Rào” một tiếng, một bàn tay từ trong nước ngoi lên, thò tay về phía ống kính máy quay.

“Á!” Nguyễn Hàn hét lên một tiếng, ngả người ra sau, suýt chút nữa là rớt khỏi ghế.

Tên đàn ông mặc áo da cười ha hả, kêu dừng, rồi lại nói: “Lần này đổi lại một chút, xài muối tắm, để tạo bong bóng.”

“OK!”

Nhân viên lại bắt đầu bận rộn.

Bọn họ bu xung quanh bồn tắm, một lát sau, nước trong bồn tắm trở lại trong veo.

Cái cô diễn viên tên A Phiêu không hề xuất hiện, không thấy tăm hơi đâu.

Sắc mặt Nguyễn Hàn trắng bệch, đã ý thức được có điều gì đó không ổn.

Tên đàn ông mặc áo da vỗ lên vai Nguyễn Hàn.

Nguyễn Hàn giật bắn cả người, suýt chút nữa là nhảy cẫng lên.

“Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, không sao đâu.” Tên đàn ông mặc áo da tỉnh bơ nói.

Nguyễn Hàn giật giật khóe miệng: “Ờ ờ, hiệu ứng rất tốt, rất là giỏi, bối cảnh, đạo cụ… Tôi đã xem đoạn phim đó, cái cảnh đó… rất là lợi hại…” Nguyễn Hàn nói năng dần trở nên lộn xộn, cố gắng dùng những phương thức khoa học để giải thích cho cảnh vừa rồi mà mình nhìn thấy.

Tên đàn ông mặc áo da lại cười ha hả, điệu cười vừa dứt, hắn liền trở lại vẻ nghiêm túc, trịnh trọng nói: “A Hàn, anh thực sự xem trọng cậu, vì vậy mới nói với cậu những điều thật lòng. Gia nhập với bọn tôi đi, đây chính là lựa chọn tốt nhất dành cho cậu. Người nhà, bạn bè, người yêu của cậu,… Boss đều có thể bảo vệ giúp cậu. Thật đó, đây chính là lựa chọn tốt nhất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.