Tuổi Chú Có Hơi Lớn

Chương 3-9: Rơi




Vương Diêm từng là người ủy thác của Thanh Diệp. Cô ta và bạn học của mình bị người ta nguyền rủa, nhân vật hoạt hình yêu thích biến thành thực thể, tấn công bọn họ.

Người giúp hạ lời nguyền đó còn là một tên tín đồ ác quỷ, đã chết trước đó. Ác quỷ đó cũng đã bị Lưu Miểu và Diệp Thanh tiêu diệt.

Việc này đáng lý ra đã khép lại.

Chẳng qua là...

Vương Diêm trở thành đối tượng tôi nhập vào ở trong cảnh mộng, có thể1thấy rằng cô ta đã chết.

Ngày tháng được ghi chép trong hồ sơ là vào khoảng mười năm về trước. Vương Diêm của hiện tại trông không giống sinh viên. Có thể là vài năm sau khi bộ hồ sơ kết thúc...

Vương Diêm được gọi ra ăn cơm tối, nói chuyện phiếm với cha mẹ.

Tôi nghe bọn họ nói chuyện, thấy được một số ý nghĩ của Vương Diêm.

Cô ta đã tốt nghiệp và đi làm. Có lẽ là sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, rồi mới tìm việc.8Cũng đã làm được một thời gian... Mấy năm? Mấy tháng?

Họ không nói nhiều về chủ đề này thì đã chuyển sang chuyện vặt vãnh của họ hàng.

Bọn họ có lẽ mới chuyển nhà không lâu, chuẩn bị mời họ hàng đến ăn cơm.

“Em trai con sang năm kết hôn rồi. Con khi nào mới dắt bạn trai về nhà ra mắt cha mẹ đây?”

“Con còn chưa có bạn trai, dắt về kiểu gì ạ?”

“Con cũng đừng có kén chọn quá.”

“Con biết rồi! Con biết rồi!”

“Cứ như trẻ con2vậy, vẫn còn xem phim hoạt hình, mua đồ chơi này nọ.”

“Con thích mà.”

“Cô con muốn giới thiệu bạn trai cho con. Cậu trai đó cũng đàng hoàng, là con trai đồng nghiệp cô, tốt nghiệp tiến sĩ, làm việc ở ngân hàng đầu tư. Người ta chuẩn bị lấy vợ, muốn tìm một người để cưới, sống yên ổn qua ngày. Cô con nói cậu đó tốt lắm. Xin số điện thoại cho con nữa. Bây giờ lưu số vào nói chuyện đi, tiện lắm đó.”

“Con không muốn.”

“Sao4lại không muốn chứ? Cô con sẽ không hại con đâu...”

Cứ lẩm bẩm như thế kéo dài cả bữa tối.

Tôi không cảm nhận được âm khí trong nhà Vương Diêm, cũng không thấy luồng hơi thở u ám thuộc về lời nguyền. Tôi thậm chí còn không có cảm giác kỳ lạ không thoải mái đó nữa.

Sự phát triển của chuyện này hình như đều rất bình thường.

Ít ra trước mắt mà nói, Vương Diêm vẫn chưa gặp phải chuyện gì.

Đây chỉ là tiền tấu...

Ép kết hôn? Ép đi xem mắt? Xem mắt gặp phải tên cặn bã?

Tôi bắt đầu suy đoán...

Thời gian trong cảnh mộng có sự nhảy vọt.

Tôi nghĩ tới Diệp Thanh theo bản năng.

Cảnh tượng bên cạnh đã bắt đầu ổn định.

Hiện tại trong nhà Vương Diêm rất náo nhiệt, tiếng người huyên náo, rất nhiều người cao giọng cười cười nói nói.

Trong phòng ngủ của Vương Diêm cũng có người. Em trai, em gái, còn có cháu trai, cháu gái... của cô ta.

Không nghi ngờ gì, nhà Vương Diêm là một đại gia đình rất đông đúc.

Cháu gái của Vương Diêm được cô của cô ta bế, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào con figure trong tủ kính.

“... Cô nói với cháu này, cậu đó tốt lắm. Trước kia có yêu một cô. Cô bạn gái kia đi du học cho nên chia tay rồi. Cậu đó rất hiếu thảo, lương cũng cao, trong nhà cũng có hai căn hộ rồi. Nếu kết hôn, có thể chi một khoản tiền trước, hai người cùng mua nhà...”

Bụp!

Tay của đứa bé vỗ lên trên cửa của tủ kính.

Vương Diêm vốn đã thấy phiền, trên mặt cố giữ nụ cười ứng phó, lúc này bị cô bé chuyển dời sức chú ý.

“Bà nội! Bà nội!” Đứa bé la lên, chỉ con figure trong tủ kính.

“Ơi ơi, đây là đồ của cô. Đẹp đúng không? Đẹp đúng không nào? Nó là thứ gì? Búp bê, đúng không?” Người phụ nữ ôm đứa bé, ngó sát cửa tủ kính.

“Nào nào nào, mau đến đây, mọi người ăn hoa quả này. Còn có kẹo, có hạt dưa. Vương Diêm à, con mau lấy cho mọi người đi.” Mẹ của Vương Diêm đi vào phòng, bưng táo đã gọt sẵn vỏ, dâu tây được rửa sạch sẽ trong tay: “Dâu tây đây. Mọi người mua dâu tây, anh cả cũng mua dâu tây, toàn là dâu tây. Mọi người hôm nay phải ăn hết đấy nhé. Không ăn hết để đó cũng hỏng hết.”

Mẹ của Vương Diêm cười tít mắt, gọi người trong phòng đến ăn.

Người cô đó của Vương Diêm cũng cười, nói với đứa bé trong lòng: “Con ngoan, ăn dâu tây nhé.”

“A!” Đứa bé ngọ nguậy, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cái mô hình trong tủ kính, bàn tay nhỏ bé múa may.

“Ái chà, bé ngoan của chúng ta thích đồ chơi của cô à?” Mẹ của Vương Diêm cười hỏi.

Tim Vương Diêm đập thình thịch.

“Con thích cái gì nào?”

“Cái kia! Cái kia!” Đứa bé bỗng chốc kích động, giơ tay chỉ một con figure mặc bộ đồ gấu trúc.”

“Được rồi, cái này đúng không.”

“Mẹ!” Vương Diêm la lên.

“Sao nào? Cháu gái con thích, con có nhiều như vậy, cho cháu nó một cái chơi có sao.” Mẹ Vương Diêm mặt nặng mày nhẹ.

“Đừng lấy. Nó chơi một lúc rồi vứt đi ngay ấy mà. Không cần phiền vậy đâu.”

“Con muốn! Con muốn cái đó! Con muốn con gấu trúc đó!”

Vương Diêm xị mặt.

“Cái đó có linh kiện nhỏ đúng không? Đứa bé vẫn còn nhỏ, không cẩn thận sẽ nuốt vào bụng đấy.” Em trai Vương Diêm đứng ra giảng hòa.

Vương Diêm cố gượng cười: “Quai Quai à, cháu nhìn cái này. Cháu thích mèo không?” Cô ta cầm lấy một con mèo nhỏ trong đống đồ chơi trên giường.

“Quai Quai nhìn này, mèo nhỏ, meo meo meo...” Người phụ nữ dỗ đứa bé: “Con mèo nhỏ này đẹp quá, màu hồng nữa, đúng không nào?”

Vương Diêm đưa con mèo nhỏ đến bên tay đứa bé.

Đứa bé túm lấy con mèo nhỏ lắc lắc, đột nhiên quăng trả lại cho Vương Diêm, quay đầu lại nhìn mô hình trong tủ.

“Nào, Quai Quai của chúng ta buồn ngủ rồi đúng không? Chúng ta đi tìm mẹ nhé!” Người phụ nữ xấu hổ nói, bế đứa bé đi ra ngoài.”

Mẹ Vương Diêm lườm Vương Diêm một cái: “Con thật là. Không lớn chút nào. Còn giành đồ chơi với trẻ con.”

“Chị thích những thứ này mà. Thứ con thích con cũng không nỡ cho người khác. Chị đi đâu chơi cũng nghĩ đến chúng ta, còn mua quà cho chúng ta nữa mà.”

Em trai, em gái Vương Diêm lúc này nói đỡ cho cô ta.

Mẹ Vương Diêm dịu sắc mặt gọi họ ăn đồ ăn, cũng không nhắc lại chuyện này nữa.

Một lúc sau bà ta rời khỏi đó.

Vương Diêm thở dài nhẹ nhõm, ngồi lên giường.

Hai em trai em gái của cô ta cười ha hả. Cháu trai cô ta nhìn có vẻ giống học sinh cấp ba, cũng cười theo.

“Sau này mấy đứa cũng thế.” Vương Diêm hậm hực nói.

“Có chị làm lá chắn mà. Chị còn chưa lấy chồng, bọn em sao có thể tìm người yêu trước chị được?”

“Dù sao cha mẹ em cũng không lo em nữa. Bọn họ tự mình tìm thú vui kia kìa. Nếu em tốt nghiệp mà kết hôn sinh con thì bọn họ phải trông cháu giúp, có khi còn phiền chết mất.”

“Nói thì nói vậy, sau này chắc chắn vẫn sẽ giục em.”

“Dù sao em không vội.”

Bọn họ ăn hoa quả, vui vẻ cười nói, sau đó tìm một cái bàn trò chơi ra chơi.

“Chỉ có trò này thôi, nếu không thì chơi bài lơ khơ.” Vương Diêm nói.

“Trò này hình như là trò chơi trong phim hoạt hình gì đúng không?”

“Đúng thế, năm ngoái mới ra, chính là trò thợ săn, mặt bài thay đổi.” Vương Diêm hào hứng nói.

Mấy người rút bài, mỗi người đóng vai đã rút được của mình.

Trò chơi thợ săn trước kia là người đi săn truy bắt nữ phù thủy độc ác, bây giờ đổi thành nhân vật và bối cảnh trong một bộ phim hoạt hình, cách chơi vẫn giống trước.

Phần lớn trò chơi trên bàn kiểu này đều có cách chơi giống nhau, một người diễn sát thủ, những người khác lần lượt diễn những nhân vật khác nhau, có chức năng không giống nhau.

Tôi có chút hồi hộp, còn tưởng rằng mơ thấy Vương Diêm là bởi vì trò chơi này. Nhưng đợi bọn họ chơi đến khi ăn tối, cũng không thấy có sự việc quái dị xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.