Tuổi Chú Có Hơi Lớn

Chương 3-10: Mày Ngu Lắm Con Ạ




Trong bữa tối thì không thể thiếu chuyện phiếm.

Nhiều họ hàng như vậy, chia làm hai mâm trong phòng khách và nhà ăn.

Vương Diêm và những người vai dưới ngồi cùng mâm. Có cả đứa cháu gái kia của cô ta, người cô và chị dâu cô ta dắt thêm trẻ con1ngồi mâm này cùng bọn họ, còn có mấy người phụ nữ lớn tuổi ngồi mâm này.

Trong nhà ăn, tiếng đàn ông cười, uống rượu, rót rượu, kính rượu vô cùng sôi nổi.

Trong phòng khách đang chiếu phim hoạt hình, đứa cháu gái ngồi trên sofa, thỉnh thoảng lại đứng lên nhảy8nhót.

Chủ đề nói chuyện từ thị trường cổ phiếu, nhà đất, bảo hiểm y tế, bảo hiểm xã hội chuyển sang việc làm.

Tiếng nói chuyện trong nhà ăn truyền tới phòng khách vô cùng rõ ràng.

Em trai em gái Vương Diêm đang học đại học, còn có đứa cháu trai đang học2cấp ba, đương nhiên trở thành trung tâm của chủ đề nói chuyện.

“Ngoại thương giờ khó làm lắm. Công ty nhỏ không ổn. Bây giờ đều là mạng với mạng, đều lên mạng mua đồ.”

“Lúc đó nên cho thằng nhà anh học về máy tính.”

“Nó học về máy tính đấy.”

“Hả? Thằng béo4học về máy tính à?”

“Đúng vậy, nó học về máy tính, sau đó nó không thành tài, rõ ràng là vào cái công ty máy tính gì gì đó, nó không thèm làm nữa, chạy đi làm nhân viên sale. Học phí học đại học đều uổng hết.”

“Sale cũng tốt mà.”

“Sale thì có gì tốt... Con trai cậu thi cấp ba phải chọn ngành tốt một chút. Học về máy tính, về mạng, tốt thật đó.”

“Nó thi ban tự nhiên không tốt, học ban xã hội.”

“Con trai học ban xã hội làm gì!”

“Không thi được vật lý, hoá học thì còn cách gì chứ?”

“Vương Diêm hình như là học ban tự nhiên đúng không?”

“Vương Diêm giờ đang làm gì vậy? Doanh nghiệp nước ngoài đúng không?”

“Đúng thế, làm bên nhân sự trong một công ty của Mỹ.”

“Con gái làm trong doanh nghiệp nước ngoài vất vả lắm. Tìm được bạn trai thì thi nhân viên công chức ý. Thi lấy cái bằng giáo viên cũng tốt.”

“Nó vẫn còn trẻ con lắm...”

“Là lá la~ là lá la~~” Đứa cháu gái hát theo bài hát cuối bộ phim hoạt hình.

“Ăn cơm thôi, ăn miếng cơm này nào.” Cô của Vương Diêm nói.

Mâm trong phòng khách này căn bản không nói chuyện gì, mấy đứa trẻ ăn cơm, không chút hứng thú xem bộ phim hoạt hình thiếu nhi trên tivi. Có người lấy điện thoại ra vừa ăn vừa nghịch điện thoại.

Trong lòng Vương Diêm rất bình thản, dường như đã nghe quen những lời như vậy.

Bữa tối kết thúc, mấy đứa trẻ quay lại phòng Vương Diêm, lại bắt đầu đánh bài, cũng không nói chuyện gì mấy.

Đến tám chín giờ tối, tiếng ồn ào bên ngoài càng nhiều hơn vì chuẩn bị kết thúc về nhà, mấy người đứng dậy vươn vai, tạm biệt nhau.

Vương Diêm tiễn khách cùng cha mẹ, trên mặt giữ nụ cười máy móc.

Khách đều về hết, nụ cười của cô ta liền biến mất ngay lập tức.

Cha mẹ Vương Diêm thu dọn căn phòng lộn xộn.

Mẹ Vương Diêm phàn nàn nói: “Con cũng thật là. Quai Quai chỉ muốn một món đồ chơi, con là cô nó thì cho nó đã làm sao? Hẹp hòi như vậy làm gì?”

Vương Diêm không nói gì, trong lòng cuối cùng thấy có chút bực bội.

Đồ chơi mà mẹ cô ta nói không phải thứ có thể dễ dàng mua được ở mấy hiệu đồ chơi, cái giá hơn năm trăm tệ nếu để cho những người lớn này biết được chắc càng có nhiều chuyện để nói.

Cô ta cúi đầu, dọn đống vỏ hạt dưa trên bàn.

“Cô con giới thiệu bạn trai cho con, con cũng không đồng ý. Chỉ là nói chuyện với người ta, không tốt thì thôi, đâu có ép con làm gì. Con không thích ai ở trường, trong đơn vị cũng không thích ai, giới thiệu cho cũng không chịu, định khi nào mới lấy chồng hả? Cũng sắp ba mươi rồi. Con gái mà qua ba mươi thì không có giá nữa, không tìm được đàn ông tốt đâu. Đàn ông tốt đều bị người ta chọn cả rồi. Đợi đến lúc đó phải làm sao? Tìm một thằng ma chê quỷ hờn hả?”

“Hiện tại không phải con vẫn sống tốt hay sao? Lương cao, công việc cũng có thể làm, tăng ca không nhiều. Có gì cần lo lắng chứ?” Vương Diêm không nhịn nổi cãi lại.

“Con bây giờ thì tốt rồi. Nhưng mấy năm nữa thì sao? Đợi con hơn ba mươi, cha mẹ cũng sáu mươi bảy mươi rồi, sinh bệnh sinh tật, ai chăm sóc? Một mình con làm xuể không? Nếu ba bốn mươi tuổi con mới lấy chồng, rồi sinh con, chất lượng bọn nhỏ cũng không tốt nữa. Cha mẹ lúc đó cũng không đủ sức trông bọn trẻ, một mình con cũng không đủ sức mà trông chúng đâu.” Mẹ Vương Diêm nói câu nào câu nấy đều có lý, bỗng chốc đã nghĩ tới cuộc sống mấy chục năm sau.

Vương Diêm mở miệng, nhưng không phản bác lại.

Đây là sự khác biệt về quan niệm giữa những người không cùng thời đại, không phải một hai câu có thể phản bác được.

Vương Diêm không lên tiếng, cha mẹ cô ta nói mấy câu nữa mới ngừng lại.

Vương Diêm quay vào phòng ngủ, nhìn những thứ đặt đầy trong tủ kính, tâm trạng dần dần thả lỏng.

Cũng như chiếc áo giáp cứng rắn bị cởi bỏ, lộ ra sự mềm mại bên trong.

Vương Diêm bỗng cảm thấy chua xót trong lòng, thấy tủi thân.

Cô ta mở tủ, vuốt ve từng cái mô hình, tâm trạng dần tốt hơn.

Cảnh tượng trong mộng có sự thay đổi.

Tôi lại nhìn thấy những họ hàng đó của Vương Diêm.

Nhìn cách ăn mặc của bọn họ, bây giờ có lẽ đang là Tết.

Vương Diêm ở trong phòng khách, bị kéo lại nói chuyện.

Rầm!

Rào rào!

Vương Diêm vội vàng quay đầu lại, trong lòng thấy không ổn, thoáng chốc chạy vào phòng của mình.

Trong phòng một mảnh hỗn loạn.

Cháu gái của cô ta đứng trên ghế, nắm con figure mặc bộ đồ gấu trúc đáng yêu đó trong tay, vẻ mặt hoang mang nhìn đống đồ chơi vương đầy trên đất.

“Ôi chao! Quai Quai, con có bị đập vào đâu không?” Chị dâu họ của Vương Diêm lo lắng hỏi, kiểm tra tình trạng của con gái.

Mẹ của Vương Diêm cũng hỏi thăm, cười nói: “Quai Quai của chúng ta thông minh quá, biết kê ghế lấy đồ rồi nhé.”

“Con bé ở nhà cũng vậy, luôn phải để mắt tới. Vừa mới dời mắt đã lục lọi đồ rồi.” Chị dâu họ của Vương Diêm nói, như đang phàn nàn nhưng trên mặt lại có ý cười.

“Con xem! Làm hỏng hết đồ của cô rồi!” Cô của Vương Diêm mắng.

“Không việc gì, không việc gì. Có thể lắp lại. Những thứ này không phải đều có thể lắp lại hay sao.” Mẹ Vương Diêm nhặt một con figure và một cánh tay ở dưới đất lên, lắp chúng lại với nhau.

Đó không phải là của cùng một cái.

“Để con tự lắp lại.” Vương Diêm thản nhiên nói.

Chị dâu họ bế đứa bé lên, xin lỗi nói: “Xin lỗi em nhé. Chị không trông nom cẩn thận, vừa mới dời mắt...”

“Không sao, không sao.” Mẹ Vương Diêm ngắt lời chị ta.

Lại có người đi vào, hỏi xảy ra chuyện gì, rồi đều bị đuổi ra ngoài.

Vương Diêm nhìn sang mô hình đứa bé đang cầm trong tay.

Đứa cháu gái tóm lấy tai của con gấu trúc, rất chú tâm.

“Quai Quai, đem đồ trả lại cho cô nào.” Mẹ Vương Diêm nói.

Chị dâu họ của cô ta cũng không mặn không nhạt nói vào mấy câu.

“Không! Con muốn gấu trúc nhỏ!” Đứa cháu gái dụi mặt vào lòng mẹ nó.

“Quai Quai, cô tặng mèo cho con được không? Trả thứ này lại cho cô đi.” Vương Diêm nhẫn nại dỗ.

Đứa bé không có phản ứng gì.

“Tặng cái này cho Quai Quai đi mà.”

“Trả lại đồ cho cô.” Giọng Vương Diêm trở nên cứng rắn: “Cháu muốn thứ gì cô có thể mua cho cháu. Còn cái này là đồ của cô, trả cho cô.”

“Vương Diêm.” Mẹ Vương Diêm cao giọng, có chút tức giận.

Bầu không khí trở nên ngượng ngạo.

Lại có người vào xem tình hình.

“... Có phải thứ gì quan trọng lắm đâu. Vương Diêm, cháu…”

“Tao nói là, trả lại đồ cho tao! Đến nhà tao làm khách, làm hỏng đồ thì thôi. Trẻ con nên tao có thể bỏ qua. Nhưng bây giờ còn muốn cướp đồ hả! Có được dạy bảo không vậy!” Vương Diêm không nén được cơn giận quát lên.

Bầu không khí càng trở nên căng thẳng hơn.

“Mày nói gì vậy! Mày điên rồi hả! Đây là cháu gái mày!” Mẹ Vương Diêm cũng giận dữ.

“Là cháu gái con thì có thể cướp đồ của con à? Họ muốn nhà của chúng ta, mẹ cũng cho hay sao!” Vương Diêm không chút yếu thế nhìn sang mẹ của mình.

“Thôi thôi. Ngày tết ngày nhất.” Cô của Vương Diêm nói, giằng lấy đồ trong tay đứa bé, trả lại cho Vương Diêm.

Đứa bé lập tức gào khóc. Sắc mặt mẹ nó khó coi, ôm đứa bé ra ngoài.

Vương Diêm cầm lấy figure, ngồi xổm xuống, bắt đầu nhặt đồ trên đất. Mẹ cô ta đứng cạnh mắng nhiếc.

Lúc lâu sau, tiếng khóc của đứa trẻ vẫn chưa dừng. Anh trai Vương Diêm đi vào phòng, nói đưa về trước để dỗ.

Không khí ngày Tết không còn sót lại chút gì.

Vương Diêm bị mẹ mình dí đầu, cũng không nói tiếng nào. Người trong phòng đều đã rời đi, bên ngoài vẫn còn ồn ào.

Em trai em gái Vương Diêm vào phòng, muốn nói lại thôi, chỉ gọi một tiếng chị.

Vương Diêm thấy buồn, cố đè nén dòng nước mắt muốn trào dâng ra ngoài.

Cô ta thu dọn xong đồ, không đặt vào tủ mà lấy hộp rỗng đặt mô hình ở dưới đáy tủ ra.

Thời gian trong cảnh mộng trở nên rất nhanh. Cha mẹ Vương Diêm hình như từng vào phòng, từng chỉ trích, họ hàng Vương Diêm dường như từng vào làm bác sĩ tâm lý, muốn giảng đạo lý cho Vương Diêm. Cuối cùng, mọi người đều rời đi.

Trong căn phòng, đồ trong tủ không còn nữa, nhưng lại có nhiều thùng giấy hơn.

Vương Diêm nhìn những thứ này, đi ra phòng khách.

Tôi có thể cảm nhận được đằng sau có hơi thở gì đó, nhưng lại không có cách nào quay đầu lại nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.