Tuổi Chú Có Hơi Lớn

Chương 2-11: Rắn Hay Riddle ?




Tim tôi đập thình thịch, căng thẳng nhìn Tưởng Hựu.

Tưởng Hựu mỉm cười: “Tôi chỉ đột nhiên nhớ đến thôi. Cũng không biết chuyện là thế nào.”

“À, có thể là cái game ấy bị khóa rồi.”

“Có thể. Hình ảnh trong game ấy cũng rất rùng rợn.”

Trò chuyện đôi câu, chúng tôi kết thúc chủ1đề.

Tôi ra khỏi nhà vệ sinh, lê bước chân nặng nề quay lại văn phòng.

Tí Còi hỏi: “Anh Kỳ? À, chuyện của Ngu Tiểu Cầm cũng đâu trách được anh. Bà ta đã bị nhắm đến từ lâu mà. Chính chủ như La Mục còn bó tay đấy thôi.”

Tôi ngây người.

Một sinh mạng, một8người sống, vừa rồi đã bị tôi vứt lại sau lưng. La Mục, hồn ma tôi đã từng tiếp xúc, cũng đã bị tôi vứt lại sau lưng.

Tôi nhận ra bản thân không có thừa thời gian, tâm tư để đồng cảm với người khác.

“Vừa rồi đã gặp Tưởng Hựu, có chuyện này…” Tôi2vừa kể lại những gì Tưởng Hựu nói với tôi cho đám Tí Còi nghe, vừa mở điện thoại gõ từ khóa tìm kiếm.

Muốn tìm tin tức đó cũng không hề khó.

Uploader bị mất tích có nick name là “Lôi Đình Quân”, có hơn hai trăm nghìn fan trên trang bling bling, quả thực4là một chủ kênh nổi tiếng.

Streamer bị quản lý trang đóng mất kênh livestream còn nổi tiếng hơn, nick name là “Tôm He 123”, làm đủ loại livestream về game, công việc chính là livestream, cũng có làm một số công việc về thuyết minh game.

Còn game mà họ đã chơi có tên là “Tìm Linh”.

Như Tưởng Hựu đã nói, là một trò chơi giải mã kinh dị do một cá nhân chế tạo ra. Cũng giống như đa số các trò chơi trong loại hình này, dùng phong cách vẽ u ám, tối tăm. Nhân vật chính là một thanh niên tên là Diệp Tử, làm nghề thám tử, được ủy thác điều tra một vụ án mạng. Sau khi đến được hiện trường nơi vụ án đã xảy ra rất nhiều năm về trước, anh ta dần dần nhận ra vụ án này không hề đơn giản. Trong tòa lầu chung cư xảy ra vụ án có rất nhiều hiện tượng quái dị, những cư dân ít ỏi ở đây đều là quái nhân, bảo trong tòa nhà có ma phá.

Việc người chơi cần làm là điều khiển Diệp Tử đi phá án, tìm ra sự thật.

Cái mà Lôi Đình Quân đã đăng là quy trình tiêu chuẩn của loại hình đánh chiếm, chơi đến kết cục sau cùng.

Nhưng nghe nói cái game này còn 99 cái Bad Ending khác. Một số trong ấy là do người chơi đã phát hiện ra, ví dụ như bị hụt chân ngã chết trên cầu thang đã nhiều năm chưa tu sửa; ví dụ như lúc hỏi tin những cư dân ở đó, thì bị một cư dân là sát nhân biến thái bắt cóc và sát hại; hay cuối cùng chẳng điều tra ra sự thật, bị hồn ma người chết đoạt mạng…

Những kết cục tử vong được người chơi biên tập ra không đến con số 99, nhưng cũng đến 38 cái. Dù đó là những kiểu dở hơi như “mở cửa chết người*”, nhưng cũng khiến cho không ít người chơi trầm trồ mức độ tỉ mỉ của người chế tác game.

* Mở cửa chết người: người đi xe máy tông vào cửa xe hơi bất ngờ mở ra, dẫn đến mất mạng.

Sau chuyện của Tôm He 123, lượng tải xuống của trò game miễn phí này đã tăng vọt.

“Anh Kỳ, có nhìn thấy gì không?” Tí Còi hỏi.

Tôi nhìn giao diện tải xuống của game, nhưng không cảm thấy gì. Nhìn số tài khoản của Tôm He 123, cũng chẳng có gì. Nhưng cái người Lôi Đình Quân kia…

“Tên của người này hình như tôi đã thấy qua.” Tôi chau mày nói: “Trước đây khi Thanh Diệp điều tra về linh hồn trò chơi, hình như từng đến gặp anh ta. Là gì gì đó của người chết ấy…”

Tôi vắt óc suy nghĩ, cuối cùng đã nhớ lại.

Cái người mà uploader chết đã liên lạc sau cùng chính là bạn trên mạng của mình, Lôi Đình Quân. Nhưng khi ấy anh ta không bị cuốn vào sự kiện đó. Số đuôi tài khoản của anh ta không phải là 8. Thanh Diệp không điều tra kĩ về anh ta.

“Dù là vậy, cũng đâu có nghĩa là chuyện này liên quan đến chúng ta nhỉ?” Tí Còi nói: “Đừng có bảo là anh muốn tải trò chơi đó xuống nha, anh Kỳ?”

“Không.” Tôi lắc đầu.

Không biết rõ chuyện gì mà tải xuống thì quá là liều lĩnh.

Hơn nữa chuyện này rốt cuộc có phải là chuyện quái dị hay không, bây giờ còn vẫn chưa biết.

“Tìm được thi thể thì mới xác định được đây có phải là chuyện quái dị không nhỉ.” Trần Hiểu Khâu chợt lên tiếng.

Cô ấy đã nói ra tiếng lòng của tôi.

Sự biến mất của một uploader, một streamer, đều là ẩn số. Có thể chỉ biến mất trên mạng, nhưng vẫn sống bình thường trong hiện thực.

“Nhiều người chơi game như thế, hình như cũng đâu có ai bị sao.” Quách Ngọc Khiết nói, lấy điện thoại từ tay tôi, lướt lướt: “Ủa?”

“Gì thế?”

“Trang web mất rồi.” Quách Ngọc Khiết đưa điện thoại qua cho chúng tôi xem.

Màn hình hiển thị không thể liên kết trang web. Mạng không vấn đề gì, chỉ là giao diện tải game xuống xuất hiện vấn đề.

“Bị xóa rồi? Bị cấm?” Gã Béo nói.

“Ai biết chứ.” Quách Ngọc Khiết trả điện thoại lại cho tôi.

Tôi tìm tên của trò chơi, những dán nhãn, bình luận, tin tức nhìn thấy trước đó đều đã biến mất.

Bị khóa toàn tuyến?

Năm người chúng tôi đưa mắt nhìn nhau.

“Trước đó đọc giới thiệu, cũng đâu có gì quá khủng bố nhỉ? Không hề thấy máu tanh gì mà.” Tí Còi nói.

“Có thể là người trong giới quái dị ra tay.” Trần Hiểu Khâu đột nhiên nói.

Suy đoán này rất có lý.

Tôi suy nghĩ cả buổi trời, do dự bao lần, vẫn không kìm được sự kích động muốn gọi điện cho Ngô Linh.

Đương nhiên, tiền đề của những chuyện này là cái game đó thực sự có vấn đề.

Có lẽ về phương diện game không có vấn đề, mà là vì nguyên nhân khác nên mới bị cấm.

Chuyện này cứ khiến tôi nặng lòng.

Sau khi tan ca, tôi không chịu nổi mà tìm kiếm mấy lần.

Trên mạng không tìm được nội dung nào liên quan. Bị chặn triệt để.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Về đến nhà liền nhìn thấy em gái đang ngồi trong phòng khách xem tivi.

Nó lười biếng vẫy tay với tôi, xem như chào hỏi.

“Sao lại thế này?” Tôi vò đầu nó, nó cũng chẳng cản.

“Đừng nhắc nữa… phòng em có một bạn, yêu đương, điện thoại suốt đêm…” Em gái than vắn thở dài: “Bọn em bị ép nghe ngôn tình sến súa.”

“Quấy rầy giấc ngủ của em à?”

“Chứ còn gì nữa. Nói chuyện điện thoại rất khẽ, nhưng thình lình lại đột nhiên phá lên cười ha ha ha.” Nhỏ em mô tả lại.

Tôi buồn cười, cha mẹ cũng thế.

Nó nhăn mặt: “Em bị giật mình tỉnh giấc suốt đó!”

“Bọn em nói chuyện với bạn ấy đi. Đừng gọi điện nữa, nhắn tin thôi.” Tôi đề xuất ý kiến.

“Đọc tin nhắn mà bạn ấy cũng cười. Nửa đêm nửa hôm, đột nhiên ha ha ha…” Em gái ôm đầu.

“Hoặc là bọn em phản đối thật gắt, hoặc là em nhét tai nghe vào tai.” Tôi tỏ ra lực bất tòng tâm.

“Sống tập thể là như vậy đó. Bản thân con phải học cách nói chuyện để giải quyết.”

“Có cần mẹ gặp thầy giáo vụ báo một tiếng không?”

Cha mẹ đưa ra hai quan điểm khác nhau, hai người nói xong liền trợn mắt nhìn nhau.

“Thôi, thôi! Chuyện cũng không có gì lớn cả!” Em gái vội vàng tỏ ý dừng lại: “Để xem tuần sau thế nào đã… dẫu sao thì…” Nó bĩu môi: “Không lâu được đâu. Người bạn trai trước của bạn ấy cũng vậy, nhìn vào vô cùng mặn nồng, nhưng thình lình lại chia tay. Lần này là do học cùng lớp tự chọn, ngồi cùng bàn nên đến với nhau.”

“Ôi chao, con gái bây giờ bừa bãi quá nhỉ.”

“Yêu thôi mà. Đâu phải kết hôn.”

“Nhưng cũng phải thận trọng một chút. Dù sao cũng phải tìm hiểu nhiều hơn về phẩm hạnh của đối phương chứ.”

Mẹ và em gái bắt đầu bàn tán.

Tôi ngẫm nghĩ hồi lâu, chỉ có ấn tượng mơ hồ về mấy đứa bạn cùng phòng với em gái, cũng không biết là ai trong số ấy, nên đành gác qua một bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.