Tuổi Chú Có Hơi Lớn

Chương 1-7: Lối Sống Ở Hogwarts




“Tình huống như thế có phổ biến không? Mỗi ma vương đều đặt ra lịch của riêng mình à?” Ngô Linh hỏi.

La Mục ngẫm nghĩ: “Hình như… em không biết… Những ma vương khác là do em được nghe anh trai kể1lại.”

Tôi bất giác nhận ra, nếu Lam Cơ đã đặt ra lịch của riêng mình, có thể những ma vương khác cũng sẽ làm như thế. “Bảy năm sau” mà tôi đã nhìn thấy rất có khả năng không hề chuẩn xác.

Điều8này khiến tim tôi như nhảy ra khỏi cổ họng.

Nghĩ theo hướng tích cực, bình thường, muốn hình thành một thế giới tương lai có kết cấu như thế, thì phải cần toàn bộ người trên toàn thế giới thích ứng và2chấp nhận, không mấy chục năm thì không thể làm được. Nếu vậy, chúng tôi vẫn còn rất nhiều thời gian để ứng phó với thế giới đang từng bước ác hóa này.

Những xét theo hướng tiêu cực, có lẽ chúng tôi4không hề có đủ thời gian bảy năm. Có ma tồn tại, còn có rất nhiều ma từ Địa Phủ đến nhân gian, sau khi số lượng đảo chiều, ma đông đảo hơn người thì sự chuyển đổi quan niệm này hoàn toàn không cần phải mất nhiều thời gian như thế. Chừng một hai năm, có lẽ con người trên toàn thế giới đều đã chấp nhận trên đời này có ma và cũng chấp nhận sự thật ma lớn mạnh hơn người.

Lòng tôi nặng như đeo đá.

Vẻ mặt Tí Còi và Gã Béo cũng đang rất khó coi.

Người của Thanh Diệp chắc là đã quen với sóng to gió lớn, lúc này vẫn không hề biết sắc mặt.

“Lúc cậu qua đây, người ở đây ăn mặc thế nào? Chắc vẫn đoán được đại khái khi ấy thuộc niên đại nào chứ?” Ngô Linh không bám lấy vấn đề ngày tháng, mà đổi góc độ khác, dẫn dắt La Mục.

La Mục đã bừng hiểu ra: “Lúc đó, bốt điện thoại là như vậy…” Cậu ta đưa tay mô tả, khá nôn nóng: “Ở, ở trong cửa hàng, cửa… cửa hàng có người bán đồ.”

“Điện thoại công cộng trong tiệm tạp hóa nhỏ?” Ngô Linh hỏi.

La Mục gật đầu, thấp thỏm bất an: “Không… không ai nhìn thấy em cả… Em cứ thế… à… mãi đến… đến khi… đến khi trên đường có điện thoại công cộng, điện thoại công cộng đút tiền xu, em... Cái điện thoại ấy…”

Ngô Linh hình như đang suy tư gì đó.

Nếu lúc La Mục đến, trên đường lớn hẻm nhỏ đều chưa có điện thoại công cộng, mà chỉ có trong tiệm tạp hóa nhỏ, vậy là thời điểm mà cậu ta đến thế giới hiện thực cách đây đã rất lâu. Mấy chục năm…

“Em đã… đã ở bên đường… nhìn thấy một bé gái.” La Mục lại tỏ ra buồn bã, đôi môi run rẩy, khe khẽ nói: “Em ấy đã chết… đang chơi ở bên ngoài, bị người ta, người ta mang đi… chết trên đường…”

Bắt cóc?

“Em ấy muốn về nhà, nhưng không tìm ra. Em ấy còn nhớ số điện thoại nhà. Em…”

“Trước đó cậu đã từng dùng điện thoại công cộng chưa?” Ngô Linh hỏi.

La Mục lắc đầu: “Chưa… Em không biết… lần đầu tiên nhìn thấy. Sau này mới biết cách dùng… bé gái nói với em, gọi điện. Em… em muốn giúp nó. Em cũng không ngờ, cái đó dùng được.”

Đây chắc là lần đầu tiên La Mục sử dụng bốt điện thoại.

Cũng không biết là do tình trạng đặc biệt của thế giới tương lai khiến La Mục có được năng lực này, hay quá trình chết và biến thành ma của La Mục đã khiến cậu ta có được sức mạnh như thế. Chắc cả hai nhân tố đều góp phần.

“Sau khi cuộc gọi được nhận, thì… Vốn dĩ em ấy không hề biết mình đã chết. Một đứa trẻ… Mẹ em ấy, mẹ em ấy khóc… nhưng em ấy thì không. Mẹ em ấy nói rất nhiều, bảo nó phải ngoan, đi đầu thai gì đó…” La Mục nói như tự lẩm bẩm: “Em ấy không hiểu mấy, em cũng không hiểu. Hai đứa em khi ấy không biết phải làm sao. Em ấy gọi điện... liên tục. Có lẽ do lúc đó em quá yếu. Đến mấy lần… mới hiểu ra.”

“Mẹ cô bé đã nói cho cậu và cô bé biết chuyện đầu thai? Nói thế nào?”

“Thì nói, sau khi chết, đến một thế giới khác, đợi cơ hội. Mẹ em ấy hình như đang chuẩn bị, chuẩn bị sinh em bé. Đến lúc đó, em ấy lại được làm con của mẹ em ấy. Là vậy đó…” Lúc nói những điều này, giọng nói của La Mục toát lên sự thèm muốn.

Cậu ta ra đời trong một hoàn cảnh kỳ lạ, sự yên bình của thế giới hiện thực khiến cậu ta ước ao.”

La Mục ủ dột nói: “Em ấy đã biến mất, chắc là đến thế giới khác rồi. Em thì không. Em không biết đi như thế nào… Có lẽ, nơi đây chính là thế giới khác. Em… Nếu em muốn đầu thai, thì sẽ lại quay về…”

Tôi sững người ra.

Tôi nhìn sang Ngô Linh, cô ấy đang rũ mắt xuống, hình như đang suy tư.

Nếu nhận định của chúng tôi trước giờ là sai. Thế giới hiện thực mà chúng tôi đang sống chỉ là “Địa Phủ” của một thế giới khác…

Không đúng, như vậy giải thích không thông.

Địa Phủ có hoàn cảnh đặc thù của nó.

Qua những gì Thân Tiểu Dung đã trải qua và vòng luân hồi chuyển thế mà tôi đã chứng kiến, đây là hai thế giới không có bất kì điểm chung nào.

Luân hồi không phải như vậy.

Thế giới của La Mục không có luân hồi. Đây là điều đương nhiên. Vì Địa Phủ đã biến mất rồi.

“Sau đó lại xảy ra chuyện gì? Cậu cho những hồn ma khác gọi điện thoại?” Ngô Linh nhướn mắt, hỏi.

“Vâng.” La Mục bồn chồn gật đầu, định thần lại, rồi lại trở nên nhấp nhổm: “Có một số, một số con ma chỉ muốn nói tời từ biệt. Muốn, muốn để lại di ngôn. Nhưng... nhưng có một số… họ cướp điện thoại, gọi điện uy hiếp, còn dọa người nữa… Em…” La Mục cắn chặt môi: “Bốt điện thoại, lúc đó bốt điện thoại, đã, đã thay đổi…”

Cậu ta khom lưng xuống, gục trán vào đầu gối, cất giọng buồn bã: “Lúc đó bốt điện thoại đã rất khác lạ. Em không biết phải làm thế nào… Em… em không biết… Em chạy khắp nơi, nhưng… nhưng luôn gặp phải… Giống như bốt điện thoại đang thu hút những hồn ma ấy. Sau đó nữa… sau đó thì…”

La Mục run lên bần bật.

“Sau đó nữa là cậu tận mắt chứng kiến những hồn ma ấy giết người như thế nào?” Ngô Linh bình tĩnh nói.

La Mục càng run dữ dội hơn.

“Em, em… Người đó… Em không biết tại sao lại thành ra như thế… Cuộc gọi, cuộc gọi được gọi đi, bốt điện thoại và cả con ma ấy nữa, đều… Em cũng đi theo… em nhìn thấy người đó… ở bên ngoài bốt điện thoại… người đó muốn bỏ chạy. Ông ta không ngừng chạy, không ngừng la hét. Không biết tại sao, chợt… con ma đó, nó cắn ông ta…”

La Mục khóc sướt mướt: “Sau đó, bốt điện thoại càng… càng trở nên kì lạ hơn. Em nhìn thấy người ta đi vào bốt điện thoại. Bốt điện thoại… ăn sạch… những người ấy…”

“Đây là chuyện xảy ra khi nào?” Ngô Linh hỏi.

La Mục chỉ khóc, chưa đáp lại.

Ngô Linh hỏi lần nữa.

Tôi cũng quát một tiếng.

La Mục chỉ biết khóc sướt mướt.

Lưu Miểu đưa tay, nắm lấy vai La Mục, dựng cậu ta lên.

Cậu ta khóc ướt hết cả mặt, trong ánh mắt còn ẩn chứa sự sợ hãi.

“Bắt đầu từ lúc nào?” Ngô Linh hỏi.

“Năm nay, không, năm ngoái, bắt đầu từ năm ngoái…” La Mục đáp trong hoang mang.

Năm ngoái… Thời điểm này cũng đúng vào lúc thế giới bị ác hóa.

“Năm ngoái bắt đầu ăn người, năm nay, mới đây, chưa lâu lắm, nó… nó không cần tìm ma gọi điện nữa…” La Mục nhìn chằm chằm vào ngón chân mình: “Nó bắt đầu, bắt đầu khống chế những hồn ma đó…”

“Bốt điện thoại của cậu khống chế được ma?”

La Mục gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Chỉ là, chỉ là thu hút. Nó tìm được người, giống, giống những người đó…”

La Mục liếc nhìn tôi một cái.

Tôi lập tức hiểu ra, nó đang chỉ những người như Ngu Tiểu Cầm, Thang Văn.

“Điều diện là, nỗi nhớ nhung đối với người đã chết?” Tôi hỏi.

La Mục vẫn lắc đầu: “Cũng, cũng không phải, không nhất định phải thế. Chỉ cần luôn nghĩ đến, nghĩ đến là được rồi.”

“Sau khi dụ đến thì sao?” Ngô Linh vặn hỏi.

La Mục lí nhí nói: “Liền giết họ… Một số người lập tức bị giết, một số sẽ kháng cự một thời gian… kháng cự rất lâu…”

Lúc này La Mục lại liếc nhìn tôi lần nữa.

“Chồng của Ngu Tiểu Cầm đã kháng cự rất lâu, mẹ của bà ta và con trai Văn Thang thì…” Tôi cảm thấy buồn.

La Mục không gật đầu, nhưng đã thu hồi ánh mắt, tay siết chặt đấu gối mình, vai nhô lên cao, đầu gục xuống tới ngực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.