Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Chương 14: Làm quần áo dày, dính vải lẻ




Anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô, khát vọng dùng phương thức thân thiết nhất để biểu lộ sự nhiệt tình trong lòng mình, ngọn lửa ấy tiến vào trong cơ thể cô, như mật ngọt mà cũng như ngọn lửa dạt dào nhanh chóng thiêu cháy, kích thích từng luồng khí nóng khiến toàn thân cô trở nên vô lực, khó lòng nào ngăn cản sự tiến công mãnh liệt từ anh.

Anh rời môi cô, ánh mắt si mê chăm chú nhìn dáng vẻ ngọt ngào dụ dỗ của cô.

Áo ngủ bằng sa trắng mỏng manh khéo léo cài bằng một chiếc nơ con bướm, anh nhẹ nhàng kéo mở nó, lộ ra bộ ngực sữa tuyết trắng khiêu gợi cùng nụ hoa khéo léo đỏ tươi khiến anh điên cuồng động tình.

Anh say mê hôn lên môi cô, thăm dò từng tấc da thịt, từng nụ hôn giống như mang theo ma lực thần kỳ, mỗi nơi đi qua đều lưu lại cảm giác nóng rực khiến toàn thân cô như đang bốc cháy, co chân lại đầy bất lực.

Anh đứng dậy cởi áo ngủ trên người, thân thể rắn chắc to lớn của người đàn ông toát ra sự quyến rũ đầy hoang sơ và gợi cảm, từng bắp thịt vì đòi hỏi ham muốn mà không ngừng căng lên.

Anh chăm chú nhìn vẻ mặt bất lực và nhu nhược của cô, thấp giọng khàn khàn lẩm bẩm bên tai Mộc Tiệp: “Anh yêu em…”

Ánh mắt mờ sương của cô nhìn anh, đôi tay vòng lên ôm cổ, chủ động dâng lên môi của mình.

Xúc cảm êm ái nơi đầu môi đánh sâu vào từng cảm quan của Hàn Thận Kỳ, anh cuồng mãnh khao khát những ngọt ngào trên thân thể cô...

Lửa tình dữ dội thổi quét bọn họ, lưng của cô áp vào tấm nệm mềm mại, thân thể thừa nhận sức nặng của anh, tứ chi mờ ám quấn quýt lấy nhau, khát vọng dùng phương thức trực tiếp nhất biểu đạt tình cảm chân thành tha thiết của mình….

Hàn Thận Kì cùng Mộc Tiệp đến đảo Bali hưởng tuần trăng mật, ngọt ngào đến nỗi hai người không muốn trở về đi làm nữa.

Ngày nghỉ kết hôn cuối cùng, hai người ngủ đến giữa trưa mới rời giường, sau khi rửa mặt chải đầu xong, cô hướng đến chỗ Hàn Thận Kì đang xem báo, vô cùng thân thiết tựa vào bên người anh.

“Bữa trưa chúng ta ăn pizza được không?” Cô ôn nhu nói.

“Vì sao lại muốn ăn pizza?” Anh buông tờ báo, vỗ về những sợi tóc mềm mại của cô.

“Tuần sau em sẽ tham gia một hội thảo nghiên cứu, có một chút số liệu cùng luận văn chưa có thời gian xem, muốn nhân ngày hôm nay sửa sang lại một chút, miễn cho đến lúc đó bị trưởng khoa nhìn chằm chằm.”

“Ai dám nhìn chằm chằm em? Em là vợ của Hàn Thận Kì anh cơ mà!” Anh trêu tức nói.

Cô liếc anh một cái, dịu dàng trách mắng. “Trưởng khoa mặc kệ em là vợ của ai, chỉ để ý báo cáo của em có hoàn chỉnh hay không thôi.”

“Được rồi! Bà xã đại nhân của anh đã bận làm việc thì hôm nay anh sẽ trổ tài nấu bếp.”

Đồng Mộc Tiệp không nhịn được nở một nụ cười tươi rói, cô thích nghe anh gọi mình là bà xã, cảm giác như đang được nuông chiều ấy khiến cô thấy thật ngọt ngào.

“Anh nấu cơm? Có thể ăn được không?” Vẻ mặt cô hoài nghi.

“Anh làm đồ ăn ấy thế mà có giá trị “hai ý” liền đấy nhá!”

“Một món ăn trị giá hai trăm triệu?” Cô dùng ngón trỏ chọc chọc vào ngực anh, nhẹ giáo huấn: “Hàn tiên sinh, ngài hiện tại đã là chồng của người ta, không còn là người mẫu nam nổi tiếng nữa, một món ăn mà cũng muốn bán với giá hai trăm triệu là cái kiểu gì? Hay là anh nghĩ ở trần mặc tạp dề rồi thay tạp chí “Kha mộng ba đan” chụp ảnh, kêu bọn họ cho mình hai trăm triệu?”

Anh xoa xoa cằm, xấu xa nói: “Tuy rằng việc này so với bình thường có hơi phóng khoáng một chút, nhưng nếu vợ yêu của anh thích nhìn thử, anh đây rất sẵn lòng phối hợp.”

Cô trừng mắt liếc anh một cái, không thèm đáp trả.

“Dù sao con người anh cái gì cũng không được, chỉ có dáng người là chuẩn nhất.” Anh kiêu ngạo nói.

“Phải phải phải, có thể quyến rũ chết người luôn ấy chứ, giỏi ghê nhỉ?” Khuỷu tay cô thúc mạnh vào ngực anh một cái, thật không chịu nổi cái tính tự kỷ của người này mà.

“Đương nhiên có thể.” Khoé miệng của anh cong lên một nụ cười đắc ý.

Cô căn bản không muốn cùng anh thảo luận vấn đề dáng người này, liền quay trở lại đề tài ban đầu.

“Anh còn chưa nói vì sao đồ ăn mình làm lại trị giá hai trăm triệu đâu?”

“Hai ý, chính là thành ý và tâm ý.”

Cô cười khẽ ra tiếng, nũng nịu đẩy tay anh “Vậy thì nhanh đi nấu đi, em chờ bữa trưa ‘hai ý’ của anh đấy.”

“Thế em có muốn nhìn anh thoát y mặc tạp dề nấu cơm không?” Ánh mắt anh mờ ám ôm chầm lấy cô, xấu xa nói.

“Nếu anh muốn ngày mai mang đôi mắt gấu trúc đi làm thì cứ việc cởi đi.” Cô tức giận nói.

“Ai, đây là mơ ước của con gái khắp thiên hạ đấy, không nghĩ tới bà xã thân yêu của anh lại một chút cổ vũ cũng không có, thật là đau lòng quá.” Anh giả bộ ai oán nói.

“Đừng làm loạn nữa, em còn chờ ăn đại tiệc ‘hai ý’ của anh đấy.” Cô chờ mong nói.

Hai người cùng nhau đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh ra, vừa tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn vừa thảo luận xem nên nấu món gì, về sau anh quyết định khiêu chiến với món cơm cà ri và sườn lợn rán.

Anh đem iPad để trên bàn cơm để thuận tiện lên mạng tra cứu cách nấu món cơm cà ri và sườn lợn rán.

“Thực sự không cần em giúp đỡ sao?” Cô chủ động thay anh mặc tạp dề.

“Đương nhiên không cần, em cứ chuyên tâm sửa sang lại tư liệu luận văn đi, khoảng một tiếng rưỡi sau có thể ăn cơm.”

“Được chứ?” Cô vẫn hơi lo lắng.

Bàn tay anh vô cùng thân thiết dán lên eo cô, khẽ cười nói: “Hiện nay không phải có rất nhiều chuyên gia chủ trương nên chia đều việc nhà hay sao, thế nên hôm nay sẽ là ngày chồng yêu vào bếp để bà xã được nghỉ ngơi.”

Cô nâng mặt anh lên, chủ động hôn lên môi anh một cái.

“Nhanh đi nấu cơm đi!”

“Tuân mệnh.”

Cô ngồi trước bàn ăn, từ iPad chọn ra tài liệu để đọc, vừa xem vừa chăm chú nhìn thân ảnh bận rộn của anh, nhìn bàn tay lóng ngóng gọt vỏ cà rốt, vụng về chặt sườn heo rán, trong lòng Mộc Tiệp thấy tràn đầy hạnh phúc.

Cô chống cằm, tầm mắt không kìm được cứ dõi theo bóng hình đang di động của anh, bỗng nhiên nhận ra một điều: cô đã yêu Hàn Thận Kì thật rồi!

Yêu nhiều hơn cả những gì mà cô đã tưởng tượng.

Yêu toàn bộ con người của anh, không chỉ là khuôn mặt điển trai, dáng người cao thẳng, vòng ôm ấm áp, ngay cả những khuyết điểm nhỏ mỗi sớm thức giấc của anh cô cũng đều yêu.

Đồng thời Mộc Tiệp cũng cảm nhận được người con trai này yêu mình rất sâu đậm, vậy nên mới có thể chiều cô bất cứ lúc nào, luôn khiến cô vui vẻ.

Cảm tình phát sinh có thể qua rất nhiều hình thức, có người phát sinh qua quen biết trên mạng, có người phát sinh qua quan hệ bạn bè thân thiết, mà kết hôn rồi yêu cũng là một lựa chọn.

Tuy rằng không có trải qua hẹn hò, những thử thách, những khó khăn như các cặp đôi yêu nhau bình thường nhưng lại càng ấm áp, càng bền chặt hơn.

Những việc vụn vặt trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày cũng không khiến sự nhiệt tình giữa hai người mất đi, ngược lại càng làm cho bọn họ phát hiện ra sự ăn ý ngọt ngào của vợ chồng, trong thế giới hai người lúc nào cũng có những lãng mạn nhỏ bé, đấy cũng là một loại hạnh phúc khó tìm kiếm được.

Một tiếng rưỡi sau, Hàn Thận Kì cuối cùng cũng bày hai đĩa cơm cà ri và sườn heo rán lên bàn.

“Bà xã, ăn cơm thôi.”

Cô đem máy tính dẹp qua chỗ khác của bàn ăn, chờ mong nhìn món cà ri vàng óng ánh trên bàn.

“Thơm quá! Nhìn trông cũng không tệ!” Cô cười nịnh nọt nói.

“Ông xã dùng thành ý và tâm ý làm nên món sườn lợn rán cùng cơm cà ri hai ý này cho vợ đấy, ăn tuyệt đối rất ngon.” Anh cực kỳ tự tin nói.

“Để em nếm thử.”

Cô dùng thìa múc cà ri cùng một chút cơm trắng đưa vào miệng, nghiêm túc mà nhấm nháp… Cà ri có chút nhạt.

“Hương vị thế nào?”

“Giống như em tưởng tượng, tuyệt vời!” Nhưng mà so sánh với tài nấu nướng của đàn ông bình thường thì xem như anh được 70 điểm.

“Lại đây ăn thử món sườn lợn rán xem.”

“Ngon.” Cô cắn một miếng sườn lợn rán… rán quá tay rồi.

“Có quá chín không?”

Cô cười nịnh nọt nói: “Không thể tưởng tượng được ông xã của em còn có khả năng tiềm ẩn này nha, tương lai chắc chắn sẽ có tiến bộ, thật đáng để chờ mong.”

Anh cũng cắn một miếng sườn lợn rán…

Thịt quá lửa rồi, thật đúng là có tiến bộ mà.

__________________

Tôm hùm salad:

Hoa gừng tây:

Cơm cà ri:

Sườn lợn rán:

“Em yêu, em không biết anh đã phải dụng tâm khổ sở thế nào đâu, chờ khi kế hoạch này hoàn thành, chúng ta không phải sẽ là đôi vợ chồng đầu tiên được sử dụng sao? Rất có giá trị kỷ niệm đấy nhé.”

Đầu hạ, ánh nắng gay gắt xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá chiếu xuống, trên con đường ồn ào náo động ngẫu nhiên nghe thấy đâu đây có tiếng ve kêu rả rích.

Cuộc sống hôn nhân của Hàn Thận Kì và Đồng Mộc Tiệp cũng giống như nhiệt độ không khí bây giờ, càng lúc càng nóng, tình cảm cũng mỗi lúc một đậm sâu.

Sau ba tháng trăng mật ngọt ngào, hai người từ xa lạ trở thành thân mật, tình cảm càng không ngừng phát triển, bồi dưỡng thành một bông hoa tình yêu rực rỡ, yêu kiều.

Sau khi kết hôn, Đồng Mộc Tiệp trở lại trường học tiếp tục đi dạy, cuộc sống nghỉ ngơi cũng giống như trước khi kết hôn, mỗi ngày vội vàng lên lớp, viết luận văn, có khác thì chính là giờ đây thêm một vị tài xế riêng chuyên đưa đón mỗi ngày.

Mà Hàn Thận Kì sau khi rời khỏi giới giải trí, trở lại công ty do cha mình sáng lập: “Công ty kiến trúc Quật Kỳ”, chuyên tâm làm một kiến trúc sư, cứ đều đặn sáng 9h vào làm, 5h tan ca, chỉ đôi khi công ty có việc bận rộn, tình huống đặc biệt thì mới phải ở lại tăng ca.

“Công ty kiến trúc Quật Kỳ” là một công ty quốc tế khá nổi tiếng, do Hàn Nguyên Đạo đảm nhiệm chức tổng giám đốc, mở các văn phòng ở Đài Bắc và Bắc Kinh, phụ trách các công trình hợp tác, thiết kế kiến trúc, dự án quy hoạch đô thị và vô số các dự án xây dựng khác.

Hàn Nguyên Đạo quản lý công ty ở Bắc Kinh, còn Hàn Thận Kì phụ trách văn phòng ở Đài Loan, lúc mới vào công ty, Hàn Nguyên Đạo nhờ vài vị kiến trúc sư lão thành hướng dẫn anh làm quen với công việc và phương hướng kinh doanh của công ty lúc này.

Buổi sáng, anh lái xe đưa Mộc Tiệp đến trường lên lớp rồi mới tới công ty đi làm, sau khi vào văn phòng, anh buông túi công văn, tiếp theo liền lật xem tài liệu trợ lý đưa tới.

“Sếp, thời gian họp sắp bắt đầu, mời anh đến phòng họp.” Trợ lý A Ken đứng ở cửa lên tiếng nhắc nhở.

“Được.”

Anh cầm bản số liệu đi ra văn phòng, cùng A Ken tiến vào phòng họp.

Bên trong phòng họp, hai bên dãy bàn dài có vài vị kiến trúc sư thâm niên cao trong nghề và các trưởng phòng thiết kế, đôi mắt tinh nhuệ của Hàn Thận Kì đảo quanh phòng họp, đi đến đầu bàn, kéo ghế ra ngồi xuống.

“A Ken, các nhân viên tham gia cuộc họp đều đã đến đủ rồi phải không?” Anh hỏi.

“Đúng vậy.” A Ken gật gật đầu, đem tài liệu đã chuẩn bị tốt chia cho từng đồng nghiệp.

“Hôm nay trọng điểm họp có hai việc, việc thứ nhất chính là chính phủ muốn đem nhà xưởng Tự Cường san bằng lập nên viện bảo tàng mỹ thuật, tuần trước tôi đã cùng Hàn tổng bàn qua, quyết định sẽ tham gia đấu thầu dự án này.” Hàn Thận Kì nói.

Vài kiến trúc sư tham dự hội nghị cúi đầu xem tài liệu, trước đây mọi người vẫn còn đối với người con trai của tổng giám đốc nhảy dù vào ghế quản lí công ty này phê bình và không phục, nhưng trải qua mấy tháng, khả năng thiết kế và trình độ quản lí của Hàn Thận Kì đã khiến nhiều người kinh ngạc, thuận lợi ăn ý làm việc, tác phong chuyên nghiệp của anh đã loại trừ đi không ít lời đồn đãi bên ngoài.

“Mấy ngày tới tôi sẽ đến nhà xưởng Tự Cường khảo sát tình hình, bản thiết kế chú trọng không chỉ sự sáng tạo cá nhân mà còn cần thể hiện ra cảm giác văn hóa nghệ thuật hài hòa.” Hàn Thận Kì liếc về phía trợ lý của mình: “A Ken, cậu tìm thêm hai trợ lý nữa đến phụ giúp việc làm mô hình.”

“Vâng. “A Ken gật đầu.

“Chuyện thứ hai là vấn đề diện tích của Hán Phương, sir Trần, công trình ‘Văn tỉ đại địa’ này có chút gấp, phiền anh cùng kỹ sư kết cấu tại công trình đẩy nhanh tiến độ, tôi muốn anh theo dõi chặt chẽ tiến độ công trình này được chứ?”

“Vâng, tôi sẽ phụ trách giám sát thi công công trình này.” Sir Trần nói.

“Các vị phụ trách các hạng mục khác trước mắt còn vấn đề gì không?”

“Không có” Mọi người đều lắc đầu nói.

“Vậy thì hội nghị kết thúc ở đây.” Hàn Thận Kì ngắn gọn nói.

Sau khi tan họp, các nhân viên thu hồi tài liệu trên bàn, nhộn nhịp rời đi.

Hàn Thận Kì liếc nhìn đồng hồ một cái “A Ken, lịch trình hôm nay còn gì không?”

“Văn Tỉ Đại Địa muốn bắt đầu làm một dự án quảng cáo, ông chủ Tiêu hy vọng anh có thể giúp mình nhìn qua dự án quảng cáo này, muốn mời anh bớt chút thời gian qua đó gặp mặt.”

“Hôm nay sao?”

“Vâng.”

“Còn cuộc hẹn nào khác không?”

“Không còn nữa.” A Ken nói.

“Lát nữa tôi sẽ qua gặp mặt, công ty có chuyện gì thì liên lạc với tôi.”

“Được”

Hàn Thận Kì đứng lên, trầm ổn bước đi, rời khỏi phòng họp.

***

Ba giờ chiều, Hàn Thận Kì kết thúc cuộc nói chuyện với Tiêu Kiến Thương, ông chủ “Văn Tỉ Đại Địa”, dưới sự dẫn đường của ông chủ Tiêu bước ra khỏi văn phòng.

“Hàn tiên sinh, cám ơn cậu đã bớt chút thời gian qua đây một chuyến.” Ông chủ Tiêu rất coi trọng vị kiến trúc sư trẻ tuổi này, dọc theo đường đi hai người nói chuyện vô cùng thân thiết. “Ngày đó nghe thư ký nói, cậu từng là người mẫu nổi tiếng, đại diện cho rất nhiều sản phẩm nổi tiếng, cho nên mới mời cậu tới, thuận tiện xem qua bản kế hoạch quảng cáo của chúng tôi.”

“Tiêu tổng, ngài quá khách khí, tôi làm người mẫu chỉ mang tính chất khám phá tìm tòi cái mới, chuyên môn của tôi vẫn là kiến trúc sư.” Hàn Thận Kì mỉm cười, trầm giọng nói.

“Hà hà!” Ông chủ Tiêu thân thiện vỗ vai anh, sang sảng nói.” Thật đúng là tài không đợi tuổi, không nghĩ tới cậu còn trẻ như vậy mà trải nghiệm đã phong phú đến thế, rất có lý tưởng của riêng mình.”

“Tiêu tổng, ngài quá khen, sau này có vấn đề gì cần tôi hỗ trợ, cứ việc liên lạc với tôi, xin đừng khách sáo.” Đi tới trước cửa thang máy, hai người dừng lại. “Ngài đưa đến đây là được rồi, tôi sẽ tự mình dùng thang máy xuống.”

“Tốt, tôi còn có việc, xin phép đi trước.” Ông chủ Tiêu xoay người đi về văn phòng.

Hàn Thận Kì xách túi công văn, ấn nút rồi đứng chờ thang máy đến.

“Hanson”

Đột nhiên, một tiếng gọi truyền tới từ phía sau.

Hàn Thận Kì nghi hoặc quay đầu lại, không nghĩ tới nơi này lại có người biết tên tiếng Anh của mình khi còn làm người mẫu?

Chỉ thấy trên hành lang có rất nhiều người mẫu đang chờ quay thử, trong đó có một thân ảnh cao gầy tinh tế đang bước tới gần anh.

“Em còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, hóa ra đúng là anh thật.” Cô gái này có một mái tóc dài nhuộm nâu, ăn mặc vô cùng nóng bỏng, cổ áo khoét sâu, bó sát người, ôm trọn lấy bộ ngực căng tròn, cặp đùi đẹp thon dài không ngừng ẩn hiện theo từng bước chân.

Hàn Thận Kì nheo mắt, nhận ra cô gái này trước đây mình đã từng gặp mặt ở Hongkong, người mẫu Trình Khải Hân, đồng thời cũng là em họ của Mã Lệ Nhã, nhưng hai người không có giao tình gì nhiều.

“Chào, đã lâu không gặp.” Anh nhàn nhạt cất tiếng chào hỏi.

Trình Khải Hân đi tới trước mặt anh, ánh mắt trực tiếp quan sát khắp người Hàn Thận Kỳ, mái tóc đen ngắn chải chuốt gọn gàng, áo sơmi trắng bên trong bộ vest đen, rất xứng với chiếc caravat màu xanh vân bạc trên cổ, trên tay anh còn có túi công văn, một bộ dáng công nhân viên chức chính quy bây giờ.

Anh vẫn đẹp trai quyến rũ như ngày trước, chẳng qua chỉ thiếu đi hơi thở phóng đãng, ngược lại có thêm vài phần thành thục mà thôi.

“Không phải tin đồn là thật chứ?” Trình Khải Hân bán tín bán nghi hỏi.

“Tin đồn gì?” Anh tỏ vẻ buồn bực.

“Nghe nói anh rời khỏi giới giải trí, không làm người mẫu nữa. Lần trước em gặp chị họ ở một bữa tiệc, vừa lúc có một ông chủ muốn tìm anh chụp quảng cáo, chị ấy nói anh đã rút lui, còn giới thiệu vài người mẫu nam mới nổi khác.”

Hàn Thận Kì cười nhẹ không nói, sau khi kết thúc hợp đồng với Mã Lệ Nhã, thỉnh thoảng bọn họ rảnh rỗi vẫn hẹn nhau gặp mặt, nhưng rất ít khi nhắc đến chuyện của giới giải trí, dù sao cuộc sống hào nhoáng đó cũng đã cách anh rất xa rồi.

“Cô thì sao? Ở đây làm gì vậy?” Không muốn giải thích nhiều, Hàn Thận Kì tận lực chuyển đề tài, thuận miệng hỏi.

“Văn Tỉ Đại Địa muốn tìm người phát ngôn cho quảng cáo mới của họ, em tới tham gia quay thử.” Trình Khải Hân nói.

“Chúc cô quay thử thuận lợi.”

“Còn anh ? Tới nơi này làm gì ? Anh làm việc trong này sao?”

“Cô suy nghĩ nhiều quá rồi, tôi tới đây để gặp khách hàng.”

“Cho em một tấm danh thiếp đi.” Trình Khải Hân vươn tay về phía anh. “Đừng nói anh không có mang theo nha, dù sao chúng ta cũng là bạn bè, trao đổi danh thiếp chắc cũng không sao chứ?”

Hàn Thận Kì liếc nhìn cô, từ trong túi rút ra một tấm danh thiếp đưa tới.

Cô cầm lấy danh thiếp, đột nhiên phát hiện ngón áp út của anh có một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, kinh ngạc kêu lên: “Anh kết hôn rồi sao?”

“Đúng vậy.” Anh bình tĩnh thừa nhận.

“Cuộc đời của anh thật như một vở kịch, từ người mẫu biến thành kiến trúc sư, chớp mắt một cái liền kết hôn.” Liếc đến chức vụ của anh trên danh thiếp, cô ta dịu dàng liếc nhìn có chút mờ ám về phía anh. Hàn Thận Kì bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn, nhưng bất đắc dĩ không có cách nào đuổi cô nàng này đi được, thang máy thì cứ chậm chạp không tới.

Biểu hiện của anh ngày càng lạnh nhạt, Trình Khải Hân càng muốn cuốn lấy anh.

“Nói cách khác anh hiện tại đã làm chồng người ta rồi sao?” Cô ta cười duyên nói, chưa từ bỏ ý định tiếp tục truy vấn của mình: “Vợ anh là ai? Cũng là người trong giới giải trí sao?”

“Cô ấy là nhân viên đi làm bình thường, không ở trong giới giải trí.” Hàn Thận Kì lạnh nhạt đáp lại, tỏ rõ ý không muốn nói nhiều cùng cô ta.

Ngay lúc này hành lang truyền đến thanh âm của nhân viên công tác.

“Số hai mươi tám, Trình Khải Hân.”

“Đến phiên em thử rồi, lần khác có rảnh hẹn ra ăn cơm, bye bye.” Trình Khải Hân cầm danh thiếp hướng anh vẫy vẫy tay, tư thái thướt tha biến mất ở cửa thang máy.

Hàn Thận Kì âm thầm nhẹ nhàng thở ra, anh liên tiếp nhấn nút thúc giục thang máy đến, chờ thang máy lên.

Ba giờ chiều thứ sáu, sau khi kết thúc buổi học nghiên cứu và thảo luận, Đồng Mộc Tiệp mua Hamburgercùng nước trái cây ở tiệm ăn nhanh gần đó, đón xe taxi đi đến công ty kiến trúc “Quật Kỳ.”

Thỉnh thoảng buổi chiều khi không bận việc gì, cô sẽ mang theo điểm tâm đến công ty giống như bây giờ.

Cô đi thang máy lên lầu, đẩy cửa thuỷ tinh trơn bóng, chào hỏi cô gái đứng ở quầy tiếp tân.

“Mời cô uống nước trái cây, cô vất vả rồi.” Mộc Tiệp lấy ra một ly nước quả cho cô gái.

“Cám ơn.” Cô gái kia vui vẻ nhận lấy.

Cô tiếp tục bước xuyên qua hành lang, trực tiếp đi đến trước văn phòng Hàn Thận Kì, gõ cửa, sau khi nghe tiếng đáp ứng, cô mới đẩy cửa mà vào.

“A Ken, anh kêu thực tập sinh đem mô hình này sửa một chút, trước trưa mai đem đến phòng làm việc của tôi.” Hàn Thận Kì đang cùng trợ lý đứng ở trước mô hình kiến trúc thảo luận chi tiết thiết kế.

“Được.” A Ken nói.

Đồng Mộc Tiệp nhẹ nhàng khép cửa lại, lẳng lặng đứng một bên nhìn chồng mình làm việc, ánh mắt khó nén sự mê luyến, cô phát hiện thời điểm anh cuốn hút nhất chính là mặc áo sơmi đeo caravat, trong bộ dáng nghiêm túc làm việc.

Lúc ban đầu, cô còn có chút lo lắng anh không thể thích ứng quy luật của cuộc sống đi làm, về sau cô mới phát hiện mình đã lo lắng quá nhiều, anh luôn tràn ngập nhiệt tình và trách nhiệm đối với công việc, nghiêm túc đến mức ngay cả người anh trai song sinh cũng phải nhìn anh với cặp mắt khác xưa.

“Chỗ này không còn việc gì nữa, cậu có thể đi ra trước.”

“Vâng.” A Ken tiếp nhận bản thiết kế cùng USB, khi đi tới cửa, Mộc Tiệp đưa cái túi đang cầm trong tay cho A Ken.

“A Ken, cái này mời anh và các trợ lý khác cùng ăn, mọi người làm việc vất vả rồi.”

“Cám ơn cô giáo Đồng.” A Ken nhận lấy chiếc túi giấy, rời khỏi văn phòng.

Trước đây khi cô lần đầu tiên đến tham quan công ty, nhân viên công tác không biết nên xưng hô với cô như thế nào, gọi Hàn phu nhân thì giống như đang chê cô già, trực tiếp xưng tên lại sợ không lễ phép, vì thế mọi người thống nhất lấy công việc của cô để xưng hô.

A Ken đi rồi, Hàn Thận Kì đi đến bên cô, bàn tay vô cùng tự nhiên ôm lấy eo vợ.

“Sao hôm nay rảnh mà qua đây thế?” Anh cười yếu ớt hỏi.

“Em vừa tham gia xong hội thảo nghiên cứu, buổi chiều không có việc gì liền chạy qua đây thăm anh, thuận tiện mang mấy thứ cho anh ăn.”

“Chúng ta có tâm linh tương thông sao?” Anh ôm eo của của cô ngồi trên sofa. “Anh bận đến nỗi giờ này còn chưa có ăn cơm, bụng đang đói cồn cào đây!”

“Anh lại chưa ăn cơm trưa?” Mày cô nhăn lại, chủ động mở túi giấy ra, trước tiên đưa một cái Hamburger cho anh lót dạ, sau đó là gà chiên, khoai tây cùng nước trái cây đặt lên bàn trà trước mặt, đầy đủ mọi thứ.

“Không còn cách nào, anh bận tham gia hoạt động mĩ thuật tạo hình bản vẽ quá.” Anh cắn một miếng bánh Hamburger.

“Mô hình trên bàn này phải không anh?” Cô chỉ vào mô hình kiến trúc trên cái bàn dài

“Ừ.”

Cô đi đến bên cạnh bàn nhìn ngắm mô hình kiến trúc trên đó.

“Đây là lần đầu tiên anh tham gia thiết kế cho nhà nước.” Anh giải quyết nhanh chóng cái bánh, uống mấy ngụm nước quả, đi đến mô hình phía trước.

“Bên này là cái gì?” Cô chỉ vào một góc nhỏ trong mô hình, tò mò hỏi.

“Đây là phần trọng điểm nhất trong thiết kế của anh, hồ nước nhân tạo, cường điệu hình ảnh ánh sáng cùng với cảnh trí trang hoàng đặc biệt.” Nói đến thiết kế của chính mình, ánh mắt của anh toát ra ánh sáng tự tin.

“Thoạt nhìn không tệ, không thể tưởng tượng được chồng của em lại tài giỏi như vậy, rất có tế bào nghệ thuật nha!” Cô ôn nhu cười nói.

“Đương nhiên.” Anh ôm lấy cô vô cùng thân mật, nhưng lập tức lại thở dài. “Cho nên sắp tới anh càng lúc càng bận…”

Cô gối đầu trong lòng anh, săn sóc dặn dò “Dù bận cũng nhớ ăn cơm, nếu để bị đau dạ dày thì làm sao?”

“Có vợ yêu chăm sóc cho anh rồi mà!” Anh cúi đầu, cùng cô trán kề trán, trong đôi mắt đen loé lên ý cười.

Sự thật chứng minh, anh kiên trì tiếp tục đoạn tình cảm này là đúng.

Cô đã bổ khuyết cho sự cô đơn của anh, thoả mãn khát vọng hơi ấm gia đình, làm cho anh cảm giác như mình đang ở trên thiên đường, cảm thấy niềm hạnh phúc trước nay chưa từng có, chính điều này đã thúc đẩy ý chí chiến đấu lâu nay ngủ yên trong anh.

Anh cúi người hôn cô, đầu lưỡi nóng cháy khiêu khích, hết sức dịu dàng, triền miên vô tận, không chừa một khe hở nào giữa hai đôi môi.

Đồng Mộc Tiệp khó thể kìm lòng, ôm lấy cổ anh, dịu dàng đáp lại nụ hôn của chồng.

Cô chưa bao giờ yêu một người đàn ông nào da diết như vậy, không chỉ muốn có được thân thể anh mà còn muốn hoàn toàn có được trái tim của anh.

Sau khi nụ hôn nồng nhiệt đi qua, anh lưu luyến vỗ về đôi môi sưng đỏ của cô.

“Đúng rồi, ngày hôm qua anh hai gọi điện nói với anh trường em đã bắt đầu nghỉ hè rồi?”

“Vâng, tuần sau em đem điểm tổng kết học kỳ nộp lên là có thể chuẩn bị nghỉ rồi.”

“Anh ấy nói sẽ cùng Tâm Đệ sang Trung Quốc du lịch.” Anh khẽ lắc khuôn mặt tuấn tú, thở dài. “Anh nghĩ anh ấy căn bản gọi điện thoại đến là để khoe thì đúng hơn. Khoảng thời gian này là thời điểm công ty kiến trúc bận nhất, có ba cái công trình phải giám sát tiến độ, hoàn toàn không thể đi được, bằng không anh cũng muốn cùng em xuất ngoại du lịch.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.