Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Chương 12: Sắp xếp đồ vật




Trừ mấy thứ kia ra, mặc kệ anh làm việc bận, mệt thế nào thì kết thúc công việc nhất định sẽ gọi điện thoại cho cô, săn sóc hỏi han ân cần, quan tâm sinh hoạt của cô, lại tích cực giới thiệu cô với người nhà của anh, khắp nơi đều thể hiện tình cảm nghiêm túc và dụng tâm.

“Thận Kì, trong nhà con còn có ai?” Mẹ Đồng thuận tiện hỏi thăm gia thế con rể.

“Dạ, nhà con còn cha, còn có một anh trai sinh đôi.” Hàn Thận Kì nói.

“Anh trai con chính là người dạy ở đại học …” Mẹ Đồng gật gật đầu, lại tiếp tục truy vấn: “Vậy mẹ con đâu?”

“Năm con bảy tuổi, bà ấy cùng cha con ly hôn, về sau tái giá đến Singapore.” Thanh âm Hàn Thận Kì nghe qua có chút cô đơn, phảng phất nội tâm tràn ngập khổ sở và đau đớn.

“Bà ấy không có liên lạc lại với các con sao?”

“Hai năm trước còn có ghé qua thăm con và anh, về sau tái giá đến Singapore, đối phương không biết bà từng li hôn, cho nên bà ấy cũng không muốn liên lạc cùng chúng con nữa.” Từng lời nói của Hàn Thận Kì chất chứa tâm sự về chuyện cũ của gia đình.

Mộc Tiệp nhìn một bên mặt của anh, cũng không biết ở ngoài anh sáng sủa vui tươi, thực chất sau lưng giấu một câu chuyện buồn như vậy, cô không khỏi cảm thấy xót xa, vội buông đôi đũa nắm lấy bàn tay anh, hy vọng có thể an ủi vết thương bị vứt bỏ trong lòng anh.

“Thận Kì, sau này con cùng Mộc Tiệp kết hôn, mọi người đều là người một nhà, nếu muốn ăn món gia đình, cứ việc về đây.” Mẹ Đồng dịu dàng nói.

“Tôi còn không đồng ý đem con gái gả cho hắn, hiện tại nói là người một nhà có phải quá sớm hay không?” Đồng Uy không đồng ý, nói thầm.

Bà Đồng trừng mắt liếc xéo Đồng Uy, quở trách nói: “Này ông, ông thật lắm chuyện, bức người ta kết hôn cũng là ông, hiện tại đối với hôn sự của bọn chúng có ý kiến cũng lại là ông.”

“Nếu để cho người ta biết con rể của cảnh sát trưởng phân cục hai dựa vào khuôn mặt mà kiếm cơm, mặt mũi tôi giấu nơi nào?” Đồng Uy buông bát đũa, trước khi rời đi còn bỏ lại một câu: “Muốn cùng Mộc Tiệp kết hôn được thôi, trước tiên phải rời khỏi giới điện ảnh.”

“Con cũng dự định hết năm nay sẽ kết thúc việc làm người mẫu, chờ con xong các hợp đồng quảng cáo hiện nay, con sẽ mở văn phòng kiến trúc sư.” Hàn Thận kì nói.

“Muốn làm con rể của ta không đơn giản như vậy đâu, còn phải tuân thủ các quy định sau mới được.” Đồng Uy đi ra phòng khách, từ ngăn kéo lấy ra một cuốn sổ nhỏ giao cho Hàn Thận Kì.

Hàn Thận Kì nhìn kỹ, cuốn sổ nhỏ có bốn chữ to “Điều luật con rể”, bên trong ghi tỉ mỉ những tiêu chuẩn của một người chồng cùng tư cách làm con rể, bao gồm hàng tháng về nhà mẹ đẻ ăn cơm hai lần, ngày thường phải chia sẻ gánh nặng gia đình với vợ, không được ngoại tình….

“Ba viết cái này làm chi vậy?” Mộc Tiệp nhìn qua một trang bên trong, liền gắt giọng nói.

“Ngu ngốc, ba đương nhiên thay con giáo dục chồng, bảo vệ quyền lợi của con!” Đồng Uy nói.

“Vợ chồng son người ta có phương thức riêng duy trì tình cảm, không tới lượt ông lo lắng đâu.” Bà Đồng sợ yêu cầu của Đồng Uy gây áp lực cho con rể, vội vàng nói: “Thận Kì, ba Mộc Tiệp bình thường ở cảnh cục, mọi người đều gọi ổng là “Uy gia”, ổng liền coi mình như lão đại…”

“Này mình!” Đồng Uy lớn tiếng ngăn vợ lải nhải, cố gắng phục hồi uy nghiêm của trụ cột trong nhà.

Bà Đồng liếc ông một cái, gắp một khối thịt bò bỏ vào bát của ông.

“Không phải nói cholesterol của tôi cao không thể ăn nhiều thịt sao?” Đồng Uy liếc nhìn vợ, hờn dỗi nói.

“Tôi gắp cho ông ăn thì ông ăn đi, ý kiến nhiều như vậy làm gì.” Mẹ Đồng quay đầu nhìn Hàn Thận Kì cười, thay một bộ mặt mẹ vợ hoà ái nói: “Chuyện công việc không vội, quan trọng là đem hợp đồng giải quyết cho tốt… Nào, ăn nhiều một chút đi con.”

“Cám ơn bác.” Hàn Thận Kì cùng Mộc Tiệp nhìn nhau, rồi cả hai ăn ý cùng cười.

Anh cầm tay cô, cuối cùng anh cũng biết vì sao quanh mình có vô số người phụ nữ, nhưng chỉ động tâm duy nhất đối với Đồng Mộc Tiệp, bởi vì bọn họ không đơn giản là nhất kiến chung tình, mà bởi vì cô đã cho anh một cảm giác ấm áp của gia đình.

Nhìn Đồng Uy đấu khẩu cùng vợ, trong lòng anh lại ấm áp không lời nào tả nổi, ẩn sâu trong trí nhớ là hình ảnh gia đình ngọt ngào, hạnh phúc cứ thế mơ hồ hiện ra rõ ràng trước mắt…

__________________

[1] Đại học Westminter: Nằm ở trung tâm thủ đô Luân Đôn, Anh Quốc. Trường được nâng cấp từ trường Bách khoa trung tâm Luân Đôn lên thành trường đại học và đổi tên. Đây là một trong những trường có lịch sử lâu đời nhất nước Anh.

Thịt bò hầm rượu vang:

Cá ngâm dấm đường: Hay có thể hiểu là cá chua ngọt cũng được. Lúc tìm hình trên baidu, ra toàn ảnh bạn cá nằm trên đĩa, trên người rắc đủ kiểu gia vị, mắt mở trừng trừng =]]]]], mỗi tấm này nhìn có hương vị nhất. Đăng mấy tấm kia lên khéo dọa độc giả thì chết toi :P.

“Cậu xác định người mình kết giao chính là Hàn Thận Kì, không phải đồng nghiệp Hàn Thận Tước của cậu?”

Chiều thứ tư, mưa phùn giăng giăng khắp nơi, sau khi lên lớp xong, Đồng Mộc Tiệp khoá phòng nghiên cứu, dưới tán ô xanh, cô đáp xe taxi vào thành phố, đến một nhà hàng ăn kiểu Nhật.

Cô thu cây dù ướt đẫm lại, đặt vào chỗ để dù của nhà hàng, nhân viên phục vụ dẫn cô vào một cái bàn đặt cạnh cửa sổ, Mộc Tiệp cởi giày, ngồi xuống chỗ mà ngày thường mình cùng bạn bè hay sử dụng.

Hôm nay cô muốn nói cho bạn tốt rằng mình sắp kết hôn, cũng muốn mời cô ấy làm phù dâu cho mình.

Trong lúc chờ đợi, Mộc Tiệp lấy điện thoại di động ra xem, trên màn hình là ảnh cô chụp chung với Hàn Thận Kì, khoé miệng cô mơ hồ nở nụ cười, ngay cả ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.

Quen biết Hàn Thận Kì tính đến giờ mới được hơn ba tuần nhưng cô đã cảm thấy cuộc sống của mình thay đổi rất nhiều, giống như trái tim đang được ngâm trong hũ mật vậy, chỉ chút chuyện nhỏ thôi cũng có thể khiến cho cô vui vẻ, ngay cả không khí xung quanh cũng phảng phất hương vị ngọt ngào.

Nghiêm khắc mà nói thì thời gian hai người có thể ở chung không nhiều, dù sao công việc của anh cũng rất bận rộn, khác với công việc của cô, bình thường bọn họ cũng chỉ có thể trao đổi tình cảm qua tin nhắn điện thoại.

Nhưng chỉ cần rảnh rỗi là anh lại gọi điện cho cô, nói nói cười cười, cùng cô chia sẻ đủ mọi chuyện lớn nhỏ trong ngày, khiến Mộc Tiệp không còn cảm thấy cô đơn, giống như anh lúc nào cũng ở bên cạnh mình vậy.

“Xin lỗi, mình tới muộn.” Tôn Thấm n cởi giày cao gót ẩm ướt ra, đánh gãy suy nghĩ của Mộc Tiệp.

“Không sao, mình cũng vừa mới tới thôi.” Mộc Tiệp thu hồi di động, rút khăn giấy trong túi ra đưa cho bạn lau mặt, cùng lúc đó nhân viên phục vụ cũng bưng đồ ăn đến.

Biên kịch Tôn Thấm n một bên lau nước mưa trên người, một bên kể lể nguyên nhân đến trễ: “Vốn tớ định hai giờ hơn là ra khỏi cửa, đột nhiên lại bị công ty gọi đến…”

Lúc này nhân viên phục vụ bưng lên một nồi lẩu nhỏ nóng hổi, tempura, một vài miếng cá sống, Tôn Thấm n dò xét nhìn cô. “Cậu gọi mình gấp như vậy là có chuyện gì thế?”

“Ngày một tháng tư sắp tới cậu có rảnh không?” Cô thử dò hỏi, suy nghĩ nên nói như thế nào với bạn tốt về chuyện mình và Hàn Thận Kì quen nhau hơn nữa còn quyết định kết hôn.

Thấm n mở lịch làm việc ra nhìn qua một chút.” Tạm thời không có việc gì, chắc là rảnh.”

“Ngày đó làm phù dâu cho mình được không?” Mộc Tiệp hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí nói.

“Khụ…” Thấm n lập tức bị nước canh nóng làm phỏng miệng, vội vã uống một ngụm trà đá, hỏi: “Lỗ tai của tớ có vấn đề hay là cậu đang nói đùa thế?”

Khuôn mặt thanh tú của Đồng Mộc Tiệp hiện lên một chút tươi cười e lệ, cô thấp giọng nói: “Cậu không nghe nhầm đầu, tớ thật sự sắp kết hôn.”

“Cậu yêu đương từ lúc nào? Đối phương là ai? Qua được cửa ải của bác Đồng rồi sao?” Thấm n buông cốc, vội vàng truy vấn.

“Ba tuần trước, tớ quen Hàn Thận Kỳ ở một bữa tiệc của người bạn…Cứ xem như bọn tớ vừa gặp đã yêu đi, về sau bởi vì uống một chút rượu…cho nên lên giường…” Cô e lệ cúi đầu, giọng điệu có chút mất tự nhiên. “Kết quả không cẩn thận bị ba tớ phát hiện chuyện tớ mang đàn ông về nhà qua đêm, ông liền bắt Hàn Thận Kỳ kết hôn với tớ.”

“Chờ một chút, cậu nói bạn trai cậu tên là gì?” Thấm n bỗng nhiên cảm thấy cái tên Hàn Thận Kì này nghe có vẻ quen tai.

“Hàn Thận Kì.”

Thấm n lấy từ túi xách ra một quyển tạp chí thời trang, chỉ vào người đàn ông tuấn tú lãnh khốc trên bìa báo: “Người cậu nói là người mẫu nam nổi tiếng Hàn Thận Kì này, hay chẳng qua chỉ là trùng tên trùng họ?”

“Chính là Hàn Thận Kì này.” Cô cúi đầu nói nhỏ.

“Ôi trời!” Thấm n kinh ngạc hô lên “Cậu xác định người mình kết giao chính là Hàn Thận Kì, không phải đồng nghiệp Hàn Thận Tước của cậu?”

“Tớ biết rõ bản thân đang kết giao với ai, cũng không hề quen sai đối tượng mà.” Mộc Tiệp không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười, cô cũng đã sớm đoán trước được bạn tốt sẽ có phản ứng giống vậy.

“Mộc Tiệp, cậu xác định mình sẽ gả cho người đàn ông này sao?” Thấm n lo lắng nhìn cô.

Không ai có thể kháng cự được sự theo đuổi của Hàn Thận Kì, anh có đủ sức quyến rũ để làm cho bất kỳ người phụ nữ nào ý loạn tình mê, huống chi là một Đồng Mộc Tiệp ngây thơ, kinh nghiệm yêu đương còn non kém, yêu phải Hàn Thận Kì cũng không có gì là kỳ lạ.

Nhưng quan trọng ở chỗ Hàn Thận Kì là người đàn ông rất có lực hấp dẫn, quá mức nguy hiểm, phụ nữ bình thường khó có thể khống chế bản thân không phục tùng anh ta, huống chi là Mộc Tiệp ngây thơ như vậy.

“Làm sao thế?” Mộc Tiệp bị bạn tốt nhìn chăm chú, cảm giác có chút bất an.

“Cậu cũng biết tớ đã lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí rồi, chuyện kỳ quặc gì cũng đã nhìn thấy không ít…” Thấm n dừng một chút, uyển chuyển ám chỉ: “Tớ chỉ có thể nói, những tin tức bình thường cậu vẫn hay thấy trên các tờ báo, đến 90% đều là sự thật…”

“Thấm n, cậu muốn nói điều gì?” Cô nghiêm túc nhìn chăm chú bạn tốt của mình.

“Giới giải trí không giống như giới trí thức bọn cậu đâu, đó là thế giới người ăn thịt người, nam đê tiện, nữ lẳng lơ, mọi người vì muốn được nổi danh mà chuyện gì cũng có thể làm được…” Thấm n nói một câu ý vị sâu xa, dừng lại một chút, cô tiếp tục: “Trong cái vòng luẩn quẩn này, rất nhiều người đàn ông sẽ xem phụ nữ như một miếng thịt, bởi vì tùy lúc đều có một đống đàn bà tự động dâng đến cửa, chỉ cần điều kiện tốt, diện mạo xinh xắn, đại đa số đàn ông sẽ không cự tuyệt làm gì…”

Mộc Tiệp cắn môi dưới, suy nghĩ thử xem Hàn Thận Kì có phải là loại người như vậy không, đối với những người phụ nữ tự dâng đến miệng đều không cự tuyệt sao?

Nhưng khi anh đề nghị kết hôn, ánh mắt anh rất nghiêm túc, giọng điệu cũng thành khẩn vô cùng, khiến cho cô không thể không động lòng.

“Tớ chưa từng làm việc với Hàn Thận Kì, không hiểu anh ta là người như thế nào, tớ chỉ muốn nhắc nhở với cậu về mặt trái của thế giới giải trí này.” Thấm n nắm tay cô, dịu dàng nói: “Mộc Tiệp, cậu là bạn thân nhất của tớ, tớ không hy vọng cậu sẽ bị tổn thương, tớ nói những điều này đều vì muốn tốt cho cậu.”

“Tớ biết, nếu chỉ vì tình một đêm liền kết hôn ngay thì quá vội vàng, nhưng chuyện này là do Hàn Thận Kì chủ động đề nghị…” Ngữ khí của cô có chút cô đơn, không nghĩ tới bạn thân lại phản đối cuộc hôn nhân này.

“Bởi vì bác Đồng uy hiếp bắt anh ta phụ trách đúng không?” Tôn Thấm n là người chân thật, có gì đều nói thẳng.

“Chỉ đúng một nửa.” Mộc Tiệp thành thật thừa nhận, trong ánh mắt toát lên sự lo lắng bất an.

“Tớ hy vọng chuyện hôn sự này cậu nên bình tĩnh mà suy nghĩ lại một chút, hãy nghĩ kĩ xem vì sao muốn kết hôn, vì bác Đồng uy hiếp nên không thể không cưới? Hay bởi vì hai người thật sự yêu nhau?” Thấm n khách quan phân tích.

Mộc Tiệp cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, ban đầu chờ mong nhận được lời chúc phúc từ bạn thân thế mà tâm tình bây giờ lại như đang rơi vào đáy cốc.

Cô thật sự rất thích Hàn Thận Kì, nhưng chưa thích tới mức kết hôn, cũng biết hai người thiếu quá trình tìm hiểu như các đôi tình nhân khác, chỉ có vài hành động mờ ám, quan hệ yêu đương cũng chưa xác định, vậy mà giờ quyết định kết hôn, thật sự đã quá vội vàng.

“Xin lỗi, tớ biết nói những lời này sẽ khiến cậu không thoải mái, nhưng thân là người bạn tốt nhất của cậu, tớ không muốn nhìn thấy cậu bị tổn thương.” Thấm n im lặng nhìn cô, chân thành nói.

Hàng mi dày của Mộc Tiệp khẽ buông, giấu đi ánh mắt hoang mang và bất lực của chủ nhân nó.

Biết rõ những lời Thấm n nói là sự thật, cô ấy cũng chỉ muốn tốt cho mình, nhưng trong lòng Mộc Tiệp vẫn cảm thấy không được thoải mái, như đang có một cây kim đâm vào tim mình vậy, đâm vỡ những bong bóng nhỏ bé ngọt ngào của cô.

Cô tràn ngập hy vọng đối với tình yêu, đối với hôn nhân cũng ôm lấy rất nhiều khát khao, đơn giản chỉ muốn cùng người đàn ông mình yêu thương xây nên một gia đình ấm áp, giống như cha và mẹ vậy, tuy đôi lúc cũng cãi nhau nhưng vẫn cảm thấy thật hạnh phúc, chẳng qua cô không thể ngờ được rằng mình lại yêu phải một người đàn ông quá mức chói sáng như Hàn Thận Kỳ.

“Mộc Tiệp, không phải tớ bởi vì bản thân mất đi tình yêu mà ghen tị khi cậu có được hạnh phúc, tớ chỉ hy vọng cậu có thể tìm được một người đàn ông thật sự yêu mình, cả đời nắm lấy tay cậu thôi.” Thấm n nhìn thấy vẻ uể oải của bạn mình liền lo lắng bất an nói.

Cô ngẩng đầu, miễn cưỡng cười yếu ớt, cầm tay Thấm n. “Tớ biết cậu luôn tốt với tớ, những lời của cậu tớ đều nghe được, tớ sẽ cẩn thận suy nghĩ lại xem Hàn Thận Kỳ liệu có phải là người đàn ông tớ muốn nắm tay cả đời hay không?”

“Cho dù cậu quyết định như thế nào, tớ đều ủng hộ sự lựa chọn của cậu.” Thấm n nói.

“Cám ơn cậu.” Cô cười yếu ớt nói.

“Nhanh ăn đi, bữa cơm này tớ mời.” Thấm n chủ động gắp một con tôm chiên vào trong bát của cô.

Mộc Tiệp cúi đầu, giờ cô không còn tâm trạng để ăn uống, bữa ăn trước mặt cũng không có mùi vị gì, mọi tâm tư lúc này đều xoay quanh Hàn Thận Kỳ.

Anh đối với cô là một lời hứa hẹn trọn đời trọn kiếp, hay chẳng qua chỉ là một tình yêu cuồng nhiệt lúc nhất thời?

Cô không ngừng hoài nghi bản thân liệu có đủ dũng khí và niềm tin để có thể yêu thương một người đàn ông rực rỡ như anh hay không…

.

***

.

Tối thứ sáu, sau khi kết thúc công việc, Hàn Thận Kì hẹn Đồng Mộc Tiệp dùng cơm tại nhà hàng Pháp.

Sau khi bữa tối kết thúc, anh đưa cô đến nhà mới tương lai của bọn họ, căn nhà ở gần công viên, hoa lá, cây cối sum suê, không khí trong lành và yên tĩnh.

Khi anh mở cửa, đập vào mắt cô là phòng khách rộng rãi, cả gian phòng lấy tông màu chính là trắng sữa nhàn nhạt, đồ gia dụng đều bài trí đầy đủ, sofa mềm mại thoải mái phối hợp với bàn thuỷ tinh đen, cửa sổ lớn sát đất cho tầm nhìn thật tốt.

Cô theo anh tham quan khắp nhà một vòng, nhìn phòng bếp, nhà ăn, lại đến phòng làm việc, bên trong bố trí rất đơn giản, một loạt giá để sách, một cái bàn làm việc, còn có một cái bàn để vẽ.

Di động trong túi anh bỗng nhiên vang lên. “Mộc Tiệp, anh nghe điện thoại một lát.”

Cô gật đầu, ngồi xổm xuống lật xem vài hộp giấy đã mở, bên trong là các loại sách kiến trúc khác nhau.

Hàn Thận Kì một bên nghe người quản lý Mã Lệ Nhã thông báo lịch làm việc ngày kia, một bên chăm chú nhìn thân ảnh xinh đẹp của cô.

Không biết vì sao, mỗi khi anh xúc động mãnh liệt hoặc không kiên nhẫn, chỉ cần nghe được thanh âm của cô, nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của cô, sẽ có cảm giác yên tâm hơn rất nhiều.

Có lẽ bởi vì điều này nên khi Đồng Uy cầm giấy viết ngày, tháng, năm sinh của hai người đi xem, còn tự tiện định ngày cưới, anh hoàn toàn không phàn nàn, còn ngoan ngoãn chuẩn bị hôn lễ.

Vài phút sau, anh ngắt di động, đi đến bên cạnh cô.

Mộc Tiệp tỏ vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, thuận miệng hỏi: “Vừa nãy là người quản lý gọi cho anh sao?”

“Ngày kia có một sự kiện lớn, anh phải tham gia quảng cáo nên cùng cô ấy bàn chuyện công việc một chút.”

Nhìn sườn mặt đẹp trai của anh, trong đầu cô lại hiện lên lời nói của Thấm n hôm trước, khiến nội tâm dấy lên một nỗi bất an.

Giữa hai người nếu không có tình cảm sâu đậm làm trụ cột, một khi xúc động qua đi, hôn nhân của bọn họ liệu có thể duy trì được bao lâu?

“Đi, anh dẫn em ra ban công ngắm cảnh đêm, hôm nay thời tiết tốt lắm, có lẽ có thể ngắm sao được.” Hàn Thận Kì nắm tay cô đi qua phòng khách ra ngoài ban công.

Bọn họ tựa vào lan can nhìn bầu trời đêm với muôn ngàn vì sao lấp lánh, gió lạnh từ từ thổi đến.

Hàn Thận Kì nghiêng đầu, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, cảm giác hình như hôm nay cô làm việc quá mệt mỏi nên trông có vẻ trầm lặng hơn thường ngày.

“Mọi chuyện có phải quá miễn cưỡng đối với anh không?” Cô đột nhiên mở miệng, cúi đầu nhìn vườn hoa phía dưới.

“Em có ý gì?”

“Chính là bị ba em bắt phải kết hôn, phải từ bỏ sự nghiệp diễn xuất…” Cô đã lên mạng tìm hiểu tin tức về anh, mới biết thu nhập làm người mẫu của anh rất cao khiến cho cô phải líu lưỡi, càng tìm tòi nghiên cứu, càng phát hiện khoảng cách giữa hai người thật xa.

“Em vì sao lại nói từ bỏ, mà không nói là lựa chọn?” Ánh mắt anh chăm chú nhìn cô.

“Lựa chọn?” Cô nghi hoặc nói.

“Hợp đồng giữa anh và Mã Lệ Nhã cũng chỉ trong năm nay nữa thôi, hết rồi sẽ không tiếp tục ký nữa, anh cũng sẽ rời khỏi giới giải trí, quay lại văn phòng kiến trúc Quật Kì công tác, an phận làm một kiến trúc sư.”

“Vậy tại sao ngay từ đầu anh không làm việc tại phòng kiến trúc, lại chạy đi làm người mẫu?”

Cô chợt nhận ra bản thân hoàn toàn không biết gì về Hàn Thận Kì, trừ các thông tin của anh được đăng lên báo, còn mọi chuyện khác với cô mà nói đều xa lạ.

“Làm người mẫu là chuyện ngoài ý muốn.” Anh bắt đầu kể lại quá khứ của mình. “Sau khi anh tốt nghiệp hệ kiến trúc ở Anh, anh ở lại bên đó để thực tập, trùng hợp sao lại gặp rồi quen biết với Mã Lệ Nhã, cùng là du học sinh Đài Loan, cũng chính là người quản lí của anh hiện giờ, lúc ấy tiếng Anh của cô ấy thật tệ, lại là kiểu người ngây thơ, ngu ngốc, ngay cả gọi cơm cũng không biết…”

Cô giống như một học sinh ngoan, lẳng lặng lắng nghe anh kể truyện.

“Lệ Nhã và anh ở cùng khu nhà trọ, cô ấy phát hiện anh nói được tiếng trung, lập tức bám lấy anh không tha, về sau anh mới biết được cô ấy bởi vì bị bạn trai vứt bỏ nên mới dứt khoát bỏ việc, chạy đến nước Anh du học…”

“Anh cùng Lệ Nhã có hay không…” Bỗng nhiên cô khẩn trương hẳn lên, cảm giác được mối quan hệ giữa anh và quản lý Lệ Nhã hình như rất sâu đậm, sẽ không phải….

“Có hẹn hò hay không sao?” Anh đoán được ngay lời nói chưa hoàn chỉnh của cô.

Mi mắt cô rũ xuống, lảng tránh anh, không trực tiếp trả lời vấn đề của Hàn Thận Kỳ.

“Ôi trời!” Anh vỗ nhẹ trán, bật cười nói: “Quan hệ của bọn anh giống như quan hệ chị em, đại khái giống mối quan hệ của em cùng Lạc Siêu Quân mà thôi, tóm lại cô ấy không phải “đồ ăn” của anh.”

“Ồ” Vẻ mặt cứng nhắc của cô cuối cùng cũng thả lỏng.

“Trước khi đến Anh, ở Đài Loan, Lệ Nhã là người đại diện của một tạp chí, vì vậy chỉ cần có tạp chí thời thượng đến Anh quay chụp ngoại cảnh, đều mời cô ấy hỗ trợ tìm cảnh, quy hoạch hành trình, có một lần có một người mẫu nam trước ngày quay chụp bị tai nạn xe, cô ấy năn nỉ anh giúp, anh đáp ứng thế là…”

“Khi mới bắt đầu làm người mẫu đơn giản chỉ muốn thử nghiệm, bất quá về sau phát hiện công việc này có thể đi đến nhiều nơi trên thế giới, vừa làm việc vừa đi du lịch, dần dần anh cũng thích làm công việc này, từ những chuyến du lịch, anh có thể hiểu biết thêm về văn hoá cùng lịch sử kiến trúc của các quốc gia, thuận tiện tích luỹ thêm cảm hứng sáng tác cho chính mình…”

“Tuy nhiên sau khi anh trai của anh biết được chuyện anh đi làm người mẫu, ảnh rất tức giận, luôn luôn mắng anh đem mặt mũi của ảnh đi làm chuyện xấu, cho nên bọn anh ước định với nhau, khi nào hợp đồng cùng Lệ Nhã kết thúc, anh sẽ rời làng giải trí, trở về tiếp quản văn phòng kiến trúc của cha anh.”

“Thì ra là thế.” Cô gật đầu.

“Còn muốn biết thêm cái gì nữa không?” Anh thấp giọng hỏi cô.

“Không còn nữa.”

Anh đứng thẳng lên, tiến tới gần cô, vén mấy sợi tóc loà xoà của cô ra sau tai, con ngươi đen loé ra ý cười, tự mình chế nhạo nói: “Cho nên đừng nói linh tinh cái gì mà hy sinh, buông tha, chẳng lẽ em thật sự muốn xem anh từ một người mẫu nam trẻ tuổi, đẹp trai thành một ông lão chuyên quảng cáo thuốc tráng dương trên tivi sao?”

Cô liếc anh một cái, mỉm cười ngọt ngào, trên má lộ ra lúm đồng tiền mê người.

“Nếu anh đối với em không có cảm giác, cho dù cha em lấy súng dí vào đầu anh, anh cũng không đồng ý kết hôn, nên nhớ kết hôn với em là bản thân anh lựa chọn…” Anh dịu dàng nói nhỏ, nắm lấy hai tay của cô, nhẹ nhàng in một nụ hôn trên má Mộc Tiệp.

“Em chỉ hơi chút bất an, không xác định được bản thân liệu có thích hợp làm vợ của anh hay không, luôn cảm thấy quyết định kết hôn của chúng ta quá mức vội vàng.” Cô thực sự cảm thấy lo lắng, muốn hoãn chuyện hôn nhân này lại.

“Anh trai anh nghe được chuyện kết hôn của hai chúng ta, ảnh liền mắng anh, nói anh bất cần đời, đem hôn nhận đại sự thành trò đùa.” Anh nắm lấy cằm Mộc Tiệp, nhìn thẳng vào mắt cô: “Nói đến cùng, là do em vẫn không tin tưởng vào anh đúng không?”

“Vấn đề không phải là tin tưởng hay không, mà là vấn đề tương lai chung của hai chúng ta, anh có biết hôn nhân là chuyện gì không? Anh có thể hết lòng cả đời tuân thủ, chung thuỷ với một người phụ nữ duy nhất là em sao?”

Anh nghiêm túc mím môi, không khí có vẻ đặc biệt yên lặng.

“Nếu anh cùng em kết hôn, trong sinh hoạt của chúng ta không có những tiếng vỗ tay ồn ào, không có hàng ngàn ánh mắt si mê đuổi theo anh, chỉ có một mình em mà thôi…”

Anh vươn một tay kéo cô vào lòng, ôm chặt trong ngực.

“Anh không hiếm lạ sự mê luyến của những người phụ nữ khác, anh chỉ cần một mình em, chỉ muốn sống cùng em, nghĩ đến sau này mỗi khi rời giường được ăn bữa sáng do chính tay em nấu, khi buổi tối về nhà có em đợi anh trước cửa…”

Có vô số người đàn bà đã đi qua cuộc đời anh, nhưng không có một ai được như em, lay động trái tim, lay động linh hồn của anh.

Anh không những yêu vẻ ngoài xinh đẹp của cô mà còn mê luyến khí chất tĩnh lặng trên người cô, chỉ có khi ở cùng cô, anh mới cảm thấy được sự ấm áp….

Cô vùi đầu trước ngực anh, lẳng lặng nghe anh nói, tất cả những lời hứa ngọt ngào đều không thể hơn câu nói: “Anh chỉ cần duy nhất một mình em.” Làm cho người ta cảm thấy rung động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.