Túng Sủng – Ngạo Thế Cuồng Phi

Chương 8




Hoảng hốt mơ thấy mình biến thành một con chuột nhỏ, rơi vào trong một thùng gạo khổng lồ. Trần Hạo, Đường San, mẹ, ba, còn có bố mẹ chồng tương lai của cô, cũng mở mắt thật to nhìn cô chằm chằm, Hàn Mỹ Úy bất lực đứng ở trong thùng thủy tinh, không ngừng đập la lên, nhưng bọn họ đều giống như nhìn cá cảnh vàng trong bể cá, không ai đến cứu cô.

Âm thanh tiếng còi chói tai cùng tiếng chửi thô tục vang lên kéo Hàn Mỹ Úy từ trong mơ trở lại thực tế, cô mờ mịch mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy con đường rộng đã chật cứng như nêm, các tài xế bực bội kêu la, thậm chí có mấy người sốt ruột đứng ở lối đi bộ cao giọng gọi điện thoại.

Mà Hàn Mạch đâu rồi, thả ghế tài xế xuống thấp nằm ngủ say sưa.

Hàn Mỹ Úy nhìn bên ngoài một chút, cho thấy đã 8 giờ 50 phút!

"Hàn Mạch, Hàn Mạch?" Cô không có cách nào đập vào vai của anh, giống như đập thùng gạo thủy tinh trong mơ.

"Chớ quấy rầy." Lông mày xinh đẹp của Hàn Mạch nhăn nhíu lại, không để ý tới cô.

"Hàn Mạch tôi sắp bị trễ rồi!" Cô tiếp tục đập vai của anh, anh lại không kiên nhẫn với bàn tay to lớn bắt lấy tay cô, đặt trên ngực, cho dù cô giãy giụa thế nào, anh cũng ngủ, không để ý tới ai.

Hàn Mỹ Úy sốt ruột sắp khóc lên, ngoài cửa sổ ồn ào làm cho tâm tình người ta không yên, chẳng lẽ cả đời cô chỉ có một lần chụp hình cưới cũng thất bại sao? Vừa nghĩ tới dáng vẻ sốt ruột của Trần Hạo ở bên kia gọi điện thoại cho cô lại gọi không được, cùng vẻ mặt không vừa lòng của mẹ chồng cô, Hàn Mỹ Úy nôn nóng giống như con thỏ điên xù lông, hạ quyết tâm, nhắm mắt lại, cắn xuống một cái!

"A! ! !"

Hàn Mạch kêu một tiếng thảm thương, đau đến bật người ngồi dậy, bởi vì vóc dáng quá cao, đầu lập tức đụng phải trần xe, cả khuôn mặt sưng đỏ, bị đau tức giận trừng mắt nhìn Hàn Mỹ Úy! Hàn Mỹ Úy bị sợ đến mức dựa sát vào ghế, cổ co lại giống như rùa. . .

"Chết tiệt cô. . ." Hàn Mạch cắn răng nghiến lợi bất ngờ nói tục, nhưng con mắt đảo một vòng, còn là thân sĩ nhịn được, nói gằn từng chữ: "Cô, dám, cắn, tôi!"

"Tôi không phải cố ý mà. . ." Cô vâng vâng dạ dạ nói, mắt không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

"Đó là do tay của tôi không cẩn thận đụng vào răng của cô hả ?" Hàn Mạch thở hổn hển, ánh mắt mở to trừng như sắp bung ra khỏi hốc mắt.

"Nhưng. . . Nhưng. . . Anh rõ ràng gọi điện thoại hỏi bạn của anh chỗ nào kẹt xe! Như thế nào kết quả lại kẹt xe vậy? Trần Hạo không tìm được tôi nhất định rất sốt ruột, tôi thật sự không nghĩ chưa xuất giá đã bị mẹ chồng phàn nàn. . ." Hàn Mỹ Úy đáng thương cúi đầu, cảm thấy cõi đời này không có người nào xui xẻo hơn mình.

Nếu như thời gian có thể quay trở lại, đánh chết Hàn Mỹ Úy cũng sẽ không chịu uy hiếp của anh đi làm bữa sáng.

Không đúng, nếu như thời gian có thể quay trở lại, đánh chết cô cô cũng sẽ không làm những cái này, y tá nhỏ bề ngoài dịu dàng trong lòng phóng đãng đi hộp đêm, uống say không còn biết gì!

Hàn Mạch hình như tức giận, đưa lưng về phía cô không nói lời nào.

Trong buồng xe im lặng, so với bên ngoài hỗn loạn giống như hai thế giới, giọng điệu Hàn Mỹ Úy nhẹ nhàng gọi, đầu tóc lỏng lẻo buông xuống, trong nháy máy mái tóc dài buông xuống vai, che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn.

Giống như từ cái ngày đó biết Hàn Mạch, chính xác mà nói kể từ hôm bọn họ xảy ra quan hệ đó, Hàn Mỹ Úy đã không còn là một người đầu tóc gọn gàng sạch sẽ, bởi vì cô hiện tại, hoàn toàn không sạch sẽ, hơn nữa không linh hoạt trong cuộc sống. Mỗi lần thấy Trần Hạo đối với cô săn sóc chu đáo, trong lòng Hàn Mỹ Úy vô cùng áy náy không kiềm chế được.

Ngồi trước một người đàn ông đang tức giận, nhìn ngoài cửa xe kẹt cứng ngắc chạy không được, còn có hai hàng dấu răng đều đặn màu hồng trên tay, thật sự không hiểu mình gần đây rốt cuộc là bất thường cái gì.

Quay đầu lại, nghĩ muốn nổi giận, nhưng mới vừa há miệng ra, đột nhiên nghẹn lại. Cô lẳng lặng tựa vào trên cửa sổ xe, cúi đầu, đầu tóc rối bời chán chường buông xuống, ánh mắt nhìn xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

Một bụng tức giận của Hàn Mạch trong nháy mắt bị chọc phá như vậy, không biết làm sao thở ra một hơi, mở ra cánh cửa phía bên trái, bước chân dài xuống xe.

Mười phút sau, anh mở cửa xe, mặt không có chút thay đổi nói với cô: "Xuống xe."

Cô ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt Hàn Mạch, lại nhìn bên cạnh anh không biết làm thế nào có chiếc xe máy, đáy lòng lại dấy lên hi vọng, liền đối với anh nở một nụ cười lớn, để bày tỏ lòng biết ơn.

Đầu đội mũ bảo hiểm màu đen một tay Hàn Mỹ Úy ôm hông của Hàn Mạch, một cái tay khác gõ một cái trên mũ bảo hiểm màu hồng phấn trên đầu của anh, tâm tình đột nhiên thật tốt.

Anh cởi xe máy tốc độ rất nhanh, chở theo cô, như một cơn gió xuyên qua khe hở phân xưởng, khóe mắt nhìn phong cảnh hóa thành dây chuyền sản xuất vẽ tay, loại cuồng phong này cho cô cảm giác đẹp trai cực kỳ!

"Này! Da heo chết! Tôi là lần đầu tiên ngồi xe máy nha!" Cô phấn khởi la to, ở sau lưng anh không ngừng thay đổi tạo dáng.

Hàn Mạch chửi rủa "Ngu ngốc", đột nhiên đung đưa thân xe, sau lưng hai hàng không tập trung lúc này mới hét lên một tiếng ôm chặt lấy eo của anh, cũng không dám nhúc nhích một chút.

Nhưng mà miệng của cô vẫn còn ở trạng thái hưng phấn: "Thật tốt quá! Tôi cho là ta hôm nay sẽ phải xong đời! Hoan hô! Áo cưới, Trần Hạo, em tới đây!"

Hàn Mạch nhìn trời. . . Thật cảm thấy, mới vừa rồi mình mềm lòng, cô gái kia rõ ràng một bộ dạng đau lòng muốn chết muốn sống không dậy nổi, nhưng bây giờ vui mừng giống như con thỏ!

"Hàn Mỹ Úy! Cô muốn kết hôn cùng Trần Hạo như vậy sao?" Anh đột nhiên hỏi như vậy.

"Đúng vậy, chẳng lẽ muốn kết hôn cùng anh!"

"Hứ, " Hàn Mạch khinh thường, "Ai muốn kết hôn cùng cô!"

". . . Dù sao hôn nhân đối với một người con gái rất quan trọng..., tôi với Trần Hạo môn đăng hộ đối, bọn họ đều nói Trần Hạo rất thích tôi đấy."

"Vậy còn cô?" Anh hỏi.

"Cái gì?"

"Tôi nói là cô cảm thấy, cô yêu Trần Hạo sao?"

Tiếng động cơ xe máy rất lớn, Trần Hạo cùng Hàn Mỹ Úy hẹn thợ chụp ảnh ở trung tâm đang ở cách đó không xa, Hàn Mỹ Úy làm bộ không nghe được vấn đề Hàn Mạch hỏi, lớn tiếng nhắc nhở anh dừng xe ở đây là được rồi.

Xuống xe, cởi mũ bảo hiểm trả lại cho anh, trong nháy mắt Hàn Mỹ Úy đã không còn chán ghét cùng phòng bị như trước nữa, rất lễ độ chân thành nói cám ơn: "Hôm nay cám ơn anh, sợ tôi kẹt xe đặc biệt gọi điện thoại cho bạn bè hỏi đường nào không bị kẹt xe, mặc dù cuối cùng đường đó cũng bị kẹt, thế nhưng anh còn lấy xe máy chở tôi đi tới đây, thậy sự rất cám ơn anh."

"Nói nhảm nhiều lời. . ." Hàn Mạch khinh thường lườm cô một cái, vuốt ve dấu răng màu hồng trên tay, bực mình khởi động xe lần nữa.

Hàn Mỹ Úy còn cười thân thiện ,vẫy tay với anh, sau đó xoay người, chạy chậm chạy về phía studio, chạy mấy bước lại dừng lại, quay đầu hướng Hàn Mạch cười: "Quên nói, bộ dáng anh cởi xe máy rất đẹp trai đó!"

Hàn Mạch sững sờ, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô biến mất sau kính cửa hư ảo của studio áo cưới, sau đó khóe miệng không tự chủ được nâng lên, cuối cùng thế nào cũng không kiểm soát được, nụ cười dần dần mở rộng.

Thật ra, những người khác mười câu chuyện cười cũng rất khó khăn để bạn vui vẻ, nhưng có một người đàn ông, một nụ cười có thể làm cho anh mừng rỡ như điên, giống nhau, người khác mười câu nói cũng không đlàm tổn thương được bạn, chỉ coq người kia, một ánh mắt là có thể làm cho bạn lòng đau như đao cắt.

Hàn Mạch cười, trong lòng thầm mắng cô là ngu ngốc.

Đúng vậy anh gọi điện thoại cho bạn bè hỏi đường nào đang kẹt xe, nhưng anh chỉ muốn biết con đường nào đang kẹt xe, thật tốt chở cô chạy thẳng tới con đường đó. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.