Túng Sủng – Ngạo Thế Cuồng Phi

Chương 6




Trong nháy mắt Hàn Mỹ Úy hóa đá!

Giết người nha! 2012 rồi! Tại sao trời cao còn muốn trêu cợt người như vậy! Nếu như tình một đêm có thể mang thai, vậy khác nào người bất hạnh trúng số độc đắc?

Cô lập tức chắp tay trước ngực, hướng về phía bức tranh Thánh mẫu Maria treo trong quán cà phê thành kính cầu khấn!

Thánh mẫu từ bi! Cõi đời này có bao nhiêu gia đình bởi vì vô sinh không con mà gia đình tan nát, mong Người đem cái may mắn đó đến với họ! Ngàn vạn lần không được đem đến cho con! Amen Amen!

"Ngu ngốc!"

Đường San cầm tạp chí trong tay, hung hăng đánh vào ót Hàn Mỹ Úy , "Cậu cần gì phải kinh hồn bạt vía chứ, không bằng đến tìm anh ta , hỏi rõ ràng một chút không phải tốt hơn sao?"

"Tớ chỉ nhớ hắn gọi là cái gì ..da heo, biết đi đâu mà tìm!"

Đường San sờ sờ cằm, nghĩ ngợi chốc lát: "Hôm đó các người đi, phòng khách sạn là anh ta đăng ký, lại quẹt thẻ, muốn tìm anh ta, không khó lắm. Thế này đi, tớ cùng cậu tới khách sạn tìm."

"Không cần San San, cậu gần đây cũng bận rộn chuyện đính hôn, không cần lo chuyện phiền toái cùng tớ."

Hàn Mỹ Úy tạm biệt San San, một thân một mình đi tới khách sạn kia, cô thật sự sợ làm phiền San San, chờ đối tượng của Đường San về nước, hai người sẽ lập tức đính hôn, tất nhiên sẽ rất bận rộn.

Trước quầy phục vụ thấy một cô gái đi vào cửa, cao một mét sáu, mái tóc đen trẻ trung đầy sức sống, ngũ quan không tính là quá xinh đẹp, nhưng sở hữu làn da trắng noãn một trắng che trăm xấu, khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng sáng long lanh, động lòng người, trên người mặc áo sơ mi dài màu trắng, quần jean dài đến gối, khoe bắp chân trắng noãn cân xứng, dưới chân mang đôi giày vải màu trắng, giống như một bức tranh vẽ.

Cô gái lấm la lấm lét ngập ngừng nửa ngày, cuối cùng vẫn là phục vụ gọi cô.

"Xin chào tiểu thư, cô muốn tìm giám đốc Hàn?"

"Ừ?"

"Mời đi bên này, " phục vụ đưa tay chỉ đường, Hàn Mỹ Úy đầu óc mơ hồ đi theo, nghe phục vụ nói: "Lần trước sau khi cô đi, giám đốc Hàn nói cô sẽ trở lại tìm ngài ấy, cho nên giờ tôi sẽ dẫn cô đến văn phòng làm việc của ngài ấy."

Giám đốc Hàn?

"Tôi tên là Hàn Mạch."

Đột nhiên trong đầu Hàn Mỹ Úy hiện lên câu tự giới thiệu ngày đó của tên da heo kia.

Hàn Mạch, giám đốc Hàn.

Cũng may, vẫn còn may không phải tổng giám đốc Đài Loan trong ngôn tình, lời của tổng giám đốc chính là giấy thông hành rồi.

Hàn Mỹ Úy khẽ vuốt ngực hai lần, hít sâu một hơi, căng thẳng gõ cửa gỗ phòng làm việc Tổng giám đốc.

Trong phòng làm việc truyền tới một giọng nam.

"Vào đi."

Hàn Mỹ Úy do dự, tay của cô đè xuống tay nắm cửa, lại rụt trở về, tim đập thình thịch, cô không biết tại sao mình lại khẩn trương, cô chỉ cần nhớ tới gương mặt yêu nghiệt của tên da heo kia, thì sẽ khẩn trương tới lòng bàn tay đổ mồ hôi, trong đầu đột nhiên có một âm thanh nói với cô, Hàn Mỹ Úy, chạy mau.

Xoay người, co cẳng chạy, lại nghe thấy cửa gỗ sau lưng két một tiếng bị mở ra, ngay sau đó cổ áo liền bị người ta níu lấy, cô còn chưa kịp quay đầu lại, thân thể liền bị một sức mạnh kéo vào phòng làm việc.

B-A-N-G...G! Cửa phòng làm việc bị người ta nặng nề đóng lại, âm thanh vang dội, khiến tóc gáy trên người Hàn Mỹ Úy tiến vào trạng thái khẩn trương lập tức dựng đứng!

"Hàn Mỹ Úy, tính chạy đi đâu?"

Trong lúc bối rối, Hàn Mỹ Úy nghe có người gọi tên cô, sau đó, cả thân thể cũng bị đè ở trên vách tường, cô bị buộc giơ hai tay lên trên dán thật chặt ở trên tường, gần như sắp chịu không nổi sức nặng của thân thể cường tráng cao lớn kia.

Anh ngăn cô ở trên tường, thưởng thức dáng vẻ run lẩy bẩy của cô gái nhỏ bé trong ngực, anh chỉ nghĩ dọa cô một chút, nhưng nhìn đôi môi hồng xinh đẹp, ánh mắt to sợ hãi vụt sáng, thật sự hấp dẫn, suy nghĩ của Hàn Mạch vừa bừng lên, khóe môi khẽ gợi lên, hung hăng hôn xuống môi của cô.

"Ưm" Cô liều mạng giãy dụa, không biết làm sao vì sức lực yếu, đôi tay nhỏ bé đánh vào lồng ngực dán chặt của anh, cánh môi bị anh hôn mãnh liệt, thậm chí ngay cả giọng mũi cũng không phát ra được. Trong lúc bối rối cô đột nhiên nghe rắc một tiếng, hình như anh ta duỗi tay dè xuống cái chốt, sau đó trước mặt bỗng tối sầm, sống mũi anh, khuôn mặt anh, toàn bộ biến mất trong bóng đêm, chỉ cảm thấy có đôi tay ôm thật chặt hông của mình, sau đó tùy ý di chuyển, cợt nhã.

Hàn Mỹ Úy thật muốn khóc, cô khi nào bị người ta "cợt nhả" như vậy , lúc cô liều mạng cắn chặt hàm răng, người đàn ông ở trên người cô hung hăng bấm một cái trên mông của cô, theo bản năng cô "A" một tiếng, anh ta liền nhân cơ hội công thành đoạt đất, hung hăng thưởng thức cô, hận không thể một hớp nuốt cô vào bụng.

Mắt thấy sắp khắc chế không được nữa, Hàn Mạch kịp thời thắng xe lại, hôn mổ môi của cô, lưu luyến buông ra.

Đèn trong phòng mở lên lần nữa, chói mắt khiến người ta muốn khóc, Hàn Mỹ Úy hung hăng đẩy người đàn ông trên người ra, miệng mở to thở hổn hển.

Hàn Mạch thấy đôi môi cô có chút phát run, trong đôi mắt trong suốt dường như lay động, có chút luống cuống.

"Này, Hàn Mỹ Úy? Cô...cô không sao chứ?"

"Cút!" Cô tức giận phẫn nộ hét lớn, làm Hàn Mạch bị dọa sợ đến trợn mắt há hốc mồm!

Thì ra là vật nhỏ này cũng có tính khí.

Hàn Mạch ngồi xổm xuống, thận trọng dùng ngón tay trêu chọc cô, nói: "Hàn Mỹ Úy, được rồi được rồi, đừng khóc có được hay không?"

"Cút!"

"Đây là phòng làm việc của tôi."

"Vậy anh cũng cút!"

Thời điểm Hàn Mỹ Úy nổi giận không có chút dọa người nào, Hàn Mạch chỉ cảm thấy buồn cười, chỉ là tình huống này, chính là biểu hiện tức giận nhất của cô sao? Thật sự rất thú vị.

"Tôi không thể cút, cô không phải là tới tìm tôi có chuyện gì sao? Làm sao vừa vào cửa liền khóc thế?"

Ngữ khí vô tội của anh khiến Hàn Mỹ Úy xúc động muốn mắng người, rõ ràng anh "Vừa vào cửa liền vô lễ với cô " , cô mới khóc có được hay không! Nhưng bây giờ lại đổi thành cô"Vừa vào cửa liền khóc" ?Khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp! Tại sao từ nhỏ cô không mắng chửi người! Tại sao!

Hàn Mỹ Úy lau nước mắt, đứng lên, bước đi! Bây giờ một câu cô cũng không muốn nói cùng tên da heo có vẻ hào nhoáng bên ngoài kia! Chứ đừng nói đến chuyện mở miệng hỏi anh ta loại câu như "Đêm hôm đó anh có dùng biện pháp hay không" ….

Hàn Mạch thấy cô muốn đi, có chút nóng nảy, lập tức nắm cánh tay của cô,

"Hàn Mỹ Úy cô dám đi! Tôi còn chưa cho cô đi !"

"Anh buông tôi ra,anh định làm cái gì, tôi không cần biết, anh buông tôi ra!"

"Tôi biết cô được chưa!Không thả không thả cũng không buông!"

"Tên khốn khiếp cá dính vỏ cây (*) khốn kiếp này!Buông, tay!"

(* dùng vỏ cây thuốc bắt cá)

Hàn Mỹ Úy dùng hết sức toàn thân, hung hăng đẩy Hàn Mạch ra! Hiệu quả còn tốt hơn tưởng tượng, thấy anh ta chợt lui về phía sau hai bước, hình như đứng không vững, thân thể "Kịch"một tiếng đụng vào bàn, trong túi văng ra một vật, rơi xuống đất.

Định thần nhìn lại, đó không phải là chứng minh của cô sao?Anh ta lấy nó lúc nào! Vì sao cô không phát hiện!

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh! Hàn Mỹ Úy nhanh chóng xông tới, một tay cầm chứng minh lên bỏ vào trong túi, động tác liền một mạch, hoàn toàn không để cho Hàn Mạch có bất kỳ cơ hội nào cướp đoạt! Giành xong chứng minh, Hàn Mỹ Úy liền giống như tránh ôn thần xoay người mở chốt cửa, cũng không quay đầu lại đưa lưng về phía sau lưng da heo tạm biệt: "Không bao giờ gặp lại nữa!"

"Hả?Thật sao?" Da heo hình như rất bình tĩnh, tác phong nhàn nhã ngồi trên ghế làm việc, bắt chéo hai chân thon dài, giơ giơ điện thoại di động lên, dùng giọng điệu vẫn đáng đánh đòn như cũ nói: "Cô không muốn gặp tôi, tôi lại muốn gặp bác sĩ Trần, chồng tương lai của cô"

Lập tức trong đầu Hàn Mỹ Úy có linh cảm chẳng lành!"Anh nghĩ muốn làm gì!"

"Không muốn gì cả." da heo lộ ra bộ mặt vô liêm sỉ bỉ ổi, cười cười, "Có mấy tấm hình thân mật của chúng ta muốn cho anh ta xem mà thôi."

Hèn hạ vô sỉ hạ lưu đê tiện!

Hàn Mỹ Úy nói: "Nói đi, cuối cùng anh muốn như thế nào! Tôi đào mộ tổ tiên của anh khi nào, vì sao cứ bám lấy tôi không buông! Cái người này, anh không bằng cầm thú!"

Mắng xong câu này, đột nhiên cảm thấy mình mắng chửi người mắng rất thái quá rồi, học dáng vẻ thường mắng người của Đường San, dáng vẻ hung hăng bồi thêm một câu, "Đồ hèn hạ!".

4.

Bác sĩ Trần, Trần Hạo thay xong đồng phục làm việc từ phòng thay đồ ra ngoài, chuẩn bị vào phòng làm việc, hơn một tuần lễ xa nhà,mùi thuốc sát trùng của bệnh viện cũng đã quên, anh trở về trước hai ngày, chưa nói cho vợ sắp cưới của anh biết, anh muốn cho cô một bất ngờ.

Mới vừa bước ra khỏi cửa phòng thay quần áo của bệnh viện, chỗ rẽ vào phòng thay quần áo nữ liền thấy một người đi ra, cả người mặc đồng phục y tá màu hồng nhạt trong sáng thoát tục, nhưng không ngăn được bộ dạng thùy mị quyến rũ trên gương mặt cô, cô nhìn thấy anh, trong mắt hiện lên một chút vui mừng, hình như vừa muốn mở miệng nói chuyện, Trần Hạo lập tức né tránh ánh mắt của cô, tay cầm túi rời đi.

"Này? Tiểu Mỹ Úy?" âm thanh dịu dàng ngọt ngào trong lời nói của Trần Hạo từ đầu bên kia truyền đến, dọa Hàn Mỹ Úy khẽ run rẩy, cái muỗng trong tay thiếu một chút nữa rơi vào trong nồi cháo.

"Hạo, anh ở đâu?"

"Tiểu Mỹ Úy em lại đi làm muộn nữa sao, em vẫn còn thực tập, dù sao cũng phải đến sớm một chút, anh ở bệnh viện chờ em."

"Cái gì! Anh đã về rồi?"

"Đúng vậy, em phản ứng lớn như thế làm gì? Có phải vui mừng đến hỏng rồi không? Anh mang rất nhiều quà từ Bắc Kinh về cho em, còn có chú gấu Teddy đáng yêu."

"Em...Em lập tức rời giường đi làm, anh...anh chờ em."

"Bé ngốc, thì ra em không chỉ có căng thẳng thì nói cà lăm, vui mừng cũng sẽ nói cà lăm, ha ha, hôm nay bác sĩ Trần sẽ chữa trị tốt cho em."

Hàn Mạch từ trong phòng tắm đi ra, thấy cô đang gọi điện thoại, đầu điện thoại bên kia loáng thoáng truyền ra giọng dịu dàng của đàn ông, anh dùng khăn lông xoa tóc một chút, liếc cô một cái, ngồi ở trước bàn cơm chờ cô múc cháo cho anh.

"Hạo, em...em cúp trước, bái bai." Hàn Mỹ Úy nhanh chóng cúp điện thoại, tháo tạp dề trên người xuống, nói với người ở bên kia bàn 1m8: "Bữa sáng đã làm xong, tôi muốn đi làm."

Hàn Mỹ Úy chấp nhận làm bữa sáng cho Hàn Mạch một tuần lễ, Hàn Mạch lập tức xóa hình trong điện thoại vĩnh viễn, hơn nữa sẽ không dây dưa cùng Hàn Mỹ Úy, đây là giao ước bọn họ lập ra trong phòng làm việc ngày đó.

"Này!" Hàn Mạch gọi cô lại, chỉ vào cháo trắng cùng cải trắng cay trên bàn ăn, than thở nói: "Tôi đưa cho cô 100 đồng tiền để mua thức ăn cô liền đem bữa sáng làm thành như thế này sao! Nếu cô là nhân viên của chính phủ, đã sớm bị bắt để thẩm vấn rồi.."

"Hàn Mạch anh không cần được voi đòi tiên! Tôi buổi sáng ăn cái gì thì anh cũng được ăn cái đó, Trần Hạo, chồng chưa cưới của tôi, hiện tại gọi điện thoại cho tôi, tôi muốn lập tức đón xe đi làm!"

"A, thì ra là như thế, vậy cô đi đi!" Hàn Mạch hào phóng phất phất tay, trên khuôn mặt trắng noãn dễ nhìn hiện lên vẻ tốt lành.

Đột nhiên Hàn Mỹ Úy phát hiện, thì ra là da heo cũng hiểu tình người.

"Cô đi đi, tôi sẽ gửi hình cho bác sĩ Trần."

Được rồi, cô thừa nhận cô rất ngu ngốc rất ngây thơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.