Túng Sủng Kim Bài Yêu Hậu

Quyển 1 - Chương 25: Hành động (3)




Tư Mã Luật trở về Hình bộ liền lệnh cho người đi tìm thầy thuốc chữa trị vết thương cho các tử tù, sau đó lại cho người khiêng cậu em vợ Tần Cương đã bị đánh cho nhừ tử về. Tần Cương này vốn được nuông chiều, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị đánh, lần này thì đúng là thê thảm. Mặc dù không còn ngất đi vì đau nữa, nhưng bộ dạng nằm rên i ỉ trên tấm ván gỗ thì thật sự thê thảm.

Tư Mã Luật liếc nhìn Tần Cương hai cái, giơ tay xoa xoa lên khóe miệng Tần Cương. Cậu em vợ này hắn hiểu, bình thường ỷ vào quan hệ với mình tác oai tác quái quen rồi. Lần này chọc giận Trung thân vương chỉ có thể nói là gieo gió gặt bão, chẳng trách được ai. Vợ hắn cực kì hiền lành, cho nên chấp nhận hết mọi tật xấu, bản thân hắn cũng rất yêu quý Tần Cương. Mặc dù tính tình công chính nhưng khó tránh khỏi có chút tư tâm, Tần Cương chỉ cần đừng làm loạn quá đáng thì hắn có thể mắt nhắm mắt mở.

– Đau không?

Tư Mã Luật nhẹ nhàng hỏi.

Tần Cương nước mắt ròng ròng, khàn giọng nói:
– Đau, tỷ phu, huynh phải làm chủ cho đệ.

Tư Mã Luật thu tay lại, lạnh giọng nói:
– Càn rỡ! Đệ nghĩ ta là ai? Bây giờ bản án đã ra đệ đã nằm trong tay Trung thân vương, đừng nói ta chỉ là một Hình bộ Thượng thư tam phẩm, cho dù là Tể tướng cũng chẳng biết làm gì! Đây cũng là đệ tự mình gieo gió gặt bão, sao có thể trách được người khác!

Tần Cương nước mắt ngắn dài kéo tay Tư Mã Luật:
– Tỷ phu, vụ án này huynh cũng biết, ai ngờ lại gặp phải Trung thân vương, huynh phải cứu đệ.

Tư Mã Luật biến sắc, liếc nhìn bốn xung quanh sau đó nhìn Tần Cương tức giận quát:
– Đến bây giờ vẫn còn nói xằng nói bậy, sớm muộn gì cũng chuốc lấy tại họa ngập trời. Người đâu! Giải hắn vào đại lao cho ta!

Tư Mã Luật xoay người phất tay áo bỏ đi, để lại Tần Cương nằm trên ván cửa không ngừng rên rỉ.

– Tỷ phu! Đệ biết sai rồi! Huynh nhất định phải cứu đệ!

Hai sai dịch khiêng ván đi không được mà ở cũng không xong, quay sang nhìn nhau, không khỏi cười khổ một tiếng. Tần Cương nằm trên miếng ván không ngừng rên rỉ, kêu Tư Mã Luật cứu mình một mạng. Tư Mã Luật đi được một đoạn, quay lại lạnh lùng nói:
– Trời tạo nghiệp chướng còn có thể dung thứ, tự mình tạo nghiệt không thể bỏ qua! Hai người các ngươi đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đem phạm nhân giải vào đại lao?!

Hai sai dịch kia biết Thượng thư đại nhân đã thật sự nổi giận, cũng không dám chậm trễ, khiêng ván cửa xoay người di chuyển về hướng đại lao. Tần Cương vẫn nằm trên ván cửa không ngừng gào khóc. Tư Mã Luật nhìn sai dịch mang Tần Cương rời đi, không khỏi thở dài một tiếng. Nghĩ đến thê tử hiền lành ở nhà, không khỏi đau khổ nghĩ xem lát nữa phải thông báo với nàng thế nào.

Lúc này, bên trong Cần Mẫn Điện của Tử Cấm Thành, một người áo đen đang quỳ trước mặt Hiếu Đế Lưu Trác. Người này che mặt, một thân áo đen, cung kính quỳ chạm đầu xuống đất, chờ Lưu Trác hỏi chuyện.

– Ngươi nói lão Cửu đem một tử tù mang về Vương phủ của mình?

Lưu Trác đặt tấu chương trong tay xuống, nhíu mày hỏi.

Người áo đen kia cung kính trả lời:
– Đúng vậy, Bệ hạ. Trung thân vương dẫn theo Liễu Mi Nhi, Triệu Nhị và Hoa Tam Lang hẳn là đang đi dạo loanh quanh, Trung thân vương mua một cây kẹo hồ lô bằng ngọc có lẽ là quà sinh nhật cho Thái tử điện hạ. Vừa vặn gặp Chủ sự Hình bộ áp giải tử tù xuất thành vấn trảm, trong đó có một người tên gọi Vương Tiểu Ngưu là bộ hạ cũ của Trung thân vương, tử tù đó nhìn thấy Trung thân vương liền lớn tiếng kêu cứu, Trung thân vương liền ngăn xe tù lại. Sau đó Đề đốc Bát môn tuần sát ti Nhạc Kỳ Lân và Hình bộ Thượng thư Tư Mã Luật lần lượt dẫn người chạy đến. Tư Mã Luật bị Trung thân vương mắng cho một trận, dẫn những tử tù kia trở về Hình bộ. Còn Trung thân vương mang theo Vương Tiểu Ngưu trở về Vương phủ, Nhạc Kỳ Lân cũng đi theo.

Hiếu Đế gật gật đầu nói:
– Nhạc Kỳ Lân là bộ hạ cũ của Cửu đệ, cùng đệ ấy trở về Vương phủ ôn lại chuyện cũ cũng là hợp tình hợp lý. Nhưng lão Cửu sao lại hồ đồ như vậy? Đầu tiên là giữa đường răn dạy Tư Mã Luật, sau đó là đem Vương Tiểu Ngưu mang về Vương phủ, chuyện này thực sự không ổn.

Hắn dừng lại một chút nói:
– Còn có chuyện gì liên quan đến Cửu đệ nữa sao?

Người áo đen kia nói:
– Trên đường Trung thân vương hồi phủ, có một thư sinh nghèo túng châm chọc Trung thân vương danh khí tuy lớn nhưng rốt cục cũng chỉ là một kẻ lỗ mãng. Trung thân vương mỉm cười bỏ qua, không có vấn tội. Nhưng…

Người áo đen cố tìm một cách diễn đạt khác:
– Nhưng, Nhạc Kỳ Lân của Bát môn tuần sát ti lại lén lút quay lại, đánh cho thư sinh hào sảng kia một trận.

Hiếu Đế bật cười ha ha nói:
– Nhạc Kỳ Lân tính tình phóng khoáng, trận đòn này cũng là hợp tình hợp lý. Thư sinh kia châm chọc lão Cửu thế nào?

Người áo đen nói:
– Hắn nói vốn là một vụ đại án kinh thiên, bây giờ lại biến thành một vở hài kịch. Nói Trung thân vương anh minh thần võ cũng chỉ là một kẻ lỗ mãng rút dây động rừng, còn không bằng Tư Mã Luật kia.

Trí nhớ của người áo đen kia cũng thật là đáng sợ, nói liền một hơi không sót chữ nào.

Hiếu Đế ngây ra một lúc, nói:
– Thư sinh này vừa hiểu biết lại vừa đần độn.

Lời bình của Hoàng đế giống hệt lời bình của Liễu Mi Nhi dành cho thư sinh kia.

Người áo đen không nói gì, y quỳ ở đó thân mình có chút còng xuống. Mặc dù che mặt, nhưng từ nếp nhăn trên trán và những sợi tóc bạc bên mai có thể nhìn ra, tuổi tác của y không còn trẻ nữa. Nhưng ánh mắt người này lại đặc biệt sáng ngời, dường như bất cứ chuyện gì cũng không qua nổi đôi mắt ấy.

Hiếu Đế trầm mặc một lúc nói:
– Vương Tiểu Ngưu đó… ngươi đi xử lý đi.

Người áo đen khấu đầu, dạ một tiếng sau đó đứng dậy khom người lui ra ngoài. Y bước ra từ cửa ngách Cần Mẫn Điện, chớp mắt một cái đã lập tức biến mất. Không cần nói cái khác, chỉ riêng bản lĩnh khinh công ấy thôi đã đủ cho y ngạo mạn giang hồ. Hai đại nội thị vệ đứng cách đó không xa không hề cảm nhận được có một bóng người vừa lướt qua chỗ họ.

Đợi người áo đen kia đi xong, Hiếu Đế Lưu Trác thở dài tự nhủ:
– Thiên hạ không thái bình, lại trị (*) cũng khiến lòng người không yên, nhưng cái này tạm thời không thể chạm vào.
(*) tác phong và uy tín của quan lại thời xưa

Hắn thở dài, không kìm được ho khan vài tiếng. Hắn tiện tay cầm lấy một chiếc khăn tay lau lau miệng, cúi đầu nhìn phát hiện ra có mấy vết máu lốm đốm! Lưu Trác nhìn thấy vết máu trên khăn sắc mặt vụt biến, sau đó cười khổ một tiếng. Hắn bần thần một lúc, dùng hỏa chiết tử (dụng cụ tạo lửa thô sơ) đốt bỏ tấm khăn. Sau đó cầm tấu chương trên bàn, tiếp tục phê duyệt.

Hiếu Đế Lưu Trác cực kì siêng năng. Thời gian ngủ mỗi ngày chưa bao giờ vượt quá hai canh giờ. Đôi lúc còn trắng đêm phê duyệt tấu chương, hắn lâm nguy đăng cơ, quốc gia loạn trong giặc ngoài, sao có thể yên tâm cho được. Không nói Bắc Hán mười hai châu đều đang mất mùa, nạn dân khắp chốn. Chưa đầy một tháng nữa sứ thần của Đại Liêu Quốc phía Bắc sẽ đến thúc giục cống phẩm, lần này hoàng đế Da Luật Hùng Cơ của Đại Liêu Quốc đã đem tuế cống chỉnh lên gấp đôi, quốc khố bây giờ trống rỗng không biết phải xử lý thế nào.

Bàn tới phía Tây, Tây Hạ và Thổ Phiên đều như hổ dữ rình mồi. Thổ Phiên cách tương đối xa cho nên vẫn chưa phải họa lớn, nhưng Tây Hạ nắm giữ không dưới năm mươi vạn quân, lúc nào cũng có thể diệt quốc Bắc Hán! Phía Nam hoàng đế Hậu Chu Quách Uy mặc dù bệnh nặng, nhưng con hắn Quách Siêu tính tình lạnh lùng quyết đoán, một khi kế vị chỉ e sẽ lập tức hưng binh Bắc Hán để yên ổn lòng dân Hậu Chu.

Những sự việc này đều rất phiền, nếu triều đình còn loạn, chỉ sợ…

Hắn chỉ mong mình vất vả một chút, sớm ngày hóa giải mọi nguy cơ cho Bắc Hán. Ngôi vị hoàng đế này hắn căn bản cũng không muốn làm, nhưng đã đăng cơ rồi, thì phải làm một Hoàng đế có trách nhiệm!

– Lão cửu…

Hiếu Đế nhìn tấu chương trong tay, nhưng trong lòng lại có chút lơ đãng.

– Ta làm như vậy, đệ có trách ta không.

Hắn lặng lẽ thở dài, một mặt khổ sở.

Thầy thuốc mà Hoa Tam Lang mời đến được xưng tụng là thần y nổi tiếng ở thành Thái Nguyên, mặc dù danh hiệu nhiều chưa chắc đã là sự thật, nhưng người này nghe nói chính là đệ tử của thần y Ngô Bổn, y thuật có lẽ cũng không tệ lắm. Ngô Bổn là thần y tiếng tăm lừng lẫy lúc bấy giờ, được dân chúng tôn xưng là Ngô chân nhân, Hoa Kiều công. Y đức như Phật, y thuật như tiên. Một lòng tế nhân cứu vật,vì nghĩa không lấy một xu. Thời điểm ôn dịch lưu hành, dân chúng lầm than, ruộng đất hoang tàn, ông bất chấp an nguy bản thân, dẫn theo đồ đệ, hái thuốc luyện đan, cứu sống vô số người.

Thần y Ngô Bổn Lưu Lăng đã từng nghe qua, kiếp trước hắn từng rất kính nể con người này. Ngô Bổn, được người hậu thế tôn xưng là Đại Đạo Công, Bảo Sinh Đại Đế. Cuộc đời chính là một bộ truyền kì.

Thầy thuốc Hoa Tam Lang mời đến tên là Lý Đông Xương, chính là đệ tử nhỏ nhất của thần y Ngô Bổn. Người này khoảng chừng năm mươi tuổi, một thân áo gai, tóc búi gọn gàng sau gáy, dùng một cây trâm ngọc cố định. Ba sợi râu dài phất phơ, đôi mắt rất có tinh thần,tay áo bồng bềnh cực có bộ dạng của một vị tiên nhân. Hoa Tam Lang đi trước dẫn đường, Lý Đông Xương là một vị thầy thuốc có nhân tâm, nghe nói người bệnh trọng thương bước chân cũng trở nên vội vã.

Hoa Tam Lang đi trước, vừa bước vào cửa chính, đột nhiên có một người lướt qua một tay kéo Lý thần y vào trong phòng. Tốc độ người này rất nhanh, Hoa Tam Lang cũng không thể nhìn rõ, Lý thần y đang bước vội, bất ngờ bị người ta kéo đi đến một chút phản ứng cũng không có. Thành thật mà nói, Lý Đông Xương đi theo Bảo sinh đại đế học nghệ mười mấy năm trời, một thân công phu cũng có thể nói là đăng đường nhập thất. Năm sáu gã đại hán bình thường căn bản không thể đến gần y, chỉ là đột nhiên bị người ta kéo cổ tay. Hơn nữa lực tay người này lại đặc biệt lớn, Lý Đông Xương giống như một đứa trẻ cứ như vậy bị người nọ kéo vào trong phòng.

Đợi Lý thần y kịp phản ứng lại thì người nọ đã buông tay. Lý thần y hai tay che ngực, lùi sau một bước cẩn thận quan sát. Chỉ nhìn thấy một đại hán mắt to mày rậm tướng mạo uy vũ đang nhìn hắn mỉm cười nịnh nọt.

– Tại hạ Nhạc Kỳ Lân, có lời chào gửi đến Lý thần y.

Hoa Tam Lang vừa hay cũng chạy vào, nhìn thấy Nhạc Kỳ Lân không khỏi kinh ngạc:
– Lão Nhạc, sao lại là ngươi?

Lý thần y bị Nhạc Kỳ Lân dọa cho giật mình, thấy gã một thân quan phục, mặc dù tướng mạo hung ác nhưng dường như không có ác ý gì,cộng thêm Hoa Tam Lang cũng quen biết gã, mới yên tâm bỏ cánh tay đang bảo vệ trước ngực xuống hỏi:
– Vị đại nhân này, có chuyện gì không?

– Cái này… Lý thần y à, ngài thân là thầy thuốc chăm sóc thiên hạ, cứu tử phù thương đúng không?

Nhạc Kỳ Lân hắc hắc cười nói, vẻ mặt mười phần tiểu nhân.

– Đây là điều đương nhiên, bằng không còn mặt mũi nào tự xưng là thầy thuốc nữa?

Lý thần y nói.

Nhạc Kỳ Lân lập tức trở nên hớn hở, tiến lên phía trước một tay kéo Lý thần y nói:
– Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Lý thần y à, ta chính là Đề đốc của Bát môn tuần sát ti, cũng là thuộc hạ cũ dưới trướng Trung thân vương. Trên đường đến Vương phủ ta nhìn thấy một đám kẻ xấu đang vây đánh một thư sinh trói gà không chặt, ta bất bình rút đao tương trợ đánh đuổi đám người xấu đó, chỉ là thư sinh kia sớm đã bị người ta đánh cho hấp hối. Ta đem người mang về Vương phủ, vừa hay gặp được thân y ngài, ngài mau cứu thư sinh đó đi, bằng không ta sợ sẽ xảy ra chuyện bất hạnh.

Lý thần y lập tức nói:
– Dưới trướng Trung thân vương quả nhiên đều là trung thần nghĩa sĩ, người bị thương ở đâu? Mau dẫn ta đi xem.

Nhạc Kỳ Lân vội vàng nói:
– Ở ngay chỗ này.

Gã xoay người nhấc lên một chiếc bao tải, cởi bỏ nút thắt đem thứ trong bao tải đổ ra ngoài. Bịch một tiếng, một người quần áo rách nát từ trong bao tải rớt ra ngoài…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.