Từng Niên Thiếu

Chương 26




.

.

Nghỉ lễ nên tặng mọi người một chương đọc chơi,... Hế hế hế.

.

.

.

Hôm nay cô đi học sớm hơn mọi hôm, cô nhớ không nhầm thì hôm nay là đến buổi trực nhật của cô.

Để chiếc cặp xuống bàn, bảng đen đã được lau sạch, ngay cả ghế ngồi cũng được lau sạch sẽ, lớp học gần như sạch bóng. Là ai giúp cô trực nhật vậy?

Đảo mắt quanh lớp, mới chỉ có 1 chàng cận mọt sách ở lớp, tính cả cô là hai. Vậy cái người trực nhật không phải cậu bạn cận tên Tài đó chứ?

Thôi bỏ đi, cái cậu bạn đó chăm chỉ thật nhưng thời gian rời khỏi hai cái "đít chai" và quyển sách rày cộp đó cậu ta dành để trỰc nhật á? Khả năng bằng 0.

Cô nằm dài ra bàn, gõ từng ngón tay xuống mặt bàn, nghe từng nhịp gõ cô thấy tâm tình mình nhẹ nhàng hơn. Chỗ ghế ngồi phía trước cô, vài hôm trước vẫn có một tấm lưng rộng ở đó. Thi thoảng tấm lưng đó sẽ quay xuống nở một nụ cười tỏa nắng với cô, cũng sẽ nói một câu trêu chọc hay khen ngợi, động viên cô. Ấy thế mà chô ghế đó giờ trống không, dường như chỗ đó chưa từng có ai ngồi, chưa từng có tấm lưng thẳng đó.

- Xê ra chút.

Lưng cô bị đẩy nhẹ, lực không mạnh nhưng cũng khiến đầu cô xuýt đập vào bàn. Bên cạnh cô có ai đó ngồi xuống, chiếc balo vứt gần như lên hẳn đầu cô. Thằng cha nào mất dịch vậy?

- Ê...

Mấy chữ chửi bị cô nuốt ngược vào trong. Cô làm sao có thể chửi ngay cả với ân nhân của mình chứ? Vài hôm trước còn túc trực cả đêm trong bệnh viện chăm sóc cô mà.

Cô nuốt giận lại nằm xuống bàn, không để ý thấy phía sau lưng có khóe miệng ai đó cong lên.

.

Tan học, cô vội vàng đến quán, trong giờ cô có nhận được tin nhắn gấp của Vĩnh Đăng. Trong tin anh chỉ nói có việc quan trọng, anh không thể nói rõ hơn được hay sao?

.

- Chị. Anh Cả đang đợi trong phòng.

Gia Ninh thấy cô vội bước đến.

- Có cả ông chủ ở trong đó nữa.

Cô nghe vậy thấy thật lạ, sao ông lại đến đột suất như vậy chứ? Cô còn chưa chuẩn bị gì mà.

Bước vội vào căn phòng K.P, cô không ngừng suy nghĩ lí do ba nuôi lại xuất hiện ở đây vào lúc này. Không phải hiện giờ ông đang đi du lịch ở Nhật Bản sao? Lẽ nào có chuyện xảy ra, ngàn vạn lần đừng là lỗi ở cô nha.

Cánh cửa "tinh" một tiếng được mở ra, phía trong Vĩnh Đăng và ba nuôi cô đang ngồi đối diện nhau trên ghế sô-pha, sắc mặt không được tốt cho lắm.

Thấy cô bước vào, ông Lâm liền tươi cười, sự vui vẻ tràn đầy trong ánh mắt.

- Lại đây con gái.

Ông Lâm yêu chiều nói, nụ cười trên môi tươi hơn bao giờ hết.

- Ba...

Cô kéo dài tiếng "ba" chạy đến chỗ ông, cũng đã 5 tháng rồi hai ba con cô chưa gặp nhau.

Vật nhỏ mềm mềm sà vào lòng ông, vuốt mái tóc mềm trong lòng, ông Lâm nói.

- Trẻ con quá. Mười sáu mười bảy tuổi rồi mà vẫn y con nít.

- Tại ba chiều con chứ bộ.

Cô khịt khịt cái mũi nói. Sao lại để cô nước mắt nước mũi tèm nhem lúc này cơ chứ. Tại thằng xúc động hết.

- Rồi là lỗi tại ba. Học hành có tốt không.

Cô nghe được ba nhận lỗi liền tươi cười, nụ cười trong veo.

- Con học cực tốt luôn ý.

- Ừ. Đừng nghĩ nhiều chuyện của quán, ba sẽ sắp xếp người giúp đỡ con.

- Ba không tin tưởng giao việc cho Minh Trang hả ba?

- Không phải. Con là con gái yêu của ta, hơn nữa còn là... Tóm lại ta không muốn sự an toàn của con bị đe dọa.

Côn nghe được chữ "còn là" cũng không mấy thắc mắc. Ba nuÔi cô á, tuy là ông chủ của một tổ chức đen nhưng tính tình ôn hòa với cô cực. Còn hay nói những chuyện có đầu không đuôi, lấp lửng như vậy lắm. Nhưng cô nghe vẫn thấy ấm áp trong lòng. Ba nuôi cô tuyệt nhất, chỉ thua ba cô một xíu xiu đang chiếm giữ vị trí đặc biệt thôi.

- Dạ. Con sẽ hạn chế việc nguy hiểm với bản thân.

Cô nằm trong vòng tay ba ngẩng đầu ra

- Chuyện quan trọng mà anh Đăng nói là chuyện này sao ba?

- Ừ. Con không phải rất quan trọng sao.

Cô mỉm cười, Vĩnh Đăng từ nãy giờ bị bỏ lơ lên tiếng lấy lại chút chú ý.

- Ba đừng chiều nó quá, con bé hư lắm rồi.

Cô nghe vậy một bụng tức giận, dám nói xấu cô trước mặt ba cơ đấy.

- Anh Đăng không được ba quan tâm nên quấy em hả?

Rồi quay mình vào lòng ba.

- Ba phải làm chủ cho con.

Cũng tiện thể quay người về chỗ Vĩnh Đăng lè lưỡi một cái.

...

Nhìn theo bóng Minh Trang đi ra cánh cửa, đến khuất dạng, tiếng thở dài nén bấy lâu của ông Lâm bật ra.

- Con bé hồn nhiên quá.

Vĩnh Đăng nhìn đống sổ sách trên bàn, đáy mắt hiện ra vẻ tươi cười của cô.

- Ba không nên tiếp tục giấu nó chuyện đó nữa.

- Nó sẽ không thể chịu đựng được.

- Còn chuyện thằng bé về nước? Ba sao lại không nói?

- Ta có lí do. Sẽ đến lúc nó được biết tất cả

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.