Từng Niên Thiếu

Chương 18




Noel năm nay có vẻ lạnh hơn mọi năm, thỉnh thoảng lại có những cơn mưa rào cuối mùa làm tiết trời càng lạnh lẽo hơn. Cuộn mình trong chăn tôi chỉ muốn thời gian dừng lại để không phải đi học vào mỗi buổi sáng.

Nhật Nam thì bận rộn hơn vào thời điểm giao mùa này, ngày nào anh cũng đi sớm về muộn, đã vậy về nhà lúc nào cũng ôm cái máy tính với một đống tài liệu. Thương anh nhiều lắm nhưng tôi chẳng biết làm gì để giúp ngoại trừ chuẩn bị cho anh những món dinh dưỡng để anh có đủ sức làm việc.

Anh làm việc, tôi cũng chẳng ngủ được, thế là cũng ôm sách vở theo ngồi học, nhưng mà cứ cầm quyển sách lên đọc được mấy chữ là gục mặt xuống bàn ngủ mất tiêu. Lúc đó anh nhẹ nhàng bế tôi lên giường rồi mới quay trở lại làm việc tiếp. Có hôm giữa đêm giật mình thức giấc vẫn thấy anh ngồi làm việc tôi lo lắm, cứ như vậy anh sẽ mệt cho xem. Tôi nhẹ nhàng đến ôm cổ anh từ đằng sau, nghiêng đầu sang hôn vào bên má tình cảm.

-Đừng làm việc nữa được không? Tôi thủ thỉ.

Anh cúi xuống hôn vào tay tôi rồi tiếp tục dán mắt vào máy tính.

-Sao giờ này em chưa ngủ? Mau ngủ đi, anh làm gần xong rồi.

-Anh không ngủ em cũng không ngủ, em ngồi đây chờ anh.

Tôi kéo ghế ngồi kế bên, mắt không nhìn anh ra vẻ quyết tâm lắm. Anh mỉm cười xoa đầu tôi như đứa trẻ.

-Ngoan, anh gần xong rồi, em ngồi đây anh bị phân tâm sao làm việc được.

-Kệ anh, em không quan tâm.

Anh lắc đầu trước cái vẻ lỳ lợm của tôi, thế là đành tắt máy tính bế tôi lên giường.

-Tôi thua cô rồi đó.

-Em cũng chỉ muốn anh giữ sức khỏe thôi mà.

Tôi nũng nịu nằm lên ngực anh, tay cứ táy máy vẽ đủ thứ vòng tròn to nhỏ trên bụng anh, không biết học đâu ra cái trò này nữa.

Người anh đỏ cả lên, tay bắt đầu đưa vào bên trong áo ôm eo tôi. Tôi thoáng rùng mình, người yêu lại chuẩn bị giở trò dê xồm đây. Không chỉ ôm eo, anh đặt tay lên bụng tôi, bàn tay anh ấm làm tôi cảm thấy dễ chịu, nhưng mà cứ như vậy thế nào cũng xảy ra vấn đề cho coi, tôi hiểu người yêu mình quá mà.

-Ngủ thôi anh ơi.

-Không ngủ được, cái này do em gây ra nên phải chịu lấy hậu quả.

Nói xong anh bắt đầu đưa tay lên phía trên, hoảng quá tôi lấy tay giữ lại, tình hình có vẻ hơi bị nguy hiểm.

-Không được, em còn đang đi học đó người yêu.

-Chuyện nhỏ.

Không thể làm anh dừng lại được, hoảng quá tôi ngồi bật dậy nhưng lại bị anh kéo xuống.

-Hôm nay em mệt quá.

-Không sao, anh sẽ giúp em hết mệt.

Người yêu tôi đúng lỳ, nói gì cũng nói lại được hết trơn, tôi lấy tay anh đặt lên trán mình nhõng nhẽo.

- Anh xem, hình như em ốm thật rồi.

Cố gắng ho thêm vài cái cho nó có vẻ nặng hơn, Nhật Nam thay đổi thái độ ngay lập tức. Anh vội đứng lên lấy cái nhiệt kế cặp vào người tôi, giọng nói có chút trách móc.

-38 độ. Cái đồ ngốc này, mệt sao không nói, còn ráng thức khuya nữa.

Tôi không nói không rằng dụi đầu vào người anh, anh cũng đưa tay ôm lấy vai tôi.

-Ngủ một xíu đi, nếu tối mệt thì nói anh nghe chưa.

-Anh đừng có đợi em ngủ say rồi đi làm việc giống như những lần trước nha.

-Ừm. Ngoan, ngủ đi. Tối mai anh dẫn em đi chơi Noel.

-Không được thất hứa đó.

Tôi vui vẻ chìm vào giấc ngủ, chỉ có những lúc như thế này mới có thể ngủ thật ngon được. Trời lạnh nhưng bên cạnh anh lúc này tôi cảm thấy thật sự rất ấm áp.



Ngủ dậy không thấy anh đâu chỉ thấy mảnh giấy anh để nơi đầu giường.

“Anh có việc gấp nên phải ra khỏi thành phố, em dậy nhớ uống thuốc, ăn uống đầy đủ, nhất là không được ra khỏi nhà, anh cố gắng xong việc tối về sớm dẫn em đi chơi nha.”

Lại bỏ tôi ở nhà một mình, thời tiết mỗi ngày mỗi lạnh hơn, anh lại không có nhà làm tôi buồn ơi là buồn. Tôi tranh thủ chạy đến cửa hàng mua mấy bó hồng bi đủ màu về chưng cho nhà cửa sáng sủa, khoác trên người cái áo ấm dày cộp vậy mà cái lạnh của buổi sáng sớm vẫn len lỏi thấm vào da thịt.

Ở nhà một mình, mấy lọ hoa cũng không làm tôi phấn chấn lên được, tôi chẳng muốn ăn cũng chẳng muốn làm gì khác, suốt ngày nằm trong phòng không biết làm gì cho hết thời gian, cũng không dám gọi điện thoại sợ làm phiền người yêu.

9h tối anh vẫn chưa về, có một chút lo lắng tôi gọi cho anh, anh nói có lẽ đêm nay anh không về kịp vì vẫn chưa giải quyết xong công việc, anh dặn dò tôi đủ điều, xin lỗi và hứa sẽ dẫn tôi đi chơi bù. Không muốn anh phân tâm, tôi giả vờ vui vẻ để anh yên tâm làm việc.

Đêm Noel đã sắp trôi qua, không có anh tôi sẽ tận hưởng nó một mình vậy, thế là tôi thay quần áo một mình hòa vào dòng người đông đúc trên đường đón Noel. Không khí buổi tối nhộn nhịp như xua tan đi cái lạnh lẽo của tiết trời, lòng người cũng trở nên dễ chịu hơn.

Tôi ngắm nhìn khu phố được trang hoàng lộng lẫy với đủ thứ sắc màu, đâu đó vang vọng tiếng ca của những em bé với những bài thánh ca mừng giáng sinh từ các ngôi thánh đường. Tôi thích cái cảm giác khi lắng nghe những giai điệu du dương của những bài hát này, lòng cảm thấy rất thư thái.

-Gia Ân.

Đang say sưa nghe nhạc thì tiếng gọi từ xa của ai đó làm tôi giật mình, và càng bất ngờ hơn khi đó là người bạn năm lớp 10 của tôi, cũng có thể xem đó là mối tình đầu ngây thơ tuổi học trò của tôi khi còn non nớt.

Vinh là cậu bạn ngồi bên cạnh, vừa học dở lại vừa ham chơi vì thế cô giáo sắp xếp tôi ngồi cạnh cậu ấy để kèm cặp kiểu như đôi bạn cùng tiến vậy đó. Mỗi lần chỉ cậu ấy học mà tôi muốn phát điên lên được, lúc thì bắt sâu bỏ vô cặp tôi, giờ học thì ngủ, khi cô giáo gọi tôi đứng lên trả lời là cậu ta ngồi kế bên cứ chọt lét làm tôi không thể nào đứng yên được, vì cậu ấy mà tôi bị vạ lây ngồi sổ đầu bài mấy lần oan ức. Gần cuối năm học tôi mới nhận ra mình thích Vinh từ khi nào rồi, nhưng lúc đó còn con nít, tình cảm nhẹ nhàng nhưng cũng chóng quên. Vì quá khó trị nên ba mẹ Vinh gửi cậu ra Hải Phòng học, từ đó chúng tôi cũng mất liên lạc. Tôi nhớ trước khi đi Vinh đến nhà chia tay tôi, cậu ấy tặng tôi một quyển sổ xinh xinh với những dòng chữ nghuệch ngoạc ghi lại nhũng kỷ niệm của hai đứa không sót chữ nào làm tôi khóc một trận te tua.

Bây giờ vẻ ngoài cậu không thay đổi gì nhiều, có chăng chỉ là chững chạc hơn thôi.

-Ê, lâu ngày không gặp bạn Gia Ân nhà chúng ta vẫn xấu xí như ngày nào hen.

Vinh rất tự nhiên gác tay lên vai tôi, tôi có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu, cũng chẳng biết mở miệng như thế nào.

-Vinh…cậu về khi nào thế?

-Hôm qua, ngày mai phải đi lại rồi. Ân đi đâu mà có một mình thế?

-Dạo phố thôi, còn Vinh?

-Cũng vậy. Lâu ngày không gặp, hay tụi mình kiếm chỗ nào tám đi.

Gặp lại Vinh tôi vui lắm, thế là đồng ý ngay. Hai đứa ra ngoài bờ hồ tám đủ thứ chuyện trên đời, từ những chuyện ngày xửa ngày xưa đến bây giờ, rồi tâm sự về chuyện tình yêu của Vinh ở ngoài đó nữa. Vinh hoạt bát, miệng lưỡi còn hơn cả con gái nữa nên nói chuyện với cậu ấy làm tôi cứ cười suốt.

Gần 12h đêm cảm thấy thấm mệt tôi mới đứng lên về nhà. Vinh đưa tôi về, dọc đường vẫn không ngừng nói chuyện, giống như người ta yêu đương gặp lại nhau sau bao ngày xa cách vậy đó.

Đi được một đoạn tôi bỗng cảm thấy choáng váng, chắc nãy giờ lang thang ngoài trời nên bị cảm rồi. Không đi nổi tôi ngồi luôn dưới đất làm Vinh lo lắng.

-Ân sao vậy?

-Ân mệt quá.

Vinh chạm nhẹ vào người tôi xong cúi xuống kéo tôi lên lưng cõng đi.

-Hình như Ân sốt rồi, lên Vinh cõng.

Cũng sắp tới nhà nên tôi tôi đồng ý để Vinh cõng về, Vinh không yên tâm khi để tôi ở nhà một mình, thế là cậu cũng ở lại trông chừng.

Một nam một nữ ở trong nhà tôi sợ có chuyện không hay xảy ra nên bảo Vinh về, nhưng có nói bao nhiêu thì cậu ấy cũng không chịu, người gì mà lỳ dữ dội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.