Từng Niên Thiếu

Chương 11




Trên một con đường độc đạo, nhìn có vẻ giống như là một con đèo, có một thanh niên đang nằm bất tỉnh, quần áo bẩn thiểu, có phần rách nát, đầu tóc còn dính ít nhiều những cành, lá nhỏ. Cũng ở con đường đó, có một đội người ngựa đang đi qua, có 2 người con gái, còn lại 15 người đàn ông, đang đánh xe ngựa thì xa phu nhìn thấy có người nằm gục ở đằng trước liền dừng ngựa lại hỏi người bên trong chiếc xe ngựa:

- Tứ gia, phía trước có xác người nằm. - Vì thấy kẻ nằm dưới đất hình như có nhiều vết thương, lá cây còn dính trên người, liền đoán là hắn rơi từ trên núi xuống, như vậy chắc có lẽ chết rồi.

Bên trong một người trung niên có tướng người khá khỏe mạnh, ăn mặc phú quý kéo màng ra hỏi:

- Xác chết?

- Vâng! - Trả lời rất cung kính, xem ra địa vị của người trung niên có vẽ cao quý.

- Bảo hộ vệ ra kiểm tra thử? Là người phương nào? - Đây là một điều cơ bản trong giang hồ, bởi vì giang hồ rất loạn, không có quan phủ, không có triều đình càng không có công an, ai mạnh thì người đó có đạo lý, à thêm cả lợi thế đông người nữa. Tuy rằng trên giang hồ cũng có 1 ít môn phái tự xưng là hành hiệp trượng nghĩa, công tư liêm minh, thưởng thiện phạt ác, nhưng mà cho dù có thật như vậy đi chăng nữa thì họ không thể quản cả giang hồ được. Thế nên trên đường đi mà gặp người chết thì theo bản năng người ta thường kiểm tra coi người kia thuộc thế lực nào, vừa để trả gốc gác của người kia vừa có thể suy đoán cừu địch của người ta luôn, nếu là gốc gác đủ tốt thì họ sẽ không ngại mà đem xác người ta về cho người thân để nhận được lợi ích, còn nếu cừu địch mạnh thì họ thường sẽ đưa ra lựa chọn bơ luôn, hoặc đi một con đường khác, vì có một số môn phái ma đạo tàn ác, gặp người không vừa ý là giết, còn nếu chỉ là người bình thường, hoặc không biết thì thôi.

- Vâng! - Đáp một lời rồi gã xa phu hô lên cho đoàn người mang kiếm đao phía sau: - Phía trước có xác chết, tứ gia bảo các người tiến lên kiểm tra một chút.

Ngay lập tức đoàn người phía sau cử lên 2 tên trung niên, trông có vẻ phong trần, trải qua nhiều cuộc chém giết đi lên kiểm tra. Trên xe ngựa, cô gái ngồi chính giữa thấy xe dừng thì liền hỏi người đàn ông được gọi là "Tứ gia":

- Tứ thúc, có chuyện gì vậy? - Cô nàng ăn mặc rất quý phái, cũng khá xinh đẹp, xem ra là một tiểu thư nhà giàu.

- Không có chuyện gì đâu, chỉ là một xác chết thôi! - Hắn chỉ cười cười giải thích cho cháu mình với một thái độ rất ôn hòa, xem ra hắn rất thương đứa cháu gái này.

- A, xác chết? - Cô gái nghe vậy thì tỏ ra hơi sợ hãi, vuốt ngực.

- Tiểu thư đừng sợ, có tứ gia ở đây! - Cô gái ngồi bên góc trái cầm quạt, quạt cho cô gái ngồi giữa, xem thái độ của cô nàng thì cô nàng chỉ là một người hầu thôi.

- Ta không hề sợ! - Trừng mắt nhìn cô nha đầu, làm cô nàng sợ hãi cúi đầu.

- Được rồi, Tiểu Loan! Cháu đừng có bắt nạt thị nữ nữa, làm người nên biết rõ bản thân mình, không cần giả dối trước mặt người khác, nhất là với người trong nhà có biết không? Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, người của Danh Y sơn trang chúng ta chưa bao giờ cần phải che dấu cái gì trước mặt giang hồ đồng đạo. - Từ nhỏ "tứ gia" này đã được môn quy trong sơn trang dạy rất nghiêm, cái gì trung thực, cái gì liêm chính, cái gì nhân nghĩa đều được khắc sâu vào tim rồi, nên trước giờ rất không thích những hành động đổ lỗi hay trốn tránh, ông ta cho rằng chỉ có dũng cảm đối mặt mới có thể khắc phục, đa số người trong Danh Y sơn trang đều là như thế, nhưng mà cái cô tiểu thư kia thì do là con gái nên từ nhỏ cha mẹ cưng chiều, lại xinh đẹp được người trong nhà yêu thích nên cũng không quản kỹ lắm, cuối cùng làm cho nàng không có trái tim dám đối mặt mọi thứ như người trong trang, đôi lúc hay đổ lỗi cho người khác, mình xấu chỗ nào cũng không dám thừa nhận, lúc phát hiện được đã muộn, ngày nào vi phạm cũng mắng yêu vài cái nhưng có lẽ cũng không thay đổi được gì.

Danh Y sơn trang, nghĩa như là tên, là một gia tộc chuyên về y học, cứu người, đôi khi còn có luyện chế độc dược nữa, nhưng mà chưa từng tham gia vào phân tranh giang hồ bao giờ, chính vì điều này cộng thêm Danh Y sơn trang có thể cứu người nên mặc dù người Danh Y sơn trang đều trung thực như thế mà chưa bị người gian đánh chủ ý. Cô tiểu thư kia nghe tứ thúc dạy dỗ một câu thì tỏ ra ngoan ngoãn:

- Vâng, tứ thúc! Điệt nhi nhớ rồi. - Nhưng trong lòng cũng không có để ý điều này, tất nhiên tứ thúc kia nghe câu "con nhớ rồi" của nha đầu này không biết bao nhiêu lần rồi nên cũng bó tay, biết nó không thèm quan tâm cũng không thể làm gì hơn, đánh nó? Không được, chưa nói nó là con độc nhất của đại ca, mà nó còn là con gái nữa, mắng cũng vô dụng..aizzz.

Bên kia 2 người đã tiếp cận "cái xác", hít một hơi vào, không thấy có mùi hôi của xác chết, liền cúi người xuống kiểm tra tim, phổi, thở, mạch.v.v. Rồi quay lại xe báo cao:

- Thưa tứ gia, người kia còn chưa chết! Hẳn là chỉ hôn mê bất tỉnh thôi, thuộc hạ bất tài, không thấy trên người hắn ta có thương tích nào cả. - Sau khi báo cáo xong thì vẫn đứng nghiêm đó, chờ lệnh tiếp theo.

- Cái gì? Chưa chết!! - Tứ gia nhảy từ xe ngựa xuống, ông ta là một danh y, nghe nói người kia chưa chết, lại còn hôn mê thì lòng nghĩa hiệp với lòng y tâm nổi lên, muốn tới cứu.

- Vâng!

- Để ta tới coi sao! - Ông ta chạy tới chỗ người thanh niên đang hôn mê.

Ông ta đầu tiên là sờ vào cổ, rồi bắt mạch tay, đo nhịp tim, cùng lúc đó cô tiểu thư trong xe vì hiếu kỳ nên cũng xuống xe, đi tới chỗ tứ gia kia coi thử, cô thị nữ cũng đi theo, nhưng mà nhìn bộ dạng thấp thỏm, che mắt nhắm mắt bước tới rồi hở dần dần khiến những người xung quanh cảm thấy buồn cười, cô đã sợ thì mò xuống xem làm gì. Bước tới nơi chỉ thấy tứ gia đang trầm ngâm, thất thần, biết là "tứ thúc" mình đang suy nghĩ nên cô ta cũng không dám làm phiền. Rồi tự dưng tứ gia thốt lên:

- Không thể nào, không có tổn thương, không có trúng độc, sao lại hôn mê chứ?

- Hả? Hắn không chết? - Cô tiểu thư này nghe vậy mới bớt sợ, vô ý thức hỏi một câu.

Tứ gia kia cũng không trả lời nàng mà phân phó với gia nhân, hộ vệ:

- Mau đem hắn lên xe, ta muốn đem hắn về trang chữa trị. Tiểu Loan, ta ra ghế trước ngồi với xa phu, hắn vào trong xe nằm nhé!

- Hả? Hắn sao? - Nàng ta giật mình, bảo cái tên dơ dáy bẩn thỉu này ngồi cạnh mình sao?

- Phải? Có vấn đề gì không?

Nàng định trả lời có mà thấy vẻ kiên định của "tứ thúc" thì nuốt lại, nhìn ra ngoài trời thì thấy trời nắng gắt, nàng bỏ luôn ý định ra phía sau cưỡi ngựa với gia nhân, đành phải ở trong xe vậy. Nàng hỏi lại một câu:

- Tứ thúc, dù sao hắn cũng là người lạ, không quen không biết, lỡ đâu hắn là người xấu thì sao? Ta lại là nữ nhi chân yếu tay mềm nữa, hay là thúc cho hắn ngồi ghế trước với xa phu đi! - Nàng cố gắng làm bộ dạng yếu đuối, đáng yêu để lay động tứ gia.

- Hừ! Ta bảo con bao nhiêu lần rồi, cứu người như cứu hỏa, cứ bo bo giữ mình mãi thì sao thành nhân, cha cháu mà nghe điều này chắc sẽ không vui đâu. Nhớ lấy một câu, muốn người tin mình trước hãy tin người. Nếu con không muốn thì thôi, tứ thúc mang hắn cưỡi ngựa phía sau. - Tuy lần này lại không hài lòng với đứa cháu gái duy nhất của mình, nhưng cũng không thể làm gì được.

Thấy tứ thúc mất hứng, cô nàng biết ngay kết quả này từ đầu rồi, đành phải chịu ủy khuất:

- Con biết rồi! Nếu hắn là người bệnh thì cho hắn ngồi trong cũng được, con không có ý kiến đâu! Vừa rồi chỉ là con sơ ý quên mất điều này thôi, xin lỗi thúc. - Thế nhưng trong lòng lại đem hận ghi lên đầu thanh niên đang hôn mê kia.

- Ừm! - Không để ý tới cô cháu gái cũng mình nữa. Kêu gia nhân mang thanh niên hôn mê vào xe, còn mình thì ngồi ghế trước với xa phu, hành động này của ông lại trở nên cao thượng trong mắt đám gia nhân, khiến một đám người trở nên long lanh hẳn, thầm may mắn mình có một người chủ tốt. Đoàn người cứ thế tiếp tục hành trình của mình.....

Vừa lúc này, Lam Vũ lờ mờ tỉnh dậy, mở mắt ra, thấy mọi thứ xung quanh huyền ảo vô cùng, hằng hà sa số những đốm sáng mê ly bao quanh mình, nhìn cứ như một cái vũ trụ vậy, mình còn lơ lững giữa vũ trụ này. Bây giờ ý thức mới tỉnh dậy nên Lam Vũ không thể suy nghĩ nhiều, đôi mắt đờ đờ cố mở ra, thì thào được một câu:

- Mình đang ở Hồn Giới của mình sao? - Sau đó lại bất tỉnh tiếp.

Lúc này đã một tuần từ lúc *Lam Vũ* đánh nhau với Tuyết Vô Song rồi, trên giang hồ vang lên đủ thứ tin đồn về cái chết của cha con Tây Hoa đại hiệp, theo dấu hiệu để lại ở hiện trường thì do Vô Danh ma đầu hạ thủ, còn Tuyết Tiên Nhan vẫn ở nhà bận rộn hằng ngày sai người đi thu mua nhân sâm, thuôc bổ.v.v cho cha, rồi còn tự tay sắc thuốc nên cũng không suy nghĩ quá nhiều. Thương thế của Tuyết Vô Song rất nặng, giờ ông không thể rời giường được, đến cầm nắm chén thuốc cũng không nổi, Tuyết Tiên Nhan đau lòng vô cùng, giờ trong đầu vẫn còn hiện lên hình ảnh ngãy đó gã kia và cha đỡ kiếm cho mình. Hắn là ai? Ánh mắt có chút quen thuộc nhưng lại không biết là ai, vì cái gì lại cứu mình, không phỉa hắn là đối thủ của cha à? Nếu không có hắn đỡ nhát kiếm đó thì cha mình và mình đã chết rồi, nàng cứ chiềm trong một vòng suy nghĩ luẩn quẩn "Hắn->Cha->Mình->Hắn->Cha->...", quên luôn cả 2 người nghĩa huynh.

Trong lúc đó thì Quỳnh Vô Ưu đi tìm Lam Vũ mãi mà không có kết quả gì, tìm Thiên Thiên hỏi vài lần cũng không biết được gì thêm, càng làm anh ta thêm lo lắng.

- Muội có thấy nhị đệ nhà ta không?

- Không hề, hôm đó muội chạy thẳng một mạch cũng không thấy.

.v.v. Rồi Thiên Thiên cùng Quỳnh Vô Ưu, đăng thông báo tìm người khắp cả Hoàng Thành, hi vọng có ai đó nhìn thấy Lam Vũ(giống tìm trẻ lạc), Quỳnh Vô Ưu cũng biết Lam Vũ lớn rồi, đi đâu cũng được, nhưng mà dưới tình huống hôm đó anh ta bảo Lam Vũ đuổi theo Thiên Thiên chứ không phải đi luôn, thế nên anh ta mới lo lắng, giang hồ hiểm ác mà! Lỡ đâu Lam Vũ bị gặp chuyện gì đó thì sao?

Lại thêm một tuần nữa, trong thời gian này Lam Vũ tỉnh lại 5 lần, nhưng lần nào cũng được vài giây rồi lại bất tỉnh. Quay trở lại Danh Y sơn trang, người thanh niên được tứ gia cứu được đem vào dược phòng, cho ngâm thuốc, rồi ngày nào tứ gia và một vài danh y khác cũng luân phiên, châm cứu, đốc thuốc với hi vọng có thể cứu được hắn ta mà không ngại tốn bao nhiêu tiền thuốc, cũng không phải bọn họ thương người như thể thương thân mà bọn họ chính là những tên danh y, cuồng y học, luôn bị cuốn hút bởi những căn bệnh mà mình không biết, mình chưa chữa được, đối với bọn hắn là một cái trò chơi mà thôi, nhưng bọn họ cũng là những người có y tâm, hơn xa mấy tay bác sĩ hám tiền ở Trái Đất. Thường ngày cô tiểu thư kia không có gì chơi cũng hay lang thang để tìm dược phòng người thanh niên đang hôn mê kia nằm, vừa là để dày vò cho sướng vừa kiếm trò vui và để thỏa mãn hiếu kỳ của mình nữa, cô ta hay lén lút tát người thanh niên kia một cái, lâu lại mắng một cái.

===================1 tháng sau==================

Dưới sự tìm kiếm muốn lật tung Hoàng Thành của Thiên Thiên và Quỳnh Vô Ưu vẫn không có tung tích gì cả, để cả cái bóng cũng không ai nhìn thấy. Anh ta bắt đầu lo lắng và đến Hàn Tuyết sơn trang gặp Tuyết Tiên Nhan để nói chuyện, sau khi nói là bạn của nhị tiểu thư thì mấy người gác cổng liền vào thông báo, Tuyết Tiên Nhan gật đầu thì bọn gác cổng không làm khó Quỳnh Vô Ưu và Thiên Thiên, cũng nhân tiện hỏi nàng sao hơn một tháng này không về Hoàng Thành. Vô phòng khách thì Quỳnh Vô Ưu và Thiên Thiên mới kinh ngạc không thôi, trông Tuyết Tiên Nhan giờ vẫn xinh đẹp như trước nhưng mà trông tìu tụy đi nhiều, đầu tóc còn không gọn gàng, có cái gì buồn buồn, Quỳnh Vô Ưu và Thiên Thiên đồng thanh hỏi:

- Tam muội(Tiên Nhan), muội sao vậy?

Vuốt lại mái tóc cho gọn gàng rồi Tuyết Tiên Nhan mới nở ra một nụ cười, tuy nhiên trong lòng cũng có chút khó chịu, đã một tháng rồi mình không liên lạc gì mà sao đại ca, nhị ca, Thiên Thiên tỷ không thăm mình:

- Thật là xấu hổ quá! Chỉ là cha muội gặp chuyện nên muội mới không về đi được.

- Cha muội gặp chuyện? - Quỳnh Vô Ưu là người đầu tiên không tin được, anh ta cũng làn người trong giang hồ nên hiểu rõ 2 chữ "ngũ bá" này có bao nhiêu cân lượng, vậy mà xảy ra chuyện.

- Là hơn 1 tháng trước cha muội cũng một gã áo đen đeo mặt nạ đánh một trận, kết quả cha muội giờ vẫn còn nằm liệt giường, cầm một chén thuốc cũng khó! haizz... - Thở dài một hơi, cô biết chuyện này không thể cho người ngoài biết, vì cha cô có rất nhiều địch nhân, nếu họ biết Tuyết bá giờ yếu hơn cả con nít thì họ nhất định không bỏ qua cơ hội, tuy nhiên cô tin tưởng đại ca và Thiên Thiên tỷ nên nói ra cũng không sao.

- Cái gì? - Hai người kia cùng kinh ngạc. Trong mắt của Thiên Thiên là không thể nào, còn Quỳnh Vô Ưu chỉ là khó tin.

- Đúng vậy, hắn vậy mà sau trận chiến còn lăng không bay đi mất, trên người không bị lấy một vết thương. - Giọng có hơi chua xót, nàng từ nhỏ lấy cha nàng làm thần tượng, cha không gì không làm được vậy mà chính mắt hôm đó nàng thấy người kia..à mà không phải, tên yêu quái kia đánh xong cha nàng rồi im lặng bay đi, à vẫn còn câu hỏi mà nàng tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần là tại sao hắn cứu mình? Đương nhiên nàng cũng không nhìn ra sau trận chiến đó Lam Vũ thảm đến cỡ nào, ít nhất cha nàng còn tỉnh được, còn nói chuyện được... Đáng lẽ ra anh chỉ cần hồi phục 1 tháng là trở lại như cũ, nhưng mà lúc tinh thần lực cạn kiệt mà đỡ một kiếm xuyên tim được bọc bởi hàn khí lạnh lẽo hùng hậu kia liền làm Lam Vũ đến mấy tháng sau còn chưa tỉnh hẳn, chứ đừng nói chữa thương với lành.

- Có phải người đó đeo mặt nạ cười màu đen, áo choàng đen không? - Đột nhiên Thiên Thiên hỏi.

- Phải!! Sao tỷ biê..A, có phải là tỷ đã gặp hắn trong rừng đêm mà nhị ca ta đuổi theo không?

Lúc này tự dưng Quỳnh Vô Ưu cũng chăm chú nghe hai cô nàng nói chuyện mà không hề xen vào. Thiên Thiên đáp:

- Vậy đúng là hắn rồi, hắn không phải là người...a. Tiên Nhan, muội đừng buồn, cha muội thua hắn cũng không phải là vấn đề gì đâu, hắn có thể là ma quỷ hoặc thần tiên đấy. - Cô nàng do hay đọc sách, ký nên lậm những truyền thuyết quỷ thần ở thế giới này rồi, nhưng mà bậy bạ thế nào lại trúng.

- Sao tỷ biết hắn không phải con người? Tỷ thấy hắn bị thương? - Tiên Nhan cho rằng có thể Thiên Thiên tỷ thấy hắn lành vết thương nên mới có suy nghĩ như vậy.

- Không có a, hắn biết bay, làm sao có thể là con người được, ta cũng thấy Tuyết bá bá dùng khinh công rồi, không thể nào là bay giống người kia được. - Nàng kiên quyết khẳng định, Tuyết Tiên Nhan cũng đồng ý gật đầu, nghĩ cũng có lý, với lại thêm cái khả năng khôi phục vết thương như thế, sao là người được.

- Hai muội cứ từ từ bàn chuyện này sau, nhị đệ đã mất tích hơn một tháng rồi! Từ ngày chúng ta bảo hắn đuổi theo Thiên Thiên thì không thấy xuất hiện nữa, ta sợ hắn xảy ra chuyện gì rồi.

- Hả? Nhị ca xảy ra chuyện? Sao huynh không báo cho ta biết? - Tuyết Tiên Nhan lo lắng.

- Ta tưởng muội về thăm cha vài hôm ai ngờ cả tháng chưa về, ta thì bận đi khắp nơi tìm nhị đệ, lấy gì thông báo, mãi hôm nay tìm không ra mới nhờ muội cùng Tuyết gia hỗ trợ. - Quỳnh Vô Ưu giải thích.

Ba người suy nghĩ, bàn luận một chút cũng không biết dùng cách gì hữu hiệu cả, đành mượn dùng thế lực Tuyết gia để đi tìm. Đột nhiên Tuyết Tiên Nhan hỏi Thiên Thiên:

- Tỷ! Tỷ có thấy gã đeo mặt nạ quen quen không? Hình như chúng ta gặp ở đâu rồi ấy? - Nàng đem nghi vấn trong lòng hỏi một người từng gặp xem có được đáp án hay không.

- Quen? Sao muội lại hỏi vậy. - Quỳnh Vô Ưu thấy câu hỏi lạ nên hỏi ngược lại, trước giờ nhóm mình có bao giờ quen biết một cao thủ mạnh như thế đâu.

- Hắn..hắn.... - Tuyết Tiên Nhan hơi ngập ngừng, chuyện này không biết có nên nói không, vì thấy nó không liên quan gì cả, dù sao mình cũng nhìn thấy mặt tên kia rồi, mình cũng khẳng định khuôn mặt này hoàn toàn lạ, làm sao mà quen được.

- Hắn làm sao? - Thiên Thiên quan tâm hỏi, tưởng hắn làm gì Tiên Nhan.

Chờ tầm 1 phút, Tuyết Tiên Nhan mới kể ra sự việc xảy ra hôm đó, mọi người liền biến sắc, họ đều có thể nghĩ đến một khả năng, Thiên Thiên chèn vào một câu:

- Hôm đó, có lẽ tên đeo mặt nạ đen kia xuất hiện là để giúp ta ra khỏi khu rừng.

- Có lẽ hắn là nhị đệ! Nghe muội nói hắn bị thanh kiếm của cha muội đâm xuyên tim sao? - Quỳnh Vô Ưu hỏi với một tâm trạng khá lo lắng.

- Không thể nào! Mọi người nhầm cả rồi! Lúc hắn bị đâm thì mặt nạ hắn cũng biến mất, ta thấy rõ mặt hắn, không thể nào là nhị ca, tóc hắn màu đen nữa, mặt cũng không có đẹp như nhị ca. Hắn hoàn toàn lạ hoắc, nhưng mà nhãn thần của hắn trông quen lắm, không biết đã gặp ở đâu rồi.

- Thế vậy tại sao hắn đỡ cho muội một kiếm?

- Muội không biết.

======Cuộc bàn luận cuối cùng cũng không đi đến đâu cả, họ quyết định dùng thế lực của Tuyết gia để tìm trên giang hồ=========

Một tuần lễ sau đó, ý thức Lam Vũ dần dần mạnh hơn một chút, cuối cùng cũng có thể suy nghĩ rồi, tuy hơi trì độn một chút. Thanh niên hôn mê đang nằm ở Danh Y sơn trang kia chính là Lam Vũ, tối ngày hôm nay như thường lệ đám danh y sau khi thử hàng loạt thuốc không thấy hiệu quả bèn về nghỉ, còn tới lượt tiểu thư đanh đá kia vào tìm Lam Vũ trút buồn, trút giận, mắng đã một hồi thì cô nàng chuẩn bị lại véo tai, bóp mũi(do cả nhà toàn là người theo kỷ luật, theo đạo đức, nên trước mặt mọi người nàng phải cố gắng diễn mình là một người giống bọn họ, lúc không người thì tâm lý có trở nên chút biến thái). Ngay lúc tay nàng vừa vươn tới thì tay Lam Vũ đã bắt lấy tay nàng, nàng ta hết hồn nhưng không dám hét lên vì nàng hiện tại đang lén lút vào đây để "gây án", nàng rất sợ cha nàng phát hiện. Nàng thất thanh:

- Ngươi...ngươi tỉnh rồi? Buông..buông..buông ta ra. Nếu không..nếu không ta hô lên ngươi sàm sỡ.

Thế nhưng đáp lại nàng chỉ là một ánh mắt ngây ngô mở ra, cái đầu lắc qua lắc lại nhìn nàng thật kỹ, miệng kêu:

- Ô..ô..a..a.ô. - Như một đứa trẻ con mới sinh vậy, người thanh niên kia vậy mà vuốt ve tay nàng rồi cười rất thích thú.

Trong lúc đó Lam Vũ thật sự vẫn còn đang ngồi xếp bằng trong Hồn Giới, mắt vẫn mở nhưng chưa suy nghĩ được nhiều...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.