Từng Niên Thiếu

Chương 1: Kí ức




Hùng Cách Cách tức giận chất vấn: "Anh làm cái gì thế? !"

Phó Khương cười tủm tỉm đáp: "Hôn mắt chơi thôi, thú vị lắm, nếu không cô cũng hôn thử mắt của tôi đi?”

Tim Hùng Cách Cách run rẩy. Người này, nhất định là không phải người, không phải người mà! Cô rất muốn hỏi anh ta xem có phải anh ta bị trộn lẫn máu không? Trộn lẫn máu của người trái đất và người ngoài hành tinh? Nếu như không phải thì sao anh ta lại làm thế?

Để tỏ rõ sự hào phóng của mình, Phó Khương lập tức giang hai cánh tay nói: "Muốn hôn chỗ nào cũng được."

Lời của Phó Khương gợi ra sự tự sướng của Hùng Cách Cách, khiến tầm mắt vô cùng hạ lưu trượt đến một vị trí nào đó, nhưng ngay sau đó lại lập tức chuyển lên một độ cao nhất định, không để mình trở nên bỉ ổi như vậy. Cô quay đầu dùng lời lẽ chính nghĩa nói: “Không cần!”

Phó Khương nhếch môi cười, "Được rồi, vậy tôi tiếp tục hôn cô.”

Hùng Cách Cách vừa muốn nói cô "không chơi nữa" , nhưng cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra đã bị Phó Khương ngậm lấy dùng sức mút.

Hùng Cách Cách trợn to hai mắt quên cả hô hấp.

Qua một lúc lâu, Phó Khương buông Hùng Cách Cách ra, tổng kết một câu: "Hôn miệng vẫn thú vị hơn. Lần sau chúng ta tiếp tục chơi." Vẫy tay cực kỳ tiêu sái rời đi.

Hùng Cách Cách bất giác che miệng, rốt cuộc nhận ra mình bị cợt nhả! Nhưng cô có thể tìm ai nói lí lẽ đây? Có lẽ, cái tên bệnh tâm thần đấy còn tưởng đây là trò chơi cũng nên?

Nụ hôn đầu của cô cứ vậy mà kết thúc dưới miệng của tên Phó Khương đáng chết đó! Thật là quá bi đát!

Hùng Cách Cách khó chịu trong lòng, núi lửa nhỏ không nhịn được muốn bộc phát. Cô nhặt chiếc lọ thuốc màu trên bàn lên nện vào cửa! Không ngờ Phó Bạc Yến lại đẩy cửa vào, chẳng những anh ấy bị đập mạnh một cái mà còn bung ra thành phường nhuộm đỏ.

Hùng Cách Cách thầm than hỏng rồi, muốn chạy trốn nhưng cũng biết chẳng tránh được kiếp nạn này, đành phải đứng nguyên tại chỗ tội nghiệp nhìn Phó Bạc Yến.

Phó Bạc Yến lau thuốc màu đỏ chảy trên mặt mình, hướng về phía Hùng Cách Cách ngoắc tay.

Hùng Cách Cách lập tức cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân mình, làm bộ như không nhìn thấy.

Đúng lúc này Tô Hàng trở lại.

Anh đi tới hành lang thì trông thấy phía sau lưng của Phó Bạc Yến bèn vỗ vai anh ta hỏi: “Không phải nói có việc gấp bảo em đợi anh ở phòng họp à?Tự dưng lại chạy tới đây là sao?” Trong công ty hai người vẫn luôn duy trì quan hệ hợp tác, nên người ngoài không biết bọn họ là anh em ruột.

Phó Bạc Yến quay đầu lại, Tô Hàng hít vào một hơi, sau đó.... đột nhiên thỏa chí cười sằng sặc. Anh chỉ vào Phó Bạc Yến hỏi: "Chuyện....Ha ha ha....Ha ha ha ha....Chuyện gì thế này?"

Phó Bạc Yến quay đầu lại, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Hùng Cách Cách.

Hùng Cách Cách không ngừng lui về phía sau, cho đến không thể lui được nữa, đưa tay chộp một lọ thuốc màu trên bàn lên.

Phó Bạc Yến lạnh giọng hỏi: "Sao nào? Còn muốn đập tôi nữa hả? !"

Hùng Cách Cách lập tức đưa thuốc màu tới trước mặt Phó Bạc Yến, "Ừ, anh đập lại tôi đi, chúng ta huề nhau."

Phó Bạc Yến cầm lọ thuốc màu lên, Hùng Cách Cách rụt cổ lại.

Phó Bạc Yến ném nó về trên bàn, Hùng Cách Cách thở phào nhẹ nhõm.

Tô Hàng đi tới trước mặt của Hùng Cách Cách, đưa tay vuốt mái ngố dài của cô không nhịn được mà nhăn mày.

Hai mắt Hùng Cách Cách đỏ rực giống như bị bệnh đau mắt. Mí mắt thật dày lại pha chút tím bầm nhàn nhạt, trông hơi khủng khiếp. Có lẽ do nguyên nhân trời sinh nên hai mắt Hùng Cách Cách mới lớn nhỏ không đều nhau như vậy!

Tô Hàng rốt cuộc hiểu rõ tại sao Hùng Cách Cách phải chải mái ngố dài rồi, để che giấu đi đôi mắt lồi hết sức khó coi kia.

Anh hơi quẫn trí, hơi thất vọng, còn có chút buồn bực, cùng với.... chút đau lòng. Không biết vì sao cảm nhận của anh lúc này hơi phức tạp. Giống như tình cảm vẫn luôn ôm ấp trong lòng lại chỉ nhìn thấy bốn chữ to đùng “cảm ơn đã chiếu cố”.

Tô Hàng là người của chủ nghĩa mỹ học ưu việt nên giờ phút này khó tránh khỏi có chút mất mác.

Hùng Cách Cách thấy phản ứng của Tô Hàng trong lòng cảm thấy là lạ. Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, tìm được chiếc gương soi thử, phát hiện mình đã biến thành mắt lồi.

Nói thật, cô vẫn không mong ai có thể nhìn thấy đôi mắt phía sau của cô, bởi vì họ vừa thấy đã yêu cô đến chết cũng không thay đổi. Che mắt lại chỉ là để giảm bớt một vài rắc rối không cần thiết mà thôi. Phó Khương mút cô thành mắt lồi khiến Tô Hàng thất vọng với vẻ ngoài của cô, tất cả chuyện này đối với cô mà nói thật sự chẳng có gì to tát. Dù là mắt lồi hay là mắt long lanh thì không phải vẫn là mắt của Hùng Cách Cách cô sao?

Đẹp có chỗ tốt của đẹp mà xấu cũng có niềm vui thú của xấu, sống vui vẻ là được rồi.

Nếu như một người đàn ông, không thể chấp nhận sự xấu xí của cô trước mà chạy thẳng đến cái đẹp của cô, vậy thì thành thật xin lỗi bởi cô thực sự không có nhiều cái đẹp có thể để cho người ta thưởng thức như vậy.

Hùng Cách Cách quay đầu lại nhe răng cười với Tô Hàng.

Tô Hàng không nhịn được cũng cười. Anh đáp: "Nhìn cô xấu thế còn cười được nữa!"

Hùng Cách Cách cười hì hì không trả lời. Rốt cuộc cô có xấu hay không, chính bản thân cô biết!

Tô Hàng đưa tóc giả và đạo cụ cho Hùng Cách Cách ý bảo cô chuẩn bị xong, lập tức bắt đầu làm việc. Suy nghĩ một chút, lại đưa cho cô một nửa tấm mặt nạ ý bảo cô đeo lên.

Được rồi, anh thừa nhận anh thức sự quá tôn sùng mỹ học. Có đôi mắt trố của Hùng Cách Cách làm anh không tài nào sáng tác được.

Dưới sự chỉ điểm của Tô Hàng, Hùng Cách Cách bày ra các loại tư thế, quyến rũ, thuần khiết, nghịch ngợm, ngây thơ….

Con ngươi Tô Hàng chớp chớp, múa bút như bay.

Phó Bạc Yến lẳng lặng đứng ở một góc phòng làm việc, vừa chùi thuốc màu trên mặt, vừa yên lặng nhìn chăm chú vào Hùng Cách Cách.

Không thể phủ nhận dáng vẻ này của Hùng Cách Cách cực kỳ mê người. Khiến người ta không kìm nén được muốn đẩy ngã áp đảo. Làm cho người ta muốn hành hạ cô rơi nước mắt, nghe cô kêu khóc cầu xin tha thứ.

Vóc người nỏng bỏng, khí chất đơn thuần, cảm giác thần bí, là hấp dẫn trí mạng với đàn ông.

Tim của anh không kìm được mà đập điên cuồng . Ham muốn chiếm hữu mãnh liệt trong nháy mắt bắt anh làm tù binh.

Anh từng nhìn thấy Hùng Cách Cách trong lúc ngủ say nên biết mí mắt cô không phải màu xanh tím. Rất dễ nhận ra chuyện hôm nay là có người cố ý làm vậy. Mục đích của người kia là gì? Người đó cố ý điều Tô Hàng đi chỉ vì phá hỏng đôi mắt đẹp của Hùng Cách Cách ư

Người này, Hùng Cách Cách hẳn là biết.

Người này, cũng có thể là người Tô Hàng quen .

Dựa vào trực giác của đàn ông, Phó Bạc Yến cho rằng, người đó nhất định là một đàn ông.

Vậy mà, không biết vì sao anh không muốn chất vấn Hùng Cách Cách người kia rốt cuộc là ai, tại sao lại làm bầm mắt cô ở trước mặt Tô Hàng?

Chất vấn? Ha ha....một từ rất thú vị, không phải sao? Anh có thể dùng thân phận nào để đi chất vấn Hùng Cách Cách đây? Xem ra là anh ghen tỵ.

Hùng Cách Cách giống như một miếng đất nặn, có thể mặc cho người xoa tròn bóp méo, mang đến cho người ta hứng thú và vui vẻ. Bạn tưởng rằng có thể đắp nặn cô thành bất cứ hình dạng gì mà bạn muốn nhưng thật ra thì chỉ là biểu tượng mà thôi. Một cô gái như cô ấy vĩnh viễn chỉ là đất nặn ngoan cố.

Phó Bạc Yến rất mong đợi khoảnh khắc được nhào nặn Hùng Cách Cách trong lòng bàn tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.