Tung Hoành Nam Hạ

Chương 46




Nghe được rằng Lý Dật cũng tu luyện Thánh hệ Đấu khí, trong mắt thiếu nữ thoáng sự vui mừng, nhưng thần sắc ngay lập tức trở nên nghi ngờ” “Thật không? Ngươi tu luyện Thánh hệ Đấu khí rồi sao? Lẽ nào ngươi là người của Đấu Thần điện, cha ta nói người của Đấu Thần điện ai cũng thích giả thần giả quỷ, ông ấy nhìn không quen, nhưng ngươi xem ra không giống như loại người giả thần giả quỷ rồi!”

Lý Dật lập tức nói theo ý tứ của thiếu nữ: “Ừ, ta cũng không thích đám người của Đấu Thần điện, nhưng tác dụng hồi phục và trị thương của Thánh hệ Đấu khí thì rất rõ ràng đó.” Lý Dật vừa nói vừa đến bên đại điểu, đại điểu lại quẫy một cái, dường như có chút kháng cự với Lý Dật.

“Hồng linh nhi, bé ngoan, vị ca ca này muốn chữa thương cho ngươi, không cần sợ hãi! Nghe lời nha!” thiếu nữ nhẹ nhàng vỗ về đỉnh đầu của Hồng linh, những lời nói ấy giống như của một người mẹ hiền nói với con mình. Nhưng cách xưng hô này làm cho Lý Dật im lặng, đại điểu không phải là bạn thân thất của thiếu nữ sao? Tại sao lại nói “bé ngoan”, hơn nữa, luận về tuổi tác, hắn và thiếu nữ có thể là cùng thế hệ, nếu hắn là ca ca của đại điểu, đại điểu lại là bé ngoan của thiếu nữ, vậy thân phận bản thân há chẳng phải nhỏ hơn thiếu nữ kia một thế hệ.

Thánh hệ Đấu khí rót vào cơ thể Hồng linh, cơ thể to lớn của đại điểu lập túc run lên, nhưng biểu hiện đau đớn cũng từ từ tan đi. Lý Dật phát hiện Hồng linh bị thương không nhẹ, cho dù đẩy Thánh hệ Đấu khí đến cực hạn, nếu muốn hoàn toàn khôi phục vết thương, cũng không phải chuyện trong chốc lát là có thể hoàn thành được.

Bàn tay vững chắc của Lý Dật thu khỏi chỗ vết thương của Hồng linh nhi, cùng thiếu nữ đem đại điểu vào trong băng phòng nghỉ ngơi.

“Thế nào rồi? Khi nào Hồng linh nhi có thể bay lại?” thiếu nữ lo lắng hỏi.

“Chuyện này gấp không được, e rằng cần bốn năm ngày, bây giờ, chúng ta trước tiên nên đi đối phó với hổ đầu ma sa kia đã, không phải nàng muốn da của nó sao? À, đúng rồi, mỹ nữ, nàng tên gì?”

“Cha ta gọi ta là Băng nữ, còn ngươi? Ngươi tên gì?”

"Ta là Lý Dật, ngươi có thể gọi ta là Lý Dật ca ca!"

“À, Lý Dật ca ca, ngươi nhất định phải giúp ta giết hổ đầu ma sa ư, vốn chỉ định lấy một ít da của nó để làm quần áo cho cha ta. Hừ, giờ nó đã dám làm hại Hồng linh nhi, nên ta sẽ không dễ dàng tha cho nó sống nữa!”

Mặc dù Lý Dật còn rất nhiều nghi vẫn muốn hỏi thiếu nữ, nhưng hiện tại lấy được niềm vui và niềm tin của thiếu nữ là quan trọng nhất. Mà muốn làm cho thiếu nữ vui, thì không được khách khí với hổ đầu ma sa kia. Lý Dật nịnh thiếu nữ, không chỉ vì dung mạo thanh mỹ tuyệt luân của nàng. Mà hơn nữa vì Hồng linh nhi, muốn thoát ra khỏi thuyền băng khiến người ta phiền não này, xem ra giờ đây nó là hi vọng lớn nhất rồi.

Hổ đầu ma sa bơi gần thuyền băng cẩn thận từng chút đi tuần tra, cảm nhận được thực lực của hai vị thiếu niên trên thuyền, không cam lòng, lại không muốn buông tha bỏ đi như vậy. Cách xa như vậy, Lý Dật có muốn tấn công thì cũng là ngoài tầm với. Suy nghĩ, rồi Lý Dật nói với thiếu nữ: “Xem ra, cần phải có chủ ý gì đó, dẫn dụ đại ngư mập tới đây thì mới được!”

Thiếu nữ đánh vòng mắt mấy vòng, rồi nói: “Ta thì lại có một cách, nhưng cách này cần mượn một ít đồ của Lý Dật ca ca, không biết Lý Dật ca ca có bằng lòng không?”

Biểu hiện là lạ của Băng nữ khiến cho Lý Dật lo lắng, biết rõ là không phải chuyện gì tốt đẹp, nhưng vẫn hỏi thăm một cách vô thức: “Nàng muốn mượn cái gì?”

“Nghe nói hổ đầu ma sa này thích nhất là máu người, nếu Lý Dật ca ca có thể làm cho chút máu chảy ra, nói không chừng có thể thu hút dẫn dụ được nó!”

Ma thú thích máu người, điều này cũng không có gì lạ, chẳng qua là có trời mới biết khứu giác của hổ đầu ma sa kia mẫn cảm đến mức nào, cần bao nhiêu máu tươi mới có thể dẫn dụ được nó. Lý Dật phiền muộn, lại nhìn vào nét mặt chờ đợi của Băng nữ, cắn răng nói: “Nàng chắc chắn là có thể dẫn dụ nó tới chứ!”

"Ừ, ừ, ừ!" Băng nữ gật đầu giống như là gà con mổ thóc vậy.

Từ trong kinh mạch Lý Dật bèn bức ra một ít máu tươi, phun xuống biển, máu tươi hòa vào nước biển, rồi lan tỏa ra rất nhanh.

Đợi lúc lâu, hổ đầu ma sa vẫn không có động tĩnh gì, vẫn tuần tra cách thuyền hai trăm mát. Lý Dật lẩm bẩm nói: “Lẽ nào quá ít rồi, tên mập ấy không ngửi thấy, ta lại bức một ít nữa ra vậy!” Lý Dật dứt lời toan làm thật thì Băng nữ vội vàng khoát tay nói: “Đừng, đừng, đừng, ta vừa rồi chẳng qua là nói bậy, kì thực chỉ là muốn nhìn xem máu của ngươi có phải màu đỏ không thôi!”

Đây là người gì vậy, tại sao lại có những suy nghĩ kì quái như vậy chứ! Lý Dật tuyệt đối, có Vạn Thần làm chứng, nếu không phải nhìn thấy vẻ mặt vô tội của Băng nữ, thì hắn nhất định sẽ ném nàng xuống biển băng rồi.

Lý Dật im lặng, bị Băng nữ làm cho cứng đờ người. Thấy vẻ mặt cứng ngắc của Lý Dật, Băng nữ cười hì hì, vỗ vỗ mặt của Lý Dật, nói: “Lý Dật ca ca tức giận rồi à? Đừng tức giận, ta bồi thường tiền cho ngươi là được, nghe cha ta nó, trong thế giới loài người, cái gì cũng có thể dùng tiền để mua được, chút máu tươi của ngươi ta mua lại là được rồi. Cần bao nhiêu tiền?”

“Một ức kim tệ!” Lý Dật thuận miệng đáp, đối với sự tương phản mãnh liệt giữa dung mạo và tính cách này càng cảm thấy có hứng thú.

“Nghe có vẻ rất nhiều đấy. Được, đợi vết thương của Hồng linh nhi tốt lên, ta đưa ngươi về nhà lấy!” Băng nữ ngược lại không giống như nói giỡn, mà nói rất chân thành.

Đào được mỏ vàng hay sao mà có tiền như vậy? Nhưng Lý Dật nhìn ra Băng nữ mặc dù không nói giỡn, nhưng tiểu thư này rõ ràng không có khái niệm gì về tiền, có lẽ là đại tiểu thư này từ bé tới giờ chưa hề tự cầm tiền đi mua thứ gì cả.

Đột nhiên, từ bên dưới thuyền băng truyền tới một âm thanh, sau đó toàn bộ thuyền đều rung lên, dường như là va phải đá ngầm. Một thoáng ngay sau đó thêm một phát nữa, rồi thêm một lần nữa. Lý Dật lúc này mới rõ, bên dưới thuyền băng đang có một vật gì đó tấn công thuyền. Quay đầu nhìn ra xa thì hổ đầu ma sa bị thương không nhẹ kia vẫn cách đó hai trăm mét, hiển nhiên không phải nó làm rồi.

Không lâu sau, Lý Dật biết được là do ai làm!

Xung quanh thuyền băng, mấy cái đầu to từ từ trồi lên mặt nước, không nghi ngờ gì ánh mắt không có hảo ý đánh giá Lý Dật và Băng nữ. Rồi nhiều con thêm nữa, những cái đầu ma sa này dần dần xuất hiện dày đặc trên mặt biển xung quanh thuyền băng.

"Xem ra ta chó ngáp phải ruồi rồi, biện pháp kia quả nhiên hữu hiệu!" Băng nữ cười hì hì, đối mặt với bầy ma sa lớn và đông như vậy mà còn có thể bĩnh tĩnh được, khiến Lý Dật phải tự than thở vì công phu của mình không sánh bằng được.

“Mỹ nữ, nàng có thể nghĩ ra cách nào đuổi đám mập muốn lấy mạng người này đi không?”

Băng nữ vô tội lắc đầu: "Không có! Nếu cha ta ở đây, ông nhất định sẽ có cách!"

"Vấn đề là cha nàng bây giờ không có ở đây a, đại tiểu thư!"

"Có ngươi đang ở đây rồi, Lý Dật ca ca, nam nhân bảo vệ nữ nhân, không nên sao?"

“Ta có lẽ không có trâu bò như cha nàng!”

“Trâu bò là sao?”

“Trâu bò chính là ở giữa ngưa A và ngưu C đó.”

Băng nữ càng không hiểu, nhưng từ đó lại nảy sinh một sự thúc giục khiến người khác không tự chủ được mà muốn đến bảo vệ nàng. Nhưng lời tiếp theo của Băng nữ lại khiến Lý Dật phiền muộn cực kì: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì. Nhưng cha ta có đưa ta một cái Truyền tống bài, có thể về nhà bất cứ lúc nào. Nếu ngươi thực sự không được, thì ta chỉ có thể về nhà thôi.”

Rất tốt, rất cường đại, thảo nào có thể bình tĩnh như vậy, thì ra là có tuyệt chiêu bảo vệ tính mạng đặc biệt như vậy. Vấn đề là, nếu không phải đại tiểu thư nàng muốn da của hổ đầu ma sa, há phải triệu tới nhiều ma sa như vậy. Nàng phủi mông đi lúc nào cũng được, còn Lý Dật ta thì tìm quỷ mà khóc thôi!

“Truyền tống bài của nàng, có thể dẫn ta cùng đi không?” Lý Dật yếu ớt hỏi.

“Không thể! Truyền tống bài chỉ có thể đưa một mình ta đi. Hơn nữa nếu có thể, ta tại sao phải đem ngươi về nhà, cha ta không thích người lạ đến nhà mình. Ngươi đi rồi, thì ông ấy cũng sẽ giết chết ngươi.”

Lúc này, một hổ đầu ma sa đã thử thăm dò nhảy lên thuyền băng, con mắt tròn căng mang theo ý khiêu khích nhìn Lý Dật và Băng nữ.

"Lý Dật ca ca, mau đánh nó!"

Không cần Băng nữ nhắc nhở, Lý Dật lật tay, Kim Long cung xuất hiện, dây cung căng như trăng rằm, vài tiếng khanh khanh rào rào vang lên, lập tức trên cái đầu tròn núc ních của ma sa toạc ra mấy cái lỗ đầy máu, mấy cái lỗ này thoạt nhìn thấy không đủ lớn, nhưng là trí mạng, hỗn hợp máu và óc từ lỗ đó chảy ra. Ma sa giãy giụa trong chốc lát, rồi bất động!

Lý Dật hạ thủ với ma sa này, chính là muốn uy hiếp những ma sa khác, quả nhiên, với kết cục của người dẫn đường, những ma sa khác không lập tức phát động tấn công.

"Lý Dật ca ca, ngươi thật là lợi hại!" Băng nữ vừa khen vừa sôi nổi chạy tới bên thi thể ma sa kia, trường kiếm màu bạc khua vài đường, đã cắt được mấy mảng da cá, rồi nhét vào trong dung giới, động tác thuần thục như thể một đồ tể.

"Mỹ nữ, ngươi ở bên ngoài quan sát động tĩnh, ta đi trị thương cho Hồng linh nhi!” Lý Dật không phải người mới gặp một đóa hoa hồng thì đầu liền nóng, nhiều ma sa như vậy, cho dù từng con chạy tới, thì Đấu khí của bản thân cũng không đủ. Hơn nữa vạn nhất bọn chúng phát động quần công, hoặc là phá hủy thuyền băng, tình thế thực sự rất nguy hiểm. Cho nên trước mắt điều quan trọng nhất là, chữa trị cho Hồng linh nhi nhanh chóng bay lên được, thì mới có thể thoát khỏi hiểm cảnh này.

Tình hình vết thương của đại điểu không nhẹ, bản thân lại không có căn cơ Thánh liệu Đấu khí, toàn bộ đều là Đấu khí do Lý Dật từ bên ngoài đẩy vào, hiệu quả kém đi vài phần. Băng nữ lo lắng cho bạn tốt của mình, cũng không chuyên tâm cảnh giới, thỉnh thoảng lại chạy vào trong băng phòng xem tình hình.

Lý Dật rốt cuộc nhịn không được, nghiêm khắc nói: “Chỗ này không cần nàng giúp, đi ra bên ngoài!”

Bị thần sắc của Lý Dật hù, Băng nữ thè lưỡi, quay người chạy ra khỏi băng phòng, Chỉ có điều, vài giây sau, Băng nữ lại chạy vào.

“Ma sa, rất nhiều ma sa!”

Lý Dật giật mình, ngừng chữa trị cho Hồng linh nhi, chạy ra khỏi băng phòng. Bên ngoài băng phòng, toàn bộ xung quanh thuyền băng là những cái đầu to cùng những cái miệng dính đầy máy. Sức nặng mấy chục tấn đè lên thuyền băng khiến cho thuyền băng như núi băng nhỏ này chìm xuống vài mét, may mà dự phòng phần đường đi về sau băng sẽ bị tan, Lý Dật tạo chiếc thuyền này cũng đủ lớn, nếu không bị ép xuống như vậy, e rằng phải chui xuống dưới mặt biển rồi.

Không giống bất kì thứ gì, Kim Long cung của Lý Dật liên tục phát ra tiếng xé gió khanh khanh, những múi tên Đấu khí bắn vào đầu ma sa một cách chuẩn xác. Nhưng muốn súc thế Đấu khí đến cực hạn, để sát thương hữu hiệu thì cũng cần có thời gian, với tốc độ tiến tới của vây cá cùng cơ thể của ma sa, lực sát thương của Kim Long cung mặc dù kinh người nhưng dường như còn chưa đủ nhanh.

"Đại tiểu thư, xin nàng cũng đừng nhàn rỗi xem cuộc vui được không, giúp đỡ chút chứ!"

Băng nữ muốn chết này, mỗi lần Lý Dật giết chết một ma sa, liền giơ tay hoan hô tung tăng như chim sẻ, dường như hoàn toàn không ý thức được tình thế nguy cấp trước mắt. Đợi cho mấy tên mập này tiến tới, mở to miệng đầy máu về phía bọn họ, thì chính là làm điểm tâm cho bọn chúng rồi.

“À, ta không phải không giúp, muốn giúp thì ngươi nói một tiếng đi, không nói ta làm sao biết ngươi cần giúp gì!” Băng nữ dường như có thiên phú giống như hòa thượng trong một bộ phim mà ăn thịt hắn xong thì sẽ trường sinh bất lão.

“Ta bây giờ không phải yêu cầu nàng giúp đó sao?”

Vòng bao vây của ma sa ngày càng ít, Băng nữ rốt cuộc cũng ra tay. Kì thực, thực lực của Băng nữ này, Lý Dật có thể nhìn ra, tuyệt đối không thấp hơn hắn, còn thanh trường kiếm màu bạc kia, tuy không phải Siêu phẩm Thần binh, nhưng từ bảo thạch và ma hạch được khảm nạm trên kiếm, có thể thấy uy lực của kiếm tuyệt đối vượt qua uy lực Cửu phẩm của bản thân.

Thực lực Đấu Tôn, thân pháp nhẹ nhàng, cộng thêm binh khí siêu phẩm, cùng với lực sát thương trí mạng của Lý Dật, Băng nữ đánh cho máu tanh chảy khắp nơi, làm cho đám ma sa kia trong lòng càng thêm run sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.