Tung Hoành Nam Hạ

Chương 40




Tàu Đấu Thần xuất phát, đó chính là động lực lớn nhất khiến La Tuyết Phong là Lý Dật ra sức đương đầu với hai tên đại ma đầu.

- Lý Dật, La Tuyết Phong, mau lên tàu!

Ánh Vũ Tình đứng ở đuôi tàu hô lớn. Tửu Quỷ tuy đánh nhau không ra gì, nhưng thực lực không tầm thường, dưới sự điều khiển của hắn, Tàu Đấu Thần rất nhanh phá vỡ lớp băng, tiến ra Biển Băng Trôi.

Tàu Đấu Thần khởi hành lập tức thay đổi cục diện của bốn người ở trên bờ.

Kha Bỉ Tán và Ma Thành Thành Chủ bắt đầu phản kích, hai gã cũng không thèm để ý đến uy lực của siêu phẩm thần binh, bố trí từng lớp không gian phòng ngự ở trước mặt, sau đó đấu khí đã đề thăng đến cực hạn liền đánh về phía Lý Dật và La Tuyết Phong.

Lúc này Lý Dật và La Tuyết Phong vừa khống chế Phá Thiên Kiếm và Thí Long Tiên vừa lui dần về phía Tàu Đấu Thần đang dần rời khỏi bờ biển. Do lui lại như vậy nên khoảng cách với siêu phẩm thần khí cũng xa dần, khả năng khống chế cũng kém dần đi, không những không phá vỡ được lớp không gian phòng ngự của Kha Bỉ Tán và Ma Thành Thành Chủ mà hai đạo đấu khí mang theo năng lượng kinh người còn mạnh mẽ lao tới.

- Lý Dật! Hợp kỹ!

La Tuyết Phong hô lớn, siêu phẩm thần binh ở cách xa năm sáu mét, rõ ràng là không kịp thu về để đối phó với hai đạo đấu khí này, ngoài cách hợp kỹ để gắng sức chống lại thì tựa hồ cũng không còn cách nào tốt hơn cả.

Lý Dật thủ quyết vừa động, thôi động thổ hệ đấu khí, qua sự cường hóa của thiên khôn địa càn châu, trong nháy mắt đã kết thành một tầng đấu khí ở trước mặt, đặc tính phòng ngự của thổ hệ đấu khí lúc này đã được hiện rõ, năng lượng phòng ngự kiên cố giăng ra trước mặt, nếu lúc này La Tuyết Phong cũng dùng thổ hệ đấu khí dựng lớp phòng ngự lên thì tuy có thể chịu chút thua thiệt, nhưng chắc chắn có thể ngăn chặn được đòn tấn công của hai gã Đấu Tôn cao cấp mà không bị thua thiệt quá ư nghiêm trọng.

Nhưng khiến Lý Dật bất ngờ là, trong khi hắn đang cố hết sức bày lớp phòng ngự ra thì La Tuyết Phong lại không hề hợp kỹ cùng hắn.

La Tuyết Phong dưới sự yểm hộ của lớp phòng ngự của Lý Dật, thân hình lao ra phía biển, nhẹ nhàng lướt trên lớp băng trôi, đáp lên Tàu Đấu Thần.

- Lý Dật huynh đệ, xin lỗi nhé. Ai bảo ngươi là cường giả trẻ tuổi duy nhất có thể so sánh được với ta cơ chứ.

La Tuyết Phong ngữ khí lạnh lùng khiến Lý Dật hiểu rằng, lần này không phải là kích động nhất thời của La Tuyết Phong, mà là cơ hội đã chờ đợi từ lâu.

Không ngờ, thời khắc quan trọng này, La Tuyết Phong lại chơi cho Lý Dật một vố.

Cảm giác bị người khác chơi xấu rất không dễ chịu! Đồng thơi hai cỗ đấu khí đánh lên lớp đấu khí phòng ngự cũng rất không dễ chịu.

Một tiếng nổ lớn vang lên, lớp đấu khí phòng ngự màu đất đỏ đột nhiên tan rã, dư lực của đấu khí đánh mạnh lên người Lý Dật, đột nhiên khiến Lý Dật bay ngược lại mười mấy mét, rơi tõm xuống làn nước biển lạnh buốt.

Nước biển lạnh buốt khiến tinh thần Lý Dật chấn động, không bị ngất đi, lần này chịu tổn thất không nhỏ, lục phủ ngũ tạng tựa hồ bị nát vụn, đau thấu xương, kinh mạch cũng bị chấn vỡ mấy chỗ, không thể chuyển động bình thường. Ngoài ra, khiến Lý Dật càng bực bội là, hắn không hề đề phòng La Tuyết Phong, đúng vào lúc quan trọng nhất thì lại trở thành quân cờ trong tay kẻ khác, điều đó khiến Lý Dật càng đau đớn hơn.

Hợp lực đánh bay Lý Dật xuống biển, Kha Bỉ Tán và Ma Thành Thành Chủ cũng không rảnh rỗi để ý tới Lý Dật, thân hình lao lên, đạp trên lớp băng trôi đuổi theo Tàu Đấu Thần.

Lúc này, ngoài Tác Mã Lý đang điều khiển tàu ra còn những người khác đều chạy lại bên bàn xoay, ra sức xoay bàn xoay, hai hàng mái chèo bên thân tàu điên cuồng hoạt động, tác phẩm kiệt xuất của thiên tài Tác Mã Lý lúc này thể hiện ra tốc độ kinh người, cho dù Kha Bỉ Tán và Ma Thành Thành Chủ thi triển tốc độ đến cực hạn nhưng muốn lập tức đuổi theo được Tàu Đấu Thần cũng là việc không thể nào. May mà trên mặt biển cũng đầy rẫy những tảng băng trôi. Rất nhanh, một con tàu, hai thân ảnh người chỉ còn là những bóng đen ở phía chân trời.

Từ trong làn nước biển lạnh buốt leo lên, bởi kinh mạch đã bị tổn thương, đấu khí không thể vận chuyển được nên sự giá lạnh xâm nhập vào trong xương tủy khiến Lý Dật không ngừng run rẩy, thân thể cũng trở nên đông cứng lại.

Muốn không bị đông cứng lại thì tốt nhất là phải khôi phục lại những chỗ kinh mạch đã bị tổn thương, để đấu khí có thể luân chuyển được, người tu luyện đấu khí sợ nhất chính là kinh mạch bị thương tổn, đấu khí bị ngưng tụ lại ở đan điền khí hải không thể lưu chuyển được, cho dù đấu khí có cường đại đến mấy thì cũng giống như kẻ ôm đống vàng mà chết đói, đó chính là bi kịch đau đớn nhất.

Ngồi xếp bằng xuống, tự kiểm tra thân thể, Lý Dật không khỏi lo lắng, kinh mạch bị tổn thương năm sáu chỗ, đều là kinh mạch quan trọng ở bụng và ngực, muốn khôi phục lại hoàn toàn cần phải mất mấy ngày. Mấy ngày trong điều kiện giá lạnh ở trên bờ biển này, cho dù không có tuyết rơi thì e rằng cũng sẽ bị lạnh cóng thành đống tuyết.

- Tiểu tử, xem ra phiền phức lần này không nhỏ.

Xà Tôn Giả từ trong dung giới bay ra, hóa thành một đạo hư ảnh, xem xét tình trạng của Lý Dật.

- Chưa chết được.

Lý Dật yếu ớt trả lời.

- Bây giờ chưa chết được, nhưng mấy ngày nữa thì khó nói.

Xà Tôn Giả cũng ý thức được tình trạng không tốt của Lý Dật hiện tại, nhưng những lời tiếp theo của Xà Tôn Giả còn khiến Lý Dật buồn bực hơn.

- Bổn tôn để cứu ngươi hiện tại cũng chỉ còn một chút hồn tàn, cũng chẳng khá hơn ngươi là mấy. Ngươi cũng chẳng thể dùng thiên ma đấu khí để bồi bổ cho bổn tôn, bổn tôn cũng không thể giúp ngươi được, ngươi đành tự nghĩ cách vậy.

Lý Dật tức giận nói:

- Nếu đã không giúp được ta thì ngươi nằm im trong dung giới đi, còn chạy ra làm gì.

- Bổn tôn chỉ muốn nhắc ngươi, ở đây gió lớn, lẽ nào ngươi không biết tránh vào trong rừng cây hay sao?

Chỉ vì việc này thôi sao? Lý Dật rất muốn giơ tay tát cho chút hồn tàn này tan tành luôn, nhưng lại nghe Xà Tôn Giả nói tiếp:

- Ý ta là nếu ngươi muốn đi vào trong rừng thì hãy để Hồng Hoang Chi Giới ở chỗ nào dễ thấy ở trên bờ biển, như vậy cũng dễ để cho người khác phát hiện ra, tránh cho bổn tôn phải đợi không biết bao nhiêu năm mới gặp được nhân loại có con mắt tinh đời phát hiện ra.

Tình người bạc bẽo! Mình vẫn còn chưa chết, Xà Tôn Giả đã bắt đầu tính đến chuyện sau khi mình chết rồi. Thì ra lão quỷ này cảm thấy Lý Dật không thể sống nổi nữa, nên mới chạy ra yêu cầu như vậy.

- Lão quỷ, ngươi có tin ta ném Hồng Hoang Chi Giới xuống biển hay không?

Lý Dật giận dữ uy hiếp.

- Hì hì, ngươi sẽ không làm thế đâu, chúng ta là sư đồ, nhân phẩm của ngươi bổn tôn biết rất rõ. Ngươi tuy không phải người tốt, nhưng không đến nỗi làm việc hại ngươi không lợi cho mình. Hơn nữa bổn tôn cũng đã tận tâm tận lực vì ngươi, là do ngươi không có duyên với Thần Chi Lĩnh Vực, việc này không thể trách bổn tôn được.

Những lời này của Xà Tôn Giả tuy có vài phần nịnh nọt, nhưng cũng không phải không có lý. Lý Dật cũng chỉ là trong lúc tức giận lên tiếng uy hiếp, cũng không đến nỗi vứt Xà Tôn Giả và Hồng Hoang Chi Giới xuống biển thật.

- Lão quỷ, ngươi thực sự cho rằng ta không sống được nữa hay sao?

- Theo tình hình thương thế của ngươi thì không đến nỗi nguy kịch, vấn đề là thứ nhất bổn tôn không thể giúp ngươi được, thứ hai, hoàn cảnh nơi này quá khắc nghiệt, nếu ngươi có thể chịu đựng được ba ngày, khôi phục lại được kinh mạch đã bị thương tổn thì có thể sống, nếu không thì chỉ có thể chết.

Những phán đoán này và phán đoán của Lý Dật hoàn toàn trùng khớp.

- Lão quỷ, ta sẽ sống cho ngươi xem.

Lý Dật giận dữ nói rồi đứng dậy đi về phía rừng cây, hành động này ảnh hưởng tới thương thế của cơ thể, khiến Lý Dật xây xẩm mặt mày.

- Đồ đệ tốt, ngươi tìm chỗ nào đó để ta lại, nếu ngươi thành công thì quay lại tìm bổn tôn cũng không muộn.

- Chết thì cùng chết, sống thì cùng sống.

Lý Dật lạnh lùng đáp, sự phản bội của La Tuyết Phong khiến Lý Dật vô cùng bực bội, không thèm để ý đến lời nói của Xà Tôn Giả, vẫn giữ Hồng Hoang Chi Giới ở trên người.

Rừng cây sau khi bị Lý Dật và La Tuyết Phong tàn phá lúc này chỉ còn lại những gốc cây cao thấp khác nhau, muốn tìm một nơi tránh gió thì phải đi mấy trăm mét, nhưng cũng đủ khiến Lý Dật cảm thấy khó khăn, đi được mấy chục mét hắn lại dừng lại thở dốc, thỉnh thoảng còn nôn cả ra máu.

Cuối cùng cũng vào đến rừng cây, tìm một gốc cây lớn, dựa vào phía tránh gió, ngồi xuống, ý niệm của Lý Dật phát động, Quỷ Ảnh Khôi Lỗi đổi được từ chỗ Ánh Vũ Tình liền xuất hiện bên cạnh Lý Dật. Nhưng khiến Lý Dật cảm thấy buồn bực là Tử Y Khôi Lỗi này cũng tu luyện ám thuộc tính đấu khí chứ không phải là hỏa hệ đấu khí, không thể sưởi ấm cho hắn. Nhưng dưới sự khống chế của hắn, Quỷ Ảnh Khôi Lỗi cũng không phải không có tác dụng, ít nhất thì cũng có thể cắt mấy tấm băng lớn quay quanh thân ngươi Lý Dật, giúp hắn tránh được làn gió lạnh buốt.

Ngồi ở trong phòng băng kín gió, Lý Dật cởi lớp quần áo đã đóng băng ra, thay bằng một bộ quần áo đen ở trong dung giới, vẫn thấy chưa đủ liền lột cả bộ quần áo tím trên người Quỷ Ảnh Khôi Lỗi ra khoác lên, dù sao Quỷ Ảnh Khôi Lỗi cũng không sợ giá lạnh, quần áo cũng chỉ để trang trí mà thôi.

Quỷ Ảnh Khôi Lỗi chưa nhiều tuổi lắm, bộ dạng chỉ khoảng ba mươi, trước khi bị luyện thành khôi lỗi thì đang thời xuân sắc, cơ thể trắng muốt khiến ngươi khác thèm muốn, chỉ tiếc là Lý Dật hiện tại không có tâm trạng để hưởng thụ.

Công tác tránh lạnh đã chuẩn bị xong, Lý Dật mới bắt đầu loại bỏ tất cả mọi tạp niệm, tập trung tinh thần, dẫn đạo thánh hệ đấu khí dần đi về phía kinh mạch bị thương tổn đầu tiên. Hiệu quả trị liệu của thánh hệ đấu khí là tốt nhất trong chín hệ đấu khí, nhưng muốn khôi phục lại chỗ kinh mạch đã bị rách rời này thì không phải việc đơn giản.

Cho dù không bị gió lạnh tấn công nhưng nhiệt độ của môi trường hiện tại cũng rất thấp, nơi kinh mạch bị thương tổn đầu tiên vẫn chưa khôi phục được 1/10, Lý Dật đã cảm thấy sắp lạnh cóng, đầu óc cũng trở nên mơ hồ. Nếu không muốn thăng thiên vào lúc này thì tốt nhất là phải đứng dậy vận động.

May mà phòng băng này cũng rộng bảy tám mét vuông, cũng có chỗ để đi lại. Đi lại mấy chục vòng, thân thể nóng lên một chút, Lý Dật lại ngồi xuống, tiếp tục công việc trị thương.

Vừa trị thương vừa hoạt động thân thể như vậy, tiến triển rất chậm chạp, hơn nữa một lúc sau, một vấn đề nghiêm trọng đã bày ra trước mắt Lý Dật.

Do không thể hấp thu thiên địa linh khí để cung cấp năng lượng cần thiết cho cơ thể, Lý Dật rất nhanh đã cảm thấy đói. Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng, vì lạnh nên đói, vì đói nên lạnh, nếu không giải quyết vấn đề của cái bụng, e rằng chỉ đến ngày mai, Lý Dật sẽ không còn sức để đi lại nữa. Mà trong điều kiện thời tiết như vậy, không đi lại đồng nghĩa với chết cóng.

Cũng may mà trong lúc chuẩn bị thực phẩm, mỗi người đều nhét một ít vào trong dung giới đề phòng lúc cần tới. Bây giờ tảng thịt khoảng bốn năm cân đó liền trở thành chiếc phao cứu sinh cho Lý Dật. Lý Dật cẩn thận cắt miệng thịt rừng đó ra làm ba phần, chuẩn bị cho ba ngày, hai phần nhét lại vào trong dung giới, cầm lấy miếng còn lại đưa lên gặm. Miếng thịt này hình như là thịt đùi của con thú rừng nào đó, nếu mà nướng thì nhất định sẽ rất ngon, nhưng ăn sống thì vừa dai vừa tanh, để tránh lãnh phí sức lực, Lý Dật cắt thành từng miếng nhỏ, nhai một chút rồi nuốt luôn.

Kỹ năng sinh tồn Lý Dật không hề thiếu, nhưng vấn đề là lúc này kinh mạch đang bị thương tổn, không thể sử dụng đấu khí, nên rất nhiều việc đều không thể làm nổi.

Ăn thịt thú rừng rồi, thể lực cũng khôi phục không ít, Lý Dật lại tiếp tục việc trị thương. Chỗ thương tổn đầu tiên chữa trị thêm được hai phần nữa thì cơn lạnh lại kéo đến. Lý Dật đang định đứng dậy vận động thì đột nhiên nghĩ tới Quỷ Ảnh Khôi Lỗi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.