Tung Hoành Nam Hạ

Chương 33




Sắc trời tối dần, trong hang động không có lấy chút ánh sáng, chỉ có cửa động hiện ra với chút ánh sáng. Trong khoảng không gian tĩnh mịch của hang động, đến cả ánh sáng của Đấu khí cũng biến mất, đám người Lý Dật đã kết thúc trị thương và lẳng lặng nghỉ ngơi.

Bị thương nghiêm trọng như vậy, mặc dù bây giờ đã ổn định lại, nhưng muốn hồi phục triệt để thì cũng phải mất vài ngày tĩnh dưỡng.

Bên ngoài hang động, lớp tuyết dày không những che lấp hoàn toàn vết chân của bọn người Lý Dật, mà ngay cả cửa hang cũng hoàn toàn bịt kín. Trong cánh đồng tuyết mệnh mông quỉ dị này, ngoài băng tuyết và sự tĩnh mịch ra, tựa hồ không có một thứ gì khác.

Đêm tối và ban ngày luân phiên, tuyết rơi lúc to lúc nhỏ, nhưng vẫn không ngừng lại. Sau ba ngày, bên ngoài hang động đã bị lớp tuyết bao phủ kín, đột nhiên lớp tuyết đó bị chọc thủng một lỗ nhỏ, sau đó xuất hiện khuôn mặt nhỏ xấu xú của Tạp Lý Lộ Tư. Sau khi Tạp Lý Lộ Tư ra ngoài, một mảng băng tuyết lớn sập xuống, Lý Dật, La Tuyết Phong, Tác Mã Lý và Ánh Vũ Tình nối đuôi nhau bước ra.

Trong hang động buồn chán mấy ngày rồi, năm người tham lam hít thở lấy không khí trong trẻo, lạnh lùng như mới lại bên ngoài.

Sau khi trải qua sự hưng phấn này, trên mặt mỗi người bắt đầu toát ra sự bất an, Đội trưởng La Tuyết Phong nhìn xung quanh, trong đầu phán đoán tình thế hiện nay.

- Hiện tại chúng đã đã thoát được đám người Kha Bỉ Tán, nhưng Tác Mã Lý, các ngươi có ai biết đây là đâu không?

Cảnh vật trước mắt và Thần chi lĩnh vực trong tưởng tượng thật khác nhau quá xa.

- Ta cũng cảm gác đây không phải là Thần chi lĩnh vực, thật là gặp quỷ rồi, chúng ta đã lạc đường?

Còn Ánh Vũ Tình thì triển khai đấu cánh màu đen của mình, muốn nhìn một chút xem nơi đây có tồn tại chế độ cấm không. Nhưng thật không may, bất kể Ánh Vũ Tình phe phẩy đấu cánh như thế nào, thì chân nàng cũng vẫn cứ đạp trên mặt đất.

- Ai có thể nói cho ta biết, chúng ta hiện đang ở đâu?

La Tuyết Phong nhìn mọi người với chút bất đắc dĩ và bất lực.

- Ta nghĩ bây giờ chúng ta đã chính thức bước chân vào con đường đi tới Thần chi lĩnh vực.”Lý Dật nói lại những lời của Xà Tôn trong đầu mình cho mọi người nghe:

- Nói một cách nghiêm túc, Thần chi lĩnh vực không thuộc về Đấu Thần đại lục, nó thuộc một đại lục khác, một đại lục của cường giả. Vị trí của chúng ta hiện giờ, không có gì bất ngờ, là đang ở biên giới của thế giới băng tuyết.

- Biên giới? Ý ngươi là đi ra khỏi khu vực biên giới này, sẽ tiến vào phạm vi của Thần chi lĩnh vực ư?

- Thật đáng tiếc, Tác Mã Lý lão huynh, ta cũng hi vọng như huynh mong muốn. Nhưng sự thật là, đầu biên giới của thế giới đóng băng, là biển lớn, là một mảng mênh mông không biên giới, quanh năm là biển băng nổi, cho nên nó mới có tên như vậy. Chỉ có vượt qua được biển băng này mới có thể tìm đến được Thần chi lĩnh vực.

- Không phải chứ, phải vượt qua biển nữa ư? Tại sao lại phiền phức như vậy!

Tác Mã Lý bất mãn lẩm bẩm:- Lý Dật, sao ngươi biết nhiều thế, sẽ không lầm đó chứ!”

- Vậy chúng ta cứ đi về hướng bắc, xem phía trước mặt có biển băng nổi không, thì có thể chứng minh được tai nói đúng hay sai!

- Ta tin ngươi!

La Tuyết Phong lấy la bàn ra, chỉ phương hướng, cũng không tốn nhiều lời, sải bước đi.

Lớp tuyết dày còn mới xốp mềm khó đi, mỗi bước chân đạp xuống như bị lún cả nửa mét, nhưng mặc dù tới được biên giới thế giới đóng băng, năm người bọn họ không lo lắng nhiều về Ma thú. Thông thường, trong rừng sâu ở khu vực biên giới của, đều không có những Ma thú cao phẩm giai gì xuất hiện.

Bước đi khó khăn cả ngày trời, trời tối lại, La Tuyết Phong lại đi tìm một hang động, đưa mọi người vào trú chân. Cái động này to hơn nhiều so với cái động trước, hơn nữa trong động lớn có động nhỏ, động nhỏ lại thông với động lớn. Đám người Lý Dật chỉ định ở lại một đêm nên cũng không muốn đi xem xét.

Ổn định rồi, La Tuyết Phong nhìn quanh mọi người, bỗng nhiên cười tươi rồi nói:

- Những ngày vừa qua mọi người đều đã vất vả rồi, đêm nay có thể hưởng thụ thoải mái một phen. Lý Dật, ngươi và ta cùng nhau đi săn vài con thú, Tác Mã Lý, Ánh Vũ Tình tiểu thư, các ngươi chuẩn bị ít củi.

- Đồ nướng ư Tuyết Phong sư huynh, ta thích!

Lý Dật cũng cảm thấy sau khi được sống lại từ chỗ chết, cũng nên chúc mừng một trận ra trò.

Trong rừng sâu đầy băng tuyết tự nhiên không thấy có những Ma thú lớn, những con thú nhỏ thì cảm nhận được khí tức cường giả của Lý Dật và La Tuyết Phong, từ đằng xa là đã chạy mất rồi, vì vậy hai người đi cả buổi trong rừng, đến nửa cọng lông thú cũng không nhìn thấy. Hai vị Đấu Tôn cường giả đi ăn, nếu tay không trở về, thì thật sự là rất mất mặt.

- Tuyết Phong sư huynh, ngươi đã đi săn bao giờ chưa? Cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách!

Lý Dật cười nhăn nhó.

- Chưa từng đi bao giờ, hồi trước thì có cùng các huynh đệ sư phụ ở Học viện đi vào rừng sâu ma thú để luyện công, nhưng trước giờ chưa bao giờ gặp tình trạng không có lấy một con thú sống cả. Chúng ta nên cố gắng thu liễm khí tức lại đi!

Gương mặt La Tuyết Phong cũng tỏ ra phiền muộn.

- Sự mẫn cảm của những loài vật nhỏ còn mạnh hơn cả loài người.

Lý Dật vừa nói, vừa quan sát địa hình, tuy là chưa từng đi săn qua, nhưng cuộc sống hoang dã bên ngoài thế này Lý Dật cũng thấy quen thuộc rồi:

- Tuyết Phong sư huynh, có nhìn thấy quả núi nhỏ phía xa kia không? Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì bên trong đó nhất định có rất nhiều thú. Như vậy đi, chúng ta chia hai đường, ta trái huynh phải, nhanh chóng đi lên núi, tranh thủ đục nước béo cò kiếm lấy một vài con thú!

La Tuyết Phong cũng không có cách nào tốt hơn, chỉ còn cách gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Ngọn núi này cũng cao đến vài trăm mét, trước sau đều là vách núi cheo leo, chỉ có cây cối hai bên. La Tuyết Phong và Lý Dật mỗi người đứng một bên, sau đó cũng không thu liễm khí tức lại, lướt nhanh lên đỉnh núi. Những con thú trong rừng cây bị đuổi, lập tức đều tuôn ra từ đỉnh núi, thỏ, hồ li chạy khắp nơi, một cảnh hỗn loạn diễn ra.

Lúc Lý Dật và La Tuyết Phong tụ hợp tại đỉnh núi, tối thiểu cũng có vài chục con thú đang hoảng loạn tháo chạy, thậm chí có vài con không để ý đến vách núi, nhảy luôn xuống đó. Hai người huy động song chưởng, mỗi chưởng xuất ra dường như đều có thể giết chết một con thú. Chưa qua một giây, hơn mười con thú đã bị thu nạp vào dung giới.

- Lý Dật, ngươi thật là một chiến lược gia bẩm sinh!

Chiến thắng trên đường trở về, La Tuyết Phong đột nhiên có ý khen.

Chiến lược gia? Chỉ là chiến lược gia sao? Có điều đối với La Tuyết Phong mà nói có lẽ là như vậy, vị thiên tài trong những thiên tài này, đương nhiên sẽ không thừa nhận thực lực của bất kì ai hơn được mình.

- Sư huynh quá khen, ta chẳng qua là có chút kinh nghiệm săn bắn thôi.

Lý Dật khiêm tốn nó.

La Tuyết Phong không để ý đến sự giả bộ của Lý Dật, tiếp tục nói ra ý nghĩ của mình:

- Chỉ có điều Lý Dật sư đệ, sự khôn ngoan của đệ, lại làm cho người ta cảm thấy có chút bất an đó! Một Đấu Tôn trẻ tuổi, hơn nữa lại mơ giấc mơ hùng tài, đối với bất kì thế lực nào của Đấu Thần đại lục mà nói, chỉ có hai sự lựa chọn, hoặc là mời chào, hoặc là diệt trừ.

- Tuyết Phong sư huynh thực sự đánh giá Lý Dật quá cao rồi, nếu Lý Dật có được vinh hạnh ấy, các thế lực lớn há chẳng phải vì Tuyết Phong sư huynh mà gây chiến sao.

- Lý Dật huynh đệ không cần quá khiêm tốn!

La Tuyết Phong đột nhiên thở dài, hỏi:

- Ngươi có biết ta tại sao lại nhân lúc Học viện La Lan sơ hở, trộm Thí long tiên và Thánh khí không?

Vấn đề này, Lý Dật thực sự cũng muốn biết, La Tuyết Phong nếu đã hỏi như vậy tự nhiên sẽ nói cho biết, cho nên Lý Dật chỉ cười cười mà không hỏi gì. Quả nhiên, La Tuyết Phong tiếp tục nói:

- Chuyện này nó ra rất dài! Năm ngoái, Học viện La Lan đã ban bố một nhiệm vụ với cấp bậc cao nhất, đó chính là đến Đấu Thần đại lục Đông bộ hải vực, tiêu diệt bọn cướp biển Hải Lang —— chính là đám người Tác Mã Lý. Nhưng sau khi nhiệm vụ này được ban bố ra, thì lẻ tẻ vài người hưởng ứng, thứ nhất vì bọn Hải Lang này hung ác nổi tiếng nhiều năm nay, đến cả hải quân do Đại Thần vương triều phái đi cũng không thể tiêu diệt được bọn chúng; thứ hai học viên trong Học viện đều có phần kiêng kị hải chiến, hải chiến không giống với đánh nhau trên mặt đất, dùng điểm yếu của mình đấu với sở trường của người ta, chuyện ngu xuẩn này hiển nhiên không ai tự nguyện muốn làm; thứ ba là vì phần thưởng mà Học viện La Lan giành cho lần nhiệm vụ này là ba ngàn vạn kim tệ!

- Ba ngàn vạn!

Lý Dật bất ngờ:

- Nhiều tiền như vậy, đúng ra phải là nhiều người muốn đi mới đúng chứ!

- Không sai, ba ngàn vạn đối với nhiều đệ tử mà nói là một sự hấp dẫn lớn, nhưng cũng chính vì từ lúc Học viện La Lan ra đời tới giờ chỉ có nhiệm vụ Huyễn Linh mới được thưởng tiền, nên không có người muốn đi thử. Vì đạo lý rất đơn giản, Học viện mở ra khoản tiền thưởng cao như vậy, đồng thời nói rõ mức độ khó khăn và nguy hiểm của nhiệm vụ lần này. Thêm vào đó hai nguyên nhân phía trên nữa, nên ngoài một vài cá nhân rải rác, thì căn bản là không có bất kì nhóm nào muốn lãnh nhiệm vụ này cả.

- Lúc này, Học viện tìm đến ta, bọn họ hi vọng ta có thể vì danh dự của Học viện La Lan mà tiếp nhận nhiệm vụ, hơn nữa là viên mãn hoàn thành nhiệm vụ trở về. Bởi vì kẻ phía sau sự ban bố nhiệm vụ này chính là Tứ đại Ma tông! Trong Đấu Thần đại lục, mối quan hệ của Tứ đại Ma tông, Đấu Thần điện và Học viện La Lan luôn là trạng thái vô cùng cân đối, đương nhiên không thể thiếu những cuộc tranh đấu âm thầm, và cũng không tránh được có những lúc hợp tác có chút chuyện. Tứ đại Ma tông quyết ý gây khó dễ cho bọn cướp biển Hải Lang, cũng chính vì Tác Mã Lý tên tiểu tử đó phái người trà trộn lâu năm, cuối cùng lấy trộm đi Thánh khí của Tứ đại Ma tông.

Lý Dật chú ý nghe chuyện, lúc này đột nhiên hỏi:- Nếu Thánh khí bị trộm, hơn nữa còn biết được thủ phảm, với thực lực của Tứ đại Ma tông, còn cần Học viện La Lan các ngươi ra tay sao?

- Rất đơn giản, vì Tứ đại Ma tông không mong muốn chuyện này bị làm lớn lên ai ai cũng biết, càng không hi vọng các môn phái khác biết được thứ đồ mà họ bị mất là Thánh khí. Mới đầu ta không biết rốt cuộc là ai muốn gây khó dễ cho bọn Tác Mã Lý, chỉ dựa theo yêu cầu của nhiệm vụ, nghĩ cách trà trộn vào nội bộ của bọn hải tặc, trong một lần bọn chúng mở tiệc ăn mừng việc cướp bóc thành công, ta đã thêm một chút thuốc vào trong rượu của bọn chúng, kha kha, ngay cả như vậy, nếu không có sự âm thầm quan sát yểm trợ của Ma tông trưởng lão, với sức lực của mình ta, cũng không có cách nào diệt trừ toàn bộ bọn Hải Lang đó.

- Những lời đồn đại của Học viện lại không phải là vậy đó!

Lý Dật hiểu ý cười cười, hắn nói:- Ta nghe nói sư huynh một mình anh dũng xông vào hang cọp, đại khai sát giới, một lần hành động tiêu diệt toàn bộ bọn hải tặc.

- Sự thật là trong đám những người bị trúng độc thì có đến bảy tám phần là hải tắc, còn lại đều là cao thủ, ta khổ chiến cả ngày trời, tiêu diệt mấy trăm người, kẻ còn lại sau cùng là Tác Mã Lý và một vài nhân vật chủ chốt. Lúc đó ta đã bị thương, hơn nữa Đấu khí lại sắp cạn kiệt. Lúc đó mấy vị hộ pháp Ma tông đi giám sát ta ra tay, bọn họ ra tay một cái thì những kẻ kia đã tan xác, chỉ giữ lại mỗi Tác Mã Lý để tra vấn về Thánh khí. Tác Mã Lý không chịu được nghiêm hình ép hỏi của họ, nên đã giao Thánh khí ra, nhưng tên tiểu tử Tác Mã Lý, cũng lưu manh, lúc giao Thánh khí ra, hắn nói ra bí mật của Thánh khí. Hắn chính là hi vọng những hộ pháp của Ma tông sẽ bị Thần chi lĩnh vực mê hoặc, tình nguyện nhập bọn với hắn và Tạp Lý Lộ Tư. Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, mấy vị hộ pháp Ma tông kia không có hứa điều gì, nhưng sau khi nhận được Thánh khí, thì định giết luôn Tác Mã Lý. Lúc này ta mới ra tay, sự tập kích đột ngột của ta làm mấy vị Ma tông hộ pháp kia trở tay không kịp.

Nói đến đây, ánh mắt La Tuyết Phong xoáy nhìn Lý Dật rồi cười nói:

- Ngươi nhất định sẽ thấy kì quái, ta tại sao lại ra tay với Ma tông hộ pháp?

Lý Dật trả lời mà không chút nghĩ ngợi:

- Ngươi đã biết được bí mật của Thánh khí, mấy vị Ma tông hộ pháp cũng khó mà giữ lại cái mạng của ngươi.

La Tuyết Phong bỗng cười khổ sở mang một chút bí ẩn:

- Đó chỉ là một phần của nguyên nhân thôi, điều quan trọng nhất là, không biết vì sao kể từ sau khi ta tấn cấp Đấu Tôn, trong nhiều năm việc tu luyện của ta không có một chút tiến triển!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.