Tung Hoành Dị Thế

Chương 12




Khi Hạ Thanh dìu Tiêu Hồng Vĩ bất tỉnh nhân sự về nhà, Lâm Hạo và Yến Tử cũng đã có mặt ở nhà rồi. Thấy Tiêu Hồng Vĩ toàn thân nồng nặc mùi rượu, Lâm Hạo vội đưa hắn vào trong phòng.

Lâm Hạo biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến cô em gái, con bé này từ nhỏ đến lớn đều hay mang phiền phức đến cho mình mà, vụ việc hôm nay nhất định có phần nó. Lấm lét liếc nhìn anh trai vác bộ mặt nghiêm nghị bước trở ra, Hạ Thanh không dám giấu giếm, bèn kể rõ đầu đuôi mọi chuyện cho Lâm Hạo nghe.

Thì ra tên đại ca Vương Hải vừa rồi mới được Hạ Thanh quen biết cách đây không lâu ở quán bar. Hôm đó cô và mấy người bạn cùng đi quán bar chơi, Vương Hải đúng lúc cũng đang có mặt, thấy Hạ Thanh xinh xắn nên đã nảy sinh tà niệm, bèn chủ động mời tất cả đi chơi. Hạ Thanh và mấy người bạn trong lúc cao hứng cũng không tìm hiểu rõ đối phương là ai đã nhận lời ngay, đợi sau khi tỉnh táo phát hiện ra Vương Hải là một tên đại ca lưu manh, thế là cả bọn cho gã leo cây. Nào ngờ Vương Hải cảm thấy bị mất mặt, từ đó không chịu buông tha Hạ Thanh, Hạ Thanh chỉ còn cách nói mình đã có bạn trai rồi, Vương Hải mới hẹn cô dẫn theo bạn trai đến quán bar giải quyết chuyện này.

“Em đó, thật tức chết anh mà, cứ hay chơi bời lêu lỏng sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. May mà lần này có Thập Tam ở đây, nếu không thì thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!” Lâm Hạo giận dữ quát mắng. Hạ Thanh xưa nay luôn sợ người anh trai này, thấy Lâm Hạo nổi giận càng không dám lên tiếng phân bua, cứ đứng thù lù một nơi, sục sịt khóc ré lên.

“Khóc, chỉ biết khóc là giỏi thôi! Anh phải nói bao nhiêu lần em mới chịu nghe hả? Nếu như em xảy ra chuyện gì bất trắc bảo anh làm sao ăn nói với ba mẹ của em đây?” Lâm Hạo càng lúc càng tức tối.

Lúc này Yến Tử thấy tình hình căng thẳng, vội xoa dịu không khí: “A Hạo, cậu đừng tức giận nữa, em gái cậu cũng đâu muốn chuyện này xảy ra. Nào, Hạ Thanh, qua đây ngồi đi!”

“Không cần đâu! Em phải về kí túc xá, em đi đây!” Nói xong, Hạ Thanh giàn giụa nước mắt bỏ đi.

“Cậu cũng quá đáng lắm! Em gái cậu chỉ ham chơi chút thôi mà, làm gì mà giận dữ như thế!” Yến Tử quay sang oán trách Lâm Hạo.

Lâm Hạo im lặng không lên tiếng, Yến Tử biết thật ra hắn rất yêu thương cô em gái này, bèn nói thêm: “Sao cậu không đưa em gái về, để một cô gái đi ngoài đường không an toàn đâu!”

Lâm Hạo trao ánh mắt cảm kích cho Yến Tử xong liền nhanh chân đuổi ra khỏi cửa. Trên thế gian này có người có thể khiến hắn quan tâm như thế, ngoại trừ ba mẹ và tên vô lại đang say rượu nằm trong phòng ra, chỉ còn mỗi cô em gái này thôi.

Trong phòng, Tiểu Nghi đang phục dịch tên vô lại say rượu. Tiêu Hồng Vĩ vừa vào phòng đã ngã vật ra giường, ngay cả giày cũng không chịu cởi. Tiểu Nghi khó khăn lắm mới lật được thân hắn lại, sau đó giúp hắn cởi giày ra. Cái tên vô lại này, trong lúc say rượu mà tay chân vẫn thích táy máy, thừa lúc Tiểu Nghi tháo giày, hắn còn quơ tay sờ vào mông Tiểu Nghi.

Tiểu Nghi giật thót mình, quay lại định giáng ngay cho hắn một bạt tay, nào ngờ thấy hắn đang khoa tay múa chân, chốc chốc còn tru tréo những câu như là “Mau chạy đi!” “Mặc kệ anh!”

“Kiếp trước tớ mắc nợ cậu đây mà!” Tiểu Nghi thở dài ngao ngán. Ra ngoài bưng vào một thau nước lau mặt cho hắn. Lúc này Lâm Hạo vừa trở về nhà, thấy Tiểu Nghi đang chăm sóc cho Tiêu Hồng Vĩ, bèn nháy mắt ra hiệu với Yến Tử, hai người ai về phòng nấy.

Sáng sớm hôm sau, một tiếng thét kinh hoàng như chọc tiết heo vang vọng khắp nhà, Lâm Hạo và Yến Tử vội xông vào nơi phát ra tiếng thét, phòng ngủ của Tiểu Nghi.

Cảnh tượng hãi hùng đập vào mắt, Tiêu Hồng Vĩ đang ngồi trên giường, hai tay che ngang trước ngực, đầu tóc bù xù, sắc mặt hoảng hốt.

“Tại sao cậu lại ở trong phòng của Tiểu Nghi vậy?” Yến Tử ngạc nhiên hỏi trước, Tiêu Hồng Vĩ đang cởi trần thân trên, chẳng lẽ đêm qua hai người họ đã…

“Không phải là cậu đã bị cưỡng bức rồi chứ?” Lâm Hạo không biết giữ mồm giữ miệng kêu lên.

Lúc này Tiểu Nghi ngồi bật dậy kế bên Tiêu Hồng Vĩ, vừa nhìn thấy Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo, Yến Tử đang đứng trước cửa, lập tức hét to thất thanh, dùng tấm chăn che lấy thân thể.

“Hai cậu mau ra ngoài, ra ngoài lẹ đi!” Tiêu Hồng Vĩ xua tay đuổi Lâm Hạo và Yến Tử ra khỏi phòng, tình hình hiện giờ không thích hợp có mặt người ngoài. Hắn cần phải chỉnh đốn lại mớ kí ức rối như tơ vò trong não, tại sao mình lại đột nhiên nằm trên giường của Tiểu Nghi vậy cà?

“Đi thì đi chứ, có gì hay ho đâu. Đi nào Yến Tử, chúng ta cũng có thể bắt chước họ đấy!” Lâm Hạo vừa nói vừa vòng tay ôm lấy Yến Tử đi về phía phòng mình, Yến Tử cũng tỏ ra phối hợp gối đầu vào ngực Lâm Hạo. Hai người còn thét lên vài tiếng “Á! Á!”, hiển nhiên là bắt chước tiếng kêu vừa rồi của Tiêu Hồng Vĩ và Tiểu Nghi rồi.

Trong phòng giờ chỉ còn lại Tiêu Hồng Vĩ và Tiểu Nghi đối mặt với nhau.

“Đêm qua cậu đã làm gì tớ rồi?” Tiêu Hồng Vĩ hốt hoảng hỏi trước, hình như câu hỏi này không nên do miệng hắn nói ra mới đúng nhỉ?

“Câu này phải là tớ hỏi cậu mới đúng đó!” Tiểu Nghi hầm hầm tức giận, ngơ ngác nhìn hắn soi mói.

Tiêu Hồng Vĩ lắc lư cái đầu bù xù như ổ quạ. “Tớ chỉ nhớ là đêm qua tớ say rượu, sau đó được người ta đưa về nhà, rồi tiếp đến hình như bị ai kia tháo mất đôi giày, những chuyện tiếp theo tớ không nhớ nữa!”

“Vậy cậu có nhớ chuyện gì đã xảy ra không?” Tiêu Hồng Vĩ đột nhiên quay sang Tiểu Nghi hỏi.

“À! Đêm qua tớ đã vào phòng của cậu, trong lúc tớ lau mặt cho cậu thì cậu nôn ọe ra khắp giường nên tớ phải dìu cậu qua phòng tớ định cho cậu ngủ tạm một đêm, kết quả là bị cậu… cậu đã…” Tiểu Nghi nói đến đây lắp bắp rồi ngưng bặt.

“Tớ đã làm gì? Cậu nói ra đi chứ!” Tiêu Hồng Vĩ hối hận vô cùng, hối hận không phải vì mình đã làm hại một cô gái xinh đẹp, mà là hối hận tại sao mình lại uống quá say, trong lúc mơ mơ màng màng chả có cảm giác gì cả, thế có tức không cơ chứ?

Tiểu Nghi ậm ừ hồi lâu, cuối cùng lại nặn ra một câu: “Kết quả là cậu đã đẩy tớ ngã lăn ra giường!” Sau khi nói hết câu này lại ngưng bặt, căn phòng tiếp tục chìm trong bầu không khí tĩnh lặng đáng sợ.

“Sau đó thì sao nữa? Có phải cậu muốn tớ tăng xông máu chết không hả?” Cô gái này cứ lấp la lấp lửng làm mình nôn nóng quá.

“Sau đó thì cậu bắt đầu tự cởi áo của mình, cởi xong áo thì… thì…”

“Làm ơn! Cậu nói cho xong một lần không được à!” Tiêu Hồng Vĩ cảm thấy còn bực hơn là đang xem phim xxx mà đột nhiên mất hình.

“Thì cậu lăn ra ngủ khò luôn.”

“Hết rồi à? Tớ ngủ mất tiêu như thế rồi à?” Tiêu Hồng Vĩ đấm ngực tiếc nuối, tại sao lại ngủ trong thời khắc quan trọng nhất chứ? Trời ơi, bất công quá!

“Ờ, hết rồi. Tớ bị cậu ôm chặt lấy không thể nhúc nhích, thế là tớ ngủ thiếp đi luôn.” Tiểu Nghi thẹn thùng quay mặt đi.

“Vậy vừa rồi cậu hét lên làm gì?” Tiêu Hồng Vĩ sắp nổi điên mất rồi, thật không ngờ mối tình một đêm của mình và người đẹp chỉ diễn ra có vậy.

“Mới sáng sớm tớ vừa mở mắt đã thấy ngay một gã trai đang nằm bên cạnh, tất nhiên là sợ hãi hét lên rồi!” Tiểu Nghi cúi đầu lí nhí, tiếng nói còn nhỏ hơn cả tiếng ruồi vỗ cánh.

Nhìn bộ dạng thẹn thùng của Tiểu Nghi, Tiêu Hồng Vĩ lòi cả mắt ra ngoài, cô nàng ngổ ngáo này lúc đỏ mặt nhìn dễ thương thiệt đấy! Đáng tiếc quá, cơ hội đêm qua tốt thế này mà đã bị bỏ lỡ.

“Ài! Thôi vậy. Giờ hãy còn sớm, chúng ta ngủ tiếp đi!” Dứt lời, Tiêu Hồng Vĩ ôm chầm lấy Tiểu Nghi, lăn ra giường ngủ tiếp. Tiểu Nghi muốn chống cự, nhưng tên vô lại lùn tịt này có sức mạnh ghê thật đấy, thụi vào ngực hắn vài cái, cố sức đẩy hắn ra không được, Tiểu Nghi đành bỏ cuộc mặc cho hắn ôm lấy mình. Hơi thở hai người trở nên gấp gáp, tim khua loạn nhịp, hai má Tiểu Nghi ửng hồng, một cảm giác ngọt ngào lan tỏa toàn thân. Chỉ có một điều hơi tức cười, do chênh lệch về chiều cao, vốn dĩ phải là Tiêu Hồng Vĩ ôm lấy Tiểu Nghi, còn Tiểu Nghi như con mèo nhỏ nũng nịu gối đầu vào ngực Tiêu Hồng Vĩ, nhưng thực tế lại là Tiểu Nghi đang ôm lấy Tiêu Hồng Vĩ, Tiêu Hồng Vĩ như một cậu bé vùi đầu vào ngực mẹ. Đứa bé này chốc chốc lại vụt mặt vào hưởng thụ, khuôn mặt Tiểu Nghi như bị lửa đốt, vừa đỏ rực vừa nóng rang, nhịp tim tăng lên nhanh chóng, lồng ngực phập phồng, Tiêu Hồng Vĩ nhỏ dãi ngủ thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.