Tung Hoàng Mạt Thế, Trêu Chọc Zombie!

Chương 14: Tưởng niệm




Lý Thất Dạ chỉ cười cười, lúc này không còn uống trà nữa, sau đó cười nhạt một tiếng.

Lý Thất Dạ ở trong Văn Nhân thế gia vài ngày, thiếu phụ lại mang tiểu nữ hài đi tới, đi theo còn có Văn Nhân Kiên Thạch.

- Ta sẽ không quấy rầy một nhà các ngươi gặp nhau, có lời gì thì cứ việc nói đi, bỏ qua hôm nay, hoặc là nói không chừng không có cơ hội.

Văn Nhân Kiên Thạch đưa mẫu tử các nàng tới đây, nhìn qua Lý Thất Dạ liếc, ý vị thâm trường, sau đó rời khỏi.

Nhìn thấy Văn Nhân Kiên Thạch rời đi, các đệ tử cũng đi theo.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng chỉ còn lại có Lý Thất Dạ ba người, nhưng mà bọn họ không phải một nhà, chuyện này làm cho hào khí trong phòng biến thành xấu hổ.

Lý Thất Dạ tùy ý cười cười, nhìn qua tiểu thiếu phụ hỏi thăm:

- Ngươi tên gì?

Thiếu phụ phục hồi tinh thần lại, thật sâu hô hít một hơi, cúc khom người, y nguyên không mất quý tộc nữ tử phong thái, nói ra:

- Tiểu phu nhân họ Văn Nhân, tên Lục Nhị, không biết công tử xưng hô như thế nào.

- Họ Lý ——

Lý Thất Dạ cười tùy ý, cũng không có trả lời nhiều, nhìn qua tiểu nữ hài.

- Đây là tiểu nữ, theo họ của ta, tên Hoài Ngọc.

Thiếu phụ Văn Nhân Lục Nhị nói.

- Theo họ mẹ nha.

Lý Thất Dạ cười rộ lên, mà tiểu nữ hài Văn Nhân Hoài Ngọc cũng nhìn qua Lý Thất Dạ, nhìn qua mẫu thân của mình, cười nói:

- Mụ mụ, các ngươi thật giống phu thê.

- Không được nói bậy.

Nghe tiểu nữ hài Văn Nhân Hoài Ngọc nói thế, Văn Nhân Lục Nhị lập tức quát bảo ngưng lại, mặt đỏ lên.

Lý Thất Dạ cũng không đặt trong lòng, tùy ý cười cười, nhìn qua tiểu nữ hài Văn Nhân Hoài Ngọc, nói ra:

- Lúc ở trong khách sạn, tại sao ngươi lại làm như vậy?

- Chẳng lẽ ngươi không phải phụ thân ta sao?

Văn Nhân Hoài Ngọc chớp chớp mắt, giảo hoạt nói.

- Hoài Ngọc ——

Hiện tại Văn Nhân Lục Nhị lập tức bài ra uy nghiêm mẫu thân, quát bảo nàng im lặng, nói:

- Không được nói hưu nói vượn, ngươi xông họa còn nhẹ sao?

- Nhưng —— nhưng mà, hắn, hắn có chút giống ba ba mà!

Văn Nhân Hoài Ngọc chu cái miệng nhỏ nhắn, nói ra:

- Mụ mụ thường nói với ta, ba ba chính là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, ba ba gặp nguy không loạn, không sợ sinh tử! Hơn nữa ba ba còn nói, ba ba là nam nhân vô cùng cường đại, cho nên gặp được nguy hiểm gì còn không sợ!

Nói đến đây, đôi mắt tiểu nữ hài đỏ lên.

Nhìn qua đôi mắt con gái đỏ lên, thiếu phụ Văn Nhân Lục Nhị muốn nói gì đó, nhưng không biết nên nói thế nào mới tốt.

Nhìn bộ dáng ủy khuất của Văn Nhân Hoài Ngọc, Lý Thất Dạ chỉ cười cười, sờ đầu nàng.

- Ra đi chơi đi.

Cuối cùng, Văn Nhân Lục Nhị đau thương địa nhìn mình con gái, phân phó nói:

- Ta và Lý công tử trò chuyện.

Văn Nhân Hoài Ngọc cuối cùng vẫn là tiểu nữ hài, vừa rồi còn thập phần ủy khuất, nhưng mà nghe được đi chơi thì hân hoan vui vẻ ngay.

Văn Nhân Hoài Ngọc cũng rất hiếu kỳ với chung quanh, tất cả hoàn toàn mới lạ, nàng đi theo mẫu thân ẩn cư trong nơi vắng vẻ, lần đầu tiên đi tới phố xá sầm uất như Văn thành, cũng lần đầu tiên đi tới gia tộc lớn như Văn Nhân thế gia, cho nên chung quanh hoàn toàn mới lạ với nàng.

Nhìn bóng lưng con gái cao hứng bừng bừng lao đi, Văn Nhân Lục Nhị thần thái buồn bã, thở dài một hơi.

Phục hồi tinh thần lại, Văn Nhân Lục Nhị nhìn Lý Thất Dạ nói ra:

- Lý công tử, ngươi bây giờ rời đi còn kịp, nếu gặp phụ thân ta thì ngươi sẽ không có cơ hội.

- Đi?

Lý Thất Dạ ngồi xuống, khoan thai tự đắc, vừa cười vừa nói:

- Tại sao phải đi?

Văn Nhân Lục Nhị nhìn qua Lý Thất Dạ, chậm rãi nói ra:

- Lý công tử cũng không cần phải giả mạo, đây chỉ là tiểu nữ hài không hiểu chuyện, làm Lý công tử bị kéo vào trong chuyện này. Nếu Lý công tử hiện tại muốn thoát thân còn kịp, tuy ta không thể rời khỏi đây, nhưng mà ta vẫn nghĩ biện pháp giúp công tử bình an rời đi.

- Không, không nóng nảy.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.

Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Văn Nhân Lục Nhị vừa tức vừa giận, nhưng mà, nhưng mà nàng không biết Lý Thất Dạ có tự tin như vậy từ đâu.

Tuy Lý Thất Dạ nói như vậy, nhưng mà nhìn hắn thế nào cũng không giống kẻ bỉ ổi, dường như hắn làm chuyện này rất thong dong và tự nhiên.

- Lý công tử, cho dù là bánh trên trời rơi xuống cũng không nhất định là chuyện tốt.

Văn Nhân Lục Nhị chậm rãi nói ra:

- Đây là góp mạng mình vào, nếu như ngươi tiếp tục giả mạo như vậy, tất nhiên sẽ lâm vào họa sát thân, ngươi căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra.

Nghe xong, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:

- Tuy ta không biết xảy ra chuyện gì, nhưng mà tùy tiện đoán một chút, ta đoán là tiểu nữ hài đào hôn.

Văn Nhân Lục Nhị cũng giật mình một lát, nàng thật không ngờ Lý Thất Dạ vẫn thong dong như vậy, từ thần thái và cử chỉ của hắn, hoàn toàn không nhìn ra sơ hở gì.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

- Chuyện như vậy là quá nhiều, câu chuyện đơn giản đều có thể đoán được, đơn giản là Văn Nhân thế gia các ngươi liên hôn với thế gia khác, mà ngươi lại không muốn gả, sau đó đào hôn, kết hợp với nam nhân mình ưa thích và sinh ra tiểu nữ hài, ta nói đúng không?

Văn Nhân Lục Nhị bắt đầu trầm mặc, bởi vì chuyện đúng như Lý Thất Dạ nói.

- Vậy để ta đoán xem nam nhân ngươi ưa thích là ai nhé.

Nhìn thấy Văn Nhân Lục Nhị trầm mặc không nói, Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn, vừa cười vừa nói:

- Con gái của ngươi theo họ mẹ, mà ngươi dám đào hôn, lại dám kết hợp với nam nhân mà mình ưa thích, điều này nói rõ ngươi rất yêu hắn. Mà con gái của ngươi lại theo họ mẹ, mà không phải theo họ cha, đơn giản có ba đáp án, một, là người họ Văn Nhân; hai, nhà trai xuất thân cực kỳ hèn mọn, cho rằng không đáng theo cha họ; ba, nhà trai là người mà Văn Nhân thế gia các ngươi biết, cho nên ngươi không dám nói ra.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ dừng một cái, nói ra:

- Nhưng mà, nếu ngươi dám sinh con gái với hắn, điều này nói rõ ngươi không có khả năng cho rằn hắn không đáng theo họ cha, như vậy, trong Văn thành này, Văn Nhân thế gia là đại tộc, không có người họ Văn Nhân thứ hai, như vậy, duy nhất còn lại khả năng chính là tình huống thứ ba, nam nhân này là người Văn Nhân thế gia các ngươi biết rõ.

Lý Thất Dạ nói một lát, Văn Nhân Lục Nhị lập tức biến sắc, bởi vì Lý Thất Dạ nói đúng.

Thần thái Văn Nhân Lục Nhị biểu hiện ra ngoài, Lý Thất Dạ thu hết vào mắt, nhàn nhạt nói:

- Nếu là loại thứ ba, hơn nữa ngươi che dấu sâu như vậy, điều này nói rõ người này phụ thân và huynh trưởng ngươi biết rõ.

- Nếu như nói, ngươi cũng dám đào hôn, cũng dám kết hợp với người yêu của mình, điều này nói rõ ngươi là người gan lớn, cũng là người có dũng khí.

Lý Thất Dạ nói ra:

- Ngươi dám đào hôn, còn có thể sợ người trong nhà biết rõ nam nhân của ngươi họ gì sao? Nhưng ngươi lại hết lần này tới lần khác không nói, điều này nói rõ một chuyện, người này rất trọng yếu, hơn nữa, ngươi muốn bảo vệ cho hắn, không chỉ bảo vệ địa vị của hắn, chỉ sợ còn bảo vệ thanh danh cho hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.