Tung Hoàng Mạt Thế, Trêu Chọc Zombie!

Chương 11: Sóng ngầm




- Ba ba ——

Vào thời điểm này, tiểu nữ hài không rõ chui ra từ đâu, chạy tới ôm đùi Lý Thất Dạ, chỉ vào đám tráng hán đang vây quanh, nói:

- Ba ba, ngươi mau ra tay, nhanh đánh những người xấu này đi, nhanh đánh bọn họ đi.

Trên trán thiếu phụ đen lại, vội vàng kêu to:

- Hoài Ngọc, không được hồ đồ, mau trở lại...

- Không, ta không quay về!

Tiểu cô nương cũng rất tinh quái, tức lớn tiếng nói:

- Ba ba có thiên đại bổn sự, năm ba chiêu là có thể đánh bại những người này.

Nghe tiểu nữ hài nói như vậy, thiếu phụ há miệng muốn nói, nhưng mà không nói nên lời, chuyện này lập tức biến thành không hợp thói thường.

- Ba ba, ngươi là thiên hạ đệ nhất cao thủ, mau ra tay đánh bại bọn họ đi.

Lúc này tiểu nữ hài ôm đùi Lý Thất Dạ, có phần có vài phần ỷ thế hiếp người, giống như Lý Thất Dạ ra tay thật sự đánh bại đám người kia.

Nhìn đôi mắt tiểu nữ hài mang theo ba phần tinh quái, Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

- Ngươi sai rồi, cho dù ta là ba ba của ngươi, ta chỉ là thư sinh trói gà không chặt mà thôi, cũng không phải thiên hạ đệ nhất cao thủ gì đó.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ giơ hai tay lên, cười nói với đám cường giả vây quanh.

- Chư vị, đọc sách thánh hiền, chúng ta dùng tài hùng biện không động thủ, có chuyện gì từ từ nói, từ từ nói. Ta phải dựa vào gương mặt này ăn cơm, ngàn vạn không nên vẽ mặt, bằng không ta sẽ không có cơm ăn đâu.

Không có kết quả mà mình tưởng tượng, tiểu nữ hài trở nên ỉu xìu, chu miệng nói:

- Thôi đi..., người nhát gan ——

- Ta từ trước tới nay không có gan lớn, lại nói người gan lớn thường chết sớm.

Lý Thất Dạ hoàn toàn không quan tâm, mỉm cười nói:

- Tuổi ta còn trẻ, không muốn chết sớm như vậy.

- Ngươi ——

Tiểu nữ hài trừng mắt nhìn Lý Thất Dạ, nhưng mà nàng không nói nên lời.

Tuy tiểu nữ hài có vài phần giảo hoạt, nhưng mà so về Lý Thất Dạ còn kém xa, huống chi, Lý Thất Dạ chỉ có chủ tâm trêu chọc nàng mà thôi.

- Nếu huynh đài là muội phu của ta, vậy càng nên đi Văn Nhân thế gia của ta một chuyến, với tư cách cô gia, ngươi cũng nên đi tới nhà vợ của mình.

Nhìn qua Lý Thất Dạ, Văn Nhân Kiên Thạch chậm rãi nói ra.

- Không, đại ca, hắn chỉ là người ngoài, đây là một hồi hiểu lầm, tiểu hài tử nói hưu nói vượn mà thôi, không thể tin.

Thiếu phụ vừa nghe lời này thì sốt ruột, vội vàng giải thích.

- Ta cũng muốn nghe huynh đài này giải thích.

Văn Nhân Kiên Thạch nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, chậm rãi nói ra:

- Không biết vị huynh đài này có cho rằng đây là một hồi hiểu lầm hay không?

Lúc này, tiểu nữ hài cũng ngửa đầu nhìn qua Lý Thất Dạ, tuy tiểu cô nương này có bảy phần giảo hoạt, nhưng mà trong đôi mắt to tròn của nàng mang theo chờ mong.

Lý Thất Dạ nhìn tiểu nữ hài, nhìn đôi mắt mang theo ba phần chờ mong của nàng, hắn cười nhạt một tiếng, nói ra:

- Ta cũng muốn đi Văn Nhân gia một chuyến, đi làm khách, cũng không phải chuyện gì xấu. Lại nói có chuyện gì mà không thể ngồi xuống thương lượng chứ, ta là người đọc sách, tuy không am hiểu chuyện khác, nhưng mà ta rất am hiểu giảng đạo lý đấy.

Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, tiểu nữ hài cũng tươi cười.

- Ngươi ——

Thiếu phụ nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, sắc mặt đại biến, gấp gáp nói:

- Ngươi, ngươi không biết mình đang cuốn vào chuyện gì sao?

- Tuy ta không biết.

Lý Thất Dạ cười mỉm nói:

- Nhưng mà ta biết có lý đi khắp thiên hạ, ta là người có lý, cho nên, ta có thể đi khắp thiên hạ. Ta tin tưởng, Văn Nhân gia là nơi giảng đạo lý, đương nhiên, cho dù không giảng đạo lý, ta cũng có thể giảng đạo lý với các ngươi, ta là người am hiểu nói phục người khác.

Thiếu phụ nhìn qua Lý Thất Dạ, trong khoảng thời gian ngắn không nói được cái gì, vào thời điểm này, nàng cũng không biết nam nhân trước mặt là thật khờ hay giả ngốc, nàng cũng không nhìn thấu nam nhân trước mặt này.

- Tốt lắm, chúng ta nên quay về Văn Nhân gia một chuyến.

Nghe nói như vậy, tiểu nữ hài hết sức cao hứng, nhảy dựng lên, vỗ tay nói ra.

- Nếu là như thế, vị huynh đài này, xin theo chúng ta đi thôi.

Văn Nhân Kiên Thạch cũng vừa cười vừa nói.

Vào thời điểm này, thiếu phụ cũng không có lựa chọn, dưới tình huống như vậy, nàng căn bản không có biện pháp phá vòng vây ra ngoài, nhưng lại kéo Lý Thất Dạ là người không liên quan vào, nàng cũng không có chủ ý, đành phải đi theo Văn Nhân Kiên Thạch rời đi.

Được hơn mười cường giả dẫn đường, Lý Thất Dạ ba người bọn họ rời khỏi khách sạn, nói là dẫn đường, không bằng nói là áp giải đúng hơn.

Sau khi rời khỏi khách sạn, thiếu phụ thấp giọng nói:

- Ngươi không biết mình cuốn vào chuyện gì, nếu ngươi có bổn sự, bây giờ trốn đi còn kịp, bằng không ngươi đang tự tìm đường chết đấy.

Nghe được thiếu phụ nói thế, Lý Thất Dạ cười to lên, nhàn nhã nói:

- Tự tìm đường chết? Không, không, không, ta là người giảng đạo lý, bất luận thời điểm nào cũng giảng đạo lý, ta tin tưởng, ta nói lý có thể thuyết phục bất cứ ai.

- Giảng đạo lý?

Thiếu phụ nhìn qua Lý Thất Dạ liếc, trong khoảng thời gian ngắn nàng không rõ Lý Thất Dạ đang nghĩ gì, nàng không biết Lý Thất Dạ là người thâm tàng bất lộ hay là kẻ đọc sách hồ đồ.

Lý Thất Dạ nói xong làm thiếu phụ im lặng, nàng cũng không biết nên nói như thế nào cho tốt, nàng không rõ Lý Thất Dạ là thật ngốc hay là giả khờ.

Ngược lại tiểu cô nương kia hoàn toàn không có lo lắng, hết nhìn đông tới nhìn tây, nàng rất hiếu kỳ với mọi thứ chung quanh, mọi thứ với nàng chỉ là lần đầu tiên, dường như nàng chưa từng biết về mọi thứ chung quanh mình.

Nhìn thấy tiểu nữ hài nhìn chung quanh, Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:

- Xem ra nàng rất ít khi đi tới phố xá sầm uất.

Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, thiếu phụ bắt đầu trầm mặc, nhìn con gái mình đầy thâm tình, yêu thương và lo lắng.

- Nàng là hạt giống tốt, nếu còn tiếp tục trì hoãn nữa sẽ làm lỡ cả đời của nàng.

Lý Thất Dạ nhìn qua tiểu nữ hài, vừa cười vừa nói.

Thiếu phụ há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng nàng không biết nên nói thế nào cho phải, nàng thật lâu không nói nên lời nào.

Qua một hồi lâu sau, một phủ đệ khổng lồ xuất hiện trước mặt mọi người, tòa phủ đệ này có mây mù bao phủ, có phần có vài phần ý vị tiên gia.

Nhìn thấy tòa phủ đệ này xuất hiện, hai mắt tiểu nữ hài sáng ngời, nàng đưa mắt nhìn chung quanh, nói:

- Mụ mụ, mụ mụ, đó là nhà ông ngoại sao? Chính là Văn phủ mụ mụ nói?

Thiếu phụ há miệng muốn nói, nhưng mà nàng thật lâu nói không ra lời, nàng chỉ có nhẹ nhàng thở dài một hơi.

- Vâng.

Thiếu phụ không có trả lời, phía trước Văn Nhân Kiên Thạch ngược lại cười đối với tiểu nữ hài nói ra:

- Đây là nhà ông ngoại, cũng là nhà của mụ mụ, cũng là nhà của ngươi.

- Thực sao?

Tiểu nữ hài nhìn qua Văn Nhân Kiên Thạch, sau đó nói:

- Ông ngoại là người xấu, ngươi cũng là người xấu!

- Không thể nói bậy.

Thiếu phụ vội vàng kéo tiểu nữ hài, gấp gáp nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.