Từng Chút Từng Chút Một Yêu Nàng

Chương 34




Hàn Tử Tây tự sát!

Cố Tử Mạch gọi điện thoại đến! Hàn Tử Tây đã cắn lưỡi tự sát!

Lúc phát hiện, máu đã chảy thành sông, đang trong tình trạng hấp hối! Sau khi trải qua cấp cứu, không cứu được...

Sở Trạm Đông đứng trước cửa phòng bệnh. Con ngươi đen không rõ tâm tình nhìn người trên giường bệnh đang được vải trắng đắp lên...

Hàn Tử Tây!

Cái người đang nằm ở đó, cái người to gan lớn mật mà hai ngày trước còn cầm súng muốn giết hắn - Hàn Tử Tây?

Đây là vì sợ tội mà tự sát, hay là muốn đi theo thằng nhóc kia!

A, thật là có ý tứ! Quả nhiên là lá mặt lá trái* a!

(*Lá mặt lá trái: là thành ngữ chỉ sự trái trở, lật lọng của con người.)

Hàn Tử Tây là người thà đổ máu chứ không đổ lệ, vậy mà lại tự sát!

Ánh mắt lạnh lùng của Sở Trạm Đông nhìn chằm chằm người nằm trên giường một lát rồi xoay người đi.

Một tay hắn để vào túi, một tay xoay chìa khóa xe, nhàn nhã không tập trung, đối với Cố Tử Mạch bên cạnh nói: "Tang lễ cậu xem mà an bài!"

Cố Tử Mạch: "..."

Như nghĩ đến điều gì, bước châ của Sở Trạm Đông dừng một chút, nghiêng người quay lại nhìn Cố Tử Mạch: "Tìm xem con trai của cô ấy chôn ở đâu, rồi để cho mẹ con bọn họ được đoàn tụ với nhau!"

Nhìn xem, hắn là một người vô cùng tốt! Cô cầm súng giết hắn, hắn còn vì cô mà nghĩ, thật sự là một ông chủ tốt nhất Trung Quốc, chồng trước... tốt!

Đúng!

Chồng trước!

Ly hôn đúng là sự thật, cho dù đã bị cô xé, bọn họ cũng không có đi cục dân chính lĩnh chứng một lần nữa, hiện tại quả thực là quan hệ chồng trước và vợ trước!

Thật sự càng nghĩ càng cảm giác mình thực là tốt.

Lớn như vậy mà trên đầu vẫn bị đội nón xanh a!

Về phần cô ta nói cái gì giết con trai của cô ta, hắn sẽ không thừa nhận.

Nó đối với hắn có quan hệ nào sao?

Không có đi!

Một roi kia của Thủy Miểu cũng không phải do hắn kêu đánh.

Hắn căn bản là cái gì cũng không biết có được hay không?

Lúc cô mang theo nó rời đi vẫn còn tốt, dựa vào cái gì qua vài ngày cô lại cầm vũ khí hung hăng nói con là do hắn giết chết!

A! Hắn rất giống quả hồng mềm sao?

Còn tự sát!

Cô cho rằng hắn hiếm lạ!

Dù có chết hay không!

Cùng hắn có quan hệ sao?

Hắn coi việc này như không liên quan gì đến mình, rất bình tĩnh, nhưng Mộ Cẩn Du lại không hiểu, cô luôn cảm thấy hắn nhất định rất khổ sở.

Cho nên cô đi sau lặng lẽ làm cái đuôi bám theo hắn.

***

Tại bãi đỗ xe ngầm của bệnh viện Vũ Cảnh.

Sau khi Sở Trạm Đông nhận được điện thoại ở bệnh viện liền tự mình lái xe đến, lúc đó Cố Tử Mạch đã ở chỗ này.

Thời gian hắn đợi ở nơi này,từ lúc vào cửa, đến khi rời đi, trước sau không hơn mười phút.

Hắn quăng cái chìa khóa, còn hừ hừ cười nhỏ, tư thế đó tương đối nhàn nhã, nhưng là...

" A... Xe của tôi đâu?" Sở Trạm Đông đứng trước một chổ trống của bãi đậu xe, sắc mặt rét lạnh: "Trộm đến được bệnh viện Vũ cảnh, thật sự có can đảm a!"

Móc điện thoại ra: "Đưa điện thoại cho Ngô cục trưởng... Ngô cục trưởng, an ninh ở chỗ các ông thật là tốt, có phải hay không cần tăng cường...Cũng không phải có chuyện lớn gì, chỉ là một chiếc xe... Tôi chỉ sợ truyền ra ngoài, đối với Ngô cục trưởng ngài thật không tốt, người xảy ra vấn đề, hiện tại ngay cả xe ở trên địa bàn của Ngô cục trưởng cũng không thấy... xem ra tôi và Ngô cục trưởng, có điểm không hợp nhau đấy..."

Cúp điện thoại, Sở Trạm Đông thật sự rất tức giận. Quăng cái chìa khóa trên mặt đất, khẽ nguyền rủa một tiếng:" Shit! Dám trộm xe của lão tử, lão tử nhất định sẽ khiến ngươi ngồi tù mọt gông."

Mộ Cẩn Du không nhìn được nữa, từ trong góc đi ra, đến bên cạnh hắn, nhặt chìa khóa đang nằm trên mặt đất, ở phía sau của hắn, ấn xuống một cái.

Thanh âm của xe được mở khóa, tiếng vang lên.

Sở Trạm Đông ghé mắt, mày nhíu chặt hơn:" Ai mang xe của tôi chuyển đi chỗ khác? Hại tôi phải làm trò cười cho thiên hạ?"

Mộ Cẩn Du nói: "Có thể xe của anh vừa rồi chiếm chỗ đậu xe của người khác."

Lần đầu tiên đứng trước mặt của hắn, kêu từ anh này, đúng là rất tự nhiên, cũng không lúng túng như trong tưởng tượng của mình.

"Hừ, chiếm chỗ của hắn là cho hắn mặt mũi, vậy mà còn lên mặt!" Sở Trạm Đông lấy chìa khóa xe trong tay cô, lên xe.

Mộ Cẩn Du nhanh tay lẹ mắt ngăn cản lại cửa xe mà hắn đang chuẩn bị đóng:" Anh, chở em một đoạn đường, em ra cửa không theo mang tiền, sợ không đủ để gọi xe."

Sở Trạm Đông không lên tiếng, nhưng cũng không cự tuyệt.

Mộ Cẩn Du lên xe ngồi bên tay lái phụ.

Sở Trạm Đông cắm chìa vào ổ khóa, ngay cả vặn cũng không vặn, mà khởi động của động cơ...

" Ừ, sao không phản ứng?"

Mộ Cẩn Du trong lòng sắp khó chịu muốn chết, cố nén khóc, nói:" Anh để em đến mở cho, cánh tay của anh còn đang bị thương mà."

"Không cần, một chút vết thương nhỏ mà thôi, không chết được!" Sở Trạm Đông tiếp tục cùng cái chìa khóa tác chiến.

Nước mắt của Mộ Cẩn Du cũng nhịn không được nữa, cô vội vàng lau đi, giúp hắn xoay cái chìa khóa.

Xe gào thét trên đường, một đường mạnh mẽ lao đến, Mộ Cẩn Du nắm chặt dây an toàn, ánh mắt không chớp một cái nhìn chằm chằm vào đường cong gò má của hắn.

Dọc theo đường đi, hắn một câu cũng không nói, cũng không hỏi mình muốn đi đâu, xe liền như vậy mà lao đi...

Bốn giờ sau, cả B thị, cơ hồ đều chạy một vòng, hắn mới dừng xe, nhưng lại dừng ở chỗ xuất phát của bốn giờ trước.

Hắn tự nhiên xuống xe, xoải bước đi về phía thang máy, răng rắc ấn vào phím của thang máy.

Bộ dáng vội vàng kia làm cho Mộ Cẩn Du phải sợ hãi, nếu thang máy không mở ra, có phải hay không hắn sẽ cho nổ nó.

Mộ Cẩn Du còn tưởng rằng hắn đi tìm Hàn Tử Tây, không nghĩ tới hắn chỉ đứng trước cửa phòng bệnh trống, nhìn thoáng qua, rồi lại xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.