Từng Bước Trộm Tâm

Chương 69: Tôi sợ chàng không nhận ra tôi




"Thần thiếp tham kiến Hiền phi nương nương, thỉnh an nương nương." Tự Cẩm tối hôm qua hơi bị mất sức, ngày hôm nay đi đường cũng cảm thấy không thoải mái, lúc ngồi xổm người xuống hành lễ chân run run đứng không vững, nếu không phải nàng vẫn vịn tay Vân Thường, sợ là muốn mất mặt.

Đổng Hiền phi nhìn dáng vẻ này của Tự Cẩm mặt cũng không đổi sắc, vẫn giữ trên mặt sự ôn hòa tươi cười vạn năm không thay đổi, "Ngày hôm nay thật khéo, không nghĩ tới gặp được Hi Uyển Nghi muội muội, mau mau đứng dậy đi, chúng ta đều là tỷ muội trong cung, không cần đa lễ như thế."

"Tạ ơn nương nương." Tự Cẩm vịn tay Vân Thường đứng lên, tỏ ra cảm kích nhìn Hiền phi, "Thần thiếp cũng không nghĩ có thể gặp được nương nương, thấy rõ ngày hôm nay là ngày tốt."

Thấy Tự Cẩm ngọt ngào dịu dàng, mang theo vài phần ngây thơ chất phác tươi cười, Đổng Hiền phi cũng cười theo nói: "Ngày hôm nay tiết trời khá đẹp, Hi Uyển Nghi muội muội có hứng thú đi dạo một chút không? Trước kia tỷ muội chúng ta cũng không có cơ hội ở cùng nhau, ngày hôm nay lại có duyên, vừa vặn được trò chuyện vài câu."

Tự Cẩm có thể từ chối sao? Đương nhiên là không thể. Nàng hơi cúi đầu tỏ ra vẻ ngạc nhiên vinh hạnh, gật gật đầu, "Được nói chuyện với nương nương là phúc khí của thần thiếp."

"Đã nói không cần khách sáo, đi tới phía trước có đình bát giác, mặt trời còn chưa lên cao, vừa vặn có thể ngồi một chút."

Tự Cẩm đương nhiên là người ta nói cái gì thì nàng liền làm theo cái đó, cười cười đi lui về sau lưng Đổng Hiền phi một bước ngắn, "Chỗ đình kia thần thiếp cũng có nghe nói qua, xung quanh tất cả đều là hoa đẹp do người Ngự Hoa viên tỉ mỉ chăm sóc, phong cảnh rất đẹp."

Hai người vừa đi vừa nói, chả mấy chốc đã tới lối rẽ nói liền quẹo vào khúc quanh, đi tới ngự hoa viên. Tự Cẩm thật sự chưa từng đến Ngự Hoa viên, trước kia đến thỉnh an hoàng hậu, nàng rất sợ bị vướng chuyện gì đó lại đi theo vạ lây, do đó đến thỉnh an xong là đi về, chưa từng có ý thăm chú chỗ này. Nhưng nguyên chủ đã từng đi dạo trong Ngự Hoa viên, do đó cũng có nhiều ấn tượng với nơi này.

Trong Cố cung nàng từng đi qua Ngự Hoa viên không hề rộng lớn như vậy, đi từ Đông sang Tây cũng chỉ tốn thời gian uống cạn một ly trà. Nhưng hậu cung của Đại Vực Vương Triều xây dựng cực kỳ rộng lớn uy nghi, Ngự Hoa viên lại chiếm diện tích lớn nhất. Trong vườn ban công, đình đài kéo dài liên miên không dứt, hòn non bộ hồ nước phối hợp như tranh thủy mặc. Các thợ thủ công đã tỉ mỉ trồng đủ loại hoa tươi tranh nhau khoe sắc, khắp nơi hương thơm ngát. Đình bát giác mái cong ngói đỏ, từ Ngự hoa viên đi tới chỗ này không xa lắm, xung quanh hoa tươi nở rộ, đá cuội trắng trải thành đường mòn đi thẳng vào trong. Đi trên đường, hương hoa quanh quẩn, đẹp không sao tả xiết.

Hai người đi vòng qua một hòn non bộ, từ xa Tự Cẩm đã thấy mấy bóng người ngồi trong đình bát giác, không khỏi sững sờ.

Ngày hôm nay là ngày tốt gì chứ, sao ai cũng có hứng thú đến Ngự Hoa viên này ngắm hoa vậy.

Tự Cẩm lặng lẽ nhìn sang Đổng Hiền phi, chỉ thấy nàng ta cũng hơi bất ngờ, nhìn dáng vẻ đó hiển nhiên là cũng không nghĩ tới đã có người ở đó. Tự Cẩm lại nhìn về thì nghe Đổng Hiền phi vừa cười vừa nói: "Ngày hôm nay là ngày tốt gì chứ, sao mọi người tề tựu đông vui vậy. Nếu đã đến thì chúng ta cũng đi tới gặp một chút, không nên tránh đi."

Tự Cẩm có thể nói "Không" sao?

Mấy người ngồi trong đình bát giác hiển nhiên cũng đã thấy các nàng, chờ đến gần hơn một chút thì nghe tiếng cười nói bên trong, ngẩng đầu nhìn lên. Ngồi trong đình có Mai Phi, Lý Chiêu Nghi, Ngọc Quý Tần, ngồi xa hơn một chút là Tề Vinh Hoa. Bên cạnh Tề Vinh Hoa là một khuôn mặt xa lạ, cẩn thận suy nghĩ thì nhớ ra, là người nàng cũng không quen Đậu Phương Nghi. Người này trong cung giống như người vô hình. Cấp bậc là từ tứ phẩm giống mình, nhưng mình là từ tứ phẩm thứ nhất vị Uyển Nghi, lại có phong hào, đương nhiên so với Đậu Phương Nghi tôn quý hơn một chút.

Đi vào đình, mọi người đứng lên chào lẫn nhau, Đổng Hiền phi là người có vị phần cao nhất chỗ này, nhận lễ của mọi người càng thêm tươi cười khoan dung, cư xử cực kỳ hòa nhã.

Tự Cẩm cũng đau khổ hành lễ với mọi người, trừ Đậu Phương Nghi kia, phẩm cấp của ai cũng cao hơn so với nàng. Chờ nàng hành lễ xong hết thì cảm thấy chân mỏi muốn khuỵu xuống, may mà có Vân Thường đỡ ở một bên.

"Hi Uyển Nghi muội muội mau đứng dậy đi, bây giờ muội là người trên đầu quả tim của hoàng thượng, chúng ta cũng không dám nhận lễ của muội đâu. Nhìn muội yếu ớt, đứng không vững thế này, cứ như chúng ta đang ngược đãi muội vậy." Ngọc Quý Tần nhìn Hi Uyển Nghi dáng vẻ yếu ớt kiều mị, trong lòng liền cảm thấy chán ghét, do đó nói năng cũng càng thêm không lưu tình. Hơn nữa hai người vốn có ân oán từ trước, đương nhiên là không cần giả vờ tốt đẹp gì.

Ngọc Quý Tần nhướn đuôi lông mày lên, khuôn mặt diễm lệ lại thêm nhiều phần cay nghiệt. Mai Phi nhìn Ngọc Quý Tần một cái rồi mới nghiêng đầu nhìn Hi Uyển Nghi, "Ngọc Quý Tần muội muội chính là người thẳng tính, nói năng không quanh co, Hi Uyển Nghi muội muội không nên để ở trong lòng. Mọi người đều là tỷ muội, không cần xa lạ như vậy, mau ngồi xuống đi."

Tự Cẩm lại tạ ơn Mai Phi rồi mới chọn một góc đình khác ngồi xuống, ngẩng đầu thì thấy Tề Vinh Hoa ngồi đối diện. Chỉ thấy ánh mắt nàng mặc dù vẫn đẹp như thường nhưng sâu trong ánh mắt lại tỏ vẻ lo lắng. Tự Cẩm trong lòng mơ hồ liền hiểu được, chỉ sợ ngày hôm nay tình thế ngẫu nhiên gặp này chính là Hồng Môn yến* đây.

Tự Cẩm hạ quyết tâm, ngày hôm nay tuyệt đối không lấy cứng đối cứng, đỡ phải đến lúc miệng thì thống khoái mà người lại thua thiệt. Thật sự nếu có người tức giận lên lấy lý do mình nói năng lỗ mãng phạt quỳ, thì mình sẽ quỳ hay là không quỳ chứ?

Tóm lại, tuyệt đối không thể cho các nàng cơ hội bắt mình chịu tội được.

Tự Cẩm tỏ ra một vẻ tiểu bạch hoa nhút nhát yếu đuối, mặc kệ người khác nói gì đều một mực mỉm cười đáp lại. Ngọc Quý Tần thật sự chán ghét cực kỳ, mặt tối đen, lời nói cũng càng ngày càng khó nghe.

Lý Chiêu Nghi liên tục mỉm cười, nghe thấy Ngọc Quý Tần còn kém chút nữa thì chỉ thẳng mặt Hi Uyển Nghi nói nàng mê hoặc, chiếm cứ hoàng đế, cũng chỉ thấy Hi Uyển Nghi kia tỏ ra u mê không hiểu gì, thật giống như hồn nhiên ngu ngốc. Bản lĩnh giả vờ giả vịt thật sự càng ngày càng lợi hại, khó trách có thể dụ dỗ Hoàng thượng ngày ngày dính lấy nàng.

Nghĩ tới đây, Lý Chiêu Nghi liền nhìn kỹ Hi Uyển Nghi, miệng nở nụ cười, tựa như là vô tình hỏi: "Thường ngày thật sự là rất ít khi nhìn thấy Hi Uyển Nghi muội muội đi ra ngoài dạo chơi, ngày hôm nay chúng ta thật là may mắn mới được gặp muội, quả không dễ dàng đâu."

Tự Cẩm cầm khăn tỏ ra e lệ tươi cười, khẽ nói: "Xưa nay thần thiếp ưa yên tĩnh, bình thường cũng chỉ ở trong phòng thiêu thùa may vá lung tung, là người rất nhàm chán không thú vị."

Lý Chiêu Nghi nhướng nhướng mày, có thể tự chê bai mình như thế, trong hậu cung này thật sự là người đầu tiên. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt Đổng Hiền phi kín đáo cười, nhưng môi đỏ mọng nhếch nhẹ, thấy rõ là cũng không tin lời nói này. Nàng cười "Ha ha" rồi nói: "Thì ra là thế, khó trách ta nghe nói mấy ngày này Hoàng thượng chỉ thích mặc đồ may do Hi Uyển Nghi muội muội làm. Hóa ra nghe đúng là thật. Thấy rõ tay nghề của muội vô cùng giỏi, ngay cả Hoàngthượng cũng thích mà."

Trên mặt Tự Cẩm mang theo mấy phần căng thẳng bất an, "Chiêu Nghi tỷ tỷ thật sự là nâng đỡ thần thiếp, cũng không dám nhận lời khen của tỷ tỷ. Tay nghề may vá của thần thiếp không tốt chút nào, chỉ có thể may đường thẳng giỏi nhất chứ thêu một đóa hoa còn chưa xong ạ."

"Ơ, nhìn Hi Uyển Nghi khẩn trương như thế, giống như rất sợ chúng ta lấy đồ của muội vậy." Ngọc Quý Tần cười lạnh một tiếng, "Đồ thêu của muội quý giá thế chúng ta cũng không dám đòi hỏi đâu."

Nếu theo lẽ thường, đã nói như thế thì phải vội vàng hiếu kính mấy sản phẩm cho các nàng nhưng Tự Cẩm đâu có ngốc, làm cái gì phải tranh luận mệt mỏi, làm khổ chính mình bèn cười một tiếng, giả vờ ngây ngốc nói: "Quý Tần tỷ tỷ nói đùa, tay nghề của muội thật sự rất kém, trước đây là nghịch ngợm tò mò, nghĩ mình có tài năng trời cho. Nhưng lại không có kiên nhẫn học tới nơi tới chốn, giờ làm chút ít cũng chỉ là vì giết thời gian mà thôi. Thật sự là không mặt mũi nào nói được, thực sự không coi là chuyện vẻ vang gì đâu."

Lời vừa nói ra, trong đình nhất thời yên tĩnh không tiếng động. Hiển nhiên mọi người đều bị mấy lời của Tự Cẩm làm kinh hãi. Đang lúc ai nấy đều cho rằng có thể bắt nàng làm vài món may vá thì không ngờ người ta chính là mặt dạn mày dày, đã giả vờ không hiểu lại còn một mực chắc chắn nàng không có thiên phú trời cho, thêu thùa rất kém. Lừa ai đây, nếu là thêu thùa kém cỏi thật thì sao bây giờ Hoàngthượng lại có thể mặc y phục do nàng làm chứ?

Chẳng qua là lấy cớ mà thôi.

Kể từ đó, ánh mắt mọi người nhìn Tự Cẩm lại càng bất thiện, nhìn qua thì là người khúm núm hèn nhát, không ngờ cũng cốt khí bướng bỉnh đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.